Trở lại phủ, Tiêu Chiến nói ý chỉ của Hoàng Thượng cho Vương Nhất Bác nghe. Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, nghi hoặc nó.
- Tại sao Hoàng Thượng lại biết ta biết y thuật?
- Có lẽ là Hoàng nương nói. - Tiêu Chiến cầm lấy cái cân dược trong tay hắn, rồi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh. Vương Nhất Bác lắc đầu phủ nhận.
- Cho dù là Hoàng nương, cũng không biết trình độ y thuật của ta thế nào, cho dù nói cho Hoàng Thượng sẽ chỉ đề cập qua thôi. Những binh lính kia ngay cả thái y cũng nhìn không ra nguyên nhân, làm sao Hoàng Thượng có thể chắc chắn ta sẽ phán đoán ra kết quả mà bảo ta đi chứ?
Nghe phân tích của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thấy có chút khó hiểu. Khanh tử không được vào quân doanh, Phụ hoàng lại phá lệ chỉ đích danh Vương Nhất Bác đi, nhất định là cảm thấy hắn có thể có cách mới có hành động này, nếu không chẳng phải tự ném đi thể diện của mình?
Vương Nhất Bác bưng chén trà, trầm mặc suy tư thật lâu, mới buông chén nói.
- Có thể là bởi vì Kiên Quả.
- Kiên Quả? - Tiêu Chiến khó hiểu.
- Ngươi còn nhớ Hoàng Thượng lần đầu tiên thấy Mặc Ngọc Nhi không? Ánh mắt Người nhìn Mặc Ngọc Nhi giống như là nghĩ tới cái gì đó, còn bảo ta cho Người một con nuôi.
Tiêu Chiến hồi tưởng cảnh tượng ngày ấy ở Nhã Khôn cung, cảm thấy rất có lý.
- Có lẽ Hoàng Thượng biết sự tồn tại của dược miêu, cho nên ánh mắt Người nhìn Kiên Quả mới lộ ra vài phần quen thuộc. Hơn nữa Hoàng Thượng không chỉ biết dược miêu, còn biết người thế nào mới có thể nuôi được dược miêu. Kiên Quả là ta nuôi, Hoàng Thượng tất nhiên cũng có thể đoán được vài phần. - Phân tích đến đây, Vương Nhất Bác cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
- Xem ra đúng là cái gì cũng không thể gạt được Phụ hoàng. - Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác cười khẽ. Xem thái độ Hoàng Thượng hẳn là không có kiêng kị đối với chuyện hắn biết y thuật, vậy hắn cũng an tâm.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến quân doanh của Tiêu Hoàng. Lúc này các tướng sĩ đang thao luyện, hai người lặng lẽ đi vào quân doanh, gặp được Tiêu Hoàng rồi ba người cùng đến nơi giam giữ binh lính đả thương người.
Binh lính bị giam giữ khuôn mặt ai cũng bụi bặm, ngồi dựa vào tường, thần sắc uể oải, tựa như ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
- Như Trịnh thái y nói, thân thể bọn họ càng ngày càng kém, tối hôm qua bắt đầu có chút thần trí không rõ. Chỉ có người ba ngày trước đả thương kia coi như thanh tỉnh chút. - Tiêu Hoàng nói.
Vương Nhất Bác tìm một người lính gần nhất, ngồi xổm xuống xem xét tình hình đối phương. Đeo một bộ bao tay mỏng như cánh ve, Vương Nhất Bác bắt mạch cho hắn, lại lật mí mắt, nhìn tưa lưỡi. Tiêu Chiến đứng ở phía sau hắn, sợ những người này làm Vương Nhất Bác bị thương, cảnh giác phòng bị.
Vương Nhất Bác xem qua cho từng người, phát hiện những binh lính này vị trí tròng trắng hai mắt đều có một đường xanh đen, hơn nữa tưa lưỡi biến tím, nhưng môi hồng nhuận, không phải tình trạng trúng độc.
