Chính sảnh trầm mặc giằng co một trận, Tiêu Hoàng mới nói: "Chuyện của Mộ Thần sở dĩ tra không được, một là bởi vì không có phương hướng, hai là thời gian đã qua thật sự quá lâu. Bất quá, nếu hắn thực có liên quan đến Tràng quý nhân, có lẽ trực tiếp đến thăm dò mẫu gia Tràng quý nhân bên kia, nói không chừng sẽ có manh mối."
Tiêu Hoàng gật gật đầu,"Cũng là một cách. Nhị ca, huynh đối với nhà của mẫu phi bên kia hiểu biết bao nhiêu?"
Tiêu Cảnh lắc đầu,"Năm đó khi Mạc gia mẫu hệ của mẫu phi xuống dốc, ta còn quá nhỏ. Nếu không phải mẫu hậu thường xuyên nói cho ta một ít chuyện trong nhà mẫu phi, ta có thể ngay cả Mạc gia làm chức quan gì cũng không biết. Mạc gia xuống dốc thật sự nhanh, từ khi Mạc phủ sụp đổ, người nhà họ Mạc liền biến mất trong kinh thành. Cho dù biết manh mối này, cũng không thể nào tra được."
Tiêu Hoàng hơi hơi nhíu mày, hắn biết rõ lấy thế lực hiện tại, tra chuyện mười năm trước thì còn dễ dàng, nhưng phải tra chuyện hơn mười năm đúng là có chút khó khăn, hơn nữa còn không phải danh môn vọng tộc gì. Mạc gia sau khi xuống dốc, căn bản cũng không còn ai để ý bọn họ sống hay chết.
Tiêu Chiến uống ngụm trà, mở miệng nói: "Tam ca, ta cảm thấy chuyện này cần phải hỏi Mộ Thần. Nếu thân phận của hắn thực sự có liên quan đến Tràng quý nhân hoặc là Mạc gia, trước khi hắn rời khỏi Mạc gia, người nhà họ Mạc chắc chắn sẽ lưu lại cho hắn cái gì đó. Đồ gia truyền cũng được, công văn chứng minh thân phận cũng được, chắc chắn có suy nghĩ cho cuộc sống yên ổn của hắn về sau."
"Chiến đệ nói đúng." Tiêu Hoàng đồng ý: "Lấy thời gian Mạc gia xuống dốc, nếu Mộ Thần thật sự là người nhà họ Mạc, vậy hắn nhiều ít gì cũng có thể nhớ rõ một việc. Nếu hắn chịu nói, bí ẩn có thể phá giải."
Tiêu Hoàng có chút do dự trầm tư, hắn không biết phải làm sao mở miệng hỏi Mộ Thần chuyện này, nếu Mộ Thần bởi vậy mà cảm thấy mình không tín nhiệm hắn, hoài nghi hắn, ngược lại còn phá hủy sự tín nhiệm của Mộ Thần mà thật vất vả mới lập nên.
Nhìn ra được Tiêu Hoàng do dự, Tiêu Thanh vừa nãy có nói, Mộ Thần là người hắn thích, Tiêu Cảnh cũng hiểu bắt Tiêu Hoàng đi hỏi như vậy, cũng thật sự không ổn, hắn không thể vì nghi vấn của mình, khiến huynh đệ khó xử được.
"Nói đến việc này nếu chúng ta không đề cập tới, cũng sẽ không có thêm ai hoài nghi. Như vậy, không hỏi cũng được." Tiêu Cảnh mỉm cười nói.
"Nhị ca, chuyện này ta nhất thời không biết phải sao mà hỏi. Nhưng nếu trốn tránh, trong lòng vẫn sẽ có chút nghi ngờ." Tiêu Hoàng nói: "Huynh cũng đừng vội, chờ ta tìm được cơ hội thích hợp, sẽ hỏi hắn."
