Khi Vương Nhất Bác đến thiên thính, Vương Nhất Thiên đang ngồi uống trà. Thấy hắn vào, lập tức đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy hành.
- Bái kiến Lân Vương phi.
Vương Nhất Bác nhanh chóng khoát tay.
- Đại ca, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí.
Vương Nhất Thiên cười nói.
- Lễ không thể bỏ.
Hắn tuy rằng là võ tướng, nhưng được La Vân Hi dạy dỗ, cũng biết chút lễ, không giống binh lính bình thường lỗ mãng.
- Đại ca mau ngồi.
Vương Nhất Bác mời người ngồi, còn mình được Trác Hồ đỡ chầm chậm ngồi xuống.
- Đệ gần đây rất tốt, bụng này đã lớn hơn lúc ta rời đi.
Vương Nhất Thiên còn chưa thành thân, đối với chuyện mang thai cũng không hiểu biết sâu, chỉ cảm thấy bụng đệ đệ nhà mình giống một quả dưa hấu.
Vương Nhất Bác cười gật đầu.
- Lúc đại ca rời đi, ta mới hoài thai không lâu, hiện giờ cũng là thời điểm hài tử phát triển cơ thể, tất nhiên là càng lúc càng lớn.
Hắn không nói đến chuyện song sinh tử, không phải vì đề phòng Vương Nhất Thiên, chỉ là đến khi sinh, tất cả mọi người sẽ biết, không cần nóng lòng.
- Nghe nói Khanh quân vẫn luôn chiếu cố đệ? - Vương Nhất Thiên thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, chắc sống cực kỳ thuận ý.
- Vâng, còn có sư phụ đã vào phủ. - Vương Nhất Bác cười nói.
- Có tiền bối ở đây, mọi việc nhất định có thể không cần lo lắng.
Nói đến hai vị trưởng bối, Vương Nhất Thiên hỏi.
- Hiện tại tiện thể, nếu ta đã đến đây, cũng muốn đến thỉnh an Khanh quân.
- Không khéo, cha sáng sớm đã cùng sư phụ đi ra ngoài. Ta cũng là sau khi tỉnh dậy mới biết, cho nên bọn họ đi đâu, bao giờ trở về, ta không rõ.
Vương Nhất Bác không dối gạt Vương Nhất Thiên, La Vân Hi đúng thật là cùng Trương Bân Bân đi ra ngoài. Vương Nhất Bác cũng rất bất ngờ cha mình hiếm khi không cự tuyệt, nhưng cha cùng sư phụ quan hệ tốt, hắn cũng vui mừng.
- Thì ra là thế. Khanh quân trước đây ở phủ Dương Bá cũng không ra ngoài được, thật sự ủy khuất. Hiện giờ có thể đi lại một chút, cũng là chuyện tốt. - Vương Nhất Thiên nói.
- Nếu đại ca không ngại, có thể từ từ đợi. Ta nghĩ cha dù sao cũng chỉ đến phố sách, xa hơn chắc cũng chỉ là cùng sư phụ ra khỏi thành thu dược, trước khi trời tối sẽ về.
Nói thế nào cũng là tâm ý của đại ca, Vương Nhất Bác sẽ không chối từ.
- Không sao cả, nếu hôm nay không gặp, ngày khác ta lại đến thỉnh an cũng được. Hiện tại không được rời phủ lâu, ta đến thăm đệ, lập tức phải về.
Vương Nhất Thiên tuy rằng khí sắc bình thường, nhưng trong mắt lại khó nén u sầu. Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, hỏi.
- Đại ca có chuyện phiền lòng?
Nói đến giấu, binh lính không giỏi che giấu giống văn nhân, ngay cả Tiêu Chiến, cho dù có thông minh mấy, vẫn sẽ có lúc bộc trực, chỉ là không ảnh hưởng toàn cục thôi.
Vương Nhất Thiên lắc đầu, nói.
- Chuyện phủ Vọng Dương Bá chắc hẳn đệ cũng nghe nói, đệ đã rời đi, làm đại ca cũng không hy vọng đệ lại thêm phiền lòng, chỉ là hôm nay có chuyện, muốn nghe xem ý của đệ.
- Đại ca cứ nói đừng ngại.