Lúc sau, Vương Nhất Bác lại nhìn người lính nổi điên kia, phát hiện đường xanh đen ở tròng trắng mắt của hắn đã biến thành từng mụt gạo lớn nhỏ, giống như bị vỡ ra mà hình thành nên.
- Nhìn ra được gì không? - Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác cầm hòm thuốc, hỏi.
Vương Nhất Bác tháo bao tay ra, nói với y cùng Tiêu Hoàng.
- Có vẻ không giống trúng độc, hẳn là trúng cổ.
- Cổ?
Tiêu Hoàng hơi nhíu mày, thứ này cơ hồ đã không còn tồn tại ở Nghiệp quốc, chỉ nghe một vài quốc gia phía nam có.
- Ừm. Thứ này tuy rằng ở Nghiệp quốc rất ít, nhưng không phải là không thể nuôi. Lại nói thứ như cổ này rất thần kỳ, cổ khác loại có thể giúp chủ nhân chúng đạt được những mục đích khác nhau. Chỉ có điều người nuôi cổ thường cũng là vật dẫn cổ trùng, cũng sẽ bị phản phệ. Loại cổ bọn họ trúng hẳn là thi tuyến cổ, người trúng cổ sẽ giống như con rối gỗ chịu sự sai khiến của người thi cổ, chỉ cần bị loại cổ trùng này khống chế một lần, sau đó cũng chỉ có thể chờ chết. Theo triệu chứng của bọn họ cùng thời gian phát tác, thời gian trúng cổ hẳn là không hơn một tháng, nói cách khác sau khi quay về kinh thành mới bị hạ cổ.
Tiêu Chiến nhíu mày, thứ này y thấy rất khó mà tin được. Nhưng Vương Nhất Bác lại biết được, không thể không khiến y cảm thấy ngạc nhiên.
- Kết quả loại cổ này tạo thành vốn là trực tiếp phát điên, sau đó chậm rãi chết đi. Về phần những người trước đây sau khi giết người liền thanh tỉnh, hẳn là đối phương muốn thu hút sự chú ý của các ngươi, khiến mọi người coi chuyện này thành chuyện binh sĩ mộng du giết người đơn giản. Hơn nữa loại cổ này khi người chết rồi sẽ có một nửa di dời đi, nếu sau khi người này chết trong vòng một canh giờ, có người đến nhặt xác cho hắn hoặc là đến xem xét, cổ trùng cũng rất có thể lây sang người kia, sau đó tiến vào thân thể hắn. Cứ thế, mộng du giết người cũng sẽ tuần hoàn.
Sắc mặt Tiêu Chiến trầm xuống, ngón tay nắm thành quyền. Vương Nhất Bác nhìn y, không nói nữa. Nhưng Tiêu Hoàng tiếp lời.
- Nếu bọn họ chết, ta làm chủ soái, sự tình kỳ lạ tất nhiên phải đến xem xét, vậy cũng có cơ hội lây cho ta. Nếu việc này thật sự là nhắm vào ta, bọn kia cũng thật sự dùng hết tâm tư.
- Tam ca...
Tiêu Chiến tất nhiên hiểu được mục đích của đối phương, nhưng nghe chính miệng Tiêu Hoàng nói ra, vẫn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
- Không phải còn có Nhất Bác đây sao? - Tiêu Hoàng cười.
- Tam ca không cần lo lắng, chỉ cần sau khi bọn họ chết không tới gần trong một canh giờ, cổ trùng tìm không thấy thân thể tiếp theo sẽ tự nhiên chết. Ta rất xin lỗi, bởi vì thi tuyến cổ trong người bọn họ đã phát tác, ta đã không thể xoay chuyển.
Đại bộ phận cổ trùng mặc kệ có phát tác hay không, chỉ cần lấy ra, sẽ bảo toàn được mạng. Nhưng thi tuyến cổ là ngoại lệ.
- Đệ đã làm hết sức rồi, có thể điều tra rõ nguyên nhân đã rất khó. Có khi cũng là thiên ý, sức người không thể trái.
Tuy rằng đội lính kia chỉ là biên chế tạm thời, nhưng dù sao cũng là thuộc hạ của mình, chuyện xảy ra như vậy hắn cũng không muốn nhìn thấy.
