Sau khi Mộ Thần rời đi, ca múa lại tiếp tục. Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục ăn, Tiêu Chiến ở chỗ người khác nhìn không thấy nâng chén với Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh, xem như chúc mừng tránh được một kiếp.
Tiêu Hoàng cũng an tâm, chuyên tâm vào cung yến, để tránh thất thần quá mức khiến người khác hoài nghi.
- Bệ hạ, bản quân có một chuyện, nghĩ cũng có liên quan đến hai nước liên minh giao hảo. - Dược Thiên Phàm mở miệng nói.
- Cứ nói đừng ngại. - Hoàng Thượng gật đầu.
- Vừa nãy bản quân nói Nghiệp quốc nhiều nhân tài, nghĩ nếu Lôi quốc có thể cùng Đại Nghiệp kết quan hệ thông gia, một mặt trợ giúp tín nhiệm, củng cố lập trường lẫn nhau, mặt khác, đối với sự bồi dưỡng cùng trưởng thành của Đại Hoàng tử ở Lôi quốc cũng là trăm lợi không hại. Không biết ý bệ hạ thế nào?
Tiêu Chiến nhìn về phía Dược Thiên Phàm, đề nghị này là phi thường tốt, hai nước liên minh dùng hôn nhân gắn bó củng cố cũng không phải ít, nhưng vấn đề là ai gả đi thì thích hợp.
Lúc này Du quốc quân cũng mở miệng nói tiếp.
- Hoàng đế Lôi quốc tuy là tân quân, nhưng có cách trị quốc, thái độ làm người khiêm tốn. Thật sự là người đáng phó thác.
Mấy ngày ở cùng Dược Thiên Phàm, Du quốc quân cảm thấy người này cũng không tệ, là người đáng kết giao minh hữu.
Hoàng Thượng suy nghĩ một lát, mới nói.
- Trẫm có hai nữ nhi, cùng tuổi, chỉ là hơn kém tháng một chút. Hơn nữa cũng đều đã tới tuổi gả đi, trẫm đã lưu tâm cho Công chúa. Dù sao cũng là nữ ái của mình, chuyện thành thân không thể không lo lắng nhiều hơn.
Quả thật hai vị Công chúa Nghiệp quốc tuổi cũng không nhỏ, chỉ là Hoàng Thượng vẫn luôn chọn lựa, không có người thích hợp, mới kéo dài đến giờ. Dù sao cũng là Công chúa, tuổi có lớn một chút cũng không sao.
- Bệ hạ yêu thương ái nữ, bản quân hiểu. Việc này thật ra cũng không vội được, còn phải xem Công chúa có nguyện ý, bản quân không thích miễn cưỡng. - Dược Thiên Phàm cười nói.
Hoàng Thượng gật đầu, xem như đồng ý đề nghị liên hôn của Dược Thiên Phàm.
Hoàng Quý phi chớp lấy thời cơ trước mắt, cười nói.
- Lôi quốc đế sợ là còn chưa hiểu biết nhiều về hai vị Công chúa. Đại Công chúa giỏi về thi thư, tuy nói nữ tử vô tài mới được đức, nhưng Hoàng Thượng sủng ái, nàng lại nguyện ý đọc sách, cho nên học vấn tất nhiên không tệ. Nhị Công chúa tinh thông âm luật, thấy Lôi quốc đế vừa nãy có chút yêu thích với tiếng đàn, Nhị Công chúa hẳn là thích hợp với ngài hơn.
Hoàng Quý phi nhìn như đang giới thiệu sở trường của hai vị Công chúa cho Lôi quốc đế, thực tế ý tứ lại không thể rõ ràng hơn. Mẫu phi của hai vị Công chúa chết sớm, Đại Công chúa được Hoàng hậu nuôi nấng, Nhị Công chúa được Hoàng Quý phi nuôi nấng. Tuy rằng tuổi tương đương, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Hoàng Quý phi sở dĩ thiên vị Nhị Công chúa, cũng chỉ vì muốn lợi dụng Nhị Công chúa mượn thế lực Lôi quốc, để mình dùng thôi.
Đạo lý này Tiêu Chiến bọn họ hiểu, về phần Hoàng Thượng có nghĩ như vậy hay không, không phải chuyện họ có thể nghị luận.
- Công chúa vẫn là khuê nữ, Hoàng Quý phi nói như thế, không khỏi làm hại thanh danh Công chúa. Nếu sau này truyền ra hai vị Công chúa am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì, liệt ra khuyết điểm cùng sở đoản, ngược lại sẽ liên lụy Công chúa, bị người nói sai lệch. - Dược Thiên Phàm hiển nhiên cũng không cảm kích với sự nhiệt tình của Hoàng Quý phi.
