Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 6 - Chương 155



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Vậy là, gia tộc Kantus lớn nhất trên thế giới đã đoàn viên!

Đời thứ nhất: Mãnh (Manh Manh)← trong thâm tâm tác giả đại nhân vẫn luôn gọi ông nội như vậy đó (≧▽≦)

Đời thứ hai: Black, White, Solid Lunsar.

Đời thứ ba: Mạnh Cửu Chiêu, Louis.

Và đời thứ tư siêu đáng yêu: Alice, George.

Thấy ba mẹ tới đây, Alice lập tức ngừng khóc, tranh thủ thời cơ thoát khỏi lòng bàn chân của Mãnh, lăn lông lốc đến chỗ Mạnh Cửu Chiêu và Louis, hòng trốn đi.

Được rồi… Nếu vóc dáng con bé nhỏ đi một chút… có lẽ càng giống trốn hơn…

“Gru?” Con non của con non nhà chúng ta? Mãnh nghiêng đầu nhìn về phía Black.

Black tỉnh bơ gật gật đầu.

Sau đó, Mãnh liền giơ móng vuốt gãi gãi tai, im lặng tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng cũng nghĩ ra phương án giải quyết hiểu lầm.

Nó lấy cái ba lô sau lưng mình xuống, tìm vài miếng mồi câu ra, dùng ánh mắt lấy lòng nhìn về phía đứa bé gái to bự ở đằng sau Mạnh Cửu Chiêu, rồi lập tức đưa mồi tới trước mặt con bé.

“Gru ~” Cho con!

Đối phó với đám nhỏ đang hậm hực không vui, phương pháp của Mãnh vĩnh viễn là một trăm linh một cách hối lộ thực phẩm.

Không ngờ ông nội sẽ làm như vậy, Mạnh Cửu Chiêu lập tức trợn tròn con mắt!

“Ông, trong tay ông là đồ cho cá ăn, không phải thức ăn của con non –” Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng phát biểu ý kiến.

Alice ở phía sau cũng phối hợp cực kỳ, kiên định lắc lắc đầu với Mãnh.

Vì thế Mãnh liền thất vọng cúi đầu, nhưng mà rất nhanh sau đó nó đã khôi phục lại tinh thần.

Giây tiếp theo, Mãnh chộp cả cái ba lô đựng mồi câu, đưa tới trước mặt Alice một lần nữa.

Ha ha!

Ông nội à, ông cho rằng Alice đang bất mãn vì số lượng sao?

Mạnh Cửu Chiêu vẫn còn đang trợn mắt há hốc miệng, song, chuyện càng khiến cậu phải bật cười hơn đã xảy ra:

Alice vô cùng khoái trá há miệng ngoạm lấy cái ba lô mà Mãnh đưa tới.

Nó xoay người, đặt ba lô đựng mồi to bự ở phía sau ba mẹ rồi chiếp chiếp vài tiếng gọi George ra khỏi túi của Louis.

Trong lúc chờ em trai, Alice đã biến lại thành người. Nó ngồi trên mặt đất, sờ sờ cái ba lô mà Mãnh cho, lấy tất cả mồi câu ra, đặt một viên trước mặt George, một viên trước mặt mình, một viên dưới chân Louis, một viên dưới chân Mạnh Cửu Chiêu, một viên dưới chân ông trẻ, sau đó…

Nó ngước mặt nhìn Mãnh, nở một nụ cười thật tươi, cũng chia cho đối phương một viên mồi câu – mà còn là viên nhỏ nhất.

Sau khi ra hiệu bảo mọi người hãy cùng thưởng thức đồ ăn ngon, Alice và George đều vui vẻ xử lý phần ăn của mình.

Có vẻ như, đã tha thứ rồi nhỉ?

Con non nhà mình… thật sự dễ dụ biết bao…

Khoảng thời gian kế tiếp, mấy Kantus thành niên vô cùng vui vẻ nhìn hai đứa nhóc nhỏ nhất nhà mình dùng bữa. Giữa bọn chúng không có quá nhiều ngôn ngữ, chỉ đơn giản là im lặng nhìn nhau, chủ yếu cả đám đều dồn tầm mắt lên người Alice và George, ăn ý lại thân quen, tựa như… tựa như chưa từng chia cách.

Mạnh Cửu Chiêu và Louis bị hai ba ba chen ở giữa, thỉnh thoảng lại bị liếm cho một cái, hành động này khiến Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy trái tim mình như thể sắp tan ra.

