Nam nhân một tay ôm Tư Không Vịnh Dạ, thân hình mờ ảo lướt qua nóc nhà giữa những gian phòng, áo trắng phiêu phiêu, tao nhã mà nhẹ nhàng, dưới ánh trăng giống như tiên tử phiên nhiên hạ phàm, chẳng qua là không một tia tiên khí nào lóe lên, mà là một tia yêu khí quỷ mị.
Trong cung, ai thấy gã đều cực kỳ sợ hãi, bởi vì bọn họ nhìn thấy bé con trong lòng hắn, vừa rồi lại nhốn nháo, ai cũng biết gã chính là thích khách, hơn nữa còn bắt đi Tứ điện hạ mà Hoàng Thượng vô cùng yêu thương.
“Có thích khách! Còn bắt đi Tứ điện hạ!”
“Mau gọi Ngự lâm quân a! Hắn lại đào tẩu !”
“A! Không thấy hắn! Nhanh bẩm báo Hoàng Thượng!”
Người này người kia la hét tiếng gọi ầm ĩ vang vọng hoàng cung, tất cả mọi người vẻ mặt đều hoảng sợ, trơ mắt nhìn thân ảnh màu trắng như ảo ảnh hư vô mờ ảo biến mất trước mặt bao người. Khi đến thì bay vọt vào làm người sợ hãi, khi rời đi lại giống như âm hồn ẩn vào ánh trăng, gợn sóng không sợ hãi.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Trần Tiến Trung té nhào vào Ngự thư phòng, giống như con chó già chật vật không nhìn thấy đường đi.
“Chuyện gì a?” Tư Không Viêm Lưu đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, bị Trần Tiến Trung đột nhiên lỗ mãng chạy vào, nhất thời có chút khó chịu, tuy rằng chính là ngẩng đầu thản nhiên liếc hắn một cái, liền quay đầu đi. Nhưng là, uy nghiêm trong ánh mắt kia lại làm cho Trần Tiến Trung đánh một cái giật mình.
“Hoàng Thượng, việc lớn không tốt !” Trần Tiến Trung sờ sờ trên cái trán lạnh, một tay đè lại cái bụng bởi vì chạy quá nhanh mà có chút quặn đau, thở phì phò, không dám nghỉ ngơi chút nào: “Thích khách ban ngày kia lại xuất hiện, còn bắt đi Tứ điện hạ!”
“Cái gì?” Tư Không Viêm Lưu đứng phắt dậy, trong mắt kinh ngạc không thôi, ngữ khí thập phần kích động: “Ngươi nói hắn bắt đi Tứ điện hạ?”
“Đúng vậy! Thích khách kia thập phần xảo quyệt, không chỉ dùng mê dược làm Tứ điện hạ hôn mê, hơn nữa võ công của hắn cao cường, bắt đi Tứ điện hạ, sau đó ở trước mắt bao người biến mất trong hoàng cung, cho dù Ngự lâm quân điều tra như thế nào cũng không tìm ra.”
“Đây ~~~” Tư Không Viêm Lưu vô lực ngã trên ghế dựa, lấy tay chống đỡ cái trán, trong thanh âm tràn ngập cảm giác bị thất bại: “Ta lẽ ra nên sớm nghĩ đến, mục đích của hắn không chỉ đơn giản là ám sát ta. Rốt cuộc là ai, cư nhiên muốn đối Vịnh Dạ của ta xuống tay?”
Tư Không Viêm Lưu nhớ tới cảnh lúc ban ngày hai người trực tiếp tỷ thí, thoáng nhìn lại kinh hồn, lại làm cho người khác không thể không tán thưởng rằng gã thật xuất chúng. Tựa như một cây hoa mai, mỗi một đóa, mỗi một cành đều là trầm tĩnh tươi đẹp thanh lệ, đẹp không sao tả xiết, nhưng là gã vĩnh viễn là chỗ diễm lệ nhất, đóa hoa cao ngạo nhất, bất luận kẻ nào đầu tiên mắt nhìn thấy đều là gã, nhưng cũng là làm cho người ta muốn mà không thể thành ~~~
“Không được! Trẫm nhất định phải cứu Vịnh Dạ trở về, ai cũng không thể thương tổn hắn, hắn là hoàng tử trẫm yêu nhất!” Tư Không Viêm Lưu bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Tiến Trung, ngữ khí uy nghiêm mở miệng: “Truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức điều động hai phần ba quân lực Ngự lâm quân vào hoàng cung, tiến hành điều tra trong hoàng cung cẩn thận, mỗi một góc cũng không được bỏ qua. Cần phải tìm được thích khách cùng Tứ điện hạ, hơn nữa vạn lần không thể lỗ mãng, không được tổn thương đến Tứ điện hạ, trái lệnh, trảm! Phát hiện được hai người, phần thưởng ba nghìn hai trăm bạc trắng, thăng quan một bậc! Cứu được Tứ điện hạ trở về, phần thưởng hoàng kim vạn lượng, thăng quan ba cấp!”
Trần Tiến Trung nghe chiếu chỉ của Tư Không Viêm Lưu, nhất thời ngây người. Này Hoàng Thượng quả thật là yêu thương Tứ điện hạ đến tận xương tủy, cư nhiên mạo hiểm đến như vậy, không tiếc điều động toàn bộ hai phần ba binh lực trong kinh thành tiến hành điều tra. Này vạn nhất Tứ điện hạ chịu độc thủ của thích khách, thì Hoàng Thượng ~~~
Trần Tiến Trung nghĩ đến đây, không khỏi giật mình một cái, cắn chặt răng, Trần Tiến Trung mở miệng nói: “Vâng, Hoàng Thượng! Nô tài đi làm ngay!” Nói xong liền đi ra ngoài.