"Ừ." Tiêu Cảnh gật gật đầu, "Không sao. Nếu hắn thật sự là người nhà họ Mạc, có đệ chiếu cố hắn, ta cũng có thể yên tâm."
"Vâng." Tiêu Hoàng đáp. Bất luận Mộ Thần có thân phận ra sao, hắn đều nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố tốt người này.
Sợ ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác nghỉ ngơi, mọi người cũng không ở lâu, rời Lân Vương phủ trước.
Trở lại phòng ngủ, hai hài tử đã được bế đến chỗ Vương đa đa bên kia, Vương Nhất Bác nửa dựa ở đầu giường, cầm trong tay một cuốn sách nhỏ, chăm chú đọc.
Nhìn Vương Nhất Bác lười biếng, Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng bất giác trở nên mềm mại, thậm chí so với với hai hài tử kia càng sâu đậm. Nhưng vẫn cảm thấy không đủ như cũ, cần phải càng quý trọng cùng bảo vệ người này mới được.
"Đọc cái gì vậy?" Tiêu Chiến đi đến bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn y, cười nói: "Sư phụ cho ta, sách liên quan đến việc chiếu cố trẻ nhỏ." Cho dù hắn cũng biết một ít, nhưng không được chu đáo, cho nên sách này vẫn cần xem qua, cố gắng làm cho chu toàn.
Tiêu Chiến cởi áo ngoài, tiến vào chăn, ôm lấy Vương Nhất Bác, để hắn gối trên người mình, tùy tiện lấy sách qua xem vài lần, nhẹ vỗ về tóc Vương Nhất Bác, nói: "Có cha cùng tiền bối ở đây, mấy thứ này ngươi chậm rãi học là được, đừng để mình mệt."
"Ừm." Vương Nhất Bác nhoẻn khóe miệng, gật gật đầu, lại nói: "Đợi qua mấy ngày nữa, thân thể ta đỡ hơn, mời Tam ca, Lục ca bọn họ đến phủ ăn cơm đi. Bọn họ hôm nay đến đây một chuyến, ta cũng không đi ra gặp." Tuy rằng hắn cần tránh lạnh, nhưng bậc lễ nghĩa đó ngày sau vẫn phải làm chu toàn.
"Được, đều nghe lời ngươi." Tiêu Chiến không có ý kiến gì, dù sao việc trong phủ này từ trước đến nay là Vương Nhất Bác làm chủ.
"Buổi chiều sợ là không ít người tới, ngươi không ra tiếp đãi sao?" Vương Nhất Bác hỏi. Thế tử của Lân Vương sinh ra, những người muốn lôi kéo làm quen Tiêu Chiến, cùng với những người thuộc phía bọn họ tất nhiên sẽ tặng lễ vật đến.
"Không đi, ở cùng ngươi." Tiêu Chiến bắt lấy tay Vương Nhất Bác, mười ngón đan nhau. Y đã phân phó Trác Hồ, nhớ kỹ tên tự cùng hạ lễ của người đến tặng lễ, chờ hài tử đầy tháng rồi mở tiệc chiêu đãi.
"Ừm." Vương Nhất Bác không khuyên nhủ, hắn cũng thích Tiêu Chiến ở bên, chuyện lễ tiết chờ về sau rồi tính.
"Muốn ngủ một lúc không?" Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác dịch dịch chăn, sợ hắn lạnh.
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không mệt."
Hai người trầm mặc một lát, Vương Nhất Bác đột ngột hỏi: "Ngươi có tâm sự?"
Tiêu Chiến nhìn đôi mắt hắn, mỉm cười nói: "Cái này cũng nhìn ra được?"
Vương Nhất Bác cười giơ tay nhu nhu mày y, nói: "Ngươi có chuyện không nghĩ ra, mày sẽ nhăn, tuy rằng rất mờ, nhưng biểu cảm sẽ rất trầm. Xảy ra chuyện gì rồi? Có liên quan đến hài tử?"