Hoàng Quý phi cười mỉa một tiếng.
- Bản cung cũng chỉ hy vọng Lôi quốc đế có chút hiểu biết với Công chúa, mới có thể lựa chọn người thích hợp với ngài nhất.
Dược Thiên Phàm khẽ cười nói.
- Có gả Công chúa cho ta hay không, còn phải xem ý của bệ hạ. Hiện tại nói ta chọn, thật sự hơi sớm.
Hoàng Thượng thấy Dược Thiên Phàm thái độ khiêm tốn, cẩn thủ lễ tiết, cảm thấy cũng có chút vừa lòng.
- Việc này chờ thương lượng cùng Hoàng hậu rồi trả lời ngươi.
- Được. - Dược Thiên Phàm cười gật đầu.
Hoàng Quý phi nghe Hoàng Thượng chỉ nói thương nghị với Hoàng hậu, cảm thấy bất mãn, nhưng không dám biểu lộ. Một lát sau đứng dậy nói.
- Hoàng Thượng, nô tì thân thể có chút không khoẻ, muốn cáo lui trước.
Hoàng Thượng cũng không để nàng ở lâu, còn gật đầu nói.
- Trở về đi.
- Thiếp thần cáo lui. - Hoàng Quý phi hành bán lễ.
- Nhi thần tiễn mẫu phi trở về. - Tiêu Trạch đứng dậy nói với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng khoát tay, cho hắn đi.
Yến tiệc vẫn tiếp tục trong tiếng ca múa, một mảnh hoà thuận vui vẻ...
Sau khi kết thúc tiệc chiêu đãi, Tiêu Thanh cùng Hoàng Thượng tiễn Hoàng hậu hồi cung. Tiêu Hoàng thì đi tiễn Lôi quốc đế cùng Du quân vương quay về dịch quán.
Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác trở về vương phủ. Tắm rửa xong, hai người ngồi ở trên giường, Vương Nhất Bác để đĩa nhỏ chứa ô mai lên giường, dựa vào Tiêu Chiến, ăn rất vui vẻ.
Tiêu Chiến xoa xoa bụng Vương Nhất Bác, mỉm cười nói.
- Tuy biết chỉ còn có vài tháng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi mong chờ.
Kiếp trước y không có cảm giác gì với chuyện con cái, cũng không mang chấp niệm đó, nhưng hiện giờ, trong lòng lại luôn vui mừng, cũng nghĩ nếu có một hài tử giống Nhất Bác nhất định phải sủng nó lên tận trời.
- Ừm. Ta chỉ hy vọng nó là một hài tử khỏe mạnh.
Vương Nhất Bác tất nhiên cũng sẽ hy vọng, hắn không cần hài tử lên như diều gặp gió, chỉ cần bình an khỏe mạnh là tốt rồi.
- Chắc chắn, có tiền bối ở đây. Lúc ta nhàn rỗi, vẫn luôn nghĩ tên cho hài tử. Nhưng cảm thấy không hay, đến nay vẫn chưa vừa lòng.
- Còn sớm, từ từ nghĩ.
Vương Nhất Bác bật cười. Hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề đặt tên, có lẽ kế tiếp hắn cũng có thể ngẫm lại.
- Được rồi, ô mai này đừng ăn nữa. Hài tử không sao, nhưng ngươi sẽ ăn đến hỏng dạ dày mất.
- Không sao mà.
Vương Nhất Bác cũng không giành lại, dù sao ngủ dậy lại có thể ăn. Giơ tay ôm thắt lưng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác gối lên bụng y, nói.
- Ngươi cảm thấy Dược Thiên Phàm khi nào sẽ đến Lân Vương phủ?
Ngón tay thon dài có vài vết chai do cầm vũ khí của Tiêu Chiến luồn vào tóc Vương Nhất Bác, hỏi:
- Sao ngươi biết hắn sẽ đến?
- Ở trước mặt Hoàng thượng, hắn không thể biểu hiện quá quen thân với ngươi. Nhưng nếu đã đến Nghiệp quốc, với tâm tư của hắn, sẽ có đạo lý không tới sao? Huống gì hắn còn đưa ra ý tưởng liên hôn, tuy nói vì quan hệ hai nước, nhưng ai biết có phải vì tuân thủ hứa hẹn trước đây để ngươi tin thành ý của hắn không?
- Thê khanh suy nghĩ chu toàn. Vậy ngươi cảm thấy Phụ hoàng sẽ gả Đại Công chúa cho hắn, hay Nhị Công chúa?
- Theo tư tâm mà nói, tất nhiên là đại Công chúa tốt hơn. Dù sao nàng cũng được Hoàng nương nuôi nấng, Dược Thiên Phàm cũng là người ổn trọng, có thể xem là một người đáng để phó thác cả đời. Nhưng ta nghĩ chỗ Hoàng Quý phi cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này.
