Nguyện Vì Người

Chương 55





Trương Bân Bân nhìn Tiêu Trạch, thấp giọng nói.

- Trên người hắn có mùi hoa hồng cùng tam lăng, nhưng lại còn có mùi cỏ ích mẫu. Kiên Quả chỉ là ngửi được mùi này mới lao về phía hắn. Bởi vì Kiên Quả ngửi qua mùi thuốc dưỡng thai trên người Nhất Bác, cũng biết mấy loại dược này có tác dụng tương khắc với thuốc dưỡng thai, cho nên mới cố chấp phóng lên. Nó che chở không phải Hoàng Quý phi, mà là Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn Kiên Quả suy yếu, trong lòng cũng thật sự đau. Bé con này tuy rằng nghịch ngợm một chút, nhưng chưa bao giờ bị thương, không ngờ lần đầu tiên bị thương đã nghiêm trọng như vậy. Cũng may dược miêu có khả năng tự khôi phục sức khỏe rất mạnh, Vương Nhất Bác cũng không cần quá mức lo lắng.

- Tiêu Trạch, ngươi giải thích thế nào? - Nếu không phải hắn gây ra, trên người sao lại có mùi này?

- Phụ hoàng, nhi thần thật là oan uổng. Có lẽ là khi nhi thần lấy dược không có nước ấm, sai thị tì lấy nước đến, dược vẫn luôn ở trên tay nhi thần, cho nên mới nhiễm mùi. - Tiêu Trạch giải thích.

Hiện tại Tiêu Trạch có hiềm nghi lớn nhất, nhưng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh dược là hắn hạ. Hơn nữa, dược bị bỏ vào khi nào, bỏ vào được bao lâu cũng không xác định được. Mọi người nhất thời trầm mặc.

- Hoàng Thượng, dược sắc xong rồi. - Người hầu mang dược đã sắc xong tiến vào.

Hoàng Thượng sai tiểu thị đút dược, mặc dù trong lòng hoài nghi Tiêu Trạch, nhưng cũng không thể trong tình huống không có chứng cứ trực tiếp mà oan uổng hắn. Nghĩ vậy, Hoàng Thượng nói với người hầu bên cạnh.

- Đến phủ Dung tướng quân, giám thị toàn bộ người trong phủ, ngày mai để Hình bộ đến điều tra chuyện đan trợ nhan, phàm là kẻ từng động tới tráp đan dược này đều phải tra hỏi rõ ràng, xem có thể tìm ra kẻ tình nghi động tay chân bên trong hay không.

- Vâng. - Người hầu nhận lệnh.

Hoàng Quý phi mới uống được một phần tư dược, nhưng tốt xấu gì cũng đã uống vào một ít.

Khoảng nửa khắc sau, Hoàng Quý phi từ từ tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Hoàng Thượng, hoảng sợ nắm lấy tay Hoàng Thượng, kiên định nói.

- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, có kẻ muốn hại nô tì, có kẻ muốn giết hài tử của nô tì!

Nhìn Hoàng Quý phi sắc mặt tái nhợt, Hoàng Thượng tạm nén cơn giận, vỗ tay trấn an nàng.

- Nàng hiện tại còn yếu, hảo hảo dưỡng thân mình đi.

- Hài tử đâu? Hài tử còn không? - Hoàng Quý phi mở to mắt nhìn Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng kéo chăn cho nàng một chút, nói.

- Hài tử không còn.

Nước mắt Hoàng Quý phi thoáng chốc chảy xuống giường.

- Kẻ nào? Kẻ nào giết hài tử của nô tì? Kẻ nào?

- Muội muội nén bi thương, ngày sau hảo hảo điều dưỡng thân thể, còn có thể hoài hài tử.

Hoàng hậu thấy Hoàng Thượng đã nén giận đến khó chịu, để làm dịu không khí, đành phải mở miệng an ủi.

- Sao lại không còn? Hài tử của ta... - Hoàng Quý phi thất thanh khóc rống.

Hoàng Thượng chỉ thản nhiên nhìn nàng, không an ủi, cũng không thông cảm. Nếu hài tử này thật sự là bất ngờ mất đi, có lẽ hắn còn có thể an ủi vài câu. Nhưng biết được hài tử này căn bản là không giữ được, Hoàng Thượng cũng không biết nên đi trách ai. Hài tử này sớm muộn gì cũng mất, chỉ là có người trước một bước thay Hoàng Quý phi loại bỏ quái thai kia thôi. Lúc này, hắn thậm chí còn không khỏi suy nghĩ, nếu không phải Ngũ tử gây ra, vậy khả năng Hoàng Quý phi tự mình hạ thủ là bao nhiêu?

