Sau khi hạ triều, Tiêu Hoàng theo lời triệu kiến đến Nhã Khôn cung. Hôm nay Hoàng Thượng đến cùng Hoàng hậu dùng tảo thiện, gọi hắn đến vừa hợp lý. Tiêu Chiến mang theo thuốc bổ mà Vương Nhất Bác điều phối cho Hoàng hậu, thêm vào nguyên liệu nấu ăn làm dược thiện là tốt nhất, tiện đường đi cùng Tiêu Hoàng.
- Tam Hoàng huynh có biết Phụ hoàng tìm huynh vì chuyện gì không? - Tiêu Chiến hỏi.
Ở cùng Vương Nhất Bác lâu ngày, y cũng dần dần thích mùi hương thảo dược. Hiện giờ tay mang thảo dược, mùi hương phảng phất giống như Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh y vậy.
- Không biết. Chắc chắn là không phải đại sự, nếu không cũng sẽ không đến chỗ Hoàng nương. - Tiêu Hoàng bình thản nói.
- Ừm. - Tiêu Chiến gật đầu.
Lúc hai người đến Nhã Khôn cung, đồ ăn sáng mới vừa dọn xong. Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu ngồi đối diện, thấy hai người tiến vào, Hoàng hậu có chút bất ngờ, hình như cũng không biết họ tới làm gì.
Hai người hành lễ, Hoàng Thượng mặt không chút thay đổi khoát tay cho hai người đứng dậy.
- Hai con sao lại đến đây? - Hoàng hậu lên tiếng hỏi, nhưng nhìn biểu cảm của Hoàng Thượng, trong lòng cũng có chút bồn chồn, liền không ban tọa.
- Nhất Bác điều phối đơn thuốc mới, tốt cho điều dưỡng khí sắc mùa xuân, nhi thần mang đến tặng riêng cho Hoàng nương. - Tiêu Chiến nói xong, giao thảo dược trên tay cho tiểu thị.
- Con cùng Nhất Bác đều có tâm.
Hoàng hậu cười hài lòng. Từ khi hài tử nàng lấy Vương Nhất Bác, dược thiện của Nhã Khôn cung được bổ sung không ít. Không thể không nói, đơn thuốc của Vương Nhất Bác so với thái y viện tốt hơn nhiều, hương vị cũng dễ uống. Mấy tháng này, khí sắc Hoàng hậu càng ngày càng hồng nhuận, nhìn qua cũng trẻ vài tuổi.
- Hoàng nương thích là tốt rồi. - Tiêu Chiến trả lời.
Hỏi tiểu nhi tử xong, Hoàng hậu lại nhìn về phía Tiêu Hoàng.
- Còn con? Cũng có thứ muốn đưa sao?
- Là trẫm triệu nó tới. - Hoàng Thượng đột ngột lên tiếng, trên mặt vẫn nhìn không ra cảm xúc.
Hoàng hậu nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, cũng im lặng không hỏi nhiều.
- Trẫm triệu con tới, là nghe nói con ở trong phủ nuôi cầm quan, suốt ngày trầm mê trong tiếng đàn, bị dụ hoặc, không lo chính sự. - Hoàng Thượng nói.
Hoàng hậu nhíu mày, chuyện nuôi cầm quan có lớn có nhỏ, nhưng nàng không tin hài tử của mình sẽ trầm mê, không làm việc đàng hoàng.
Nghe được lời chất vấn của Hoàng Thượng, Tiêu Hoàng cũng hơi nhíu mày. Đang muốn mở miệng, Tiêu Chiến ở bên cạnh liền hành lễ trước nói.
- Phụ hoàng, chuyện này nhi thần cùng Nhất Bác cũng có liên quan, xin cho nhi thần giải thích.
Hoàng Thượng gật đầu, ý bảo y tiếp tục.
- Người kia không phải cầm quan, mà là cầm linh, tên gọi Mộ Thần. Là người mà ngày ấy nhi thần cùng Nhất Bác đi thăm dò thi tuyến cổ, ngẫu nhiên cứu được.
