Sáng sớm hôm đó, Vương Nhất Bác còn đang ngủ say, Tiêu Chiến cùng La Vân Hi đã ăn xong điểm tâm, chợt nghe Trác Hồ báo tin, nói Dịch Vương gia đến đây.
Hôm nay lâm triều, Tiêu Hoàng cáo bệnh. Tiêu Chiến còn định chờ Vương Nhất Bác tỉnh rồi đến phủ của Tam ca xem thử, không ngờ người đã tới rồi.
- Đi đi.
La Vân Hi vừa uống trà vừa nói Tiêu Chiến không cần băn khoăn hắn.
Tiêu Chiến gật đầu, nói buổi tối sẽ cùng Nhất Bác đến chỗ cha dùng bữa tối, liền rời khỏi tiểu viện, đi đến thư phòng.
Tiêu Hoàng ngồi trong thư phòng, trên mặt nhìn không ra biểu cảm nhưng hiển nhiên không phải vui mừng. Tiêu Chiến đi vào, nói.
- Tam ca, sáng nay nghe nói huynh bị bệnh, chỗ nào không thoải mái?
- Không bệnh. Ta có lời nói với đệ. - Tiêu Hoàng nhìn ra ngoài cửa, hình như là chuyện rất quan trọng.
Tiêu Chiến khoát tay với Trác Hồ.
- Đi ra ngoài canh gác, trừ Vương phi ra ai cũng không được vào.
- Vâng.
Trác Hồ đem trà tiểu mang tới để vào trong tay Tiêu Chiến, liền lui ra ngoài.
- Làm sao vậy? - Đợi thư phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Chiến hỏi.
Tiêu Hoàng chuẩn bị ngôn từ một chút, mở miệng nói.
- Trên người Mộ Thần có vết bớt.
Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn, vết bớt của Mộ Thần hình như không nên lấy ra nói. Hơn nữa chỉ là một cái bớt mà thôi, Tam ca cũng không cần vì thế mà vội đến.
- Cái bớt kia ở bắp đùi hắn, hình hoa mai màu đỏ. Năm đó ngươi còn nhỏ, có thể căn bản không nhớ rõ. Nhưng ta đối với cái bớt này có chút ấn tượng. - Tiêu Hoàng trầm giọng nói, nghe giọng điệu thì sự tình cũng không đơn giản.
- Sao cơ? Huynh thấy ở đâu?
Chuyện liên quan đến vết bớt, Vương Nhất Bác chưa từng đề cập qua với y, có lẽ Vương Nhất Bác cũng không phát hiện. Dù sao lúc ấy Mộ Thần bị thương, nhưng không bị thương đến chỗ tư mật.
- Giữa mày Tràng quý nhân mẫu phi của Nhị ca cũng có cái bớt như vậy. Nếu là bớt tầm thường lại ở trên mặt, hơn phân nửa xem như hủy dung, nhưng bớt hoa mai của Tràng quý nhân lại có hình dáng vừa khéo. Tràng quý nhân xuất thân không cao, có thể được lựa chọn cũng là bởi vì cái bớt này đặc biệt hấp dẫn Phụ hoàng. Tuy rằng ấn tượng của ta cũng mơ hồ, ngay cả dáng vẻ của Tràng quý nhân cũng đã quên không còn một mảnh. Nhưng bởi vì cái bớt kia quá mức đặc biệt, hơn nữa rất đẹp, cho nên còn có thể nhớ rõ một ít.
- Tràng quý nhân mất khi chúng ta tuổi đều còn nhỏ, Tam ca mặc dù có chút ấn tượng, nhưng chung quy không được đầy đủ. Không bằng hỏi Hoàng nương một chút, Hoàng nương chắc chắn sẽ nhớ rõ.
Nếu đúng như lời Tam ca nói, Tiêu Chiến cũng hiểu sự tình có thể sẽ có phát triển, hơn nữa còn theo hướng bọn họ không thể khống chế.
- Ừm, đợi mấy ngày nữa, ta bóng gió hỏi thử Hoàng nương. Hy vọng chỉ là ta đa tâm thôi.
Tiêu Hoàng sắc mặt vẫn như trước không thể nói là tốt, hiển nhiên còn đang vì chuyện này mà sinh nghi.