Đây là nhà, tuy vẫn chưa trở lại ngôi nhà thực sự ở bộ lạc Awash, nhưng chỉ cần nhìn thấy Black và White, cậu đã cảm thấy lòng mình được yên ổn rồi.

Cảm giác mệt nhọc suốt cả hành trình bị xua tan chỉ trong nháy mắt, cậu nằm dưới chân của ba ba, bắt đầu khe khẽ ngáy lên.

Cảm ơn trời đất, cậu và Louis đã tìm được hai ba ba của mình, cảm tạ thần linh, rốt cuộc bọn cậu đã quay về nhà được.

***

Ngày hôm ấy, cũng đoàn tụ giống như nhà bọn họ còn có khoảng hai mươi gia đình Kantus nữa, trong trí nhớ của đàn Kantus này, đây là một việc chưa từng xảy ra!

Nghỉ ngơi trọn vẹn một ngày, hôm sau tất cả lại lên đường trở về lãnh địa của mình.

Trong đàn có vài Kantus cùng nuôi dưỡng một con non, Mạnh Cửu Chiêu thấy bọn họ cạnh tranh kịch liệt về vấn đề đi đâu về đâu, tuy không biết kết quả cuối cùng, song nhìn vào sắc mặt của bọn họ, hẳn là đã giải quyết ổn thỏa rồi.

Green lại là Kantus đực tự nuôi con, có thể có được con non của riêng mình ngay trong lần đầu đi sinh sản, không thể không nói hắn là một Kantus lợi hại cực kỳ.

“Tôi sẽ trở về lãnh địa của ba ba, thử xem có thể tìm ba ba hay không.” Trước khi rời đi hắn đã nói với Mạnh Cửu Chiêu như vậy: “Có cơ hội tôi sẽ dẫn con non tới thăm các cậu.”

Khi hắn nói tới đây, đứa nhỏ trong ba lô của Green liền thò đầu ra đánh tiếng chào hỏi Mạnh Cửu Chiêu.

“Sẽ không lạc đường chứ?” Sờ sờ cái đầu nhỏ xíu của con thú non, Mạnh Cửu Chiêu chia cho Green một con cá.

Green mỉm cười.

“Không đâu, tôi đã học được từ cậu rất nhiều cách để tìm đường, cũng lấy ở chỗ Tiểu Hoa rất nhiều hạt giống.”

Nói xong, hắn liền biến thân, một con Kantus màu nâu thật lớn đột ngột xuất hiện trên mặt đất, thời điểm hắn dang đối cánh rộng dài suýt nữa khiến cho Mạnh Cửu Chiêu té ngã —

Kiểm tra tình trạng của con non trong ba lô lần cuối, Green gầm nhẹ một tiếng, sau đó vỗ cánh bay lên.

Hiện giờ Green đã là một Kantus thành niên cực kỳ đáng tin cậy, Mạnh Cửu Chiêu chắc chắn hắn sẽ biết cách chăm lo cho cuộc sống của mình và con non.

Kế tiếp, những Kantus khác cũng lục tục lại đây.

Cả đám cảm ơn Mạnh Cửu Chiêu và Louis một lần nữa, sau đó nói lời tạm biệt.

Cuối cùng, bọn họ đã đoàn tụ với đám con non của mình. Sau khi đám nhóc chơi đùa với nhau trong chốc lát, từng đứa lại bị ba ba và ông nội mang đi.

Mấy chục con Kantus đồng thời dang cánh, cùng cất tiếng gào rú thật to, sau đó sôi nổi bay về bốn phương tám hướng. Khác với mọi khi chính là, ngoại trừ Green, lần này gần như tất cả Kantus đều không phải ra đi một mình, nhóm ba ba đã đợi được con non, đám con non tìm thấy ba ba. Một đàn Kantus hạnh phúc tràn đầy cùng lên đường bay về chốn cũ.

“Chiếp!” Ở trong ngực ba ba, George nhìn theo đám đồng bọn tí hon đang ngày một bay xa của mình, kêu lên một tiếng đầy nghi hoặc.

“Bọn họ về nhà rồi, đợi hai mươi hoặc ba mươi năm sau, các con sẽ còn gặp lại.” Mạnh Cửu Chiêu sờ sờ nhúm lông ngốc nghếch của George, nhẹ giọng nói: “Được rồi, kế tiếp chúng ta cũng phải về nhà thôi, có rất nhiều người con phải làm quen đó, tương lai cũng sẽ có nhiều bạn chơi đùa với con hơn!”

