Giữa trưa nắng gắt, nhưng vẫn chưa có Ngự lâm quân ra cửa cung báo tin tiến cung, có lẽ hoàng đế cũng không muốn bọn họ vào cung, đặc biệt là Mộ Dung Nhược Ly.
Nhược Ly tuy rằng không tinh thông lịch sử, nhưng biết rằng Thái tổ Hoàng đế giành thiên hạ, công lớn không thể quên tổ tiên Mộ Dung gia, vậy nên ngài đã phong Mộ dung gia tướng quân là Hộ quốc tướng quân nhất phẩm, tiên đế cũng từng ban ba kim bài miễn tử, trong đó tiên hoàng quý phi cũng chính là phi tần xuất thân từ Mộ dung gia một cái, phụ thân một cái, cái còn lại không biết đã ngự ban cho ai, người này không dám nhắc tới, có điều nghe nói cũng từng là sủng phi của tiên đế, cùng nàng chôn theo quan tài.
Bên trong trà lâu Bạch Ngọc, Vương gia Vân Duyên nói nhỏ vài câu với thị vệ, sau đó bước tới gần Nhược Ly ngồi xuống: “ Bổn vương biết được Tam tiểu thư tinh thông âm luật, cầm kì thi họa không gì không được, không biết trước khi tiến cung bổn vương có vinh hạnh thỉnh giáo?”
Nhược Ly vừa nghe liền hiểu được hàm ý trong lời của Vân Duyên, nàng đứng dậy, quay qua Vân Duyên nhẹ thi lễ, bước tới một ca cơ trước mặt đang gãy đàn, cùng nàng song tấu.
Vân Duyên mỉm cười, ý hắn bảo nàng ta rời đi, để Nhược Ly một mình độc tấu.
Nhược Ly ngầng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc của Vân Duyên, trong lòng bi ai hơn lúc mới gặp, nàng từng mê luyến khuôn mặt này biết bao, từng tham luyến dung nhan này cỡ nào, kiếp này hai người không còn là anh em huynh muội nữa, nhưng nàng phải vào cung tuyển tú.
Vân Duyên bị ánh mắt Nhược Ly làm cho giật mình, tay áo nắm chặt.
Tiếng đàn buồn bã vang lên chậm rãi, biểu lộ sức căng của dây đàn, khiến cho Nhược Ly nhớ tới quá khứ, nhớ đến cảnh phải rời xa anh trai ngày đó:
“ Tích bất tẫn tương tư huyết lệ phao hồng đậu, khai bất hoàn xuân liễu xuân hoa khán tha mãn họa lâu.
Thụy bất ổn sa song phong vũ tụ tại hoàng hôn hậu, vong bất liễu cựu ái tân sầu
Yến bất hạ ngọc lạp kim thuần y mãn hầu, chiếu bất kiến lăng kính lí khán ngã hình dung sấu
Nguyện hòa nhĩ bỉ dực tùy hoa phi đáo, lưu bất đoạn đích lục thủy du du
Hoa tạ hoa phi phi mãn thiên, hồng tiêu hương đoạn thùy liên
Nhãn không súc lệ lệ không thùy, yên đắc bất thương bi
Nhất triêu xuân tẫn hồng nhan lão, nhất triêu phiêu bạc nan tầm
Khán xuân tàn hoa tiệm tiệm phiêu lạc, tương tư hoàn thị tịch mịch
Lệ bất trụ phong thu tại dũng, khuyến bất đắc khẩn tương tống
Minh mị tiên nghiên năng kỉ hà, thùy vi thùy tình chủng.”
Dịch:
“ Lệ máu tương tư cứ nhỏ hoài, Đậu hồng đã bỏ biết còn ai?
Hoa xuân tơ liễu bên lầu vẽ, Như biết lòng người chưa nở sai.
Giấc ngủ không yên, cửa kín màn, Hoàng hôn chậm đến, gió mưa chan.
Sầu cũ chưa quên thêm sầu mới, Rượu ngọc cơm vàng chả thiết ăn.
Soi gương nào thấy rõ hình mình. Tiều tuỵ, hao gầy, nỗi khổ tình.
Mắt mở không ra, mờ ánh lệ. Dịp may mờ ẩn bóng non xanh.
Nước biếc đẫm sầu trôi chảy mãi. Sầu dâng! Nước biếc tiếp sầu dâng.
Hoa tàn hoa bay bay ngập trời, tàn phai hương sắc hỏi tình ai?