- Tiện thể nói Tiêu thanh điều tra thử chuyện trước đây của Mộ Thần.
- Ừm. Mặc kệ thế nào, nhìn Mộ Thần ở bên cạnh huynh, vẫn rất an phận, không giống có tâm tư gì khác. Mặt khác, chờ Lục ca tra ra kết quả đã. Hiện tại kết luận còn quá sớm.
Tiêu Chiến đối với Tràng quý nhân hoàn toàn không có gì ấn tượng, chỉ biết là thân sinh của Tiêu Cảnh thôi.
- Ừ. Được rồi, ta về trước gặp Mộ Thần, để tránh ta mới sáng sớm đi mất, khiến hắn đa tâm. - Tiêu Chiến đứng lên.
- Ta không phải hẳn nên chúc mừng Tam ca cuối cùng đã có được giai nhân? - Tiêu Chiến trêu chọc hắn.
- Hắn chỉ là không bài xích ta ở gần mà thôi. Ta không muốn làm hắn sợ, nên còn chưa tới bước kia. - Tiêu Hoàng ảo não nói.
Nam nhân có thể ở thời điểm này nhịn lại được rất không dễ, có thể thấy Tiêu Hoàng thật sự quan tâm Mộ Thần. Tiêu Chiến cười nói.
- Cái này gọi là chân thành, kiên định. Mộ Thần cũng là người có tâm, sẽ không phụ tình ý của Tam ca.
Tiêu Hoàng vỗ vai Tiêu Chiến, nói câu "Đi đây", liền rời khỏi Lân Vương phủ.
Những ngày gần đây tuy Hoàng Quý phi thai không an ổn, nhưng hài tử rốt cuộc vẫn còn trong bụng nàng, thái y cũng không chẩn ra nguyên do là gì, chỉ nói có thể là thời tiết nóng bức, Hoàng Quý phi trúng nóng, nhưng bởi vì đang có thai, không thể dùng dược loạn.
Hoàng Quý phi bên kia một ngày chưa giải quyết, chỗ Hoàng hậu sẽ tiếp tục giả bệnh. Để không khiến người khác hoài nghi, cũng tránh cho Hoàng Thượng đến thăm Hoàng hậu phát hiện, Vương Nhất Bác đã điều phối một loại dược cho Hoàng hậu, khiến nàng nhìn qua sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn là triệu chứng bệnh.
Như thế quả nhiên che mắt được Hoàng Thượng, theo lý mà nói Hoàng hậu nếu bệnh, thì Hoàng Quý phi xử lý việc hậu cung, nhưng Hoàng Quý phi hiện nay cũng không an ổn, tần phi khác lại không có tư cách, cho nên quyền hành vẫn giữ ở trong tay Hoàng hậu.
Ngày hôm đó sau khi lâm triều, Hoàng Thượng hỏi Tiêu Chiến.
- Nhất Bác hiện vẫn an ổn?
- Nhất Bác hiện rất tốt, chỉ là có chút mê ngủ. Sư phụ của Nhất Bác thỉnh thoảng đến thăm hắn, hơn nữa có cha ở cùng, tâm tình hắn cũng tốt, mọi thứ đều an ổn.
Về chuyện Trương Bân Bân là sư phụ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã sớm tìm cơ hội nói cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng chỉ gật đầu, không nói gì, cũng không hỏi nhiều. Như là đã sớm biết. Nghĩ đến chuyện dược miêu trước đây, Tiêu Chiến càng tin Phụ hoàng biết nhiều hơn, cũng sớm hơn so với y.
- Vậy là tốt rồi. Y thánh tuy là sư phụ của Nhất Bác, coi như người trong nhà các con, nhưng mọi việc con đều phải sai người chăm sóc chu toàn, chớ chậm trễ. - Hoàng Thượng nói.
- Vâng, nhi thần hiểu. - Tiêu Chiến nói.
- Còn nữa, Cáo Mệnh Khanh quân đã ở phủ con, con cũng phải tẫn hiếu.
- Vâng, nhi thần nhất định không phụ Phụ hoàng răn dạy. Nghe nói thân thể Hoàng Quý phi vẫn không khoẻ, xin hỏi Phụ hoàng, có cần Nhất Bác đến xem thử?