Các vị phi tần cũng đều tiến lên an ủi, đợi Hoàng Quý phi khóc đủ rồi, lại nắm lấy Hoàng Thượng khóc thút thít.

- Hài tử của nô tì không phải quái thai, thỉnh cầu Hoàng Thượng tra rõ, trả lại công đạo cho thiếp thần cùng hài tử.

Hoàng Thượng trầm mặc, mọi người cũng không tiện nói, tránh làm Hoàng Quý phi kích động lại ngất xỉu.

Ngay khi mọi người định tạm hoãn lại sự tình, để sau rồi nhắc lại, Tiêu Diễn tiến lên một bước.

- Mẫu phi, Phụ hoàng nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng khiến người hỏng thai là dược sảy thai bỏ lẫn vào đan trợ nhan, dược là Ngũ đệ đưa cho người, trên người hắn lại có mùi dược sảy thai, cho nên Ngũ đệ liền thành người bị tình nghi nhất.

- Cái gì? Điều đó không thể nào, Trạch nhi sẽ không hại ta!

- Mẫu phi, hài tử oan uổng. Hài tử sao có thể thương tổn người cùng đệ muội chứ? - Tiêu Trạch quỳ đến trước giường, nắm tay Hoàng Quý phi.

- Đúng vậy, Hoàng Thượng, Trạch nhi là ta sinh ra, thực sự sẽ không hại ta.

Hoàng Quý phi nắm lấy tay Tiêu Trạch, căn bản không tin hài tử sẽ hại mình.

- Trẫm cũng hy vọng việc này thật sự không liên quan đến Tiêu Trạch, nhưng ở trong cung, người biết ngươi dùng đan trợ nhan không nhiều, hiện tại vấn đề hoàn toàn đều từ đan dược này, ngươi còn định giải thích thế nào?

Nói đến chuyện tư truyền đan dược vào cung, Hoàng Thượng liền cảm thấy máu nóng thượng não.

- Hoàng Thượng...

Hoàng Quý phi chỉ bận thương tâm, quên mất đan trợ nhan là chuyện làm lén lút, hiện tại nhớ ra, không nhịn được toát mồ hôi lạnh cả người.

- Đan dược kia là mẫu gia ngươi dâng cho ngươi, hơn nữa người biết ngươi dùng đan dược này có hạn, nếu muốn động thủ cũng chỉ có thể là người bên cạnh ngươi. Ngươi ngoài che chở Tiêu Trạch ra, sao không ngẫm lại rốt cuộc có ai khả nghi không. - Hoàng Thượng lạnh giọng nói.

Trước đây bất luận là sủng ái Hoàng Quý phi hay lạnh nhạt với nàng, hắn đối với Hoàng Quý phi nhiều ít cũng có chút tình cảm, dù sao nữ nhân này đã theo hắn nhiều năm, mặc dù có lúc cũng khá nhỏ nhen, nóng nảy, nhưng còn chưa quá mức. Hoàng Thượng nể mặt mẫu gia nàng, nên không muốn so đo nhiều. Nhưng việc lén lút lần này, khiến hắn hoàn toàn lạnh tâm với Hoàng Quý phi. Quy củ trong cung Hoàng Quý phi không thể nào không hiểu, đã biết lại phạm, nói là cuồng vọng cũng được, làm càn cũng thế, xét đến cùng chính là không coi Hoàng Thượng là hắn ra gì.

Hoàng Quý phi nhìn Hoàng Thượng lạnh mặt, lại nhìn Tiêu Trạch. Nàng biết Hoàng Thượng nói đều đúng, nhưng làm sao cũng không thể tin hài tử của mình hại nàng mất con.

- Chuyện này ta sẽ sai Hình bộ điều tra rõ ràng, nếu ngươi đã không sao thì hảo hảo tĩnh dưỡng đi. Tiêu Trạch tạm thời bị cấm túc, không có lệnh của trẫm không được ra ngoài. Nếu thật sự không phải ngươi làm, trẫm sẽ trả lại trong sạch cho ngươi. - Hoàng Thượng đứng lên, nói.

Tiêu Trạch cúi đầu cắn chặt răng, đáp.

- Vâng.

Sau đó, Hoàng Thượng lại nói với nhóm người Tiêu Chiến.

- Hiện tại đã tối muộn, các con đêm nay nghỉ ngơi ở Nhã Khôn cung đi.

- Vâng. - Mọi người đáp.