Mắt nhìn trống rỗng lệ bên gối, lòng đau như cắt chẳng nào nguôi
Đông qua xuân đến hồng nhan cũ, chỉ thấy phiêu dạt tựa bèo trôi
Xuân tàn hoa tạ dần vơi bớt, tương tư soi rõ bóng tịch liêu
Không chạm gió thu lệ ngừng chảy, dặn lòng mau chóng tiễn chuyện xưa
Ánh dương xinh đẹp soi muôn ngã, ai biết lòng ai giống tình ta.”
Đàn xong một khúc, tâm của Nhược Ly đã lệ rơi thành hàng. Cho tới bây giờ, nàng không phải là nữ tử yếu đuối, cũng chưa từng có quan niệm đạo lí nào, ở thế kỷ 21, phương châm sống của nàng là: Ta không phải là nhà từ thiện. Ý nghĩa là: Nàng sẽ không thương hại bất cứ ai.
Một tràng pháo tay trầm ngâm vang lên, tiếp theo là một tràng khen ngợi của các tiểu thư, nhất thời cả trà lâu tiếng vỗ tay như sấm động.
Một gã thị vệ vội vàng chạy lên tầng hai, tới bên Vân Duyên nói chút gì đó, chỉ thấy sắc mặt hắn hơi sầm lại, mang theo vẻ không hài lòng, có chút đăm chiêu liếc sang Nhược Ly một cái.
Nhược Ly mơ hồ cảm nhận được điều gì, nàng đứng lên hướng Vân Duyên: “ Vương gia, có phải người trong cung thúc giục tiến cung?”
Nhược Ly không phải ngốc, nàng biết thời gian vào cung đã trôi qua một lúc, từ lúc nàng gãy cầm đã là thời gian tiến cung.
Vân Duyên không nói, nhưng ánh mắt không rời Nhược Ly. Đột nhiên hắn nhìn Nhược Ly hỏi: “ Tam tiểu thư quyết định tiến cung sao?”
Nhược Ly ngẩn người, còn đang nghĩ hắn có âm mưu gì thì người trong cung thông báo giờ lành tuyển tú đã đến. Lúc này tại trà lâu, nhóm tú nữ đã rời đi, chỉ còn lại mình Nhược Ly và Thanh Ngọc.
“Tiểu thư?” Thanh Ngọc quay qua nhìn nàng, lần này Nhược Ly không để Thanh Ngọc phải thúc giục, hành lễ với Vân Duyên, mang theo Thanh Ngọc rời khỏi trà lâu, tiến vào trong kiệu.
Nước mắt nàng trào ra, ướt cả gấu váy, trong tích tắc đã không còn dấu vết. Phụ thân, xin lỗi, nữ nhi của người đã làm người thất vọng rồi. Nhược Ly nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Hệ thống phi tần trong hậu cung Vân quốc cũng giống như thời nhà Đường, chia làm: Một hoàng hậu, tứ phi, cửu tần, hai mươi bảy thế phụ cùng tám mươi mốt ngự thê, tổng cộng một trăm hai mươi hai người.
Dưới hoàng hậu là tứ phi được chia làm:
Quý phi, Thục phi, Đức Phi, Hiền phi - chính nhất phẩm.
Chính nhị phẩm là Cửu tần, bao gồm: Chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện, tu nghi, tu dung, tu viện, sung nghi, sung dung, sung viện.
Hai mươi bảy thế phụ, bao gồm: chín Tiệp dư (Chính tam phẩm), chín Mỹ nhân (Chính tứ phẩm), chín Tài nhân(Chính ngũ phẩm).
Tám mươi mốt ngự thê, bao gồm: Hai mươi bảy Bảo lâm(Chính lục phẩm), hai mươi bảy Ngự nữ(Chính thất phẩm), hai mươi bảy Thải nữ(Chính bát phẩm).
Nhược Ly cùng nhóm thiên kim tiểu thư được đưa vào cung, trước khi tiến cung, mỗi tú nữ sẽ được họa lên bức tranh, nhưng bức họa hơn phân nữa cùng người thật không giống nhau, bởi vậy từ thời tổ tiên hoàng đế, cũng không quá chú ý tú nữ qua bức họa.
Theo cung quy, tuyển tú bắt buộc phải có mặt của hoàng hậu, các vị trưởng lão đương nhiên không thể thiếu, Hoàng thái hậu cư nhiên cũng đi theo.
Thời gian tuyển tú đã sớm qua đi mà Nhược Ly xếp cuối hàng, phía trước còn vô số tú nữ.