Thất Hoàng tử tuấn mỹ vô song, văn võ song toàn, chiến công hiển hách, vốn dĩ y được Hoàng đế đương thời rất tín nhiệm, là một trong những ứng cử viên trở thành Thái tử. Nhưng vì suy nghĩ nông cạn, thiếu hiểu biết mà dẫn binh soán vị, bị Hoàng đế nhốt vào đại lao chờ xử lý.
Tiêu Chiến một mình trong đại lao hiu quạnh, xung quanh không một bóng người, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió bên ngoài. Một mình ngồi trong bóng tối, y suy nghĩ về những việc mà mình đã làm nhưng bây giờ có hối hận thì mọi chuyện cũng không thể cứu vãn.
Tiếng mở khóa phòng giam vang lên, một nam nhân bước vào. Nam nhân kia một thân y phục xanh nhạt, mái tóc chỉ buột đơn giản cho gọn gàng, khuôn mặt thanh tú có phần mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ. Trên tay cầm thực hạp.
Vương Nhất Bác vẫn im lặng không nói lời nào, thấm ướt khăn rồi đưa cho Tiêu Chiến. Từ ngày y bị nhốt đến nay chỉ có hai vị ca ca cùng mẫu thân và Vương Nhất Bác vẫn đến thăm.
Vương Nhất Bác đem toàn bộ chỗ thức ăn mang đến dọn ra một cái bàn đá. Trong lúc Tiêu Chiến dùng cơm, Vương Nhất Bác vẫn như thường lệ ngồi đó mà không nói gì. Mỗi ngày Vương Nhất Bác đều đúng giờ mang cơm đến nhà lao cho Tiêu Chiến, lúc đầu y không để tâm nhưng dần dần cũng quen.
Vương Nhất Bác là thứ tử của phủ Vọng Dương Bá, năm 16 tuổi đã một lòng muốn gả cho Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến chưa từng gặp mặt Vương Nhất Bác nên y đã kịch liệt phản đối khi Hoàng thượng ban hôn. Cứ thế Vương Nhất Bác vẫn lẻ loi suốt mười năm ròng rã, cũng từ sau việc bị Tiêu Chiến từ chối mà trở thành trò cười của cả kinh thành, những người đã từng ganh tỵ với Vương Nhất Bác càng thỏa mãn hơn. Tiêu Chiến thì khác, xung quanh y bao giờ cũng có rất nhiều giai nhân mỹ lệ.
Một nguyên nhân khác mà Tiêu Chiến luôn luôn đề phòng với Vương Nhất Bác và không nguyện ý ở bên cạnh hắn, là vì y nghi ngờ hắn cùng phe phái với Hoàng Quý Phi.
Tiêu Chiến vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí y cũng không hỏi tình hình bên ngoài như thế nào? Triều đình tranh luận gì về y? Nhưng nhìn sắc mặt ngày càng xanh xao, yếu ớt của hắn mà y cũng hiểu phần nào.
- Sau này ngươi có thể vì chính mình mà sống tốt hơn rồi đấy, tính mạng của ta không còn giữ được bao lâu nữa, ngươi hà tất cứ mãi chờ đợi. Tìm một người xứng đáng mà phó thác đi. - Tiêu Chiến lạnh lùng nói.
- Từ ngày ngươi cứu ta, lòng ta đã định. Cho dù mấy năm nay không an ổn, ta vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu. - Vương Nhất Bác mỉm cười nói.
- Cái gì? - Tiêu Chiến bất ngờ hỏi lại.
- Bảy tuổi, phụ thân theo Hoàng thượng đi săn, ta đi cùng phụ thân nhưng lại bị lạc đường trong núi. Lúc ấy trời cũng đã tối, ta bị bầy sói quanh đó bao vây, ngươi đã từ trên cây nhảy xuống cứu ta khỏi một con sói đang nhảy đến tấn công ta, sau đó ngươi phóng tên lệnh gọi hộ vệ đến treo cổ bầy sói rồi đưa ta về doanh trại. - Vương Nhất Bác chầm rãi kể lại.
Tiêu Chiến yên lặng lắng nghe, đôi lông mày ngày càng nhíu chặt, y nhớ lại những sự việc xảy ra năm đó nhưng vì không nhìn thấy mặt người được cứu nên y không biết người đó lại là Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không ngờ, sự tình giữa y và Vương Nhất Bác cũng bắt đầu từ đó.