- Loại cổ này đều là nuôi nấng gần đây, trước khi tiến vào cơ thể người sẽ không thể rời khỏi thi thể, rời xa quá một canh giờ sẽ tử vong. Mà nơi thích hợp nhất để nuôi loại cổ này là bãi tha ma.
Cái này sư phụ đã từng giảng giải chi tiết cho hắn, mặc dù không giống sư phụ tinh thông như vậy, nhưng cũng biết một phần.
- Nếu muốn từ thi thể bị tuyến cổ đi tìm người nuôi cổ thì không có khả năng, chúng nó sẽ không trở lại bên người chủ nhân, chỉ có thể chờ chết.
- Mặc kệ nói thế nào, biết chân tướng mà phòng bị đã không tồi rồi.
Tiêu Hoàng vẫn phi thường vừa lòng với đáp án Vương Nhất Bác cho hắn.
Nói xong, cả nhóm lại nhìn binh sĩ trước mắt coi như thần trí thanh tỉnh, triệu chứng không giống những người trước. Vương Nhất Bác hỏi hắn một tháng gần đây đã đến đâu, tiếp xúc với ai. Người lính nhớ lại, phát hiện mấy người kia thừa dịp ngày nghỉ tân niên, đều đến một sòng bạc ngoại ô.
Bởi vì làm quân nhân mệnh lệnh rõ ràng cấm bài bạc, cho nên bọn họ chỉ có thể đến ngoại ô. Sòng bạc là nơi ngư long hỗn tạp, muốn tìm nghi phạm thì quá khó khăn. Nhưng ở chân núi ngoại ô đúng là có một bãi tha ma, cách sòng bạc bọn họ đến chỉ có hai khắc (30 phút) đi.
- Xem ra ta phải đến bãi tha ma một chuyến. Nếu thi tuyến cổ nuôi ở đó, cũng tốt nhất xử lý sạch, vĩnh tuyệt hậu hoạn. - Vương Nhất Bác nói.
Nuôi thứ này không phải nhất thời mà được, nếu xử lý hết cả đám, cũng đủ khiến kẻ nuôi cổ kia yên tĩnh một thời gian.
- Ta đi cùng Nhất Bác. Tam ca, huynh an bài chuyện trong quân doanh rồi sớm hồi phủ nghỉ ngơi đi.
Tiêu Chiến nhìn ra được, huynh trưởng nhà mình gần đây cũng không ngủ ngon, hiện tại tìm ra nguyên nhân rồi cũng có thể tạm thời an tâm một chút.
Buổi chiều, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến bãi tha ma ngoại ô, bởi vì là chỗ hẻo lánh, cho nên quanh đó người ở rất thưa thớt. Bị đưa đến đây đa phần là người vô gia cư, hoặc là phạm nhân chết trong lao không ai nhặt xác, bộ phận nhỏ nhất là hạ nhân nhà ai đó vi phạm bị xử tử. Những người này thường thường được bọc chiếu, rồi ném ra đây, tên họ là gì không ai biết.
Hiện tại thời tiết rét lạnh, thi thể phân hủy chậm lại, mùi tử thi hôi thối quanh đó cũng nhẹ hơn, không đến mức khiến người buồn nôn.
Vương Nhất Bác lấy ra từ hòm thuốc một miếng ngọc bội chạm khắc hoa văn bằng bạc trong ruột chứa dược hoàn màu đen đưa cho Tiêu Chiến, nói.
- Ngươi ở trên đây đợi đi, đeo cái này trên người có thể phòng thi độc cùng cổ trùng.
Tiêu Chiến nhận lấy liền ngửi thấy một mùi thuốc đông y rất kỳ quái, có chút gay mũi, cũng không thích hợp để bình thường đeo.
Treo hòm thuốc trên thân ngựa, Vương Nhất Bác cầm bình sứ màu trắng, chuẩn bị đi xuống nhìn xem. Còn chưa đi được hai bước, đã bị Tiêu Chiến kéo lại.
- Ngươi không đem hương dược theo?