Tuy rằng y đối lập với Hoàng Quý phi, nhưng những việc phải làm thì vẫn cần làm toàn bộ. Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, nói.
- Không cần. Nếu Nhất Bác nhàn rỗi có thể xem thử cho Hoàng nương con. Mùa hạ sinh bệnh, trẫm luôn lo lắng.
- Nhi thần đã biết. - Tiêu Chiến nói.
Thật ra y cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, Phụ hoàng tin tưởng y thuật của Vương Nhất Bác, hiện giờ Hoàng Quý phi thân thể không khoẻ, Phụ hoàng suy nghĩ cho hài tử cũng có thể để Vương Nhất Bác đến xem. Từ chối như thế, là nghi ngờ Vương Nhất Bác sẽ gian lận? Hay căn bản là không cần hài tử kia?
- Còn một chuyện. Mấy ngày nữa Du quốc quân sẽ đến tiến cống, lần này tân Hoàng đế Lôi quốc cũng sẽ đến. Con xem phái ai đi đón chào thì thích hợp? - Hoàng Thượng hỏi.
Chuyện Du quốc muốn tới tiến cống Tiêu Chiến biết, nhưng Dược Thiên Phàm cùng đến, y lại không biết. Tuy rằng trước khi bọn họ rời khỏi Du quốc, Dược Thiên Phàm từng nói muốn tới thương nghị việc liên minh, nhưng thời gian lại chưa định.
Dược Thiên Phàm không thông báo trước y cũng có thể hiểu, dù sao ở địa bàn Nghiệp quốc truyền tin tức qua nước hắn khó hơn ở Du quốc, một khi không cẩn thận bị Hoàng Thượng phát hiện, vậy người chịu phiền toái chính là Tiêu Chiến y.
Suy tư một lát, Tiêu Chiến nói.
- Nhi thần nghĩ, hẳn là để Tam ca ra mặt đón chào thì thích hợp.
Hoàng Thượng hạ mày, cho y tiếp tục.
- Nghe nói đại ca gần đây thân thể vẫn không tốt, Lục ca đang chiếu cố Hoàng nương, nhi thần phải chiếu cố Nhất Bác. Tứ đệ cùng Ngũ đệ tuy rằng thanh nhàn, nhưng Tam ca gần đây cũng không bận chuyện gì khác, theo tuổi tác nên để Tam ca đi, thứ nhất cho thấy Đại Nghiệp vẫn chưa xem nhẹ Du quốc, thứ hai, coi như là bày tỏ sự tôn trọng đối với vị tân Hoàng đế Lôi quốc kia.
- Ừ, vậy làm thế đi. - Hoàng Thượng gật đầu đồng ý.
- Nếu không còn chuyện gì khác, nhi thần cáo lui trước. - Tiêu Chiến nói.
- Đi đi.
Hoàng Thượng khoát tay, cũng không biểu hiện nhiều, nhấc bút bắt đầu phê tấu sớ hôm nay.
Hoàng Thượng muốn Vương Nhất Bác đến xem bệnh tình cho Hoàng hậu, Vương Nhất Bác tất nhiên sẽ không chậm trễ, đến Nhã Khôn cung cùng Hoàng hậu nói chuyện một buổi chiều, liền đến bẩm báo cho Hoàng Thượng, nói Hoàng hậu là bởi vì nhiều năm phí sức cho việc hậu cung, vất vả lâu ngày thành tật, mới bị bệnh. Bệnh này cần chậm rãi tĩnh dưỡng mới có thể khỏi hẳn.
Hoàng Thượng nghe xong cũng yên tâm. Hoàng Quý phi bên kia hình như cũng có chút khởi sắc, hai ngày trước nàng không màng ăn uống, suốt ngày nằm trên giường, không ngờ thai tượng thật sự an ổn hơn rất nhiều so với trước, người cũng không còn khó chịu. Cho nên Hoàng Thượng tin lời thái y nói, cảm thấy Hoàng Quý phi chỉ là trúng nóng, nghỉ ngơi tốt liền khoẻ.