- Quên rồi thì thôi. - Vương Nhất Bác nhìn thấy dáng vẻ suy tư của Tiêu Chiến nên khẽ nói.
- Tại sao trước nay ta chưa từng nghe ngươi đề cập đến chuyện này?
- Ngươi chưa bao giờ cho ta cơ hộ nói.
Tiêu Chiên nghe câu trả lời mà bất động, y trầm mặc không nói gì. Bây giờ y cũng không thể làm gì để bù đắp lại cho Vương Nhất Bác nên chỉ im lặng mà thôi.
Vương Nhất Bác thu dọn bát đĩa rồi rời khỏi nhà lao, nhưng trước khi đi, hắn quay lại nói với Tiêu Chiến một câu chắc chắn.
- Ta sẽ không để ngươi chết.
Nói xong liền quay lưng rời đi để lại Tiêu Chiến đang sửng sốt trong nhà lao.
Buổi chiều, hai vị ca ca đến nhà lao thăm Tiêu Chiến. Từ khi Tiêu Chiến bị nhốt vào đại lao, Tiêu Hoàng - Tam Hoàng tử cùng Tiêu Thanh - Lục Hoàng tử vẫn luôn tìm kiếm bức thư giả khiến cho Tiêu Chiến dẫn binh mưu phản nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì.
- Tam ca. - Nhìn người huynh trưởng trên khuôn mặt nhuộm màu mệt mỏi mà y cũng không biết nói gì.
Tiêu Chiến vốn dĩ không phải một người mưu mô, xảo trá, tham quyền đoạt lợi chỉ là khuôn mặt y luôn mang vẻ tàn khốc, lạnh lùng không ai dám đến gần. Có lẽ vì như vậy mà nhiều người đã lợi dụng điểm này để diệt trừ y.
Cách đây vài năm, Thanh Nhất đại sư được Hoàng hậu mời đến xem tướng cho Tiêu Chiến, đại sư đã viết: "Thất Hoàng tử phải kết hôn với nam thê mới có thể bình an."
Tiêu Hoàng đã từng nghĩ, có phải bởi vì Tiêu Chiến chống đối lại lời đại sư đã nói nên mới rơi vào thảm cảnh như hôm nay.
- Phụ hoàng hôm nay triệu ta đến thư phòng, nói một tháng sau sẽ thả đệ nhưng phế truất thân phận Lân Vương cùng địa vị Hoàng tử của đệ, đày làm dân thường, cả đời không được vào kinh. - Tiêu Thanh chậm rãi nói, trong lời nói còn có chút thương xót.
- Huynh tìm được chứng cứ? - Tiêu Chiến ngạc nhiên cùng vui mừng nhìn Tiêu Thanh.
- Tuy rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hoàng Quý phi cùng lão Ngũ và lão Tứ, nhưng ta cùng lão Lục đã dùng hết các biện pháp cũng không tìm ra chứng cứ. - Tiêu Thanh lắc đầu bất lực.
- Vậy sao Phụ hoàng lại thả ta?
Tiêu Chiến cứ nghĩ ca ca đã tìm được chứng cứ nên Phụ hoàng mới thả y ra, nhưng hiện tại chứng cứ vẫn chưa tìm được vậy tại sao y lại được thả. Đối với Tiêu Chiến, cho dù không có chức vị, không được vào kinh cũng không ảnh hưởng gì.
- Vương Nhất Bác đã thỉnh cầu với Phụ hoàng muốn đến nước Thát Mã hòa thân, lấy việc này đổi một mạng của đệ. - Tiêu Hoàng sau một lúc lâu suy nghĩ rồi nói.
- Thát Mã? Tại sao hắn lại đến nước Thát Mã? - Tiêu Chiến đứng bật dậy, chén trà sứt mẻ trên bàn cũng theo hành động bất ngờ của y mà rớt xuống nền đá vỡ tan.
Bộ tộc Thát Mã là tộc du mục sinh sống tại thảo nguyên lớn ở biên cảnh phương Bắc của Đại Nghiệp, nam tử Thát Mã ai cũng dũng mãnh thiện chiến, bọn họ thường khai chiến với Đại Nghiệp, nên đã trở thành vấn đề mà xưa nay Hoàng đế Đại Nghiệp đau đầu nhất. Trong thời điểm chiến sự căng thẳng, cũng từng có tiền lệ hòa thân.