"Không phải chuyện hài tử." Tiêu Chiến sợ hắn nghĩ loạn, nhanh chóng làm sáng tỏ, "Là chuyện về Mộ Thần."
"Mộ Thần?" Vương Nhất Bác khó hiểu hỏi.
"Trước đây cũng đã nói với ngươi, bộ dáng Mộ Thần rất giống mẫu phi Nhị ca, cho nên Nhị ca hôm nay thấy Mộ Thần cũng không khỏi có chút nghi hoặc, hơn nữa......" Tiêu Chiến dừng một chút, chuyện này Tiêu Hoàng trước đó nói cho y, nhưng y chưa nói cho Vương Nhất Bác, "Trên người Mộ Thần có một vết bớt, vô cùng giống với vết trên mặt Tràng quý nhân."
Vương Nhất Bác cũng không nhịn được lộ ra biểu cảm kinh ngạc, kỳ thật hắn sớm đã quên chuyện về bộ dáng Mộ Thần, không ngờ lần này Nhị Hoàng tử chú ý tới, còn nói ra chuyện cái bớt. Hắn nhớ rõ lúc đầu khi biết chuyện này, trong đầu hắn từng hiện lên một ý niệm, chỉ là lúc ấy sư phụ nói người mang thai không nên suy nghĩ nhiều, hắn mới không nghĩ nữa, hiện tại nghĩ đến, có lẽ ý tưởng này rất vớ vẩn, nhưng cũng vô cùng đáng tin.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trừng mắt to suy nghĩ chuyện gì đó, cười hôn hôn ở trên mí mắt hắn, nói: "Đừng lộ ra vẻ mặt này, tự chủ của ta cũng có hạn."
Vành tai Vương Nhất Bác phiếm ra một mảng phấn hồng, vỗ Tiêu Chiến một chút, nói: "Nói chính sự."
Tiêu Chiến ôm chặt hắn, cười nói: "Ta yêu ngươi cũng là chính sự."
Vương Nhất Bác ngượng ngùng vùi mặt vào trong y phục Tiêu Chiến. Kỳ thật Tiêu Chiến cũng không thường xuyên nói lời yêu với hắn như vậy, nhưng mỗi lần nói đều rất chân thành, Vương Nhất Bác cũng có thể nhận thấy được lời y nói là phát ra từ thật lòng.
Hai người ôm ấp thêm một lát, Vương Nhất Bác mở miệng nói: "Chiến ca, ta có một suy đoán."
"Cái gì?" tay Tiêu Chiến nắm tay hắn, hỏi.
"Nếu Mộ Thần thật sự rất giống Tràng quý nhân, lại có cái bớt kia, vậy chắc chắn hắn có liên quan đến Tràng quý nhân, dù sao đi nữa loại trùng hợp này đã không thể gọi là trùng hợp." Dừng một lát, Vương Nhất Bác nói tiếp: "Hơn nữa, ngươi có cảm thấy bộ dáng Nhị ca vừa không giống Phụ hoàng, cũng không giống Tràng quý nhân hay không?"
Vương Nhất Bác tuy rằng chưa từng gặp Tràng quý nhân, nhưng nếu Mộ Thần thật sự giống Tràng quý nhân, vậy trên người Tiêu Cảnh chắc chắn có một chỗ hẳn nên giống Mộ Thần. Nhưng thực tế hai người không có chỗ nào giống nhau, bởi vậy, có thể kết luận Tiêu Cảnh cũng không giống mẫu phi hắn.
Tiêu Chiến nhăn mày, cảm thấy chuyện này còn cần cân nhắc.
"Tràng quý nhân thân phận không cao, hẳn là không có gan tư thông với người ngoài, còn có thể thần không biết quỷ không hay sinh hạ hài tử. Cho nên ta nghĩ......" Đối với suy đoán của mình, Vương Nhất Bác vẫn có chút do dự, nhưng bởi vì nói với Tiêu Chiến, cho nên cũng có chút ít băn khoăn, "Ta nghĩ, có lẽ Mộ Thần mới là Nhị Hoàng tử chân chính, mà Nhị ca có thể chỉ là người thế thân."
