Chuyện phủ Vọng Dương Bá bị truyền ồn ào huyên náo ở Nghiệp kinh, mọi người vừa thương Vương Ngọc Lan, vừa cực kỳ phỉ nhổ với đại phu nhân không làm tròn bổn phận người mẹ. Việc này cũng không thể không bay đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng càng chắc chắn để cha Vương Nhất Bác ly hôn với Vọng Dương Bá là chính xác, nếu không tôn nhi của mình chẳng phải cũng khiến người chê cười?
Quan phủ bên kia bởi vì đại phu nhân không chịu phối hợp, án tử kéo dài. Đại phu nhân vốn muốn chờ mẫu gia tới cứu nàng, đưa Vương Ngọc Lan về, lại quên mất phủ Dung tướng quân hiện tại đã ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian rỗi đi quản một nữ nhi gả ra ngoài còn bị người chê cười chứ?
Phủ Vọng Dương Bá sứt đầu mẻ trán cũng không ảnh hưởng đến Lân Vương phủ. Vương Nhất Bác uống xong thuốc dưỡng thai, Thanh Mẫn cho người đem y phục mới vào. Trước đó Hoàng hậu thưởng không ít vải vóc, nhưng bởi vì ít màu đỏ, cho nên phần lớn đem làm y phục mới cho La Vân Hi. Tiêu Chiến lại đặt một ít gấm vóc màu đỏ, làm cho Vương Nhất Bác mấy bộ rộng thùng thình.
Từ khi bắt đầu lộ rõ, bụng của Vương Nhất Bác đặc biệt lớn nhanh, nhìn bóng lưng thì vẫn gầy, nhưng chuyển tới trước mặt, sẽ thấy bụng giấu không được.
Cầm lấy y phục mới ướm thử trên người hắn, Tiêu Chiến vừa lòng gật đầu, xoa xoa bụng Vương Nhất Bác, cười nói.
- Ta phải để ngươi ăn ít một chút. Không phải không muốn cho ngươi ăn, mà lỡ đâu hài tử quá lớn, ngươi cũng dễ gặp nguy hiểm.
Vương Nhất Bác nhìn y, cười mà không nói. Không đợi Tiêu Chiến tiếp tục nói, Trương Bân Bân đã mang một bát canh gà đi đến, nhìn y phục đỏ đầy bàn, lại đánh giá hai người một chút, để canh lên một cái bàn nhỏ bên cạnh.
- Nếu đói thì ăn cái này.
- Cảm ơn sư phụ. - Vương Nhất Bác cười đáp.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn Vương Nhất Bác, quay đầu nói với Trương Bân Bân.
- Tiền bối, ta cảm thấy không nên để Nhất Bác ăn nhiều như vậy, bụng hắn càng lúc càng lớn, ta sợ hắn khi sinh sản gặp nguy hiểm.
Đối với cách ăn không cao lên mà chỉ lớn bụng này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lo lắng không phải không có lý.
Trương Bân Bân nhìn Tiêu Chiến, không biểu cảm nói.
- Hắn hoài song thai, bụng có lớn hơn một chút cũng bình thường. Nếu không cho hắn ăn, hài tử làm sao có thể lớn tốt được?
- Song thai?
Tiêu Chiến kinh ngạc, ở Nghiệp quốc sinh một đứa đã không dễ dàng, Nhất Bác lần này lại hoài hai đứa, đây là bao nhiêu phúc khí? Người khác thật sự là cầu cũng không được.
Vương Nhất Bác bật cười, sư phụ trước đây đã phát hiện, nhưng bởi vì ít tháng cho nên chưa kết luận. Hôm qua hắn đến chỗ sư phụ hỏi chuyện dược lý, sư phụ lại bắt mạch cho hắn, mới bằng lòng xác định thật sự là hai đứa. Vương Nhất Bác cũng phi thường kinh hỉ, đồng thời cũng có chút tự trách mình lười biếng, có sư phụ ở đây lại chưa bao giờ để người bắt mạch, cứ thế hôm qua mới biết.
- Song thai dễ dàng sinh non, ngươi tốt nhất nên chiếu cố hắn. - Trương Bân Bân nói với Tiêu Chiến.
- Vâng, tiền bối yên tâm.