- Thát Mã lần này chủ động phái người đến cầu thân, cũng hứa hẹn sau khi hòa thân năm mươi năm sẽ không phát chiến. Đây là chuyện tốt, Phụ hoàng không lý nào không đáp ứng. Nhưng cái khó là ở chỗ chọn người, không thể chọn kẻ không có thân phận, Thát Mã sẽ cảm thấy Đại Nghiệp không có thành ý. Nếu chọn con cái thế gia, lại sợ sẽ làm cựu thần thương tâm, dù sao địa phương như Thát Mã, đi rồi cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về. Vương Nhất Bác chọn thỏa thuận trước với Phụ hoàng, hắn đã đánh cuộc Phụ hoàng sẽ đồng ý. Hơn nữa Vương Nhất Bác là Khanh tử, có thể sinh con nối dòng, đương nhiên có thể hòa thân. - Tiêu Hoàng thở dài nói.
Bàn tay của Tiêu Chiến bất giác siết chặt. Vương Nhất Bác là Khanh tử, mà Khanh tử có thể sinh con nôi dòng. Cho dù mang thai không dễ dàng gì nhưng cũng không thể thay đổi được thân phận của hắn.
Vương Nhất Bác đã từng nói nguyện gả cho một mình y, mà cả kiếp này y lại phụ bạc hắn, làm cho hắn thân là một Khanh tử lại không có được hạnh phúc.
Vương Nhất Bác đã từng là một nam nhân xuất chúng, cầm kì thi họa đều thông thạo cộng với vẻ ngoài phong nhã mà đáng lẽ ra hắn sẽ có một tương lai vô ùng sáng lạng, nhưng chỉ vì một cái liếc mắt thoáng qua của Tiêu Chiến mà hắn quyết tâm trở thành Khanh tử, từ bỏ tương lai và dành cả đời chờ đợi y.
- Phụ hoàng đã hạ chỉ, Vương Nhất Bác sáu ngày sau xuất giá. Đợi hắn thuận lợi tới Thát Mã sẽ thả đệ ra.
- Nghe nói tộc trưởng Thát Mã có sở thích bạo hành, mấy vị chính thất trước đều bị gã ngược đãi mà chết. Về phần thị thiếp chết trên tay gã còn nhiều không đếm xuể... - Giọng nói của Tiêu Chiến đã có chút run rẩy.
- Đúng vậy, hơn nữa gã tộc trưởng kia năm nay đã ngoài 50. Vương Nhất Bác qua đó sẽ thành phu nhân thứ 10 của gã. - Tiêu Hoàng thay Tiêu Chiến nói phần còn lại.
Tiêu Chiến mở miệng định nói gì đó nhưng mọi ngôn từ như bị nghẹn lại nơi cổ họng, Tiêu Chiến chợt nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Vương Nhất Bác. Có lẽ hắn đã sớm có quyết định cho tương lai của cả hai người sau này.
- Tiêu Chiến, có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã hiểu lầm hắn. Hắn không phải người của Hoàng Quý phi. - Tiêu Hoàng nói.
Bởi vì Vương Nhất Bác đã hi sinh bản thân mình để đổi lấy mạng sống của Tiêu Chiến nên Tiêu Hoàng cảm thấy bản thân đã nợ hắn.
Tiêu Thanh và Tiêu Hoàng nán lại một chút rồi rời đi. Buổi tối hôm đó Vương Nhất Bác không mang cơm đến cho Tiêu Chiến như ngày thường nữa, mà thay vào đó là cai ngục mang đến.
Tiêu Chiến cũng không còn tâm trạng mà ăn nữa, trong đầu y chỉ có hình ảnh của Vương Nhất Bác. Nhìn thấy bình rượu trên bàn, y không suy nghĩ gì mà cầm lên uống một hơi. Tiêu Chiến nhận thấy bản thân đã nợ Vương Nhất Bác quá nhiều, đồng thời, y cũng nhận ra trong lòng bắt đầu có Vương Nhất Bác, y muốn bù đắp cho hắn nhưng tiếc rằng đã không còn cơ hội nữa.
Từng trận đau nhói từ bụng truyền đến, cơ thể như vô lực mà ngã xuống nền đá lạnh lẽo, y phun ra một ngụm máu tươi. Đến lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra trong rượu có độc, y khẽ mỉm cười rồi thì thầm với chính mình.
- Cũng tốt, ta chết rồi ngươi cũng không cần gả đi.