Du quốc quân cùng Dược Thiên Phàm đúng hạn tới Nghiệp quốc, vì biểu đạt thành ý, Dược Thiên Phàm cũng mang theo không ít lễ vật. Tiêu Hoàng đến nghênh đón, đưa đoàn người đến Phụng Kim dịch quán nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Du quân vương cùng Dược Thiên Phàm đi gặp mặt Hoàng Thượng, về phần nói những gì thì không ai biết được. Giữa trưa, Hoàng Thượng hạ lệnh, đêm nay thiết yến ở Hợp Tương cung, mở tiệc chiêu đãi hai vị quốc quân, cũng cho các Hoàng phi, Hoàng tử tiếp khách.
Vương Nhất Bác tiến cung lúc chạng vạng, không ngờ lại gặp Hoàng Quý phi đang định đến Hợp Tương cung. Vương Nhất Bác theo lễ tiết mà quỳ xuống nền đất thô cứng mà hành lễ.
- Hoàng Quý phi vạn an.
Hoàng Quý phi ngồi trên liễn, khuôn mặt trang điểm rất dày, che khuất sắc mặt tái nhợt, khóe mắt liếc Vương Nhất Bác một cái.
- Nghe nói ngươi có thai, thật đúng là hảo phúc khí a.
Vương Nhất Bác tuy rằng không thích Hoàng Quý phi, nhưng không thể đối nghịch với nàng.
- Đa tạ Hoàng Quý phi.
- Bản cung xưa nay nghe nói Lân Vương gia yêu thương Vương phi, sao hôm nay không đi cùng?
Ý cười trên khóe môi của Hoàng Quý phi có chút lạnh, hiển nhiên chỉ là ngoài cười mà trong không cười, cũng không để Vương Nhất Bác đứng dậy.
- Vương gia sáng sớm đã tiến cung. - Vương Nhất Bác nói. Hiện tại bụng hắn đã khá rõ, quỳ như vậy rất không thoải mái.
- Vậy sao? Lân Vương gia thật đúng là có năng lực vì Hoàng Thượng phân ưu a.
Vương Nhất Bác cúi đầu không nói.
- Đúng rồi, bản cung nghe nói cha ngươi đã ra khỏi phủ Vọng Dương Bá. Hắn đi rồi, chắc hẳn tỷ tỷ bản cung cũng sẽ thư thái hơn rất nhiều. - Hoàng Quý phi cười.
- Cha được tự do, tất nhiên là chuyện đại mừng. - Vương Nhất Bác cũng không định tranh chấp cùng Hoàng Quý phi.
- Nói đến việc dưỡng hài tử này, thật đúng là số phận. Tỷ tỷ vô phúc, chỉ sinh được hai nữ nhi. Nhưng cũng may bản cung có hoàng ân che chở, hiện nay lại hoài thai. Nghĩ cũng không ai dám khinh thường đến trên đầu bản cung cùng tỷ tỷ.
- Vâng. - Vương Nhất Bác đáp.
- Nhất Bác?
Lúc này, phượng giá của Hoàng hậu từ bên kia đi tới, thấy Vương Nhất Bác quỳ trên mặt đất, Hoàng hậu trong lòng vô cùng lo lắng.
Vương Nhất Bác nghe tiếng gọi liền xoay người, nhìn thấy Hoàng hậu, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm, quay sang Hoàng hậu hành lễ.
- Con ngoan, mau đứng lên. - Hoàng hậu hạ phượng liễn, nhanh chóng đến đỡ Vương Nhất Bác đứng lên.
Hoàng Quý phi thấy Hoàng hậu tới, cũng không thể làm khó dễ thêm, phải hạ liễn hành lễ. Hoàng hậu lạnh nghiêm mặt nói.
- Muội muội không cần đa lễ, hoài thai có thể tránh được cấp bậc lễ nghĩa liền tránh, điều này Hoàng Thượng cũng nói qua rất nhiều lần, bản cung không dám quên, hơn nữa thời thời khắc khắc mong muội muội mạnh khỏe. Nhưng thật ra muội muội hình như quên lời Hoàng Thượng phân phó rồi thì phải.
- Nô tì không dám.
Hoàng Quý phi ngoài miệng thì nói không dám, nhưng trên mặt không có nửa phần sợ hãi.