Vương Nhất Bác khẽ cười nói. Hoàn toàn rời khỏi phủ Vọng Dương Bá, lại nghe chuyện người nhà kia, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như một người ngoài chân chính đứng xem.
- Ngày ấy tuy rằng mẫu thân bị thương không nặng, nhưng bị kinh sợ rất nặng. Hiện tại trong phủ huyên nháo, điên điên cuồng cuồng, bang quan xem diễn chỉ lo cho bản thân, đến nỗi nhà không ra nhà, phủ không giống phủ. Ta tuy là con cả, nhưng trên có đại phu nhân tạo áp lực, phụ thân cũng không dám bao che cho ta nhiều. Đại phu nhân những năm gần đây tự tung tự tác, cũng khiến ta thất vọng đau khổ với sự bất lực của phụ thân. Suy nghĩ mấy ngày, trong lòng nảy ra ý tưởng...
Vương Nhất Thiên dừng một chút. Rồi nói tiếp.
- Ta muốn tự lập môn hộ, đón mẫu thân ra. Tuy rằng ngày sau có thể so ra kém thời gian ở trong phủ Dương Bá, nhưng ít ra mẫu thân không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Nghĩ đến tâm tình của mình ngày đó khi cha bị đánh, Vương Nhất Bác nhiều ít cũng có thể hiểu suy nghĩ của Vương Nhất Thiên. Nhưng hắn là Khanh tử đã xuất giá, lại là Vương phi, đưa người cha chịu khổ của mình ra, người khác không dị nghĩ được gì.
Nhưng Vương Nhất Thiên không giống thế, hắn là con cả trong nhà, về sau có cơ hội thừa kế tước vị Dương Bá, ngay cả không vui vẻ, cũng không lý gì từ bỏ.
Thấy Vương Nhất Bác cúi đầu suy tư, Vương Nhất Thiên nói tiếp.
- Ta biết đệ suy nghĩ cái gì. Vị trí Vọng Dương Bá ta căn bản không có hứng thú, huống gì cho dù thừa kế, địa vị cũng sẽ rớt xuống một bậc, đến lúc đó không biết được phải sống như thế nào. Chẳng bằng dựa vào kiên định của mình. Những người khác trong phủ ta đều có thể không màng tới, nhưng với phụ thân lại không thể không lo. Ta là con cả, cho dù phụ thân không tốt, đợi người già rồi, ta vẫn phải phụng dưỡng hắn.
Thấy Vương Nhất Thiên không quên trọng trách làm con, Vương Nhất Bác nói.
- Huynh có thể nhớ rõ điều này là tốt rồi. Nói đến việc tự lập môn hộ, huynh mặc dù có rất nhiều chiến công, chuyện hộ tống Đại Công chúa liên hôn lần này, cũng không có gì sơ suất, chỉ chờ Hoàng Thượng ban thưởng, nhưng nói đến ngọn nguồn, huynh vẫn thiếu một danh vị. Trước đây phong thưởng phần lớn là vàng bạc linh tinh, mà không phải tước vị tướng quân, tóm lại vẫn là không có giá trị. Xuất môn lập hộ như vậy cũng khó tránh điều tiếng thị phi, một khi truyền ra ngoài, sẽ nói huynh thấy phủ Vọng Dương Bá thất thế, sợ bị liên lụy, mới tự lập môn hộ. Nếu chân truyền đứng lên, để Hoàng Thượng biết, chỉ sợ cũng là trở ngại đối với tiền đồ của huynh.
Vương Nhất Thiên nghe lời Vương Nhất Bác nói, cảm thấy rất có lý. Hắn trước đây thầm nghĩ đưa mẫu thân rời đi trước, lại không nghĩ được cẩn thận như vậy.
- Vậy theo ý của đệ...? - Vương Nhất Thiên hỏi.
Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, rồi nói.
- Đại ca hiện tại lo lắng là Chu di nương, vậy chỉ cần nghĩ một biện pháp, tạm đưa Chu di nương ra khỏi đó là được. Về phần khi nào thì trở về, còn không phải là huynh định đoạt? Phủ Vọng Dương Bá náo loạn thành như vậy, nếu đại ca rời đi, cũng thật sự thành hữu danh vô thực. Đại ca còn sợ đợi không được ngày chính huynh làm chủ sao? Chỉ cần chuyện này không liên lụy đến huynh, Hoàng Thượng không bất mãn với huynh, ngày tốt đẹp tất nhiên sắp tới.