Sau đó, Tiêu Chiến nhắm chặt mắt và hơi thở cũng dần ngừng lại.
Tiêu Chiến mặc dù đã chết nhưng hồn phách của y lại tồn tại như bóng ma, y có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra nhưng không thể làm gì. Ví như, y nhìn thấy một nhóm người từ bên ngoài tiến vào phòng lao của y rồi treo y lên trần nhà tạo dựng một hiện trường y vì thoát tội mà tự tử.
Ví như, hai vị ca ca vì cái chết của y mà thống khổ, day dứt.
Nhưng những việc đó đã không còn quan trọng nữa, vì trong đầu y chỉ có hình ảnh của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tự hỏi liệu khi Vương Nhất Bác biết y đã chết sẽ như thế nào? Hắn có khóc không?
Nghĩ đến đôi mắt đen xinh đẹp của Vương Nhất Bác rơi lệ, Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Tiêu Chiến vốn dĩ là hồn ma nên hồn phách của y không thể cách xa thi thể qua ba mét, cho nên từ ngày được hạ táng, y vẫn ngày ngày ở bên mộ mình chờ đợi đoàn người đưa dâu đi ngang qua. Bởi vì từ sau khi Tiêu Chiến chết đi, y chưa nghe được bất kỳ tin gì về việc hủy bỏ hòa thân.
Một ngày nọ, đoàn người đưa dâu chậm rãi xuất phát và người phụ trách đưa Vương Nhất Bác an toàn đến Thát Mã là Tiêu Hoàng.
Khi đi ngang mộ của Tiêu Chiến, đoàn người đột ngột dừng lại. Vương Nhất Bác từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, hôm nay Vương Nhất Bác vận một thân hỉ phục đỏ rực vì là Khanh tử gả đi nên chỉ mặc hỉ phục mà không cần đội khăn, cũng không có mũ phượng như nữ tử, vạt áo dài bay bay trong gió. Trông Vương Nhất Bác vô cùng đẹp nhưng lại rất bi thương.
Từ xa, Vương Nhất Bác nhìn thấy bia mộ khắc tên Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác khẽ nói xin lỗi với Tiêu Hoàng rồi quay người chạy đến.
Khi Vương Nhất Bác chạy, vạt áo tung bay theo từng cơn gió mùa thu, đoàn người đưa dâu có ý chạy đến ngăn cản nhưng đã bị Tiêu Hoàng chặn lại.
Hồn phách của Tiêu Chiến vẫn đứng đó nhìn về phía Vương Nhất Bác, y biết Vương Nhất Bác không nhìn thấy y nhưng y có thể cảm nhận được hắn vì y mà đến.
Đôi chân Vương Nhất Bác vẫn chạy đến như không muốn dừng lại, Tiêu Chiến nhận ra ý định của hắn nhưng lại không thể ngăn cản được, y bất lực nhìn Vương Nhất Bác lao đầu vào bia mộ của y, Vương Nhất Bác dựa vào tấm bia từ từ ngã xuống mặt đất, máu từ thái dương cũng theo vết thương mà chảy dài đính đỏ lên đỉnh bia mộ, cũng nhiễm đỏ cả tấm bia.
Tiêu Chiến chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, y giơ tay ôm lấy hắn nhưng không thể được. Vương Nhất Bác nằm trên đất khẽ mỉm cười sau đó thều thào nói.
- Nếu có kiếp sau, mong ngươi bình an suông sẻ. Cũng mong ta... ta sẽ không yêu ngươi...
Từng lệ mặn đắng theo khóe mắt tuôn trào, Vương Nhất Bác hơi thở dần yếu đi, Tiêu Chiến quỳ bên cạnh cũng rơi lệ nhưng vẫn chưa nhận ra. Đến khi một giọt nước mắt chạm vào mu bàn tay y mới nhận ra, bản thân y chỉ là hồn phách sẽ không thể rơi lệ nhưng tâm lại bi thương quá độ mà thành lệ tuôn ra thấm ướt vạt áo.
Tên Vương Nhất Bác không được khắc trên bia mộ nhưng hắn đã lấy máu của mình để cùng y bồi táng.
Trước mắt Tiêu Chiến đột nhiên tối sầm, khi những tia ý thức cuối cùng còn sót lại, Tiêu Chiến đã nghĩ: "Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ bất chấp tất cả để tìm được ngươi... tay trong tay, bách niên giai lão."