Nhìn lên nhóm bạn càng lúc càng bay xa trên bầu trời cao xanh vời vợi, Mạnh Cửu Chiêu nở một nụ cười xán lạn cực kỳ, sau đó bất chợt hô to một, “Ba ba! Chúng ta cũng về nhà đi!”

“Gru gru ~ ”

“Gru gru!!”

“Gru ~~~~~ ”

Đáp lại cậu, là những tiếng gầm vô cùng mạnh mẽ.

***

Bởi vì Alice quá nặng, cho nên bọn Mạnh Cửu Chiêu không thể bay thẳng lên trời như những gia đình Kantus khác, bọn họ chỉ có thể dùng chân mà chạy trên mặt đất thôi. Thế nhưng, lần này nhiệm vụ cõng Alice được giao lại cho ông nội, nói một cách chính xác thì, ông nội tự mình giành lấy ==///

Chẳng những ông nội đòi cõng Alice mà còn nhòm ngó tới George ở trong túi của Louis nữa. Từ trước đến nay, phàm là những việc ông nội muốn làm, thật sự không có gì ông không giành được, vì thế Alice thuận lợi bò lên lưng ông nội, George cũng được treo trước ngực đúng như mong muốn của ông.

Kinh hãi nhìn ông nội vừa cõng Alice vừa chạy như điên về phía trước, Mạnh Cửu Chiêu thật sự hoài nghi về sức mạnh của người ông này.

Phát hiện một tia lo lắng lóe lên trong mắt Mạnh Cửu Chiêu, bác cả vốn đang lặng lẽ đi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.

“Không sao đâu, ba ba khỏe lắm, khi bác hơn hai mươi tuổi, ba ba vẫn cõng bác mà.”

Bác cả mà mở miệng, câu nào câu nấy đều chấn động cả lòng người!

Nghe xong lời hắn nói, Mạnh Cửu Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt cậu lập tức trở nên cổ quái.

Kantus hơn hai mươi tuổi còn được ba ba cõng trên lưng…

Chẳng lẽ khi còn nhỏ, bác cũng là một nhóc Kantus to xác hả?

Mạnh Cửu Chiêu lập tức liên tưởng đến đám thú non khổng lồ của nhà Alan.

Bị cháu trai nhìn bằng ánh mắt quỷ dị cả nửa ngày, rốt cuộc Solid Lunsar cũng cảm thấy ngượng, vội vàng rảo bước nhanh hơn.

“Sắp đến cái bộ lạc mà mọi người nói rồi nhỉ? Lần đầu ra mắt, bác nên săn cái gì đó mang tới, yên tâm, bác không lạc đường đâu.”

Bác cả dựng lại hình tượng điềm tĩnh đáng tin cậy một lần nữa, nhìn Solid Lunsar đang nhanh chân tiến lên phía trước, Mạnh Cửu Chiêu lại thấy ngưỡng mộ vô cùng.

Quả nhiên, con non nên giao cho ông nội, con non mà ông nội nuôi dưỡng đều là những con non siêu tài giỏi nha!

***

Nếu đã nói đi săn, Solid Lunsar lập tức bắt tay tìm kiếm con mồi thích hợp.

Nói bộ lạc Awash là ân nhân cứu mạng của cả nhà em trai cũng chẳng ngoa một chút nào! Hai đứa nó mang theo hai con non, lại lạc mất hắn ở dọc đường, còn trải qua thời kì rụng lông nguy hiểm không gì sánh được, thế mà vẫn sống sót, thậm chí còn nuôi lớn con non, công lao của bộ lạc Awash không thể nào không tính đến.

Solid Lunsar cảm kích vô cùng, cho nên mỗi khi hai đứa cháu nhắc tới bộ lạc Awash, hắn đều nghiêm túc lắng nghe. Qua lời kể của đám nhỏ, hắn đã hiểu bộ lạc Awash là cái dạng gì: mấy chục thú nhân và vài gã người cây cùng nhau sinh sống, bọn họ có ăn thịt, có ăn chay, về đám người cây… chắc là thích ăn phưn nhỉ? (← Là một Kantus vô cùng giỏi quan sát, Solid Lunsar đã phát hiện khả năng thúc đẩy sinh trưởng của phưn đối với thực vật từ lâu lắm rồi ^_^)

Phân tích qua loa một chút, Solid Lunsar thuận lợi quyết định danh sách quà tặng của mình.

