Tiêu Hoàng trở lại phòng, Vương Nhất Bác đang đổi dược cho Mộ Thần. Thương thế trên người Mộ Thần không còn đáng ngại, bàn tay còn cần thêm dưỡng một thời gian.
Thấy hắn tiến vào, Mộ Thần bất chấp thương trên tay, vội quỳ xuống. Vương Nhất Bác không ngăn cản, hắn có thể hiểu suy nghĩ cùng lập trường của Mộ Thần. Tiêu Hoàng nhíu mày nhìn hắn, vẫn chưa lên tiếng.
- Vương gia, Mộ Thần có thể ở lại Dịch Vương phủ dưỡng thương đã là vạn hạnh. Mặc dù được Vương gia nâng đỡ nhưng người trăm triệu không nên vì Mộ Thần mà tổn hại đến trắc phi của người. Mộ Thần trăm triệu lần không đảm đương nổi, còn thỉnh Vương gia suy xét danh dự, đại sự hóa tiểu sự. Hoặc là trực tiếp đưa ta về Phong Nhã các... - Mộ Thần cúi đầu nói.
Tiêu Hoàng nhìn hắn, chậm rãi thở dài, nói.
- Ngươi đứng lên đi. Ta làm như vậy là có nguyên nhân của ta. Về phần những lời đồn đại, ngươi cũng không cần để ý. Ngươi là nam tử, ta cũng không sao. Lọc sạch trong phủ một chút cũng tốt.
Mộ Thần không nói thêm gì nữa. Tiêu Hoàng tuy rằng vẫn chiếu cố hắn nhưng không thân cận, cũng chưa từng thấy hoa văn lá sen của hắn, nên vẫn nghĩ hắn là nam tử. Mà hắn hiện tại lại không thể mở miệng thừa nhận, bằng không lại phiền phức.
Vương Nhất Bác đỡ Mộ Thần đứng dậy tiếp tục xử lý thương trên tay hắn. Vương Nhất Bác đã chuẩn bị dược để che đi hoa văn lá sen cho Mộ Thần, định hôm nay đưa cho hắn. Mấy hôm nay Mộ Thần đã rất vất vả che giấu hoa văn lá sen kia. Về phần có cần nói cho Tiêu Hoàng hay không, khi nào nói, đều do Mộ Thần quyết định.
Mối quan hệ của hai người đang căng thẳng, Vương Nhất Bác cũng hiểu cứ mập mờ như vậy chẳng đáng.
Trong hoàng cung, Tiêu Thanh báo cáo tình hình biên quan cho Hoàng Thượng.
- Khi nhi thần quay về kinh, dân chúng Hàn Quan thành đã yên ổn. Lương thảo Nhị Hoàng huynh đưa tới rất nhiều, lại thêm một ít vật tư qua mùa đông. Để lại đại bộ phận trong quân doanh, còn lại một phần nhỏ phân chia hết cho dân chúng biên quan. Tin rằng không bao lâu, đại quân sẽ chiến thắng hồi kinh.
Nghe Tiêu Thanh hồi bẩm, lại đọc quân tình An Quốc tướng quân gửi tới, Hoàng Thượng cười gật gật đầu.
- Con ta có tài. Có các con vì trẫm phân ưu, trẫm không còn sầu lo thiên hạ không thái bình.
- Nhi thần không dám kể công, là Phụ hoàng có cách trị quốc, biết dùng người. Chủ ý tá lương từ chỗ Nhị Hoàng huynh là của lão Thất, xuất lương là Nhị ca, nhi thần chỉ là kẻ chạy việc, thật sự không tính là gì. - Tiêu Thanh cung kính nói.
- Con có bản lĩnh thế nào, trong lòng trẫm biết rõ, con cũng không cần quá khiêm tốn. Con võ không tốt, chuyện lần này bàn giao cho con cũng là làm khó con, nhưng con làm rất tốt, trẫm rất hài lòng. Mấy ngày con rời kinh, Hoàng nương con đã rất lo lắng, cả ngày ăn chay niệm phật cầu cho con bình an. Lát nữa con đến thăm Hoàng nương đi. Cũng để nàng yên tâm.
- Phải khiến Hoàng nương lo lắng, là nhi thần bất hiếu.
- Con mang công hồi kinh, trẫm đã sai người thiết yến ở Hợp Tương cung, cho con đón gió tẩy trần. - Hoàng Thượng cười nói.
- Nhi thần đa tạ ý tốt của Phụ hoàng. Chỉ là đại quân chưa về, nhi thần cảm thấy thật sự không cần đãi thiết cung yến vì nhi thần. Thứ nhất, sự việc lần này cũng không chỉ là công lao của một mình nhi thần, thứ hai, Phụ hoàng tạm không thiết yến cũng thể hiện sự quan tâm với các tướng sĩ. Sao không chờ các tướng sĩ chiến thắng trở về hãy thiết yến, lúc ấy chúc mừng, các tướng sĩ sẽ càng thấy được ân tình của Phụ hoàng.