Tiêu Chiến lập tức lấy canh gà của Trương Bân Bân đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác.
- Ăn thêm chút, hài tử mới có thể rắn chắc.
Vương Nhất Bác cười nói.
- Chờ một chút nữa rồi ăn, mới vừa uống thuốc, trong bụng toàn nước.
- Được.
Tiêu Chiến cẩn thận đặt canh vào hộp giữ ấm, sau đó nắm tay Vương Nhất Bác, cười vui vẻ.
Trương Bân Bân nhìn hai người, không nói gì xoay người rời đi, đến viện tử của La Vân Hi.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến vào cung. Một là làm chuyện trước đó đã hứa với Dược Thiên Phàm, hai là muốn nói cho Hoàng hậu biết Nhất Bác hoài song thai. Vì để Vương Nhất Bác hảo hảo dưỡng thai, Tiêu Chiến không dẫn hắn theo.
Biết được tình hình Vương Nhất Bác, Hoàng hậu mừng rỡ nhanh chóng sai người chuẩn bị chút ngọc khí trân bảo, nói Tiêu Chiến mang về cho Vương Nhất Bác gối đầu và chơi đùa.
Sau đó, Tiêu Chiến còn nói cả hôn sự của Đại Công chúa. Chuyện quan hệ cá nhân giữa y cùng với Dược Thiên Phàm tuy rằng không thể để Hoàng Thượng biết, nhưng có thể cho Hoàng hậu biết, Hoàng hậu cũng tuyệt đối là người giữ kín bí mật.
- Ừm, hai ngày này bản cung đã nghĩ đến hôn sự của Đại Công chúa. Vốn còn có chút do dự, dù sao cũng không biết Lôi quốc đế tính tình thế nào, hiện giờ nghe con nói vậy, hắn thật ra cũng là người đáng phó thác. Ta mấy ngày trước cũng hỏi ý Đại Công chúa, nó nói toàn bộ để ta làm chủ. Ta mặc dù không phải thân mẫu của nó, nhưng đại sự này cũng tất phải lo lắng chu toàn cho nó. Đã vậy, đợi tối ta gọi nó tới, hỏi lại ý nó.
- Vâng. - Tiêu Chiến gật đầu.
Hoàng hậu uống ngụm trà, nói.
- Con có biết gần đây Tam ca cùng Lục ca con bận cái gì không? Bản cung đã mấy ngày không thấy chúng nói.
Trên cơ bản Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh ba ngày sẽ tới thỉnh an nàng một lần, nhưng đã vài ngày, không thấy bóng dáng hai người bọn họ.
Tiêu Chiến cũng đã mấy ngày chưa gặp hai vị huynh trưởng, nghĩ hai người có thể đều đang bận điều tra thân thế của Mộ Thần, hơn nữa còn chuyện bè phái của Hoàng Quý phi, cho nên bận đến mức không rảnh.
- Tam ca cùng Lục ca đang bận diệt trừ bè phái của Hoàng Quý phi, con ở phủ trông chừng Nhất Bác, không giúp được cái gì, còn phiền hai vị huynh trưởng quan tâm.
Chuyện của Mộ Thần y tất nhiên sẽ không nhiều lời, chỉ có thể dùng chuyện Hoàng Quý phi chắn.
- Ừ, con cứ chuyên tâm chiếu cố Nhất Bác đi, chuyện khác để hai người chúng nó làm. Con hôm nay trở về đến thăm phủ Hoàng nhi cùng Thanh nhi, giúp bản cung tặng một ít thuốc bổ, cũng nói hai đứa nó mọi việc cẩn thận một chút.
- Vâng, nhi thần biết. - Tiêu Chiến gật đầu.
- Hoàng Thượng giá lâm!
Tiêu Chiến mới vừa uống một ngụm trà, chợt nghe người hầu bên ngoài cao giọng thông báo.
Tiêu Chiến cùng Hoàng hậu đứng dậy tiếp giá, Hoàng Thượng vào thấy hai người, liền khoát tay áo.
- Đứng lên đi. Con sao lại một mình đến? Nhất Bác đâu?
- Nhất Bác ở phủ nghỉ ngơi, nhi thần thấy hắn mệt mỏi, không cho hắn cùng tiến cung. - Tiêu Chiến nói.
