– Cái gì? – Phiên Phiên và Hàn Mặc Hiên đồng thời kinh hoora tiếng, ánh mắtkhó tin nhìn chằm chằm Mộ Dung Nguyệt đang nằm bất tỉnh trên giường.
Trúng độc? Sao có thể chứ? Trong tiệc rượu ư? Mọi người ăn cùng một món ăn,uống cùng một thứ rượu, không thể nào trúng độc được! Chẳng phải mọingười trên phủ điện đều đang rất tốt, tại sao chỉ có mình vương gia bịtrúng độc?
Hai người nghi hoặc nhìn phía Triển Ly. Nhìn thấy sự khó tin trong mắt bọn họ, Triển Ly cười khổ nói:
– Thật sự là vương gia bị trúng độc.
– Vậy trúng độc gì? – Hàn Mặc Hiên hỏi.
– Long Tiên Hương! – sắc mặt Triển Ly có chút trắng bệch, chậm rãi đáp.
– Long Tiên Hương? Đây là loại độc gì? – Hàn Mặc Hiên nhíu mày hỏi lại.
– Là hoa quế và ly rượu. – Triển Ly nhìn qua cửa sổ thấy vườn hoa quế nởrộ, chợt buông một câu nói không đầu không đuôi.
– Có nghĩa là gì? – Hàn Mặc Hiên truy vấn.
Triển Ly thở dài một hơi rồi nhỏ nhẹ giải thích:
– Long Tiên Hương là một loại hương liệu cực kỳ hiếm. Tại các cánh đồng ở Ba Tư, người ta sẽ lấy phấn hoa từ một loại hoa gọi là Đại Kim Diệp Cúc (t nghĩ là một loại hoa cúc lớn màu xanh và vàng.. hì hì). Loại hoa này không hề tầm thường, có mùi hương rất thơm nhưng chúng rất khó trồng;chúng thích hợp với nhiệt độ cao. Bình thường chỉ có thể tìm thấy chúngnhững nơi gần với suối nước nóng nhưng mà phần lớn suối nước nóng lại có dày đặc hoàng khí (a.ka khí lưu huỳnh) làm cho hoa dễ héo chết. Vì vậy, gần đây, ngay cả Ba Tư dường như cũng tìm không thấy tung tích của loại hoa này.
– Phấn hoa của Đại Kim Diệp Cúc thíchhợp dùng để chưng cất rượu để cho mùi rượu thêm nồng, khi lượng cồntrong mùi rượu bốc hơi trong không khí thì có thể dùng hương hoa quế épvào, việc này sẽ làm cho mùi rượu phát huy đến mức tận cùng. Mà lúc Long Tiên Hương bị chưng cất tới mức cuối cùng cũng chính là thời điểm nóphát ra độc tố. Nhưng độc tố của loại độc này rất nhẹ, chủ yếu dùng đểdiệt ruồi mà thôi, đối với người là vô hại.
– Vậy tại sao vương gia lại trúng độc? – Phiên Phiên khó hiểu.
– Vấn đề nằm ở chiếc chén mà vương gia dùng để uống rượu. – vừa nói Triển Ly vừa lấy ra một miếng ngọc vỡ màu xanh để trong lòng bàn tay.
Phiên Phiên nhìn thoáng qua thì phát hiện đó chính là chiếc chén ngọc xanh dạ quang do hoàng thượng ban thưởng, vừa rồi vương gia ngã xuống đã đánhrơi khiến nó vỡ nát.
Nhìn mảnh chén vỡ trong tay, Triển Ly nói tiếp:
– Ngọc xanh này là một loại ngọc tự nhiên, có ở VănNam. Lúc đầu ta cũngkhông để ý tới chiếc chén ngọc dạ quang hoàng thượng ban thưởng, vốnnghĩ nó chỉ là một chiếc chén ngọc được làm ra bình thường. Tới khivương gia ngã xuống, ta mới phát giác ra điều khác thường. Vừa rồi tanhặt mảnh chén này lên xem qua thì mới biết đây là gọi là một loại dungnham ngọc thạch.
Nó chỉ có ở xung quanh các vùng dung nham, maymắn mới tìm được nó nên rất hiếm. Bản thân đá dung nham không độc vôhại, hơn nữa vô giá nhưng có rất ít người biết được cách dẫn ra độc tính của nó. Long Tiên Hương bị hoa quế dẫn độc tố lại kết hợp với chiếcchén ngọc xanh chế từ đá dung nham này thì phát tác không giới hạn… chonên…
– Cho nên mọi người trong vương phủ không có việc gì, chỉ duy nhất vương gia dùng chiếc chén này mới trúng độc. –Hàn Mặc Hiên đón lời nàng.
Triền Ly ngắm nhìn người nằm trên giường đang thở một cách khó nhọc kia, bình tĩnh đáp:
– Không sai!
– Vậy ngươi còn đứng đó làm gì? Mau giúp vương gia giải độc đi! – PhiênPhiên cuống cả người lên. Bây giờ cứ đứng đó mà giải thích mấy cái lýthuyết thừa thải như vậy có được cái gì đâu, sao không tìm cách giải độc cho vương gia chứ. Điên mà!
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn Phiên Phiên một cái, Triển Ly bất đắc dĩ mở miệng:
– Ta không giải được!
Chỉ một câu nói thôi đã làm cho Phiên Phiên thất điên bát đảo. Sau khi biết vương gia trúng kịch độc nàng đã muốn thúc giục Triển Ly giải độc cứungười; thật vất vả kiên nhẫn nghe nàng ta nói cho hết lời thế mà lạinhận được một cái đáp án như vậy. Nếu biết trước kết luận là không giảiđược thì nàng cũng không tốn nửa ngày đứng nghe và kéo dài thời gian rathế này. Có lầm hay không vậy, sớm biết thì nàng đã chạy đi tìm thầythuốc khác rồi. Trong lòng đã nổi lên cơn giận dữ nên giọng điệu cũngkhông nhẹ nhàng chút nào:
– Vì sao Triển cô nương không nói sớm, nếu chậm trễ thời gian cứu chữa thì biết phải làm sao?
Thấy Triển Ly định nói gì đó nhưng lại ngưng lại, Hàn Mặc Hiên liền lên tiếng khuyên can:
– Phiên Phiên cô nương đợi một chút, đừng sốt ruột. Cứ bình tĩnh nghe Triển cô nương nói hết đã.
Mắt đẹp đảo quanh một hồi, Triển Ly cười khổ nói:
– Độc Long tiên Hương ở vương triều Thiên Diệu ta chưa bao giờ có ngườidùng qua. Ta cũng chỉ nghe sư phụ vốn thích ngao du thiên hạ nói mớibiết được. Người nào trúng độc sẽ mê man bất tỉnh cho tới khi suy tim mà chết. Hơn nữa, khi mê man không thể giải độc được, thời cơ duy nhất cóthể giải độc là những lúc vô tình thức tỉnh…
Đợi khi Vương giatỉnh ta sẽ cho ngài uống một viên giải độc để khống chế độc tố lây lan,sau đó thử dùng kim châm ép độc ra ngoài. Nhưng ta không dám cam đoan là nhất định sẽ thành công… nếu Phiên Phiên cô nương không tin ta thì cóthể đi mời cao minh. Không phải nói ngoa, nếu Triển Ly ta không cứu được thì trong thiên hạ cũng không còn vài người có thể cứu được.