Đường dài gập ghềnh, rốt cuộc trước giờ Ngọ cũng về tới Mộ Dung phủ. Sau khi bước qua đại môn, Nhược Ly được Mộ Dung Tấn giúp đỡ dịch dung, sau đó thoát ra khỏi Mộ Dung phủ, đi tới đại hội Cửu Cúc phái, mà mấy tên đại nội cao thủ ngoài cửa phòng Nhược Ly vẫn chưa phát giác hiện tại Nhược Ly đã sớm không còn ở trong phòng, bên trong xác thực có người, nhưng người kia lại là Mộ Dung Tấn.
Sau khi Nhược Ly cùng Thanh Ngọc cải trang thành hai thiếu niên anh tuấn, được một nhân sĩ giang hồ đi trước dẫn đường tới lãnh địa Cửu Cúc phái. Trong tay có kim lệnh nên được dẫn vào bên trong phòng, cùng với những nhân sĩ giang hồ uy danh khác tụ họp tại đây.
Thoáng chốc, đám nhân sĩ giang hồ vì muốn ôn lại chuyện xưa mà tranh nhau thao thao bất tuyệt.
Nhược Ly cảm thấy nhàm chán, liền muốn tới hoa viên đi dạo, nhưng lần đi này, thế mà lại dẫn tới tai họa.
Nhược Ly mang theo Thanh Ngọc đi tới hoa viên, tình cờ đi tới một nơi hẻo lánh, chỉ thấy ở đây cỏ không mọc một ngọn, hơn nữa mặt đất lại có một lớp đen sì. Nhược Ly ngẩng đầu nhìn một lượt, liền phát hiện hoa viên này có điểm kì lạ.
“Hoa viên này, phía trước có song tháp, phía sau có rừng cây, vô cùng ẩm ướt, tất thảy tạo nên địa điểm cực hung. Trên đất, cỏ không thể mọc, chắc chắn do vôi.” Nhược Ly phe phẩy cây quạt nói: “Song tháp cản trở dòng khí lưu thông, rừng cây cản trở ánh sáng, đây gọi là phong mất linh.”’
“Trên đất lại rải vôi, vôi phòng ẩm, tức thủy không thuận. Ở đây thuật phong thủy hoàn toàn bị chặn rồi.” Qủa nhiên là đạo thuật cao nhân, càn khôn bát quái hoàn toàn đảo loạn, cho nên nơi này mới bị tà khí bao trùm.
Thanh Ngọc nhìn lớp đen trên đất nói: “Tiểu thư, vôi màu trắng mà” sao trên đất lại màu đen.
“Trong trắng ngoài đen” Nhược Ly cười nói.
Thanh Ngọc ngồi xổm xuống gẩy gẩy lớp đất, quả nhiên bên trong toàn màu trắng, Thanh Ngọc cầm lên một nắm vôi: “Tiểu thư, còn có rất nhiều ngọc lưu ly.”
Nhược Ly kinh ngạc, vội vàng cầm lấy lưu ly trên tay Thanh Ngọc, lúc này mới phát hiện mặt trên là vôi, mặt dưới toàn là lưu ly: “Lại còn dùng ngọc lưu ly ngưng kết sương mù, đây nhất định chính là nơi dưỡng thi độc.” Thanh Ngọc há hốc.
Lúc này, bốn phía đột nhiên phi tới vô số cánh hoa cúc, mỗi cánh tựa như đao, chạm cây đứt cây, chạm hoa gãy hoa.
“Tiểu thư, mùa này sao lại có hoa cúc?” Cảnh tượng trước mắt khiến Thanh Ngọc kinh hãi, nàng sử dụng nội công nhưng hoàn toàn vô dụng.
“Đồ ngốc, đây là đạo thuật, võ công của ngươi không thể ngăn cản.” Nhược Ly xoay người đi đến một chỗ không xa, bẻ xuống một đóa hoa hồng tiêu sắc, đầu ngón tay khẽ động, cánh hoa liền phi tán ra bốn phía, từng cánh từng cánh đánh trúng cánh hoa cúc kia, không lâu sau, trên mặt đất toàn là cánh hoa vỡ vụn.
Lúc này, đột nhiên một hắc bào nam tử từ trên trời bay xuống, đứng trước mặt Nhược Ly, Thanh Ngọc suýt chút nữa hô to, nhưng lại được Nhược Ly kịp thời ngăn lại.
Nhược Ly tuy vô cùng sợ hãi nam tử trước mặt, nhưng âm thanh nhanh chóng thay đổi, vô cùng cung kính nhìn nam tử nói: “Vị công tử hẳn là chưởng môn của Cửu Cúc phái? Đã thất lễ.”