Tuy rằng biện pháp này có chút bị động, nhưng là chu toàn nhất. Vương Nhất Thiên gật đầu.
- Đệ nói phải, là đại ca quá vội vàng.
Trong cảnh huyên náo này, không bằng chậm rãi đợi thời cơ, dù sao cũng không thể khiến mình gặp hại.
- Quan tâm sẽ bị loạn, huynh cũng là lo lắng cho Chu di nương thôi.
Vương Nhất Bác mỉm cười cầm chén trà lên, chuyện còn lại tin tưởng Vương Nhất Thiên sẽ làm tốt, cũng không cần hắn quan tâm nhiều.
Nói xong chuyện phủ Vọng Dương Bá, Vương Nhất Thiên còn kể lại những gì nghe nhìn được trên đường tiễn đoàn xuất giá, nói Đại Công chúa rất cảm tạ bọn họ tranh thủ một nhân duyên tốt cho nàng. Dược Thiên Phàm kia cũng là người thận trọng, sau khi trở lại Lôi quốc vội vàng sắp xếp một đội nhân mã, đến cùng thủ hộ, cũng an bài mọi thứ rất thỏa đáng, bọn họ không cần phải bận tâm nữa.
Trước khi rời đi, Đại Công chúa còn mời riêng hắn truyền lời, tỏ lòng biết ơn đến Vương Nhất Bác bọn họ. Chỉ là nàng mới vừa gả đến, thật sự không nên lập tức đến quốc khố của Lôi quốc đế, cho nên quà tạ ơn đợi sau này bổ sung. Mấy chuyện đó Vương Nhất Bác tất nhiên là không để ý, chỉ cần Đại Công chúa sống hài lòng là tốt rồi.
Nói đến chuyện tiễn Đại Công chúa, không thể không nhắc tới Vương Tố Cẩm.
- Nghe nói huynh ở trên đường trở về tìm được nàng?
Vương Nhất Bác tuy rằng không có hảo cảm với vị muội muội này, nhưng suy cho cùng vẫn muốn hỏi một câu.
Vương Nhất Thiên thở dài.
- Nha đầu kia căn bản là tự tạo nghiệt. Nghe nói sau khi trốn theo nam nhân kia, trên đường liền bị bệnh. Hai người chạy trốn tới Nham Trúc thành phía Tây, nàng cũng đã bệnh đến mức sắp không qua khỏi. Nam nhân kia có lẽ cảm thấy nàng phiền phức, cho nên dứt khoát bỏ nàng lại khách điếm, tự mình chạy. Lão bản khách điếm thấy nàng sắp không trả nổi tiền thuê, lại bệnh đến mức sắp chết, sai tiểu nhị mang ra ngoài, ném ra đường.
Vương Nhất Thiên uống ngụm trà, cũng không thông cảm gì với muội muội này, nói tiếp.
- Sau đó lại bị một tên mê bài bạc nhặt được, bán đến kỹ viện, nhưng bởi vì nàng ốm yếu, cũng không bán được bao nhiêu. Sau đó tú bà kia tìm thầy thuốc, xem bệnh cho nàng. Sau khi nàng tỉnh lại, biết chuyện, lập tức vừa khóc lại nháo, bị tú bà giáo huấn thật sự thảm. Kỹ viện, loại địa phương này... Người thủ đoạn rất nhiều. Tố Cẩm bị việc này kích động, bắt đầu thần trí mơ màng, hồ ngôn loạn ngữ. Cuối cùng lại bị tú bà để đi lạc ra ngoài. Ta cũng thật trùng hợp, khi trở về muốn mua một ít đồ cho nương giải trí, trông thấy nàng giữa một nhóm ăn mày ở đầu ngõ phố buôn bán. Sau đó, ta sai người đến hỏi thăm một chút, mới biết rõ chân tướng sự tình.
Vương Nhất Bác đặt chén trà xuống, hỏi.
- Nam nhân kia đâu?
- Vẫn đang sai người tìm, nhưng đến nay không có tin tức.
Vương Nhất Thiên hơi có chút bất đắc dĩ nói.
- Tố Cẩm là tự nguyện cùng hắn đi, cũng coi như không phải lừa bán, chỉ là cuối cùng bỏ nàng lại thôi.