Tiêu Thanh biết Hoàng Thượng thương hắn. Nhưng nếu lúc này thiết yến, những kẻ có mưu đồ sẽ dựa vào đó nói Hoàng Thượng chỉ quan tâm hài tử, không quan tâm tướng sĩ, tất sẽ có tổn hại đối với thánh danh của Hoàng Thượng. Tiêu Thanh không muốn rước phải ngôn luận.
- Vẫn là Thanh nhi thận trọng. Nhưng con trở về, nếu Phụ hoàng không làm chút gì biểu hiện tâm ý, sẽ cảm thấy không đủ thương con.
- Phụ hoàng thương nhi thần, trong lòng nhi thần hiểu được. Nếu Phụ hoàng áy náy, xin mời Phụ Hoàng đến chỗ Hoàng nương, gọi thêm Tam ca, Thất đệ cùng đệ khanh, người một nhà ăn một bữa cơm là được. Cũng để tẩy trần cho nhi thần. - Tiêu Thanh nói, vừa suy nghĩ cho lập trường của Hoàng Thượng, vừa có thể khiến người một nhà đoàn tụ.
- Cũng tốt. Vậy sai ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn đưa đến Nhã Khôn cung, trẫm sai người đi gọi Hoàng nhi, Chiến nhi cùng Nhất Bác tiến cung. Chờ trẫm phê xong tấu sớ, sẽ qua. - Hoàng Thượng gọi người hầu bên người tới, sai hắn làm việc.
- Đa tạ Phụ hoàng. Nhi thần đến chỗ Hoàng nương trước.
- Đi đi.
- Nhi thần cáo lui. - Tiêu Thanh hành lễ, rồi lui ra ngoài.
Lúc Tiêu Thanh đến Nhã Khôn cung, Hoàng hậu đang đang gối trước tượng Phật cầu khẩn cho hắn. Nghe tiểu thị mỉm cười chạy vào báo tin Lục Hoàng tử đã trở lại. Hoàng hậu nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài đón.
- Hài tử thỉnh an Hoàng nương, hài tử bất hiếu, khiến Hoàng nương lo lắng. - Thấy Hoàng hậu, Tiêu Thanh lập tức quỳ xuống hành lễ.
- Mau đứng lên, mau đứng lên. Mau để Hoàng nương nhìn xem. - Hoàng hậu nhanh chóng đỡ Tiêu Thanh đứng dậy, tinh tế đánh giá hài tử. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng không ốm đi, cũng không bị thương, nàng cũng an tâm.
Tiêu Thanh nhìn Hoàng nương mắt ứa lệ, cười nói.
- Hài tử có mang lễ vật cho người đây.
- Con đứa nhỏ này, còn mang lễ vật cái gì, bình an trở về là được. Mau vào phòng, bên ngoài lạnh. - Hoàng hậu đỡ tay hài tử, nhận định Tiêu Thanh trở lại khoẻ mạnh, mới an tâm được.
Nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, đừng nói nàng đau lòng, cho dù chết rồi, cũng không còn mặt mũi đến cửu tuyền gặp muội muội. Cũng may ông trời chiếu cố, khiến Tiêu Thanh bình an trở về.
Từ Dịch Vương phủ đi ra, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác không nhanh không chậm trở về.
- Ngươi cảm thấy Mộ Thần là người như thế nào? - Tiêu Chiến hỏi.
- Sao lại đột ngột hỏi chuyện này?
Từ khi cứu Mộ Thần, Tiêu Chiến cơ bản không nhắc đến nữa, giờ đột ngột bị hỏi, thật khiến Vương Nhất Bác cảm thấy có chút kỳ quái. Tiêu Chiến cân nhắc ngôn từ, nói.
- Chỉ cảm thấy hắn thần thần bí bí, tựa như biết cái gì, lại không muốn nói.
Vương Nhất Bác cười khẽ,
- Mặc kệ hắn giả vờ không biết cái gì, nói hay không đều là quyền của hắn. Không nói cũng tất nhiên có nguyên do. Hắn là cầm linh, chúng ta là hoàng tộc, lấy thân phận của hắn, sống thận trọng là tất nhiên, cho nên rất nhiều chuyện sẽ do dự, nói cho chúng ta cũng sẽ có chút băn khoăn. - Vương Nhất Bác cười nói.
- Ta thấy ngươi ở cùng hắn rất vui vẻ.
- Hắn biết rất nhiều, cùng hắn nói chuyện rất thú vị.
