Tư Không Viêm Lưu thuận thế gục đầu xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh con rắn nhỏ, đau đớn trên thân thể khiến cho thần trí hắn bắt đầu mơ hồ, nhưng cảm giác hưng phấn thấy ánh sáng trong tuyệt cảnh làm cho hắn tạm thời quên mất đau đớn trên người.
Dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, con rắn nhỏ vốn luôn e ngại hắn nhanh chóng chú ý đến hắn.
Giống như có chút kinh ngạc với tình cảnh chật vật của hắn lúc này, con rắn nhỏ cứ ngơ ngác ở một chỗ, hai con mắt như hai viên ngọc đen vẫn lóe sáng không nhúc nhích theo dõi hắn, trong mắt rõ ràng là nghi hoặc.
Tư Không Viêm Lưu vui mừng quá đỗi, vội vàng dùng ánh mắt ý bảo nó tấn công Giang Tất Liễu.
Động tác của Tư Không Viêm Lưu phi thường nhỏ, thậm chí Giang Tất Liễu đang nhìn chằm chằm vào hắn cũng không phát hiện.
Nhưng ngoài dự kiến của Tư Không Viêm Lưu, con rắn nhỏ thoạt nhìn ngây ngốc lại có thể hiểu được ý tứ của hắn, nhanh chóng hướng về phía Giang Tất Liễu.
Tư Không Viêm Lưu vốn nghĩ con rắn nhỏ sẽ khó mà hiểu ý hắn, nhưng không ngờ nó lại có linh tính như thế, nội tâm đột nhiên cảm động một chút.
Bởi vì làm nhục Tư Không Viêm Lưu đến hưng phấn đỏ mắt, Giang Tất Liễu không hề phát hiện dị động phía sau, nhưng vẫn không ngừng phóng viên bi về phía Tư Không Viêm Lưu.
Tư Không Viêm Lưu cố ý cúi đầu càng thấp, thân thể lung lay sắp đổ, nhìn như sắp chống đỡ không nổi nữa, kì thực là đang hết sức chăm chú chờ thời khắc con rắn nhỏ phân tán lực chú ý của Giang Tất Liễu.
Quả nhiên, không lâu sau, tiếng Giang Tất Liễu có chút kinh hoảng truyền đến.
“A! Đây là cái gì?”
Nội tâm Tư Không Viêm Lưu vui vẻ, vội vàng ngẩng đầy, đem viên bi từ trên miệng vết thương giấu trong tay bắn về phía đầu Giang Tất Liễu.
Nhưng đợi hắn bắn ra rồi, mới phát hiện sự tình có hơi không thích hợp.
Con rắn nhỏ kia hoàn toàn chẳng nghe theo mệnh lệnh của hắn mà tấn công Giang Tất Liễu, lại trườn thẳng lên thâh thể Tư Không Vịnh Dạ, cuốn lên cổ y, hoàn toàn không nhìn tên Giang Tất Liễu đang bắt cóc chủ nhân mình.
Tư Không Viêm Lưu nhất thời biến sắc, đúng là phá hư đại sự mà, nội tâm mắng con rắn ngu ngốc này cẩu huyết lâm đầu, hận không thể trực tiếp lột da nó nấu canh rắn cho hả giận.
Nhưng ván đã đóng thuyền rồi, viên bi phóng ra không thể thu lại, rơi vào đường cùng, Tư Không Viêm Lưu đành lấy từ vết thương mấy viên bi khác, lần lượt bắn về phía Giang Tất Liễu.
Giang Tất Liễu vốn bị con rắn kia làm cho hoảng sợ, muốn đưa tay đến bắt nó, nhưng một tia sáng lạnh thấu xương lóe lên nơi khóe mắt, vội nhìn về phía tia sáng, phát hiện Tư Không Viêm Lưu vốn bị gã tra tấn “hấp hối” đang bắn các viên bi về phía gã!
Phản ứng đầu tiên của Giang Tất Liễu là né tránh, nhưng gã bất đắc dĩ kéo theo Tư Không Vịnh Dạ, động tác rất mạnh, hơn nữa Tư Không Viêm Lưu tiếp tục bắn viên bi về phía gã, nhưng toàn bộ đều tránh được Tư Không Vịnh Dạ trong ngực gã, lại nhắm thẳng yếu điểm của gã.
Mắt thấy viên bi sắt đã nhanh đến trước mặt gã, Giang Tất Liễu cùng đường, đành phải huy chưởng bổ tới, muốn dùng nội lực xua tan chúng.
Nhưng nội lực Giang Tất Liễu so với Tư Không Viêm Lưu kém một bậc, Tư Không Viêm Lưu dù bị thương nghiêm trọng nội lực vẫn cao như cũ.
Giang Tất Liễu tiếp được viên bi thứ nhất, cánh tay có điểm chấn động, xương phát ra một tiếng răng rắc lanh lảnh, đúng là đã gãy xương.
