Thẩm Tri Du mơ một giấc mơ dài, trong mơ luôn xuất hiện cái gương mặt khiến tâm trí của nàng rối bời dạo gần đây. Hàn Vũ Thanh đứng trước mặt nàng, đối với nàng cười tươi: "Tôi thích em, em có thích tôi không?".
Thẩm Tri Du nghe thấy tim của nàng vì câu nói ấy đột nhiên đập dồn dập, dòng nước ấm len lỏi vào trái tim nàng. Thẩm Tri Du muốn đáp lại rằng "Tôi cũng thích chị" nhưng mà mãi cũng không nói ra tiếng được, cho dù có gào thét, giãy dụa thế nào cũng không nói được.
Thấy nàng không đáp, Hàn Vũ Thanh nụ cười cứng ngắc, khóe môi vươn nụ cười chua xót, ánh mắt ảm đạm: "Em không thích tôi đúng không?".
Không, không phải, tôi thích chị, Thẩm Tri Du cố gắng mở miệng nhưng chỉ có thể mặc cho cảm xúc của người kia càng xuống thấp, người đó không nghe được những lời của nàng. Hàn Vũ Thanh tựa như tuyệt vọng, cúi thấp đầu, gương mặt ưu thương khiến người thương xót, bóng lưng sầu thảm quay đi.
Thẩm Tri Du cố gắng đuổi theo cô, người kia đi quá nhanh, bóng lưng ngày càng xa. Nàng chạy theo, tay chân co rút mang lại đau đớn, thân thể cũng bắt đầu đau khiến toàn cảnh xung quanh trở nên trắng xóa...
Hàng mi dài rung động mấy cái, đôi con mắt từ từ mở ra, Thẩm Tri Du nhìn thấy trần nhà màu trắng, trong không khí còn có mùi thuốc khử trùng. Bên ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, hình như còn có tuyết rơi đọng lại trên kính.
Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, bóng hình xinh đẹp trong giấc mơ của Thẩm Tri Du bước vào. Cái người đó đang đứng hình nhìn chằm chằm nàng, chớp mắt như tỉnh dậy vội chạy tới: "Tri Du, em đã tỉnh".
Hàn Vũ Thanh bận rộn nhấn chuông gọi bác sĩ, không đợi Thẩm Tri Du mở miệng nói lời nào.
Sau khi xác nhận không có gì hết, bác sĩ cũng ra ngoài, Thẩm Tri Du mới nhìn Hàn Vũ Thanh đang rót nước cho mình. Giấc mơ kia còn rõ ràng trong đầu nàng, nó cũng giúp nàng nhận ra một điều: nàng thật sự động tâm với người này, vượt qua tình cảm của bạn bè.
Hàn Vũ Thanh nãy giờ chú ý Thẩm Tri Du luôn nhìn cô, nội tâm vui vẻ không biểu hiện ra ngoài. Cô nhìn nàng ôn nhu: "Em có đói không? Tôi tự nấu cháo trong khách sạn mang đến cho em nè".
Thẩm Tri Du nghe nói cô tự nấu, trong lòng hơi ngọt, khuôn mặt lại bình tĩnh gật đầu. Vai của nàng bị thương không nhẹ, tay hoạt động một chút cũng đau nên đành ngượng ngùng để Hàn Vũ Thanh đút cháo.
Hàn Vũ Thanh múc muỗng cháo lên, nhẹ thổi rồi đưa đến môi nàng, động tác trong vô thức trở nên thân mật hẳn lên nhưng ai cũng không ý thức được. Thẩm Tri Du lẳng lặng đỏ nhĩ tiêm. Truyện Mỹ Thực
Tầm mắt hai người giao nhau tựa hồ lại ái muội hơn trước nhiều. Thẩm Tri Du giờ phút này như chìm vào đôi mắt màu hổ phách của cô, nàng có chút mê mẩn ánh mắt đẹp như vậy.
Bầu không khí hòa hợp đầy ái muội của cả hai lại bị chính người đại diện cắt ngang. Cung Tố Nhan quỷ dị nhìn cảnh tượng Hàn Vũ Thanh ôn nhu dịu dàng chăm từng muỗng cháo cho nghệ sĩ nhà mình. Cung Tố Nhan chớp mắt tự nhiên đến gần để giỏ trái cây xuống bàn, không nói tiếng nào lui ra cửa.
Một khúc nhạc đệm làm Thẩm Tri Du có chút xấu hổ, mặt hơi ửng đỏ. Nàng hiếm khi bày ra vẻ mặt thiếu nữ như thế, Hàn Vũ Thanh mải mê nhìn như bị ai lấy mất hồn. Thẩm Tri Du càng ngại hơn nữa, dứt khoát không chịu ăn nữa. Hàn Vũ Thanh bất đắc dĩ nhìn nàng, nhịn không được vươn tay nhẹ vuốt tóc nàng.
Thẩm Tri Du bất ngờ, ngẩn mặt lên đụng phải ánh mắt tràn đầy nhu tình kia. Lại lần nữa nàng hơi đỏ mặt quay đi.
Dường như dưới đôi mắt đẹp của Hàn Vũ Thanh, cái cây nhỏ được gieo xuống trong lòng Thẩm Tri Du lại sinh trưởng thêm, rễ cây đâm sâu vào lòng nàng. Chắc hẳn nó biết nó sắp chào đón mùa xuân đến, nó sẽ nở rộ những bông hoa rực rỡ, khắc sâu vào tận đáy lòng Thẩm Tri Du.
Khoảng thời gian sau đó cũng được xem như ngọt ngào, Hàn Vũ Thanh được như nguyện ở bên cạnh chăm sóc, trò chuyện cùng Thẩm Tri Du. Thỉnh thoảng Cung Tố Nhan cũng ghé qua thăm, nhưng hình như phát giác chuyện gì của hai người nên cũng không ở lại lâu, luôn để lại không gian riêng cho họ.
Mà sự việc thương tích của Thẩm Tri Du cũng không bị báo chí đăng tin, ổn thỏa qua đi. Tất nhiên, Cung Tố Nhan đã điều tra chân tướng rõ ràng đâu ra đó.