Ở Nghiệp quốc, cầm quan tương đương với tiểu quan, mà cầm linh lại là bán nghệ không bán thân, thân phận so với tiểu quan cao hơn rất nhiều.
- Bởi vì Mộ Thần là nam tử, Nhất Bác là Khanh tử, nhi thần không muốn thanh danh hắn bởi vì cứu người mà bị tổn hại, cho nên đưa người đến tĩnh dưỡng ở phủ Tam ca. Kỳ thật nhi thần cũng là có tư tâm, nhi thần không muốn thời gian Nhất Bác cùng với nam tử ở chung quá nhiều.
Hoàng Thượng nhìn Tiêu Chiến gật đầu, xem như chấp nhận.
- Lúc ấy các con đến bẩm báo chuyện thi tuyến cổ, Nhất Bác không có tới, con nói là đang cứu người, ý chỉ người này?
- Vâng. Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, nhi thần cùng Nhất Bác đều cảm thấy Mộ Thần thuyết pháp bất phàm, tính tình cũng khiêm tốn phong nhã, không có nửa điểm tục khí, cũng coi như khó thấy. Nhi thần cũng đã từng sai người điều tra hắn, Mộ Thần mặc dù ở Phong Nhã các, lại là cầm linh, nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch, danh dự thanh khiết, không phải kẻ tham mộ hư vinh. Lúc này mới yên tâm để người ở lại phủ Tam ca, cũng yên tâm để Nhất Bác kết giao với hắn. Tam ca vốn cũng chỉ có ý tốt giúp đỡ người bị thương, không ngờ lại bị hiểu lầm.
Tiêu Chiến dùng từ "Hiểu lầm", mà không phải "Hãm hại", có thể cho thấy bọn họ chưa bao giờ cảm thấy loại sự tình này có gì đáng để lên án, mặt khác cũng là dùng sự trong sạch của mình làm nổi bật dụng tâm kín đáo. Tiêu Hoàng cũng tiến lên hành lễ, cung kính nói.
- Phụ hoàng, Người thường dạy nhi thần, thân phận của con người không giống nhau phân thành ba mươi bảy loại, nhưng cũng không thể bởi vì thân phận liền luận định đánh giá cao thấp. Người cũng từng nói, phàm là người có tài đều đáng dùng, là Hoàng tử, cũng phải giỏi dùng người mới không phụ tài hoa của người khác.
Hoàng Thượng gật đầu. Tuy trong triều đình nhân tài đông đúc, nhưng hắn càng tin tưởng dân gian người tài vô số, không kém trong triều.
- Nhi thần một khoảng thời gian trước vì việc thiếp thị trong phủ mà phiền lòng, gần đây lại toàn tâm đặt ở chuyện chống lũ lụt, khi nghĩ không ra phương pháp hay, khó tránh khỏi phiền lòng. Mỗi khi như vậy, cùng hắn trò chuyện một lát có thể trầm tĩnh lại, suy nghĩ sáng suốt hơn. Có lẽ điều này theo Phụ hoàng thấy không tính là gì, nhưng đối với nhi thần mà nói là khó có. Trong phủ có thể có một người như vậy, nhi thần rất quý trọng.
- Trẫm hiểu.
Hoàng Thượng khe khẽ thở dài. Năm đó, Hiền Quý phi cũng vào những lúc hắn đau đầu nhất cùng hắn tán gẫu vài câu, khiến hắn trầm tỉnh lại, sau đó giải quyết rất tốt chuyện triều đình. Hiện giờ không còn nữ tử như vậy ở bên nữa, Hoàng Thượng cũng rất hoài niệm. Hiện tại Tam tử của mình gặp được người như vậy, tất nhiên hẳn nên quý trọng.