Giang Tất Liễu biết bản thân không phải đối thủ của hắn, vì thế cắn răng vứt bỏ Tư Không Vịnh Dạ, muốn chạy trốn.
Nhưng động tác của gã quá mạnh, tay vô tình đụng phải con rắn trên cổ Tư Không Vịnh Dạ, hơn nữa lực cũng rất lớn.
Con rắn nhỏ vốn là tính làm biếng đi ngủ, bị gã bất thình lình động vào mà bừng tỉnh, theo bản năng táp về phía cánh tay gã.
Cánh tay Giang Tất Liễu đau xót, vội vàng phất tay vẫy đi con rắn nhỏ, nhưng khớp hàm con rắn nhỏ lại cắn chặt gã, sống chết cũng không nhả ra.
Một giây trì hoãn này, kết quả đã định, Tư Không Viêm Lưu bắn ra mấy viên bi thẳng vào bên trong cơ thể gã, sau đó không hề bị trở ngại bay từ cơ thể gã đi ra ngoài.
Rõ là bắn thủng.
Trong đó viên bi chí mạng nhắm thẳng vào đầu gã, xuyên qua mày liễu của Giang Tất Liễu, sau đó bay thẳng từ não ra ngoài, để lại trên đầu gã một cái lỗ nhỏ, trực tiếp lấy mạng gã.
Những viên bi bắn ra giữa không trung cùng óc và máu văng thẳng vào vách tường phía sau.
Giang Tất Liễu thậm chí còn chưa kịp hét lên tiếng nào, té thẳng trên đất, thân thể run rẩy vài cái, đi đời nhà ma.
Mà toàn bộ cũng chỉ có hai, ba giây.
Thấy thân ảnh Giang Tất Liễu ngã ầm xuống một cái, Tư Không Viêm Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Nguy cơ cuối cùng cũng giải trừ.
Thời gian dài chịu đựng đau đớn đến tận xương tủy, hơn nữa mất máu quá nhiều, tinh thần thì bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ, thân thể Tư Không Viêm Lưu thả lòng ra liền thấy cảnh vật chung quanh xoay cuồng, trước mắt tối sầm, ngã gục xuống.
“Phụ hoàng!”
Tư Không Vịnh Dạ hoảng sợ, vội vàng hô lên, Tư Không Viêm Lưu không có phản ứng gì, nằm trên mặt đất, dáng vẻ như hết sống rồi.
Tư Không Vịnh Dạ trúng mê dược, thân thể không nhúc nhích được, không nhìn thấy tình huống Tư Không Viêm Lưu lúc này, nhất thời gấp gáp đến mức thiếu chút nữa phát điên.
“Khụ khụ khụ!”
Đang lúc Tư Không Vịnh Dạ sắp khóc tới nơi, thân thể Tư Không Viêm Lưu động vài cái, phát ra mấy tiếng ho khan suy yếu.
Trái tim vốn treo lơ ửng của Tư Không Vịnh Dạ liền thả xuống.
Hắn còn sống.
“Phụ hoàng! Người có khỏe không?” Tư Không Vịnh Dạ lo lắng mở miệng hỏi.
Vì ngã vào giường, tầm mắt Tư Không Vịnh Dạ bị che khuất, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy nửa thân dưới của Tư Không Viêm Lưu, cùng với một vũng máu ghê người xung quanh hắn, giống như một đóa hoa hồng máu nở rộ.
“Khụ khụ khụ! Vịnh Dạ, phụ hoàng không có việc gì, Vịnh Dạ cũng không có việc gì đi!” Thanh âm có chút suy yếu của Tư Không Viêm Lưu truyền đến, bên trong ngữ khí có ý cười, nghe ra được sinh mệnh hắn tạm thời không có nguy hiểm.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng, Tư Không Viêm Lưu vẫn đủ khí lực đứng lên từ mặt đất, dùng hết khí lực sau cùng thổi cái còi của Nhan Tử Khanh đưa cho hắn, sau đó ngã xuống bên cạnh Tư Không Vịnh Dạ.
Một lúc sau, Nhan Tử Khanh nhanh chóng chạy tới.
Tâm không cam lòng bị Tư Không Viêm Lưu gọi tới, Nhan Tử Khanh có chút không kiên nhẫn, vừa định mở miệng oán giận, nhưng vừa mới tiến vào trong phòng liền bị cảnh tượng trước mắt dọa muốn rớt tim ra ngoài.
“Ngươi làm sao vậy, Viêm tiểu tử?”
Nhan Tử Khanh vội đi tới trước mặt hắn, tức thời bị dáng vẻ thê thảm của Tư Không Viêm Lưu làm sợ đến mức hít một hơi khí lạnh.
Tư Không Viêm Lưu thấy Nhan Tử Khanh đến rồi, vẻ mặt liền hiện rõ sự vui mừng, vội nói: “Sư phụ, mau giúp ta cầm máu, ta sắp ngất đi rồi!”