Cho dù bắt được, quan phủ cũng không thể định tội.
- Nói cũng phải.
Vương Nhất Bác cũng không có cách nào, về phần bệnh điên của Vương Tố Cẩm, hắn hoài hài tử, cũng không tiện quản. Lỡ đâu nàng không khống chế được làm bị thương hắn cùng hài tử, thật không đáng.
Hai người đang nói, Tiêu Chiến mới vừa hồi phủ đi đến. Vương Nhất Thiên đứng dậy hành lễ, Tiêu Chiến khoát tay áo, nói.
- Ngồi đi. Hiếm khi đến đây, vừa lúc ở bên Nhất Bác giải buồn.
- Ngươi sao đã trở lại?
Hôm nay Tiêu Chiến chịu trách nhiệm chính, tiếp sau hẳn là phải đang ở trong cung mới đúng.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn Vương Nhất Thiên, nói.
- Trong quân doanh có người đến báo, đã bắt được nam nhân đưa Vương Tố Cẩm đi. Hiện đang ở trong doanh trại.
Trước đó đi theo Vương Nhất Thiên đưa tiễn chính là quân đội của Tiêu Chiến, cho nên có chuyện gì tất nhiên sẽ hồi bẩm cho y.
Vương Nhất Bác rất bất ngờ, hỏi.
- Đại ca định làm thế nào?
Vương Nhất Thiên sau khi cân nhắc một lúc lâu, mới nói.
- Đây là việc xấu trong nhà, thật sự không nên truyền ra ngoài, ngầm giải quyết đi.
Tiêu Chiến gật đầu, sai người đưa tên nam tử kia đến đây.
Sau nửa canh giờ, nam tử được lặng lẽ đưa vào Lân Vương phủ từ cửa sau.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Thiên trong một thiên viện gặp hắn, Vương Nhất Bác không lộ diện, chỉ ngồi trong phòng sưởi, nghe bọn hắn thẩm vấn.
Nam tử bị đưa vào, tóc tai y phục hỗn loạn, hiển nhiên cũng đã ăn không ít khổ. Nhìn dáng vẻ của hắn, không giống một người biết võ, khí chất văn nhân nhiều hơn, khi gặp phải những binh lính đó, cũng chỉ có thể câm miệng nhận mệnh.
- Ngươi là ai? Vì sao sau khi đưa muội muội của ta đi, lại bỏ mặc nàng? - Vương Nhất Thiên mở miệng hỏi.
Nam tử ngước mắt nhìn về phía Vương Nhất Thiên, lập tức lộ ra ý cười khinh miệt.
- Không ngờ Vọng Dương Bá phế vật kia, lại sinh ra được một hài tử thật không tồi.
Vương Nhất Thiên nhíu mày, hắn chỉ là hỏi chuyện Vương Tố Cẩm, sao lại kéo qua cả Vọng Dương Bá?
Tiêu Chiến ngồi một bên không nói, chuyện này vốn không liên quan đến y, nếu không phải Vương Nhất Thiên dùng người của mình, y sẽ không lưu Vương Nhất Thiên ở đây thẩm vấn.
Nam tử rời mắt khỏi Vương Nhất Thiên, nhìn về phía Tiêu Chiến, hỏi.
- Ngài là Lân Vương gia?
Tiêu Chiến bố thí một ánh mắt cho nam tử, lạnh như băng "Ừ" một tiếng.
Ai ngờ nam tử đột ngột thay đổi thái độ, dập đầu trên mặt đất, nói.
- Vương gia, tiểu dân muốn cáo trạng, Vọng Dương Bá giết hại mạng người, không có vương pháp, vu hãm trung lương, làm giả bằng chứng. Thỉnh Vương gia làm chủ cho tiểu dân, diệt trừ gian nịnh!
Nghe được lời hắn, Tiêu Chiến nhíu mày, nói.
- Không có bằng chứng, dám ngậm máu phun người, bôi xấu mệnh quan triều đình?
- Vương gia, tiểu dân có chứng cứ. - Nam tử vội vàng nói, có vẻ không giống nói dối.
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đều có chút nghi hoặc, cũng rất bất ngờ với biến chuyển sự tình. Chỉ có Vương Nhất Thiên cảm thấy đây có lẽ là cơ hội giúp hắn thoát khỏi phủ Vọng Dương Bá...