Từ Phượng Loan cung trở về, Thanh Ngọc vui vẻ bẩm báo với Nhược Ly Hoàng hậu đã đồng ý, không ngại trời mưa to chạy tới Ngự thư phòng của Hoàng thượng, hơn nữa nàng còn cam đoan sáng mai khi lâm triều, Đỗ Thừa tướng sẽ tiến cử đích tử của Tư Mã Tướng quân đi biên cương.
Thế nhưng Nhược Ly khi nghe được tin này, trong lòng không hề có cảm giác vui mừng, nàng biết, Hoàng hậu thẳng thắn đáp ứng như vậy, tất nhiên cũng muốn xem độ trung thành của nàng. Nàng nhất định phải đáp lại một đại lễ khiến Hoàng hậu hài lòng, nếu không Nhị ca nàng vẫn rất khó bảo toàn tính mạng.
Trong thư, phụ thân đã nói, trong số những binh sĩ chiến đấu ngoài biên cương, chỉ có mình đại ca nhiễm bệnh nan y, ba ngày liền mất mạng. Qua đây, phụ thân muốn thông báo cho nàng, Đại ca nàng bị triều đình phái người ám toán mà chết, không hề liên quan đến bệnh tật.
"Thanh Ngọc, tối nay chắc chắn Hoàng thượng phải hoạch định việc biên cương cả đêm, ngươi thay một bộ y phục rồi tới tiền điện tìm Dương Tài nhân đi."
Nhược Ly nói xong liền lấy xoa trán, sau đó hạ mi nhìn vào bức tượng Phật đang phát ra thứ ánh sáng kim quang trong tẩm điện. Khẽ thở dài một hơi, bức thư trong tay liền biến thành bột trắng: "Nhớ rõ, hành động chậm một chút, Hoàng hậu nhất định sẽ phái Thúy Nga chờ ngươi trước điện, đến lúc đó hãy quay về."
"Tiểu thư tại sao lại biết?" Thanh Ngọc ngạc nhiên hỏi.
Nhược Ly thổi bay đám bụi trong tay, không nhanh không chậm nói: "Dương Tài nhân bây giờ không thể diệt trừ, Hoàng hậu so với chúng ta càng hiểu việc này, điều chúng ta cần làm chính là phải giả vờ cho Hoàng hậu xem."
Thanh Ngọc há to miệng, vẻ mặt như kiểu thì ra là thế, đồng thời lại nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư, vậy tại sao nô tỳ phải hành động chậm rãi?"
Nhược Ly gõ nhẹ lên đầu Thanh Ngọc: "Nha đầu ngốc, Thúy Nga không biết võ công, nếu ngươi tới tiền điện trước, cũng không thể ở đó chờ nàng đến được."
Thanh Ngọc lè lưỡi, xoa xoa trán, cười nói: "Nô tỳ đã biết, bây giờ nô tỳ đi thay y phục dạ hành."
Mọi việc giống như sở liệu của Nhược Ly, Thanh Ngọc chậm rãi ở trên mái hiên chờ đợi một hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy Thúy Nga thở hổn hển chạy đến trước cửa điện nhìn đông nhìn tây, sau đó mới từ trên mái hiên nhảy xuống, đưa chủy thủ đặt trên cổ Thúy Nga, thanh âm lãnh đạm nói: "Thúy Nga tỷ tỷ tại sao lại đến đây?"
Thuý Nga vừa nghe giọng nói của Thanh Ngọc, vội vàng nói: "Thanh Ngọc muội muội đừng làm bậy nha, ta là phụng mệnh ý chỉ Hoàng hậu đến đây chờ muội muội." Vừa nói, thân thể Thúy Nga vừa run rẩy đứng lên.
"Vậy sao?" Thanh Ngọc làm bộ kinh ngạc: "Hoàng hậu phái ngươi tới đây chờ ta? Hừ, ta nghĩ ngươi muốn đi thông báo cho Dương Tài nhân đúng hơn?"
"Không, không, không phải." Thúy Nga vội vàng lắc đầu, nàng cầm lấy tay Thanh Ngọc đang đặt trên cổ nàng, nói: "Muôi muội bỏ dao xuống, Hoàng hậu nói, Dương Tài nhân bây giờ không thể động, thời gian còn dài, mọi việc cứ bàn tính kỹ lưỡng."
"Thật không?" Thanh Ngọc rốt cuộc cũng buông tha nàng, trên mặt mang theo ý cười lấy ra mấy lượng bạc đưa cho Thúy Nga: "Cám ơn Thúy Nga tỷ tỷ nhắc nhở, nếu không hôm nay Thanh ngọc cùng Quý phi đã phạm lỗi lớn rồi. Ít bạc vụn này tỷ tỷ cứ cầm lấy mà uống trà, Thanh Ngọc phải trở về bẩm báo với Quý phi."
Thúy Nga lau mồ hôi trên trán, kinh hồn bạt vía nói: "Muội muội trở về đi, lần sau đừng dọa tỷ tỷ như vậy nữa."
Không lâu sau, Thanh Ngọc đã trở về Chiêu Hoa điện, đưa tay ra hiệu 'Hoàn thành' trước mặt Nhược Ly, Nhược Ly cười cười, rồi xoay người đi vào tẩm điện, xem ra tối nay sẽ ngủ rất ngon. Mọi chuyện chỉ cần chờ đến buổi thượng triều ngày mai của Vân Hiên là sáng tỏ.