Trương Bân Bân không nói, cũng không biết có đồng ý hay không. Nếu có Vương Nhất Bác ở đây, có lẽ hắn cũng sẽ ở lại, mọi người cũng không hỏi nhiều.

Trước khi đi, Hoàng Thượng nói với Hoàng Quý phi.

- Ngươi mặc dù mất con, nhưng hài tử này căn bản là không giữ được, ngươi cũng không cần quá thương tâm, là ngươi tự mình làm bậy thôi.

Hoàng Quý phi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng đuổi hết đại bộ phận người hầu cùng tiểu thị trong cung Hoàng Quý phi, chỉ để lại mấy người không nhiều lời, lại thêm một đội thị vệ trông coi. Xem như là bảo hộ Hoàng Quý phi, để nàng có thể yên lặng tĩnh dưỡng, thực chất là giam cầm trá hình.

Cả đêm áp lực, mọi người cũng đều mệt mỏi. Tiêu Hoàng cùng Hoàng hậu và Hoàng Thượng trở về trước, phải đợi Hoàng Thượng an nghỉ rồi mới về.

- Đệ mau dẫn đệ khanh đi nghỉ ngơi đi, mang thai vốn không nên ngủ muộn. Ta đưa Trương Bân Bân tiền bối đến Tây Thiên điện nghỉ ngơi, có gì sáng mai rồi nói.

Tiêu Thanh nhắc nhở. Hắn suy nghĩ mãi, cảm thấy vẫn cứ gọi tiền bối thì hơn, tuy rằng Trương Bân Bân là Hoàng thúc của hắn, nhưng Trương Bân Bân hình như cũng không muốn nhận thân phận này, hắn cũng không nên tùy ý sửa đổi.

Vương Nhất Bác gật đầu, hắn thực sự rất mệt. Trương Bân Bân đi tới, ôm lấy Kiên Quả trên tay Vương Nhất Bác.

- Đêm nay để nó ở chỗ ta.

- Vâng.

Hắn đã mệt đến nỗi không có sức lực chăm sóc cho Kiên Quả, giao cho sư phụ cũng tốt.

- Đây là cung của Hoàng nương, ngài cứ xem như nhà mình là được, có cái gì cần cứ phân phó bọn họ làm, không cần khách khí. - Tiêu Chiến nói.

- Sớm đi nghỉ ngơi. - Trương Bân Bân gật đầu.

- Vâng. - Tiêu Chiến đáp.

Tiêu Thanh đưa Trương Bân Bân đến trước Tây Thiên điện, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng vào Đông Thiên điện.

Sau khi rửa mặt, hai người nằm trên giường, Tiêu Chiến nhẹ nhàng vén tóc trên trán của Vương Nhất Bác.

- Ngươi cảm thấy việc này là lão Ngũ làm ư?

- Chắc rồi. Trong tráp nhiều dược hoàn như thế, trùng hợp để Ngũ Hoàng tử cầm phải viên gây sảy thai như vậy sao? Hơn nữa, nếu dược hoàn kia đã sớm ở trong tráp, vậy Hoàng Quý phi mỗi ngày lấy ra dùng, dược hoàn trong tráp chắc chắn sẽ không ngừng di động, như vậy sẽ có rất nhiều dược sảy thai tiếp xúc với đan trợ nhan, mà dược hoàn đã đụng chạm lẫn nhau, vậy đan trợ nhan dính mùi dược sảy thai sẽ rất nhiều, chứ không phải chỉ có ba bốn viên như vậy.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, hắn tuy mệt, nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉ mỉ.

- Đúng.

Tiêu Chiến gật đầu. Tráp cất đan trợ nhan kia rất nhỏ, không thể nào trực tiếp mở ra lấy, cho nên muốn dùng, nhất định phải lấy tráp ra mới được.

- Hoàng Quý phi trước đây thai tượng không ổn định, cũng là bởi vì trong đan trợ nhan có thuỷ ngân các loại tổn thương thai nhi, chỉ là lượng rất ít, nên còn chưa gặp chuyện không may. Như thế này thật sự đã cho người khác cơ hội lạm dụng, nếu hôm nay Hoàng Thượng không gọi ta đến, hoặc là chúng ta không đưa sư phụ cùng đến, rất có thể sẽ xem nhẹ điểm này, sẽ chỉ tưởng do thai tượng không ổn định, cuối cùng không thể giữ mà thôi. - Vương Nhất Bác giọng rất nhẹ.

- Khó trách hôm nay lão Ngũ lại ngăn cản tiền bối bắt mạch.

Nếu không phải Phụ hoàng đột ngột tiết lộ thân phận của tiền bối, có lẽ lão Ngũ sẽ vẫn một mực ngăn cản, hơn nữa với tính cách của Trương Bân Bân, chắc chắn sẽ quay đầu rời đi luôn.