Nghe Hoàng Thượng nói vậy, Tiêu Hoàng có chút kinh ngạc. Nhưng Hoàng hậu bên cạnh lại hiểu rõ, nàng biết Hoàng Thượng nghĩ tới ai. Không chỉ mình Hoàng Thượng, chính nàng có những khi nhiễu tâm vì việc hậu cung, muội muội song sinh của nàng cũng có thể vì nàng giải quyết một phần. Cho nên nàng cùng muội muội tình cảm luôn luôn sâu nặng.
- Cái gọi là nhi thần suốt ngày trầm mê tiếng đàn, là lời nói vô căn cứ. Vết thương trên tay hắn tuy là đã khỏi hẳn, nhưng Nhất Bác nói trước khi chưa bôi xong dược liệu, sẽ không thể đánh đàn. Chỉ là tự sinh hoạt thì không thành vấn đề thôi. Nhi thần đúng là vô cùng tán thưởng Mộ Thần, nhưng Mộ Thần là nam tử, lại luôn luôn giữ mình trong sạch, cũng chưa từng dụ dỗ nhi thần, cũng không phải nam sủng của nhi thần, không có việc sẽ giữ khoảng cách. Vào Phong Nhã các là vì bất đắc dĩ, không đáng bị lên án. Huống chi hắn hiện giờ đã chuộc thân, lại càng không đáng bị làm nhục.
Mộ Thần tuy rằng giữ hắn ở lại phủ, nhưng quan hệ hai người thanh bạch, không có gì có thể khiến người khác hiểu lầm.
- Không dối gạt Phụ hoàng. Hắn vốn không muốn ở lại, Mộ Thần không muốn tiến cung hay vào vương phủ, là chuyện tất cả khách nhân của Phong Nhã các đều biết. Nhi thần cũng rất mất công phu mới khiến hắn ở lại làm nhạc công. - Tiêu Hoàng nói.
Hoàng Thượng không nói, như đang ngẫm nghĩ. Hoàng hậu đã mở miệng trước, nàng quan tâm hỏi.
- Hắn sao lại bị thương?
- Nghe nói là không muốn theo sự ép buộc của nhà quyền quý, bị tra tấn một trận, mười ngón bị bẻ gãy, nếu không gặp Nhất Bác, có lẽ đã thành phế nhân. - Tiêu Hoàng tránh nặng tìm nhẹ giải thích.
Hoàng hậu nhíu mày, trong mắt khó nén tức giận.
- Quốc nội Đại Nghiệp lại có chuyện này, cùng với cướp đoạt có gì khác nhau?
- Hoàng nương bớt giận. Mộ Thần ở lại phủ Tam ca coi như có thể giữ được tính mạng, cũng xem như nhân họa đắc phúc.
- Nhà quyền quý nào? - Hoàng Thượng hỏi.
- Không phải nhân vật lớn gì, Phụ hoàng không cần phiền lòng. Dù sao Mộ Thần hiện tại không sao, cũng không muốn truy cứu, nhi thần nghĩ giáo huấn một chút là ổn.
- Ừm. - Hoàng Thượng gật đầu. Nếu người đã đến phủ của Tam tử, vậy cứ để phủ Tam tử xử lý.
- Nếu người nọ không thể đánh đàn, người thượng tấu cho Phụ Hoàng nói Hoàng nhi trầm mê tiếng đàn, chẳng lẽ không phải khi quân?
Hoàng hậu cảm thấy việc này chẳng những cần làm sáng tỏ cho Tiêu Hoàng, quan trọng hơn là khiến Hoàng Thượng về sau không cần tin vào loại gièm pha này nữa.
- Xin hỏi Phụ hoàng, làm sao lại biết được việc này? - Tiêu Hoàng cẩn thận dò xét.
Trưởng tử của mình bị oan uổng, Hoàng Thượng biết rõ chân tướng vốn đã mất hứng, cũng sẽ không che giấu nữa.
- Lão Ngũ dâng tấu sớ, trẫm cũng không hỏi kỹ. Các con ngồi đi, đừng đứng nữa.