Hắn cùng với đại Công chúa không tiếp xúc gì mấy, tuy rằng hắn là Khanh tử, nhưng vẫn là nam tử. Công chúa nuôi ở trong lầu các, cho dù hắn là Vương phi, bình thường cũng là không nên gặp, cho nên cũng không hiểu biết.
- Ừm. Hôn sự của Đại Công chúa vẫn luôn là chuyện mà Hoàng nương canh cánh trong lòng, nếu có thể gả đến chỗ tốt, cũng coi như giải quyết xong một tâm sự của Hoàng nương. - Tiêu Chiến nói.
- Bất luận ai gả qua, đối với chúng ta mà nói đều không bất lợi. Cho dù là Nhị Công chúa, Dược Thiên Phàm cũng sẽ thủ tín, chỉ là lui tới qua lại phiền toái một chút thôi. Chuyện này cũng không được biểu hiện quá tích cực, để tránh Hoàng Thượng sinh nghi. Về phần chọn người cuối cùng, ta nghĩ Phụ hoàng vẫn sẽ hỏi qua Dược Thiên Phàm, dù sao cũng là nữ ái của mình, cho dù bình thường rất ít để ý, cũng hy vọng sau khi nàng lập gia đình có thể được phu quân yêu thương. Nếu Công chúa cùng Dược Thiên Phàm không hoà thuận, cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước.
Đối với hôn nhân chính trị, kỳ thật cũng là một con dao hai lưỡi, phu thê tình cảm tốt, hai nước quan hệ tất nhiên cũng thuận buồm xuôi gió. Nếu không tốt, nháo loạn ra đồn đại gì, trở mặt thành thù cũng không phải không có.
- Ừ, chúng ta cứ bình tĩnh xem diễn biến như thế nào. Nếu là Hoàng Quý phi bên kia tích cực, nói không chừng lại có lợi cho chúng ta.
Tiêu Chiến cười nói. Dù sao cũng là hai nước liên hôn, Hoàng Thượng cũng không thể không để ý những việc sau này có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện lập trữ.
Vương Nhất Bác không nói gì nữa, tựa trên người y từ từ nhắm hai mắt. Tiêu Chiến xoa xoa hai má hắn, thấp giọng nói.
- Buồn ngủ sao?
- Không... Cứ nằm như vậy một lát.
Tiêu Chiến cười đáp ứng, hưởng thụ cảm giác ấm áp khi hai người ở bên nhau.
Còn không đợi Tiêu Chiến hưởng thụ đủ, Trác Hồ vội vàng chạy vào, báo tin.
- Vương gia, Vương phi, Sùng Vương gia phái người nhắn, nói Hoàng Quý phi sinh non.
Vương Nhất Bác mở mắt ra nhìn Tiêu Chiến một lát. Tiêu Chiến quay đầu nói với Trác Hồ.
- Đã biết, trước đừng truyền ra ngoài, chờ tin tức trong cung.
- Vâng, tiểu nhân hiểu. - Trác Hồ nói xong liền lui ra ngoài.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, hỏi.
- Ngươi thấy thế nào?
- Thai tượng của Hoàng Quý phi vẫn không ổn định, sinh non là chuyện bất ngờ, nhưng cũng coi như đã nằm trong dự kiến. Ta hiện tại cũng chưa thể kết luận cái gì, xem thái y viện trả lời thế nào đã.
- Ừ.
Không bao lâu, Trác Hồ lại chạy vào.
- Vương gia, người hầu bên người Hoàng Thượng đến, nói nếu Vương phi có rảnh, mời vào cung một chuyến. Hoàng Quý phi sợ là không xong.
Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, Hoàng Thượng đã phái người đến, hắn không rảnh cũng phải đi.
- Đi đáp lời, nói ta đổi xiêm y sẽ đi. - Vương Nhất Bác nói.
- Vâng. - Trác Hồ đáp.
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác xuống giường, lại mặc y phục cho hai người.
Vương Nhất Bác trầm tư một lát, mới nói.
- Tiện đường đến chỗ sư phụ một chuyến.
- Sao? - Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn.
- Đưa sư phụ đi cùng. Việc Hoàng Quý phi sinh non nói nhỏ thì nhỏ nói lớn thì lớn, lời sư phụ nói sẽ có sức thuyết phục. Hơn nữa Hoàng Quý phi còn chưa chết, nếu nàng chết thì mẫu gia nàng còn biết kiêu ngạo thế nào? Nếu Mẫu gia nàng không kiêu ngạo, làm sao nắm được lỗi lớn hơn mà lật đổ?