- Mấy thứ kia không dám đến gần ta đâu, không cần lo lắng. - Vương Nhất Bác mỉm cười.
Thể chất mà sư phụ luyện cho hắn, tất nhiên là không có sơ suất gì. Tiêu Chiến bất ngờ nhìn hắn, nói.
- Sau khi trở về ngươi cũng đổi cho ta thành loại thể chất như ngươi đi.
- Cái này phải bắt đầu luyện từ nhỏ mới có hiệu quả, ngươi sao làm được, nói không chừng còn có thể bị phản hiệu quả.
Tiêu Chiến không còn cách nào, chỉ có thể để Vương Nhất Bác tự đi. Cũng may bãi tha ma không lớn, Vương Nhất Bác không rời khỏi phạm vi tầm mắt y.
Đi đến dưới chân núi, Vương Nhất Bác mở nắp bình sứ, vừa đi vừa rắc bột phấn màu trắng. Không bao lâu, ở trên bột phấn màu trắng bắt đầu xuất hiện mấy điểm đen, giống như có cái gì đang động.
Vương Nhất Bác đóng nắp bình, bước sang bên cạnh. Bột phấn trắng rất nhanh bị bao phủ hết, sau đó tốc độ điểm đen di động càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại, hình thành một mảng tĩnh mịch. Mà càng quỷ dị là những chỗ phấn màu trắng có điểm đen kia, chậm rãi lộ rõ ra, lại từng bước từ trắng biến hồng, cuối cùng biến thành một mảnh đỏ đậm, như máu ma quỷ.
Nhìn một màn thay đổi này, Tiêu Chiến vô cùng kinh ngạc, bội phục sâu sắc với Vương Nhất Bác thông hiểu những thứ này. Một đời này bù lại khiến y chẳng những lấy được một vị Vương phi, còn lấy về một vị tiểu thần y. Nghĩ đến Khanh tử ai đó lấy về không giống như nữ tử bình thường để ý việc nhà, nhàn rỗi cũng không xuất môn, dáng vẻ không giống thê khanh của y, còn muốn theo y chạy đến vùng hoang vu xử lý loại chuyện nguy hiểm này.
Xác định được chỗ cổ trùng, Vương Nhất Bác tránh hết những chỗ đã rắc thuốc bột, xoay người trở về, mới vừa đi vài bước, lại đột ngột ngừng một chút, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay xốc tấm chiếu bên chân lên.
Trong chiếu bọc một nam tử mặt bầm tím đầy nước mắt, sắc mặt tái nhợt, vết máu loang lổ cùng y phục tơi tả, không giống phạm nhân. Hắn vừa nãy đạp phải người này, nghe được một tiếng than nhẹ. Xuất phát từ bản năng y giả, Vương Nhất Bác lập tức cúi người xem xét. Tìm mạch, phát hiện còn thở.
- Tiêu Chiến, đến giúp ta một chút. - Vương Nhất Bác quay về phía Tiêu Chiến hô.
Nghe Vương Nhất Bác gọi mình, Tiêu Chiến dùng khinh công bay lên, liền tới trước mặt hắn.
- Làm sao vậy?
- Người này chưa chết, cứ mang đi trước nói sau. - Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến có chút khó xử, không phải hắn không muốn đưa người đi, mà là nam tử này bị thương rất nặng, trên người lại bị roi đánh e rằng không có chỗ nào nguyên vẹn, mười ngón tay cũng bị bẻ gãy, chỗ bị thương khác còn không rõ ràng. Y sợ mình chỉ dùng một chút lực sẽ khiến người kia mất mạng. Mà lúc thấy khuôn mặt nam tử, Tiêu Chiến sửng sốt một chút. Cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, không ngờ Vương Nhất Bác cư nhiên tìm được người này trở về.
- Làm sao vậy? - Thấy Tiêu Chiến sững sờ, Vương Nhất Bác vỗ nhẹ y một cái.
- Không có gì.
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, y cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp dùng chiếu bao lấy, một tay ôm Vương Nhất Bác, một tay ôm nam tử kia thả người nhảy về chân núi.