Nhan Tử Khanh tuy có nghi ngờ, nhưng trước mắt cứu người quan trọng hơn, cũng không hỏi nhiều, vội xem xét vết thương của Tư Không Viêm Lưu.
Trên người Tư Không Viêm Lưu có ít nhất hai mươi vết thương, trừ bỏ vài viên bi hắn phóng ra tấn công Giang Tất Liễu, hầu như trong mỗi vết thương còn lại đều khảm một viên bị, đa số là không đi vào hết, có vài viên là xuyên vào một nửa, nhưng có số ít là hoàn toàn đi vào bên trong, thoạt nhìn thập phần kinh khủng.
Lúc này toàn thân Tư Không Viêm Lưu bị máu tươi nhiễm đỏ, mới nhìn như một huyết nhân, từ miệng vết thương không ngừng chảy ra máu, lượng máu tuy không lớn như vừa rồi, nhưng vết thương trên người hắn nhiều lắm, cùng chảy ra một lúc, lượng vẫn cứ là nhiều.
Tình huống không hay mấy.
Nhan Tử Khanh nhíu mày, đưa tay điểm mấy huyệt đạo trên người Tư Không Viêm Lưu, phòng hắn mất máu quá nhiều mà chết, sau đó bỏ đi các viên bi trong vết thương của hắn, dùng kim sang dược mang theo, băng bó các vết thương.
Tư Không Vịnh Dạ một bên nhìn không chuyển mắt, vẫn trầm mặc không nói, vẻ mặt thập phần không đành lòng.
Mà Tư Không Viêm Lưu vì mất máu quá nhiều, lúc Nhan Tử Khanh giúp hắn xử lý vết thương đã hôn mê bất tỉnh, nhưng tạm thời cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Xử lý tốt vết thương trên người Tư Không Viêm Lưu xong, Nhan Tử Khanh lúc này mới chú ý đến Tư Không Vịnh Dạ đang ngã trên giường.
“Ngươi không thể động? Có phải bị hạ độc không?”
Tư Không Vịnh Dạ mở miệng trả lời: “Đúng vậy.”
Nhan Tử Khanh nghe xong, hơi hơi gật đầu, từ trên người lấy ra một bình nhỏ màu nâu, mở nắp bình, đặt dưới mũi Tư Không Vịnh Dạ.
Từ trong chai bay ra một mùi hoa lan rất nồng. Làm hòa tan mùi máu trong cả phòng đi vài phần.
Tư Không Vịnh Dạ hít vào mùi hương thấm ruột gan xong, thân thể liền thoải mái hơn rất nhiều, sau một lát, thân thể có thể nhúc nhích được.
Nhan Tử Khanh giải mê dược cho y xong, phản ứng đầu tiên là chú ý đến Giang Tất Liễu té trên mặt đất.
“Là người này biến các ngươi thành như vậy sao?”
Nhan Tử Khanh ngồi xổm xuống trước thi thể Giang Tất Liễu, hỏi Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Vịnh Dạ hơi gật đầu.
Vẻ mặt Nhan Tử Khanh liền nghiêm túc hẳn lên, một cái lật lại thi thể trên mặt đất.
Giang Tất Liễu chết rất là kinh dị, cũng rất là ghê tởm: hai mắt mở trừng, cơ hồ con mắt cũng sắp lòi ra, trong mắt đầy tơ máu, đúng là chết không nhắm mắt. Từ miệng vết thương cách lông mày mấy li không ngừng trào ra chất lỏng đỏ dính dính, chảy đầy mặt gã, đúng là hỗn hợp óc và máu.
Trong không khí tràn ngập một mùi buồn nôn, dù kiếp trước có ngửi thấy loại mùi này rồi nhưng Tư Không Vịnh Dạ lại không có cách nào chịu đựng mùi cực độ ghê tởm này, đành phải che miệng lại, có nén cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Mà Nhan Tử Khanh không ngại chút nào, một phen lột hết y phục Giang Tất Liễu, xem xét kỹ lưỡng trên người gã.
Tư Không Vịnh Dạ tuy rằng không biết lão đang làm cái gì, nhưng từ vẻ mặt nghiêm túc của lão cũng đoán được lão làm vậy là có dụng ý, vì thế ở bên cạnh nhìn động tác của lão không chuyển mắt, trầm mặc không nói.
Khi xem xét đến mông của Giang Tất Liễu, ở xương sống phía trên mông của Giang Tất Liễu phát hiện một vết thương nhỏ, nhìn kỹ, là khắc một chữ cổ “Ma”.
Tuy rằng chữ rất nhỏ, như hình dáng lại rất cứng cáp, giống như dùng bút lông vẽ tranh vậy, rất có lực.
Nhưng miệng vết thương rõ ràng là bị đốt lên.
Nhan Tử Khanh nhìn thấy chữ “Ma” nhìn không kỹ sẽ không thấy kia, vẻ mặt lại càng nghiêm túc hơn.
Hết chương thứ chín mươi mốt.