“Chờ một chút!”
Thanh âm Tư Không Viêm Lưu vang lên, Trần Tiến Trung quay đầu: “Bệ hạ còn có gì phân phó ạ?”
“Trẫm cùng ngươi đi.” Tư Không Viêm Lưu đứng dậy, ánh mắt tràn ngập lo âu, cước bộ bay nhanh hướng đến cửa.
~~~~~~
“Ngươi đem ta bắt đến đây làm gì?” Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên mở miệng, không có chút sợ hãi, trong giọng nói ngược lại mang theo một tia tò mò.
Nam nhân mắt tím quay qua, trong mắt hiện lên tia cười, ngữ khí trầm mà ôn hòa: “Ta muốn bắt ngươi, sau đó giết chết ngươi a, bằng không ta không thể giao người. Chính là, hoàng đế lão tử kia của ngươi hình như cực kỳ yêu thương ngươi a, nếu ta liền như vậy giết ngươi, chỉ sợ không có cách nào đào thoát a, cho nên, ngươi hiện tại chính là hy vọng để ta thuận lợi đào thoát a.” Nam nhân trong giọng nói hơi đùa cợt, chính là giữa những hàng chữ lại mang theo sát ý lạnh thấu xương.
“Ta đây chính là vật bảo đảm của ngươi?” Tư Không Vịnh Dạ mặt không chút thay đổi, dửng dưng mà lạnh lùng: “Chính là, ta không tính toán chết, cũng không tính toán làm con tin của ngươi.”
“Con tin?” Nam nhân song đồng màu tím hiện lên một tia nghi vấn, tựa hồ như không hiểu được hàm nghĩa của từ này, nhưng là rất nhanh gã liền lý giải được ý tứ của y.
Nam nhân trong mắt ý cười sâu sắc, ba phần lãnh liệt, bảy phần nghiền ngẫm: “Ngươi thật là càng ngày càng thú vị, người khác nếu tình cờ gặp ta, sớm đã sợ tới mức tam hồn không thấy thất phách, nhưng ngươi lại có bộ dáng như không thế, làm cho ta thật mất mặt a.” Nam nhân ngữ khí thoải mái, cư nhiên còn cùng y vui đùa.
Tư Không Vịnh Dạ rũ mi mắt xuống, không có phản ứng với gã, lông mi thật dài hạ xuống, giống như hạ xuống một cái đuôi chim phượng hoàng đen, trong phòng nhỏ u ám, phát ra làm cho lòng người động quang mang.
“Ta phát hiện ngươi lớn lên thật sự sẽ rất đẹp, tuy rằng tuổi nhỏ như vậy, lại xinh đẹp không giống người phàm, hay là, phụ hoàng ngươi ở bên ngoài cho ngươi trở thành hoàng tử, trên thực tế, là muốn độc chiếm ngươi?” Ngữ khí nam nhân bắt đầu có chút lỗ mãng, không ngừng hướng trên người y đánh giá cao thấp, trong mắt thoáng hiện một tia quang mang khác thường.
“Độc chiếm?” Tư Không Vịnh Dạ trong mắt hiện lên một tia nghi vấn, kiếp trước y vốn chính là lính đánh thuê giết người như ngóe, hơn nữa vốn không có cách hưởng thụ cuộc sống bình thường, đối mấy thứ tình yêu dục vọng linh tinh cũng không hiểu biết, đến thế giới này chỉ có vài năm ngắn ngủn, hơn nữa còn là hài đồng, thêm vào đó không có tiếp xúc đến tình yêu, vốn dĩ không biết cái gì gọi là độc chiếm, nếu gã nói là “Nam sủng” y còn có thể là có biết một phần.
Tư Không Vịnh Dạ mỗi khi có nghi vấn, đều theo bản năng cắn đầu ngón tay trỏ, cho nên có vẻ có chút mơ hồ, động tác này cũng làm cho trong cung không ít người học theo, bởi vì thật sự là rất đáng yêu. Giờ phút này đầu y hơi nghiêng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nam nhân mắt tím, miệng khẽ nhếch lên nhẹ nhàng ngậm đầu ngón trỏ tay phải, đôi mắt hoa đào đều đặn mở to tràn ngập nghi vấn, có vẻ ẩm ướt sương mù. Khuôn mặt non nớt mà tràn ngập đáng yêu làm cho tim người đập mạnh không thôi.
Nam nhân trong đôi mắt tím hiện lên tinh quang, chậm rãi tới gần Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt đang không đề phòng: “Ngươi không biết độc chiếm là có ý gì? Muốn ta nói cho ngươi biết không a?” Nam nhân trong mắt hiện ra một tia quang mang tối mà hấp dẫn, đồng tử màu tím giống như có thể nói, cực kỳ khiêu khích, quyến rũ ~~~
Tư Không Vịnh Dạ nhìn gã, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ba năm trước đây lần đầu tiên mình gặp mặt phụ hoàng bị hắn “Cường hôn”, nhất thời trong mắt đột nhiên thủy quang quanh quẩn, tay phải che gương mặt, lui nhanh về sau, thẳng đến vách tường sau lưng, trong mắt tràn ngập đề phòng.
Hết chương thứ mười sáu