- Chỉ là thân thể không thoải mái? - Hoàng Thượng hỏi.
- Nhất Bác hoài song thai, Chiến nhi sợ nó mệt, mới để ở phủ nghỉ ngơi. - Hoàng hậu lên tiếng nói thay Tiêu Chiến.
- Thật sao? - Hoàng Thượng trên mặt cũng lộ ra ý cười kinh hỉ.
- Là chính Y thánh tiền bối nói, không sai được. Nhi thần cả gan đưa tiền bối vào phủ ở, cũng tiện để người chiếu cố Nhất Bác cùng hài tử. - Tiêu Chiến mượn cơ hội nói.
- Ừ, hẳn nên thế. Hắn hiếm khi nguyện ý vào vương phủ, con cũng cần chiếu cố chu toàn, không được chậm trễ.
- Nhi thần tuân chỉ.
Nói xong chuyện của Nhất Bác, Hoàng hậu hỏi:
- Hoàng Thượng sao giờ này lại đến đây?
Theo lý Hoàng Thượng hẳn là đang ở ngự thư phòng phê tấu sớ.
- À, về chuyện liên hôn, trẫm muốn nghe ý của nàng. Chuyện này vẫn chưa định ra, Lôi quốc đế cũng không thể ở Đại Nghiệp lâu, vẫn nên nhanh chóng quyết định cho thỏa đáng. - Hoàng Thượng nói.
- Nếu Phụ hoàng có việc, nhi thần cáo lui trước. - Tiêu Chiến nói.
- Không sao cả, con ngồi đi.
Hoàng Thượng cũng không tránh y, tiếp tục nói với Hoàng hậu.
- Đêm qua, Hoàng Quý phi sai người gửi cho trẫm một phong thư, nói đã biết sai, cam nguyện bị phạt, nhưng trong thời gian cấm túc không khỏi lo lắng hôn sự của Nhị Công chúa, nàng tuy sai, nhưng Công chúa vô tội, thỉnh trẫm ban cho Nhị Công chúa một hôn sự tốt. Cũng có thể khiến nàng sau khi vô tri gây ra chuyện mất con, được an ủi một chút.
Hoàng hậu trầm mặc một lát, hỏi.
- Vậy ý của Hoàng Thượng...?
- Đại Công chúa cùng Nhị Công chúa đều là nữ nhi của trẫm, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, trẫm cũng chưa nghĩ xong. Hoàng Quý phi tự tung tự tác khiến trẫm tức giận, cũng thất vọng. Nhưng Nhị Công chúa dù sao cũng không tham dự, trẫm cũng không thể trách nó. Việc hôn sự tất nhiên vẫn phải hảo hảo ban chỉ.
- Đúng vậy. Hai vị Công chúa ai gả qua cũng được, đối với Đại Nghiệp mà nói đều là trăm lợi vô hại. Phàm là nữ tử, đều hy vọng gả cho một lang quân như ý, được trượng phu yêu thương. Công chúa ngày sau sống tốt, Hoàng Thượng cũng có thể an tâm. Nếu hai vị Công chúa đều có thể, vậy sao không để Lôi quốc đế chọn? Lôi quốc đế chọn người vừa ý, tất ngày sau cũng sẽ sủng ái đối xử tử tế, Công chúa cũng cả đời sung sướng. - Hoàng hậu giọng điệu rất ôn hòa, câu nào cũng như từ mẫu suy nghĩ cho các nữ nhi.
- Vậy theo Hoàng hậu làm đi. Hai ngày nữa trẫm mời hắn tiến cung, giới thiệu cho hai vị Công chúa gặp mặt, rồi định đoạt.
Nếu Hoàng Thượng đã an bài, vậy vừa không tổn hại thanh danh, lấy lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, khiến Công chúa trong tình cảnh có phụ mẫu ở bên gặp mặt Lôi quốc đế, cũng coi như bình thường.
- Vậy chuyện này giao cho lại nàng. - Hoàng Thượng nói với Hoàng hậu.
- Vâng. - Hoàng hậu hành lễ.
- Được rồi, trẫm còn có việc, về ngự thư phòng trước.
Hoàng Thượng đứng dậy, khi đi tới cửa, lại quay đầu nói với Tiêu Chiến.
