Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Cao thấp toàn đội lập tức dốc lực lượng vì Tùng Minh Liêm đi thỉnh danh y trong Huyền Nhân.
Công Lương Phi Tuân tự mình đi Vương phủ, Mộ Dung Định Trinh biết được tình thế lập tức viết một phong thư để Công Lương Phi Tuân mang đến ngự y viện.
Cứ như vậy, trong đêm tất cả danh y trong Huyền Nhân, thậm chí thái y đứng đầu trong hoàng cung đều tụ đến “xào xạc” quán vì Tùng Minh Liêm chữa trị.
Từng khắc từng canh giờ vội vã đi qua, Công Lương Phi Tuân ở ngoài tiền viện đi qua đi lại, liên tiếp ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong phòng, thần sắc ngưng trọng.
“Đại nhân, ngài có muốn dùng một chút vãn thiện?”. Đại nội quản sự đi đến bên cạnh Công Lương Phi Tuân khẽ hỏi.
Trước trước sau sau vẫn thu xếp vì Tùng Minh Liêm trị thương, Công Lương Phi Tuân đến giờ vẫn chưa có ăn gì.
Ánh mắt Công Lương Phi Tuân nhìn chằm chằm vào cửa sổ kia, không yên lòng khoát tay áo.
Như thế nào có thể nuốt trôi? Tùng Minh Thành và Tùng Minh Liêm là huynh đệ cùng mình xuất sinh nhập tử nhiều năm, hiện tại mắt thấy sinh mệnh huynh đệ sinh tử cách nhau một bước….
“Đại nhân!”
Đang nói, Nhạc Dực xốc lên rèm cửa vài bước vọt ra.
“Như thế nào?” Công Lương Phi Tuân thần sắc căng thẳng.
“Trầm thái y mời ngài vào!”.
Chỉ thấy trên mặt Nhạc Dực dường như đang khóc, liên tiếp nhiều chuyện như thế ứng phó không nổi, lo lắng pha lẫn vội vàng, thật sự làm cho người ta lao tâm lao lực quá độ.
Công Lương Phi Tuân bước nhanh đi vào, vừa bước vào cửa, chỉ thấy gần năm mươi bảy ngự y yên lặng ngồi trên giường nhìn về phía hắn.
Tùng Minh Liêm nằm trên giường, sắc mặt so với chạng vạng đã muốn thành màu xám, hô hấp cũng càng yếu đi.
“Trầm ngự y, Minh Liêm hắn….” Công Lương Phi Tuân cố nén lo lắng trong lòng hỏi.
Ánh mắt Trầm Hướng Nguyên ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu, Công Lương Phi Tuân chỉ cảm thấy trái tim chính mình bị chấn động mạnh.
“Nhân sự tại thiên. Lão phu khai cho hắn mấy phương thuốc, có qua được hay không chỉ có thể chờ đến sáng mai”.
Trầm Hướng Nguyên nói xong đứng lên chậm rãi đi tới bên bàn đề bút viết phương thuốc.
Công Lương Phi Tuân nhìn Tùng Minh Thành bên giường im lặng không nói gì, đột nhiên cảm thấy khi đứng trước sinh tử ngay cả an ủi hắn, chính mình cũng không có làm được.
Tai họa bất ngờ như thế, không ai lường trước được.
Cung tiễn vị ngự y cuối cùng, trong “xào xạc” quán của Túc Đồ đội một đêm này, tất cả đang chờ đợi thiên mệnh định đoạt vận mệnh Tùng Minh Liêm.
Công Lương Phi Tuân đứng bên cửa sổ, gió đêm u lạnh làm cho người ta thanh tỉnh.
Hai huynh đệ ngày đó quyết một lòng trung thành dưới trướng chính mình, trải qua tinh phong huyết vũ hiệp lực ăn ý làm cho người ta nhớ mãi không quên, không ngờ nay lại đột ngột rẽ ngang.
Không được! Không ngại giờ phút cuối cùng, đều phải thử qua!
Công Lương Phi Tuân hung hăng nắm đấm tay, hắn không phải là một nam nhân dễ dàng thỏa hiệp vận mệnh.
“Người tới!”.
Vài tùy tùng trong sân nghe gọi, thân ảnh chợt lóe lập tức đi tới: “Đại nhân, ngài có gì phân phó?”.
“Có thật đã thỉnh tất cả danh y trong thành đến?” Công Lương Phi Tuân nhìn chằm chằm thuộc hạ trước mặt hỏi.
“Phải, tất cả danh y trong thành, chỉ cần có ở quý phủ đều thỉnh lại đây”. Có người trả lời.
Nhiều năm làm việc trong Túc Đồ, Công Lương Phi Tuân đã sớm có thói quen nghi ngờ, nói: “Có xác định đúng như vậy hay không?”.
“…..”
Vài tên tùy tùng biết rõ Tùng Minh Liêm và Công Lương Phi Tuân huynh đệ tình thâm, thập phần tín nhiệm, mà chính Tùng Minh Liêm trong Túc Đồ đội cũng có uy danh, sự tình lần này trọng đại, đều không dám qua loa tất trách.
Công Lương Phi Tuân nhìn một thuộc hạ trong đó có ánh mắt trốn tránh, lập tức chỉ vào hắn nói: “Trương Cố Thường, ta đang hỏi ngươi, nói”.
Sắc mặt Trương Cố Thường có chút khẩn trương, hắn vừa mới vào Túc Đồ đội không lâu, vội vàng ra khỏi đội ngũ, đến trước mặt Công Lương Phi Tuân bẩm báo: “Đại nhân, thuộc hạ vốn muốn xin ngài phân phó đi cầu danh y ở thành nam Huyền Nhân, chính là…”.
“Chính là cái gì?”.
“Chính là gần đây có một vị y giả mới đến Huyền Nhân, cự tuyệt chẩn trị”.
Thanh âm Trương Cố Thường cũng không lớn, nhưng thanh âm Công Lương Phi Tuân lại cao gấp đôi.
“Cái gì?!”.
“Nghe nói người này vừa đến Huyền Nhân không lâu, trước đó vài ngày còn vì không ít dân tị nạn mà chẩn trị miễn phí, y thuật rất cao, chính là tính tình có chút cổ quái, không đến cửa chẩn bệnh…” Trương Cố Thường đổ mồ hôi lạnh, đứt quãng đáp: “…Cho nên thần cũng không thể miễn cưỡng”.
“Không thể miễn cưỡng?!” Công Lương Phi Tuân trừng mắt nhìn Trương Cố Thường một cái, giận hắn hành sự bất lực, quát: “Này căn bản không phải y định đoạt, y ở nơi nào?”.
Công Lương Phi Tuân một bên hỏi, một bên cất bước ra đại môn.
Tốc chiến tốc thắng cho đến bây giờ đều là quy tắc khắc địch của Công Lương Phi Tuân, tối nay vì giữ lại vận mệnh cho Tùng Minh Liêm chính là buộc phải đem y đến “xào xạc” quán.
Đã là canh bốn đêm khuya (1h đến 3h sáng), Công Lương Phi Tuân nói phải đi, mảy may không mang theo do dự.
“Hồi đại nhân, người này ngụ ở thành nam Huyền Nhân, Yến Độ hạng”. (QT để là “yến độ hạng” ta nghĩ là tên của một châu phủ gì đó, nhưng mà chữ “hạng” không biết dịch làm sao nên để thế, mọi người thông cảm).