- Làm sao vậy?
Hoàng Thượng lúc này đang đưa hai vị quân vương cùng các Hoàng tử đến Hợp Tương cung, không nghĩ đi đến đây liền thấy liễn của Hoàng hậu cùng Hoàng Quý phi.
Nghe được giọng Hoàng Thượng, Hoàng hậu cùng Vương Nhất Bác lập tức xoay người hành lễ. Hoàng Quý phi mỉm cười trong trẻo, hơi nghiêng thân.
- Đây là sao vậy? Đều dừng ở chỗ này? - Hoàng Thượng hỏi.
Ngũ Hoàng tử đứng phía sau lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay Hoàng Quý phi, hỏi.
- Mẫu phi, ngài không sao chứ?
Du quốc quân không nói một lời chỉ đứng nhìn. Nhưng Dược Thiên Phàm cười lên tiếng.
- Theo bản quân thấy, sắc mặt Hoàng Quý phi hình như tốt hơn so với Lân Vương phi.
Hoàng Thượng cũng phát hiện điểm ấy, hỏi.
- Nhất Bác sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?
- Nhi thần không sao, đa tạ Phụ hoàng quan tâm. - Vương Nhất Bác nói. Tuy rằng vừa rồi quỳ có chút không thoải mái, nhưng hắn biết không đáng ngại.
- Vừa mới nãy khi nô tì đi tới, muội muội đang nói chuyện với Nhất Bác, nhưng nàng lại để Nhất Bác quỳ trên mặt đất, sợ là bị nhiễm lạnh rồi. - Hoàng hậu nói.
Hoàng Thượng không vui nhìn Hoàng Quý phi. Tiêu Chiến lúc này đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, xoa xoa tay hắn, phát hiện không lạnh mới yên tâm.
- Nô tì hồ đồ. Vừa nãy cùng Lân Vương phi nói chuyện, quên mất chuyện hắn mang thai, Hoàng Thượng thứ tội. - Hoàng Quý phi vẻ mặt vô tội nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhìn nàng, lại nhìn tiểu thị cùng người hầu phía sau nàng, lạnh giọng nói.
- Hoàng Quý phi trí nhớ không tốt, các ngươi cũng không nhắc nhở? Đều tự đi lĩnh ba mươi trượng, cảnh cáo.
Tiểu thị cùng người hầu phía sau Hoàng Quý phi đều run rẩy, người hầu còn được, tiểu thị hơn phân nửa là mất mạng.
Hoàng Quý phi không lên tiếng xin giảm tội cho bọn họ mà ngược lại cười vui vẻ tựa lên người Hoàng Thượng, giống như mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến nàng.
- Nô tì thấy sắc mặt Nhất Bác không tốt, muốn cho nó tới hậu cung của nô tì nghỉ ngơi một chút. - Hoàng hậu nghiêm nghị nói.
- Nhanh đi. - Hoàng Thượng gật đầu.
Tiêu Chiến khẽ đỡ Vương Nhất Bác, hành lễ nói.
- Hoàng nương cùng Phụ hoàng cứ đi. Hôm nay hai vị quân vương đều ở đây, Hoàng nương là quốc mẫu, theo lý nên cùng đi. Nhi thần đưa Nhất Bác đi nghỉ ngơi là được.
- Cũng tốt. Ngồi liễn của bản cung đi.
- Nhưng... - Tiêu Chiến có chút do dự, hành động này có vẻ không hợp quy củ.
- Nghe lời Hoàng nương con. Hoàng Quý phi thân thể không khỏe, tiếp tục ngồi bước liễn của nàng đi. Hoàng hậu với trẫm, cùng hai vị quốc quân tản bộ qua là được. - Hoàng Thượng nói.
- Vâng. - Hoàng hậu hành lễ, đứng bên cạnh Hoàng Thượng.
Vương Nhất Bác ngồi trên liễn, cùng Tiêu Chiến đến Nhã Khôn cung.
Trên đường chỉ còn lại Hoàng Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử. Hoàng Quý phi siết chặt khăn trong tay, phẫn hận nhìn theo hướng Hoàng Thượng rời đi, ngay cả móng tay bị gãy cũng không biết...