Hắn không thích Hoàng Quý phi, nhưng làm việc cũng phải nhìn về lâu về dài. Cha nhiều lần dạy hắn, tầm nhìn hạn hẹp không thành đại sự. Phàm là người thành đại sự, trừ trí tuệ ra, quan trọng hơn vẫn phải học được chữ nhẫn, cùng phòng ngừa chu đáo.
- Được.
Tiêu Chiến cũng không trì hoãn nữa, sửa sang lại y phục cho Vương Nhất Bác, dẫn người xuất môn.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, hai người đến chỗ Trương Bân Bân trước. Chỗ ở không nhỏ, nhưng không có bảng hiệu, nếu không phải Trác Hồ trước đây đã tới, Vương Nhất Bác cũng phải hoài nghi chỗ này có phải nhà trống hay không.
Lúc hai người đến, Trương Bân Bân đang đun dược thiện cho La Vân Hi, định sáng mai hâm nóng rồi sẽ đưa qua. Sau khi biết mục đích hai người đến, Trương Bân Bân không nói gì, cầm hòm thuốc lên xe ngựa. Xe ngựa chạy thẳng đến hoàng cung.
Trong cung Cảnh Thái một mảnh yên lặng. Đại môn tẩm điện đóng chặt, nhóm tiểu thị cùng người hầu câm như hến canh giữ ở bên ngoài.
Thấy đoàn Lân Vương gia đến, người hầu canh giữ mở cửa ra. Ba người đi vào.
Trong điện mùi máu rất nặng, Hoàng Quý phi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.
- Phụ hoàng, mẫu hậu. - Hai người hành lễ.
Hoàng Thượng nghe vậy ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Trương Bân Bân đứng đằng sau. Lúc Trương Bân Bân vừa vào cửa, mọi người đã chú ý tới hắn, với khí tràng đó, mọi người không muốn chú ý cũng khó. Chỉ là Hoàng Thượng một mực cúi đầu suy nghĩ, mới xem nhẹ.
- Ngươi đã đến.
Hoàng Thượng nhìn Trương Bân Bân, không nghi vấn, cũng không quát lớn, giống như đã quen từ lâu.
Trương Bân Bân không nói, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ. Các vị phi tần tuy rằng cúi đầu, nhưng đôi mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Trương Bân Bân.
- Nhi thần y thuật thiển cận, sợ kéo dài chứng bệnh của Hoàng Quý phi, đặc biệt thỉnh sư phụ cùng nhi thần đến. - Vương Nhất Bác nói.
Hoàng Thượng gật gật đầu, nói với Trương Bân Bân.
- Làm phiền.
Lúc này, Kiên Quả nằm trong lòng Hoàng hậu nho nhỏ kêu một tiếng. Vương Nhất Bác đi qua, liếc mắt một cái liền phát hiện hai chân sau của nó có chút bất thường.
- Đây là sao vậy?
Vương Nhất Bác vừa hỏi vừa đưa tay sờ, rồi lại đưa lên nhìn thì thấy cả lòng bàn tay là một mảnh máu đen. Máu này hiển nhiên là của Kiên Quả, máu của dược miêu đều là màu đen.
Hoàng hậu cẩn thận giao Kiên Quả cho Vương Nhất Bác, sau đó giải thích.
- Nghe nói Hoàng Quý phi sinh non, ta nhanh chóng chạy tới, bé con này cũng đi theo ta, ta cũng không bắt nó trở về. Không ngờ mới đến bên ngoài chờ tin, Kiên Quả liền trực tiếp lao về phía Ngũ Hoàng tử. Ngũ Hoàng tử kinh sợ, đã quật Kiên Quả lên cột trụ cạnh cửa, làm gãy chân. Bé con này cũng không biết làm sao, chân đã gãy vẫn tiếp tục lao về phía Ngũ Hoàng tử, bản cung chưa kịp ngăn cản, Ngũ Hoàng tử có lẽ cũng là bị dọa, từ trong ngực rút ra một thanh chủy thủ đâm Kiên Quả bị thương.
Vương Nhất Bác nghe xong nhíu mày, hắn biết Kiên Quả sẽ không tùy ý phóng về ai.
Bé con suy yếu liếm hai cái trên tay Vương Nhất Bác, giống như muốn ngủ. Vương Nhất Bác tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Trạch.
- Ta không thích mèo, nó đột ngột phóng đến làm ta giật mình. Hơn nữa mẫu phi sinh non, lòng ta hỗn loạn mới làm bị thương nó. - Tiêu Trạch khẽ cười nhạt.
Hoàng Thượng trầm mặc nhìn Tiêu Trạch, lại nhìn Trương Bân Bân. Lập tức đứng lên, một cước đá vào đầu gối của Tiêu Trạch...