- Tạ ơn Phụ hoàng. Ngũ Hoàng đệ mấy ngày trước đúng là có tới phủ của nhi thần, nói là muốn thảo luận chuyện lũ lụt. Khi dùng xong cơm chiều liền cáo từ, Ngũ Hoàng đệ vô tình gặp được Mộ Thần khi hắn rời viện tử đi tản bộ. Mộ Thần đến hành lễ, nhi thần vẫn chưa giới thiệu, bọn họ cũng chưa nói chuyện. Có thể là Ngũ Hoàng đệ trước đó từng gặp Mộ Thần, mới nhận ra hắn.
Hoàng Thượng đối với chuyện Ngũ tử bịa đặt vô cùng bất mãn. Người gọi Tiêu Hoàng đến, cũng vì sợ đúng như tấu chương nói. Dù sao Tiêu Hoàng cũng là trưởng tử, hắn để ý nhiều hơn. Nhưng hiện nay xem ra, Tiêu Hoàng thật sự là vô tội.
- Con lưu cầm linh ở trong phủ cũng không sao, biết chừng mực là tốt rồi. Hắn đã tự nguyện vào vương phủ của con, cũng không vi phạm luật pháp, con cứ an tâm. - Hoàng Thượng không hề hỏi đến việc này, mọi chuyện liền tùy ý Tiêu Hoàng.
- Đa tạ Phụ hoàng. - Tiêu Hoàng quỳ xuống hành lễ.
- Được rồi, đến dùng tảo thiện. - Hoàng Thượng vung tay lên, sai người chia thức ăn.
- Nhi thần chỉ đến đưa thuốc, đã hứa trở về cùng Nhất Bác dùng điểm tâm, thỉnh Phụ hoàng chớ trách. - Tiêu Chiến nói.
- Con có tâm, được rồi, đi đi. Phu thê bầu bạn chẳng được bao lâu, những lúc có thể ở bên nhau cứ tận lực ở bên nhau, như vậy cũng tốt. - Hoàng Thượng vui vẻ chấp nhận.
- Vâng. - Tiêu Chiến cười khẽ.
- Nhi thần cũng không quấy rầy Phụ hoàng cùng Hoàng nương nữa. Phụ hoàng nói rất đúng, phu thê bầu bạn chẳng được bao lâu. Phụ hoàng đến cùng Hoàng nương, nhi thần không dám quấy rầy. - Tiêu Hoàng cũng nói.
- Hài tử này... - Hoàng hậu cười e lệ.
- Được, các ngươi đều quay về đi. Chiến nhi đã tìm được bạn đời rồi, Hoàng nhi còn phải nhanh lên. - Hoàng Thượng khoát tay, cho hai người lui ra.
- Vâng, nhi thần cáo lui. - Tiêu Hoàng cười nói.
- Nhi thần cáo lui. - Tiêu Chiến hành lễ theo, lui ra ngoài.
Xem ra, Tiêu Hoàng cùng Mộ Thần còn một quãng đường rất dài phải đi, nhưng ít ra đã có một khởi đầu tốt, không sợ kết cục có chuyện xấu.
Ba tháng đợi chờ, đại quân bắc chinh hồi kinh, Hoàng Thượng tự mình đến cổng thành nghênh đón, cũng đãi thiết yến ở trong cung để các tướng sĩ đón gió tẩy trần.
Trừ Đại Hoàng tử vẫn đang bị cấm túc, những Hoàng tử còn lại đều tham gia, Hoàng Thượng nói Tiêu Chiến đưa theo Vương Nhất Bác, miễn cho hắn không hiểu biết yến tiệc.
- Chúng ái khanh lần này chinh chiến vất vả, các ngươi không phụ kỳ vọng, bình định phương Bắc, trẫm thấy rất yên tâm. Trẫm kính các ngươi. - Hoàng Thượng giơ lên chén.
Nhóm tướng lĩnh trong điện lập tức đứng dậy, nâng chén đồng thanh nói.
- Tạ ơn Hoàng Thượng.
Rượu cạn, An Quốc tướng quân nói.
- Lần này ít nhiều cũng nhờ lương thảo của Lục Hoàng tử để giải quyết, nếu không lần chinh chiến này sẽ không thuận lợi như thế.