- Trương Bân Bân có gì cần cứ việc nói cùng trẫm, mọi việc làm theo lễ chế Thân Vương.
- Vâng. Cung tiễn Phụ hoàng.
Hoàng Thượng gật đầu, lập tức rời khỏi Nhã Khôn cung.
Xuất cung, Tiêu Chiến đầu tiên đến phủ của hai vị huynh trưởng, Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh như y nghĩ, đang điều tra chuyện của Mộ Thần. Đưa đồ xong, Tiêu Chiến trở lại Lân Vương phủ.
Ban đêm, thị vệ bên người Dược Thiên Phàm đến lấy bức họa của Đại Công chúa. Chuyện sau đó không cần Tiêu Chiến quan tâm nữa.
Hai ngày sau, Hoàng Thượng mời Dược Thiên Phàm vào cung ẩm yến, tịch gian cũng an bài hai vị Công chúa ngồi ở phía xa xa. Dược Thiên Phàm sau khi xem qua bức họa, đã có chút ái mộ với Đại Công chúa, hôm nay thấy người thật, lại tâm sinh ái mộ. Nhị Công chúa tuy rằng ăn vận kiều diễm, nhưng không bì được với Đại Công chúa thanh lịch càng dễ nhìn.
Đợi hai vị Công chúa dùng xong yến rời đi, Hoàng Thượng hỏi Dược Thiên Phàm vừa ý ai. Dược Thiên Phàm nói.
- Hai vị Công chúa tất nhiên đều tốt. Nhưng ở dân gian Lôi quốc chúng ta có tập tục, bất luận là gả hay cưới, đều phải theo tuổi mà sắp xếp, nhỏ không thể vượt lớn, nếu không cuối cùng sẽ không gả đi được, cũng không thể cưới vào. Bản quân đã là Hoàng đế của Lôi quốc, cũng phải theo dân tộc. Nên muốn hướng Hoàng Thượng cầu lấy Đại Công chúa.
Hoàng Thượng cũng nghe qua tập tục này của Lôi quốc, liền gật đầu.
- Vậy trẫm theo người mong muốn.
Hôn sự của Đại Công chúa được định sau mười ngày, Dược Thiên Phàm năm ngày sau rời kinh, quay về Lôi quốc trước một bước an bài, chuẩn bị cưới Đại Công chúa. Đại Công chúa mười ngày sau theo biểu ca mẫu phi gia tiễn thân, Vương Nhất Thiên làm tướng hộ tống, đến Lôi quốc trước.
Trước khi Dược Thiên Phàm về nước, lại lặng lẽ vào Lân Vương phủ. Cùng Tiêu Chiến thương nghị chuyện chờ sau khi bè phái của Hoàng Quý phi rơi đài, cần hắn hỗ trợ.
Mười ngày sau, Hoàng Thượng Hoàng hậu cùng chư vị phi tần và Hoàng tử tiến đến tiễn Đại Công chúa.
Đại Công chúa sau khi bái phỏng Hoàng Thượng Hoàng hậu, lại với Tiêu Hoàng, Tiêu Thanh cùng Tiêu Chiến, cảm tạ bọn họ nhiều năm qua chiếu cố, cũng nhờ họ chiếu cố Phụ hoàng mẫu hậu, báo hiếu hộ nàng. Cuối cùng mỉm cười với Vương Nhất Bác còn nói, đợi ngày sau quay lại Đại Nghiệp thỉnh an Phụ hoàng mẫu hậu, tái kiến chất nhi của mình còn chưa sinh ra. Vương Nhất Bác gật đầu, nói câu chúc phúc. Đại Công chúa tạ ơn, liền xoay người lên kiệu liễn.
Đội ngũ chậm rãi xuất phát, mười dặm hồng trang, vui mừng mà long trọng...
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tiêu Chiến chợt nhớ tới đội ngũ đưa dâu của Vương Nhất Bác ở kiếp trước, liền giơ tay ôm lấy Vương Nhất Bác, siết chặt vòng tay, cảm nhận sự chân thật của thời khắc này.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Tiêu Chiến ngăn xúc động muốn hôn hắn, đáp lại bằng một ý cười thỏa mãn mà chân thành...