Cỏ rất dễ tìm, không mất bao nhiêu thời gian, hắn đã vớ được một đống cỏ crunch tươi ngon ở ven đường. Khom lưng bới bới một lúc, cuối cùng Solid Lunsar quét sạch mấy chục mét cỏ ném vào ba lô.

Phưn thì lại càng đơn giản hơn, đúng lúc đang có nhu cầu giải quyết, Solid Lunsar hơi hơi híp mắt, và thế là món quà thứ hai đã được chuẩn bị xong. Vì để nó trông giống quà cáp hơn chút xíu, hắn còn bịt mũi, dùng một cái lá lớn gói vào… Orz.

Khó nhất chính là quà cho thú nhân ăn thịt.

Dựa theo những gì A Trọc nói, hình thể của đám thú nhân ăn thịt trong bộ lạc cũng không lớn, thịt khủng long thông thường quá cứng so với bọn họ, lại còn dễ gây táo bón nữa, xem ra, khủng long loại mới là lựa chọn thích hợp rồi. Chỉ có điều, đối với Solid Lunsar, làm thịt một con mồi to lớn rất đơn giản nhưng tìm được một đám khủng long cỡ nhỏ, tiêu diệt toàn bộ chúng nó mới thực sự là nan đề.

Khủng long cỡ nhỏ chạy trốn rất nhanh, đúng không?

Chúng quá bé nên thường xuyên vụt khỏi tầm mắt mình, đúng không?

Ngay khi Solid Lunsar đang rầu rĩ, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đám khủng long Linh Ẩn (*) nhàn nhã đi ngang!

(*) Khủng long Linh Ẩn: nguyên văn:  灵 隐龙  cũng chả biết là loại khủng long gì, mị search không ra:v

Solid Lunsar lập tức sáng bừng con mắt!

Thật sự là ba ba phù hộ! Muốn cái gì sẽ có cái đó nha!

Khủng long Linh Ẩn, thân dài một mét, cao còn không tới một mét, trên mình mọc đầy lông chim. Chúng là loài khủng long bé nhất, thể trọng nhẹ nhất, nhưng thịt lại không hề ít, là một trong những món ăn ngon của Kantus, đáng tiếc số lượng lại quá ít.

Loại khủng long này thường sống thành nhóm gồm một con cái và bảy đến tám con đực, dù quét sạch hết cũng chẳng đủ nhét kẽ răng.

Thế nhưng!

Đàn khủng long Linh Ẩn ở trước mặt đây có khoảng… hơn ba mươi con nha!!! (← Solid Lunsar vẫn chỉ có thể đếm đến 30)

Cất kỹ cái ba lô đựng quà nặng trịch đi, Solid Lunsar lập tức giương móng vuốt lao tới đàn khủng long cỡ nhỏ!

Nhưng mà, đối phương ngốc nghếch cực kỳ, thấy Solid Lunsar cũng không hề né tránh, ngược lại còn chạy tới chỗ hắn mà cọ. Ban đầu, Solid Lunsar cảm thấy hoảng sợ, nhưng rất nhanh sau đó hắn mới ý thức được rằng, đàn khủng long Linh Ẩn này tới tìm hắn để xin ăn.

Bọn này bị ngu hả trời?

Ăn chúng nó vào… sẽ không ngu theo luôn chứ?

Thận trọng tự hỏi một chút, Solid Lunsar vẫn cảm thấy không thể buông tha cơ hội hiếm có khó tìm này được.

Vì thế, sau vài cái vung tay xoay người, đám khủng long Linh Ẩn ngu xuẩn kia đã nằm gọn trong một cái ba lô khổng lồ khác của hắn.

Vác trên vai hai cái ba lô to + một cái ba lô nhỏ, cảm nhận được sức nặng bên trong, Solid Lunsar hài lòng giương cao khóe miệng.

“Quà cáp chuẩn bị xong rồi.” Dễ dàng đuổi theo hai thằng em trai, Solid Lunsar điềm tĩnh nói.

“Thế thì tốt quá!” Mạnh Cửu Chiêu chỉ nhìn thoáng qua mấy cái túi to tổ chảng trên lưng bác cả, cũng không hỏi bên trong chứa cái gì.

Bác cả làm việc, cậu thực sự yên tâm.

Chỉ là, cậu đã yên tâm quá sớm ←_←

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv