Nhược Ly không khỏi ngẩn ra, cố trấn định tinh thần, nàng biết Hoàng đế đang cười nhạo nàng, lúc này Mộ Dung thái phi mặt xám như tro tàn, duy chỉ có Thái hậu sắc mặt khó xử nhìn Hoàng đế, định mở miệng rồi lại thôi.
Hoàng hậu nhìn thấy tình cảnh chuyển biến, trong lòng có chút vui mừng, nàng mỉm cười nhìn Nhược Ly nói: “ Muội muội thật sự là kì tài” sau đó xoay người nhìn Vân Hiên nói: “ Hoàng thượng, thần thiếp thỉnh Quý phi muội muội đàn một khúc.”
Vân Hiên im lặng, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Nhược Ly, xem nàng như một trò đùa, bị người ta trêu chọc.
Trong lòng Nhược Ly khó có được bình tĩnh, nàng chậm rãi tiến lên, tao nhã ngồi trước cổ cầm. Bàn tay thon dài tinh tế lướt nhẹ trên từng sợi dây, thân đàn phát ra những âm trường buồn thảm, hòa vào nhau trong Khôn Ninh cung, rất lâu sau mới tiêu tan. Nhược Ly nhẹ cong môi nở nụ cười, nàng hít một hơi thật sâu, xoa dịu tâm trạng đang rối bời vì tức giận, nàng đưa tay vuốt lên dây đàn, nhất thời một khúc sầu muộn thê lương chậm rãi vang lên:
“Nước mắt nàng khẽ rơi, ánh lên nỗi bi thương,
Ánh trăng lạnh lẽo len lỏi vào quá khứ
Đêm thực dài, kết thành sương trắng
Là ai đang đứng trên lầu cao băng lãnh tuyệt vọng
Mưa ngâm nga ngoài song cửa sổ đỏ thắm,
Cuộc đời ta thảo trêи giấy, giờ theo gió thổi bay xa,
Mộng viễn phương, giờ chỉ còn lại một dải hương,
Gió mang theo hình bóng nàng đi mất
Hoa cúc rực rỡ trong ánh lửa, nụ cười của nàng dần phai
Hoa rơi người mất, nỗi đau trong ta lặng sâu
Gió bắc gào thét, đêm chưa tàn nhưng không thể làm bóng nàng tan,
Bỏ lại ta, mặt hồ phản chiếu bóng hình cô độc.”
*: ĐÀI HOA CÚC( Lời: Phương Văn Sơn - Nhạc: Châu Kiệt Luân)
Đàn đã xong, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, cảm giác đau thương đến tột cùng là loại tình cảm khó tiêu tan. Cả Khôn Ninh nhất thời đều yên lặng.
Nhược Ly biết, tất cả đều đang ngây ngốc. Nàng nhắm mắt thở gấp vài hơi, sau đó mở mắt tinh anh quay đầu nhìn về đôi mắt tuấn lãnh trầm ngâm của Vân Hiên. Ý cười ẩn dật hiện ra, khóe môi khẽ cong lên làm mê hoặc lòng người.
Mày kiếm Vân Hiên chợt tắt, đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm, tựa như núi lửa ngủ yên vạn năm, có thể bất chợt phun trào bất cứ lúc nào. Lúc này, Vân Duyên ho khan một tiếng, đi đầu tán thưởng. Phút chốc, cả Khôn Ninh cung tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, trộn lẫn cảm giác ghen tị.
Thái hậu nhìn Nhược Ly vui vẻ nói: “ Nhược Ly, cho ai gia xem bàn tay khéo léo của ngươi.” Nhược Ly đứng lên, mỉm cười, chậm rãi đi về phía Thái hậu, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Vân Hiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ngay cả bàn tay đang nắm Dương Ngôn cũng buông ra lúc nào không hay. Hắn mím môi mỏng nhìn Nhược Ly đang vui vẻ trò chuyện với Thái hậu. Bàn tay nắm chặt trong tay áo không cam lòng mà buông ra, bưng một ly rượu cay nồng trên bàn xem như đồ ngọt uống xuống, bàn tay nắm chặt ly rượu bạch ngọc bị dùng sức đến trắng bạch.
Vân Duyên nhìn thấy ánh mắt của Vân Hiên không khỏi lo lắng cho Nhược Ly, nhưng khi nhìn thấy Nhược Ly hòa hợp với Thái hậu, ánh mắt y lại mang theo nụ cười. Không hiểu vì điều gì khi nhìn thấy Nhược Ly cùng thái hậu gần gũi, trong lòng y lại tràn đầy ấm áp.
Hoàng hậu vừa rồi theo tiếng ca dần hồi phục lại tinh thần. Trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy vẻ mắt ủy khuất Dương Tài nhân. Nàng định tiến lên an ủi nhưng nhìn thấy Nhược Ly xinh đẹp đang nở miệng cười, trong lòng nhất thời hoảng hốt, quên mất phải an ủi Dương Tài nhân. Nàng bình tĩnh nhìn lại phía kia, chỉ thấy mẫu tử hai người nữ nhân đang vui vẻ.