Trong tay Vân Hiên cầm theo một cây quạt đen, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo biểu cảm như cười như không, hắn cẩn thận đánh giá Nhược Ly cùng Thanh Ngọc một phen, sau đó nhàn nhã nói: “Nhãn lực công tử thật tốt, có điều công tử mang dung mạo ôn hòa mà đến ư?”
Trong lòng Nhược Ly nhất kinh, quả nhiên danh vị hoàng đế này không phải vỏ bọc, có thể nhìn ra nàng dịch dung, may mắn nàng biết đổi giọng, vì thế liền cười, nói: “Giang hồ hiểm ác, tại hạ cũng vì bảo vệ tính mạng mà thôi.”
“Vậy ư?” Vân Hiên tà tà cười một tiếng: “Chiêu vừa xuất kia của công tử theo đạo thuật gọi là đoạt mệnh hoa hồng, chiêu này trên giang hồ không ít nữ tử học theo, nghe nói là lĩnh ngộ từ phi thiên mà ra.”
“Đúng vậy” Nhược Ly vừa nghe lời này của Vân Hiên, liền nhớ tới khúc múa ngày đó của nàng cũng dùng chiêu này, chẳng lẽ hắn vô cùng kiêng kỵ phi thiên?
Lúc này Nhược Ly đột nhiên nghĩ đến, trong đạo thuật phi thiên chính là khắc tinh của hết thảy tà thuật, suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Nhược Ly liền biết được trong Ngự thư phòng đang cất giấu thứ gì, nhất định là bích họa phi thiên. Còn Vân Hiên chính là đang nghiên cứu cách phá giải một trăm lẽ tám thuật trong bích họa phi thiên.
Vân Hiên cũng không nghi ngờ, hắn dẫn Nhược Ly cùng Thanh Ngọc đi tới một gian phòng, đồng thời đưa lên loại trà thiên kiêu mỹ nhân tốt nhất.
Nhược Ly nhìn chén trà, không nhịn được, hỏi: “Công tử ưa thích trà này?” Nàng nhớ lại mỗi lần Vân Hiên nghe tới Thiên kiêu mỹ nhân, biểu cảm liền trở nên rất nhu hòa.
Vân Hiên nhìn qua Nhược Ly : “ Hoa trà như mỹ nhân, băng cơ ngọc cốt, nam nhân đều yêu thích.”
Nhược Ly nhíu mày, cũng không vạch trần lời nói dối của hắn, nhưng nàng quả thực không thích uống Thiên kiêu mỹ nhân này. Vốn dĩ trong cung đều được coi là bổng lộc thưởng cho phi tử, dựa theo danh hiệu địa vị quy định số lượng cùng chất lượng tốt xấu để phân phát. Có điều Nhược Ly vô cùng không ưa thích trà này nên toàn bộ đều đưa hết cho Hoàng hậu.
Vân Hiên thấy Nhược Ly không uống, cười cười nói: “Công tử không thích trà này?”
“Hả, ừ” Nhược Ly không nhiều lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng, đẩy lên phía trước.
Vân Hiên đột nhiên cười, hơn nữa nụ cười vô cùng tà mị: “Chắc hẳn công tử ở nhà có kiều thê, muốn nhanh chóng sinh một đôi trai gái.”
Nhược Ly không hiểu lí do, Thanh Ngọc lại càng không hiểu, tại sao lại nói ra lời như vậy?
“Tại hạ không rõ ý của công tử.” Nhược Ly cười nói.
Đầu mi Vân Hiên động một chút, nhìn sang Nhược Ly, nói: “Thì ra công tử quả thật không biết, không giấu công tử, trà này đối với nữ nhân có tác dụng dưỡng nhan, nhưng nếu dùng lâu dài thì sẽ vô sinh.”
Tay Nhược Ly không khỏi run rẩy, chén trà suýt chút nữa rơi xuống, nàng sợ hãi nhìn Vân Hiên, vừa nghĩ, khó trách hậu phi hắn vô số, vậy nhưng chẳng hề có một ai mang thai, nam nhân này lại có thể dùng cách ngoan độc như thế đối đãi với phi tử của hắn, trời!
Nhược Ly khôi phục tinh thần, nói: “Vậy nam tử uống vào sẽ như thế nào?”
“Cũng giống như nữ tử, có điều nếu như muốn sinh hạ nhi tử, chỉ cần ngưng dùng trong ba ngày là được.” Vân Hiên nói một lượt.
Đầu óc Nhược Ly rối loạn, nàng ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, lại ngạc nhiên phát hiện dưới cổ hắn có một nốt ruồi đen rất lớn. Đột nhiên, nỗi cừu hận vô tận dữ dội dâng lên trong đầu, lập tức muốn bạo phát.