Trừ việc biết được bí mật mà người khác không biết ra, hiểu biết của hắn về Mộ Thần cũng không nhiều.
- Thú vị hơn so với nói chuyện cùng ta?
Tiêu Chiến ủ rũ hỏi như không hỏi, nếu không phải biết Vương Nhất Bác không có ý gì với Mộ Thần, chỉ sợ y cũng phải ghen. Vương Nhất Bác nhìn y, cười nói.
- Đâu có giống nhau.
- Chủ tử.
Hai người đang nói, thấy Trác Hồ chạy tới. Đợi đến trước mặt hai người, mới xoay người thở phì phò.
- Chuyện gì? - Tiêu Chiến hỏi, thấy biểu cảm của Trác Hồ, không giống như trong phủ gặp chuyện không may.
- Người trong cung tới truyền lời, thỉnh Vương gia cùng Vương phi tiến cung ẩm yến, tẩy trần cho Lục Hoàng tử. - Trác Hồ cung kính nói.
- Chỉ có như thế, mà ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Sợ Nghiệp kinh không ai biết bổn vương phải vào cung à? - Tiêu Chiến quở trách nhưng mang một chút quan tâm.
- Cái đó, tiểu nhân nghĩ, Vương gia cùng Vương phi còn phải hồi phủ thay y phục, không vội sao được? - Trác Hồ gãi gãi đầu cười trừ.
- Cũng ngươi thông minh.
Tiêu Chiến lắc đầu. Kéo Vương Nhất Bác đi trước, tẩy trần cho Lục ca tất nhiên là y không thể vắng mặt.
Hai người thay xong y phục rồi tiến cung, Tiêu Hoàng còn chưa tới. Hoàng hậu đang cùng Tiêu Thanh nói chuyện, căn bản không rảnh mà quản hai người bọn họ, một lòng đặt vào hài tử viễn chinh trở về này. Vương Nhất Bác cười cười, cùng Tiêu Chiến đi ra chính điện.
- Đến Thiên điện chơi cờ nhé? - Tiêu Chiến đề nghị.
Nghĩ đến chơi cờ phải đặt cược, Vương Nhất Bác liền lắc đầu. Ở phủ còn được, trong cung vẫn nên thu liễm. Suy nghĩ một lúc, Vương Nhất Bác nói.
- Sao lại không thấy Kiên Quả?
Tiêu Chiến nhìn quanh bốn phía, nếu là bình thường, tiểu gia hỏa này đã sớm chạy tới. Gọi một tiểu thị ngoài điện, hỏi.
- Kiên Quả đâu?
- Hồi bẩm Vương gia. Gần đây Kiên Quả thích đến chỗ núi giả ở ngự hoa viên chơi, tới giờ cơm mới trở về. - Tiểu thị thành thật nói.
Đối mặt với Lân Vương gia, nhóm tiểu thị bọn họ thở cũng không dám thở mạnh. Tuy rằng so với trước đây, Lân Vương gia đã hiền lành hơn, nhưng lệ khí trên người vẫn khiến bọn họ không dám tiếp cậnnhiều.
- Chúng ta đến ngự hoa viên nhìn xem. - Vương Nhất Bác nói.
- Được. - Tiêu Chiến gật đầu, hai người cũng không cho người đi theo, chậm bước đến ngự hoa viên.
Ngự hoa viên vào đông không có cảnh đáng thưởng thức, tuy có mai hoa tùng bách, nhưng cũng không bì kịp với muôn hoa đua thắm khoe sắc. Khung cảnh hạ tuyết lại đặc biệt tạo ra một cảnh trí khác biệt.
- Không cần gọi nó? - Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác chỉ chậm rãi đi tới mà không lên tiếng.
- Nó ngửi được mùi hương sẽ nhảy ra. Bé con kia rất thông minh.
- Cũng phải.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, chợt truyền đến một tiếng "meo" quen thuộc, theo tiếng nhìn lại, Kiên Quả đang đứng trên núi giả, không biết nó đã lăn lộn ở đâu mà bụi bặm bám đầy trên lông. Thấy Vương Nhất Bác nhìn nó, Kiên Quả hưng phấn phóng về phía hắn. Bất quá núi giả có chút xa, dáng vóc bé nhỏ của nó không nhảy được xa như vậy. Cũng may Tiêu Chiến dùng khinh công bay đến ôm lấy nó.
Có lẽ là biết mình được cứu, Kiên Quả kêu hai tiếng với Tiêu Chiến, vừa xoay người liền phóng đến chỗ Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bắt được nó, cũng không ngại nó bẩn, chỉ chọc chọc cái đầu nó, nói.
- Đi đâu chơi mà bẩn như vậy.