Hoàng Thượng gật gật đầu, ý bảo mọi người ngồi xuống, lại nói.
- Công trạng của Thanh nhi lần này không thể không tính. Từ nay, sắc phong Lục Hoàng tử là Sùng Vương, đợi sau ngày đại hôn, sẽ thăng thành Sùng Thân Vương.
Lời này vừa nói ra, mọi người trên điện đều sửng sốt. Tứ Hoàng tử sắc mặt trầm xuống, cắn chặt răng, bàn tay đặt dưới bàn cũng nắm chặt thành quyền, mà Ngũ Hoàng tử bên cạnh sắc mặt biến đen, ý cười treo trên khóe miệng nhìn như không sao, nhưng đồng tử đen tối lại chứng thực đó không phải là kính phục thật lòng. Trái lại hai người Tiêu Chiến cùng Tiêu Hoàng có vẻ rất mừng rỡ, bọn họ sớm cảm thấy Tiêu Thanh đáng được phong vị, nhưng Hoàng Thượng lại chậm chạp không khai khẩu, hai người cũng không dám hỏi nhiều. Hiện tại cuối cùng đã như nguyện.
Tiêu Chiến gắp một đũa đồ ăn cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác thấy y vui mừng, cười nói.
- Trưởng tử xem như đã được phong Vương gia toàn bộ, chỉ đợi Vương phi.
Tiêu Chiến khẽ cười gật đầu, nói đến Vương phi của Lục ca, Tiêu Chiến cảm thấy khó khăn có chút lớn.
Tiêu Hoàng đụng Tiêu Thanh bên cạnh, Tiêu Thanh lập tức hoàn hồn, ra khỏi bàn quỳ tạ ơn nói.
- Nhi thần đa tạ Phụ hoàng.
- Đứng lên đi. Thanh nhi trưởng thành rời cung, trẫm vẫn chưa phong vị, cũng biết có đồn đại. Đây là vì nguyện vọng của Hiền Quý phi. Nàng từng nói với trẫm, hài tử nếu không lập công, thì không cần phong vương, thứ nhất là hy vọng hài tử tương lai tấn tới, thứ hai là không hy vọng hài tử được sủng sinh kiêu. Hiện giờ, Thanh nhi đã lập công, tâm nguyện của Hiền Quý phi cũng hiểu rõ.
Nói đến vị ái phi sớm qua đời này, trong mắt Hoàng Thượng tràn đầy buồn bã.
Tiêu Thanh không nói gì, đối với phong vương cùng phủ, hắn cũng không để ý. Hắn tự có năng lực cùng thế lực, không ham muốn cái hư danh kia. Chỉ là không ngờ, đây lại là ý của mẫu phi mà mình chưa từng gặp, khó trách ngay cả Hoàng nương cũng không có dị nghị. Nghĩ như thế, hắn thấy vô cùng may mắn, ít nhất hắn không phụ lòng khen thưởng của Phụ hoàng, công dưỡng dục của Hoàng nương cùng tâm ý của mẫu phi.
- Chúc mừng Sùng Vương gia.
Mọi người đứng dậy bái kiến tân vương gia. Ai cũng hiểu, nếu không có gì thay đổi, vị Sùng Vương này sẽ là Hoàng tử được phong Thân Vương sớm nhất so với những người đồng lứa. So với Vương gia, Thân Vương quý hơn một bậc.
- Mọi người không cần giữ lễ tiết.
Tiêu Thanh mỉm cười nói. Quay đầu nhìn Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, hai người đều nâng chén biểu thị chúc mừng, Tiêu Hoàng rót đầy rượu cho Tiêu Thanh, chờ hắn ngồi lại vị trí, bốn người cách nhau nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Nhìn nhóm trưởng tử huynh hữu đệ cung, Hoàng Thượng cười hài lòng, sau đó sai thị tòng bên cạnh tuyên đọc phong thưởng thánh chỉ để các tướng lĩnh, quân thần cùng lắng nghe...