- Nếu thật sự là Ngũ Hoàng tử làm, sẽ để lại dấu vết có thể tìm ra. Đại Hoàng tử bên kia không phải vẫn theo dõi sao? Nói không chừng cũng sẽ có phát hiện.

Vương Nhất Bác không vội, dù sao sớm muộn gì cũng có kết quả.

- Ừ. Ngủ đi Tiêu Chiến xoa xoa mặt hắn.

- Ừm. - Vương Nhất Bác lên tiếng, rất nhanh liền đang ngủ.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đúng giờ tỉnh lại, sau khi rửa mặt, liền đến chỗ Hoàng hậu dùng tảo thiện. Lúc hai người đến, Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh đã ở đó. Kiên Quả đang nằm trên đùi Tiêu Thanh, chân sau được một thanh gỗ nhỏ cố định, bên ngoài quấn một vòng vải trắng.

Thấy hai người tiến vào, Tiêu Thanh cười nói:

- Đệ khanh sao không ngủ thêm chút nữa?

- Có chút đói, nên thức dậy.

Trong Hoàng cung Vương Nhất Bác vẫn ngủ không quen, cảm thấy không bằng vương phủ. Kiên Quả nhìn thấy Vương Nhất Bác, lập tức tinh thần tỉnh táo, nhưng nó hiện tại không thể chạy, cho nên chỉ có thể ngồi xổm trên đùi Tiêu Thanh, ngọt ngào kêu một tiếng. Vương Nhất Bác đi qua ôm lấy nó, Kiên Quả dụi dụi vào người Vương Nhất Bác, hình như rất vui mừng.

- Hoàng nương đến phòng bếp xem người nấu cháo cho Nhất Bác, lập tức sẽ đưa lên, ăn trước chút điểm tâm đi.

Tiêu Hoàng mang điểm tâm và trà trên bàn đến trước mặt Vương Nhất Bác. Lúc này nhóm tiểu thị đang dọn thức ăn lên bàn, sắp đến giờ dùng bữa.

- Cảm ơn Tam ca. - Vương Nhất Bác cầm lấy bánh bí đỏ, từ từ ăn.

- Phụ hoàng bên kia thế nào? - Tiêu Chiến hỏi

- Tức giận không thôi. Hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm, nếu không mượn cơ hội này lật đổ Hoàng Quý phi, sau này có muốn chờ cơ hội như vậy rất khó khăn. - Tiêu Hoàng buông chén trà, khẽ cười nói:

- Tin tức Hoàng Quý phi sinh non đã truyền ra ngoài, tối ngày mai sẽ có tấu sớ buộc tội mẫu gia Hoàng Quý phi. Hiện giờ còn thêm tư thụ đan dược cùng thương tổn long duệ, muốn định tội càng dễ dàng. Hiện tại Dung tướng quân phủ đã bị canh giữ, buộc tội lại thuận theo Hoàng ý, toàn lực chèn ép. - Tiêu Thanh cười nói.

- Phải. Những mặt khác chúng ta thúc đẩy thêm. Sự tình cũng đừng làm quá nhanh, ba ngày nữa phủ Vọng Dương Bá sẽ kết thân cùng phủ Cung Liêm Hầu. Chúng ta không nên phá hủy nhân duyên của người ta.

Tiêu Chiến đổi trà của mình cho Vương Nhất Bác, lấy lại chén Vương Nhất Bác đã uống một nửa.

- Đúng. Nếu là phu thê, tất nhiên phải cùng sinh cùng tử.

Tiêu Thanh cười tiếp tục chơi đùa đồng tâm kết cá chép cẩm trong tay, chắc là nhớ Tiểu Ảnh.

Vừa mới dứt lời, Hoàng hậu liền tiến vào.

- Dùng bữa đi, ăn xong rồi tán gẫu.

- Vâng. - Mọi người đứng dậy đi đến trước bàn ăn.

Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa, hỏi:

- Sư phụ đâu ạ? Còn chưa dậy sao?

Hoàng hậu để hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói.

- Y thánh sáng sớm đã được Hoàng Thượng mời đi, nói sau khi lâm triều muốn Y thánh cùng người dùng bữa.

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Hoàng Thượng hiển nhiên có chút tín nhiệm với sư phụ. Nhưng tâm tư hắn lại không hy vọng sư phụ làm Vương gia hay Thân Vương gì. Hắn cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu cha biết được sẽ có phản ứng gì? Hay có lẽ... Cha đã sớm biết?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv