Bạch Vũ Kiệt chỉ muốn nghe giọng cô thôi mà không ngại chi tiền để mua cafe quán cô, sợ gì chứ tiền anh mua 10 quán cafe to hơn quán cô còn được nữa
Mỗi lần cô đi làm về là đi thẳng về nhà không đi chơi đâu cả. Còn anh đến tối lại đến bar tận khuya mới về đến nhà có bận việc trong bang thì hầu như anh không về nhà.
Ba mẹ anh thì ở Bạch gia, anh đã ra ở riêng từ lúc 18 tuổi rồi và cũng rất ít khi về nhà, ông bà Bạch thì suốt ngày hối anh lấy vợ đi. Lúc trước anh không để ý ai nhưng bây giờ thì đã có mục tiêu rồi. Anh sẽ nhanh đem cô về làm con dâu Bạch gia.
Đó giờ anh mới hiểu cảm giác theo đuổi một người như thế nào? Phải tính kế đủ thứ ôi thật mệt nha. Ngoài kia anh chỉ cần nói một tiếng là có hàng tá phụ nữ theo anh nhưng anh thì lại chẳng để mắt đến. Bạch Vũ Kiệt thích cảm giác chinh phục người khác hơn.
Đến trưa anh đang trên đường chạy về Bạch thị vì anh đi gặp đối tác, mắt anh nhìn qua cửa kính thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đi bộ bên đường giữa trời nắng cô chỉ có một cây dù để che.
" Đến chỗ cô gái bên đường " mắt anh hướng về phía cô.
" Vâng chủ tịch " trợ lí Duẩn đáp
Trợ lí Duẩn vòng xe lại chạy lên từ phía sau cô dừng lại trước mặt cô, Tịch Dao đang đi đột nhiên có xe ngăn trước mặt mình cô có chút sợ lùi về phía sau.
" Lên xe " anh hạ kính xuống nhìn cô nói
" Hả? Cảm ơn anh tôi đi bộ được mà, chút nữa là tới nhà tôi rồi " cô xua tay từ chối.
Làm sao cô dám ngồi cùng anh được chứ với lại cô ngồi sợ bẩn xe sang của anh thì cô cũng không có tiền mà thường cho anh đâu.
" Lên xe " anh kiên nhẫn nói thêm lần nữa
Triệu Tịch Dao rùng mình cô bất đắc dĩ đi tới mở cửa ghế phụ định ngồi, cô mà ngồi chung với anh sẽ bị nghẹt thở mất nhưng anh làm sao cho cô được toại nguyện chứ.
" Ra sau ngồi " anh lạnh giọng nói
" Tôi ngồi đây được rồi " cô cười trừ nhìn anh
" Nhanh lên "
Anh lớn tiếng nói làm cô giật mình nhanh tay đóng cửa lại rồi ra phía sau ngồi cùng anh, trợ lí Duẩn khá bất ngờ nhìn anh, hắn nhìn ra được anh có chút để ý cô nha.
Cô ngồi đó cúi mặt không nói tiếng nào người đàn ông này sao lại bá đạo vậy chứ, chính anh kêu cô lên xe vậy mà còn lớn tiếng với cô, nhưng cô không biết vì sao ngồi gần anh tim cô đập rất nhanh như muốn nhảy ra ngoài vậy.
" Nhà em ở đâu? " anh từ nãy giờ vẫn nhìn mãi cô.
" Ở đường xx, anh chạy đến đó để tôi ở trước hẻm là được " cô e dè nói
" Chạy đi " anh quay sang ra lệnh cho trợ lí
" Vâng chủ tịch "
Anh nhìn mèo nhỏ đang cúi mặt không dám nhìn anh, lâu lâu thấy anh không để ý cô chỉ lén ngước lên nhìn một chút rồi lại cúi xuống. Những hành động của cô trong mắt anh đều rất đáng yêu.
15p sau xe dừng trước hẻm anh hạ kính xuống đưa mắt nhìn xung quanh nơi cô ở hơi vắng, nhà cũng khá thưa.
" Em ở đây sao? " anh cau mày hỏi, cô nhóc này sao lại ở những nơi này chứ.
" Phải a, nhà trọ tôi ở trong hẻm " cô chỉ tay về con hẻm nhỏ
" Được rồi vào đi "
" Cảm ơn anh nha " cô cười tươi nói
Cô mở cửa xe vào trong hẻm, anh nhìn cô khuất bóng rồi lái xe rời đi, anh suy nghĩ trong đầu sao cô có thể ở đây được, cô dù sao cũng là thân con gái nếu như có chuyện gì thì biết cầu cứu ai.
" Cậu cho người thu mua lại khu đó cho tôi " anh không do dự mà mua luôn một khu đó vì có cô ở đấy.
" Vâng chủ tịch "
Trợ lí Duẩn thắc mắc sao anh lại thu mua cả khu này trong khi đó chẳng giúp ích gì cho anh, hắn rất muốn hỏi nhưng nếu hỏi nhiều quá lương của hắn sẽ bị lung lay nên chỉ cần làm theo lệnh anh là được.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ sao anh chở cô về, cô và anh đâu thân tới mức như vậy đâu, thôi kệ dù sao cũng không gặp nhiều nên không cần phải nghĩ nữa.