Kiên Quả không hiểu gì, lấy đầu cọ cọ trên người Vương Nhất Bác, trông rất thân thiết. Nhìn y phục của Vương Nhất Bác bị cọ đến bẩn, Tiêu Chiến hận không thể xách bé con này xuống.
- Mấy con mèo khác lúc trời lạnh đều thích ở trong phòng, tại sao nó lại thích chạy ra bên ngoài vậy?
- Kiên Quả không sợ lạnh, trước kia ở trong phủ, ta cùng cha vẫn luôn nhốt nó lại, hiện tại vào cung rồi, không gian rộng rãi, nó cũng liền buông thả. - Vương Nhất Bác giải thích.
- May là nó dáng vóc nhỏ bé, nếu lớn một chút, không chừng còn phá phách gấp đôi.
- Cũng đúng. Chúng ta mau trở về thôi. Nó bẩn thế này cũng cần phải tẩy rửa.
- Ừ.
Hai người mới vừa đi được vài bước, liền gặp Ngũ Hoàng tử Tiêu Trạch từ một hướng khác đi tới. Thấy hai người, Tiêu Trạch nói.
- Thật trùng hợp, không ngờ ở đây lại gặp được Thất Hoàng đệ cùng đệ khanh.
Tiêu Chiến gật đầu, không nói gì. Trước đây đều là Tiêu Thanh ra mặt, nhưng hôm nay Tiêu Thanh không ở đây, cho nên người ra mặt liền biến thành Vương Nhất Bác.
- Ngũ ca bình an. - Vương Nhất Bác nói.
- Đệ khanh hữu lễ. Các đệ sao lại ở đây? Trời lạnh nên ở trong điện mới đúng. - Tiêu Trạch nói, tuy cười, nhưng cảm giác không phải xuất phát từ chân tâm.
- Kiên Quả chạy đến đây chơi, ta cùng Vương gia đến bắt nó về. Ngũ ca vì sao tới đây? - Vương Nhất Bác hỏi lại.
- Mẫu phi muốn trồng hoa mai trong điện, ta đang muốn đến chiết một ít. - Tiêu Trạch nói.
- Ngũ ca hiếu tâm.
Lúc này, Kiên Quả nằm trong lòng Vương Nhất Bác, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Tiêu Trạch như đã nhìn ra cái gì đó.
- Nuôi mèo thì không sao, nhưng để chạy loạn khắp nơi thì không tốt, ngộ nhỡ có ai không biết mà bắt đi làm áo da, đệ khanh không phải sẽ đau lòng sao? - Ngữ khí của Tiêu Trạch có chút không tốt.
- Có gan bắt nó, cũng phải có gan giết được nó đã. Lại nói, nó là thú cưng của Hoàng nương, nếu xảy ra chuyện gì, là bất kính với Hoàng nương, cũng là bất kính với Phụ hoàng. Cho nên, không ai dám làm như vậy đâu. - Vương Nhất Bác bình thản nói.
- Đệ khanh nói có lý......
Tiêu Trạch nói chưa dứt lời, sắc mặt lại đột ngột trắng, hai tay ôm đầu. Người hầu phía sau hắn nhanh chóng đỡ lấy, gấp giọng nói.
- Điện hạ, người làm sao vậy?
Mà lúc này, Kiên Quả chui rút vào lòng Vương Nhất Bác giống như gặp phải thứ gì đó bản thân nó vô cùng chán ghét.
Nghĩ đến trước đó Vương Nhất Bác từng nói Kiên Quả sẽ có biểu hiện với cổ trùng, trong lòng Tiêu Chiến liền hiểu rõ, tiến lên một bước che chắn cho Vương Nhất Bác cùng Kiên Quả.
- Ngũ Hoàng huynh làm sao vậy?
Tiêu Trạch cau mày, miễn cưỡng nói
- Chắc do nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, nhiễm phong hàn. Nhìn biểu cảm của Tiêu Trạch, tựa như cũng không rõ nguyên nhân thực sự khiến mình đau đầu, còn tưởng là bệnh thương hàn thôi.
- Vậy mau trở về nghỉ ngơi, gọi thái y đến xem thử.
Giọng điệu của Tiêu Chiến mặc dù không có cảm xúc, nhưng cái nên nói đều đã nói.
- Được. Vậy huynh về trước. -Tiêu Trạch sai người hầu đỡ hắn, chậm rãi lui về hướng vừa nãy đi tới.
Chờ hắn đi xa, Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến nháy mắt. Tiêu Chiến xách Kiên Quả đã sắp chui vào áo trong của Vương Nhất Bác ra, kẹp ở khuỷu tay, một tay kia nắm tay Vương Nhất Bác, đi về hướng Nhã Khôn cung.