Đối với suy đoán này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy rất có lý. Nếu thật sự là như vậy, vậy hết thảy về Mộ Thần đều có lời giải thích. Hắn nếu thật sự là bị tráo đổi tới Mạc gia, vậy khi Mạc gia sụp đổ, hắn bị bán tới tay người môi giới, rồi lại trằn trọc tiến vào Phong Nhã các, một quá trình này cũng thuận lý.
"Ngươi nói có lý. Mặc kệ suy đoán này là thật hay giả, đều nên nói một tiếng với Tam ca, cũng coi như thêm hướng tìm hiểu thân thế của Mộ Thần." Tiêu Chiến càng lúc càng cảm thấy suy đoán của Vương Nhất Bác đáng tin. Nếu thật sự là như thế, vậy Mộ Thần cùng bọn họ chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, Tam ca cùng Mộ Thần ở bên nhau chính là loạn luân.
Y lại không để ý loạn luân cùng dị nghị, chỉ là tầng quan hệ này nếu bị lộ ra, chỉ sợ rất nhiều người sẽ gặp tai ương. Cho dù y không thèm để ý quan hệ này, Phụ hoàng cùng Hoàng nương cũng sẽ không không bận tâm việc loạn luân này, nhưng Tam ca về sau chỉ sợ sẽ khổ sở.
"Đây chỉ là suy đoán của ta, vẫn nên hoãn mấy ngày hãy nói với Tam ca. Nói không chừng mấy ngày này huynh ấy đã hỏi Mộ Thần, sự thật không như là ta suy đoán, tránh bọn họ rối rắm không cần thiết." Vương Nhất Bác nói. Hắn không muốn bởi vì suy đoán của mình, phá hỏng tình cảm của Tiêu Hoàng cùng Mộ Thần. Cho dù hắn đoán đúng, cũng không muốn tự mình giơ tay kéo mở vết rách này.
Tiêu Chiến gật gật đầu, nói: "Ta sẽ xử trí, ngươi đừng lo lắng. Ta cũng không muốn Tam ca khó chịu."
"Ừm." Có những lời này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác an tâm hơn rất nhiều. Cũng hy vọng sự tình nhanh chóng có kết quả, tốt nhất là đừng như hắn nghĩ, ngày mới có thể tiếp tục bình yên trôi qua. Nếu không, hắn thật sự không dám nghĩ......
Mấy ngày sau, Tiêu Chiến bên này còn chưa nói cái gì với Tiêu Hoàng, Hoàng hậu đã gọi Tiêu Hoàng vào trong cung. Thân là mẫu thân, nàng tất nhiên hiểu hài tử của mình, ngày ấy Tiêu Hoàng đưa Mộ Thần cùng tới Lân Vương phủ, cho dù có Tiêu Chiến giải thích, nàng cũng có chút nghi hoặc, hơn nữa ánh mắt Tiêu Hoàng nhìn Mộ Thần, nàng càng cảm thấy sự tình không đơn giản như mặt ngoài.
Tiêu HSu khi gặp Hoàng hậu, dứt khoát thừa nhận chuyện mình thích Mộ Thần, cũng hy vọng Hoàng hậu có thể giúp hắn.
Hoàng hậu không tức giận, nàng gọi Tiêu Hoàng đến, vốn là muốn hỏi rõ, hiện tại hài tử không e dè thừa nhận, nàng cũng không có gì để nói. Tuy rằng Mộ Thần thân phận hèn mọn, nhưng nàng cũng không để ý thứ này. Nàng giống muội muội, đều hy vọng hài tử của mình có thể tìm được người nó thích.
Lúc trước bởi vì phải tranh địa vị trong cung, cho nên về hôn sự của hài tử, nàng rất ít khi tham dự. Cho dù nhét tiểu thiếp Tiêu Hoàng không thích vào phủ, nàng cũng không thể nói gì. Hiện giờ trở ngại này đã hoàn toàn loại bỏ, nàng không còn gì cần băn khoăn. Tiêu Chiến đã cưới người trong lòng, đã có hài tử. Tiêu Thanh sắp cùng người mình thích thành thân, cũng coi như hoàn thành một phần tâm tư của nàng. Hiện giờ chỉ còn lại có Tiêu Hoàng, thân là mẫu thân, nàng cũng không hy vọng Tiêu Hoàng có gì tiếc nuối, cho nên thích thì cứ thích thôi.
Hoàng hậu ủng hộ khiến Tiêu Hoàng vô cùng cao hứng. Trở lại phủ, liền nói việc này với Mộ Thần.
Mộ Thần không thể tin được xác nhận lại: "Thật sao?"
"Ừ." Tiêu Hoàng nắm tay hắn đi vào trong phòng, "Hoàng nương đồng ý, chuyện của chúng ta đã thành công một nửa. Chờ thêm một thời gian, ta đến nói với Phụ hoàng, thỉnh người tứ hôn. Có hai tiểu tử nhà Chiến đệ kia, Hoàng gia cũng coi như có người kế tục, Phụ hoàng hẳn là sẽ không can thiệp quá nhiều vào hôn sự của ta."
Mộ Thần nắm tay Tiêu Hoàng, cũng không biết phải nói gì mới tốt. Hắn thật sự cao hứng trong lòng, cũng chỉ biểu lộ không nhiều lắm trên mặt.
"Đúng rồi, Mộ Thần. Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi một chút." Tuy rằng biểu cảm Mộ Thần rất nhạt, nhưng Tiêu Hoàng biết tâm tình hắn không tệ, tiếp tục hỏi hắn, có lẽ Mộ Thần cũng sẽ không để ý quá mức.
"Cái gì?" Mộ Thần hỏi.
Tiêu Hoàng sắp xếp ngôn từ một chút, nói cho Mộ Thần chuyện hắn cùng Tràng quý nhân bộ dáng tương tự lại có cái bớt đồng dạng. Cũng hỏi hắn có biết nguyên nhân hay không.
Nghe xong hắn lời nói, Mộ Thần hơi hơi nhăn mày. Khó trách lúc ấy sau khi Tiêu Hoàng thấy cái bớt trên người hắn, biểu cảm rất quái lạ. Ra là có nguyên nhân như vậy.
Mộ Thần nghĩ nghĩ, nói: "Trước đây có rất nhiều chuyện ta cũng không nhớ rõ. Khi đó ta lang bạc kỳ hồ, bệnh nặng một thời gian, sốt cao không lui, chờ khỏe lại, có một số việc không nhớ gì cả, ngay cả tên của mình đều nhớ không rõ. Chỉ nhớ rõ lúc trước phụ mẫu nói với ta, tuyệt đối đừng can dự đến cùng Hoàng thất, cũng không được bước vào cửa vương phủ hay cung đình nửa bước."
Tiêu Hoàng nắm tay Mộ Thần, không ngờ ở giữa còn có việc này, khó trách lúc trước Mộ Thần vô cùng bài xích mình.
"Không nhớ cũng tốt." Tiêu Hoàng cũng không muốn ép hắn, dù sao khi đó Mộ Thần còn quá nhỏ, cho dù không bị lần bệnh kia, chỉ sợ có thứ có thể nhớ rõ cũng không nhiều.
Trầm mặc một lát, Tiêu Hoàng lại hỏi: "Vậy trong nhà không để lại cái gì cho ngươi sao?"
Mộ Thần nhìn Tiêu Hoàng, gật gật đầu, nói: "Có."