Sáng ngày hôm sau, mấy người Lang Hạ đến hang tìm Thiệu Huyền.
Gỗ đã chuẩn bị xong, giờ chỉ cần Thiệu Huyền chỉ cho bọn họ anh nhìn trúng chỗ đất nào thì có thể bắt đầu xây nhà rồi.
Thiệu Huyền thông thuộc khu dưới chân núi, so với điều kiện của anh thì không thể xây nhà trên lưng núi được, như thế là tự kiếm phiền phức.
Còn về nơi xây nhà thì Thiệu Huyền đã dự tính trước từ lâu, tuy rằng có hơi heo hút một chút nhưng ở chỗ đó có thể thấy được động tĩnh của núi, cũng có thể nhìn thấy chân núi và phía bên hang.
Mấy người Lang Hạ đã quen nên xây nhà rất nhanh, cộng thêm sức lực của họ rất lớn, chưa đến nửa ngày thì căn nhà đã được xây xong, chỉ còn vài chỗ cần chỉnh sửa nữa thôi thì có thể sống trong căn nhà gỗ này rồi.
Lần đầu xây nhà, diện tích căn nhà sẽ tầm bốn mươi mét vuông. Nhìn thì cũng ổn, muốn sửa đổi gì thì sau này sẽ tự sửa, dù gì cũng có một nơi thuộc về chính mình rồi. Nói tóm lại Thiệu Huyền cũng rất vừa lòng.
Số gỗ còn thừa mấy người Lang Hạ vốn định chẻ ra làm củi thì bị Thiệu Huyền chặn lại, anh nhờ Lang Hạ xây giúp anh một chiếc giường. Đa số người trong bộ lạc thích ngủ giường đá, cũng có người thích ngủ đệm cỏ, còn có người dùng gỗ làm giường, tất nhiên Thiệu Huyền thuộc dạng cuối cùng.
Phủ lên tấm thảm da thú đã được giặt sạch phơi khô, cảm giác dễ chịu hơn nhiều so với ngủ trong hang.
“A Huyền!”
Thiệu Huyền nhìn sang phía tiếng gọi, hóa ra là một người phụ nữ đứng tuổi, bà tên Quân, chưa được thức tỉnh sức mạnh Totem, sống ở khu dưới chân núi, bình thường làm nghề may vá, tính cách rất tốt, Thiệu Huyền thường hay nhờ bà vá đồ giúp. Hôm qua Thiệu Huyền mang cá đến nhờ bà Quân may hộ cậu mấy món đồ, còn chỉ cho bà dáng vẻ mình muốn may, cứ nghĩ phải vài ba ngày mới xong không ngờ nhanh như vậy đã may xong rồi.
“Dì Quân, may xong rồi ạ?” Thiệu Huyền hỏi.
“Ừ! Cũng không phải việc gì phức tạp lắm.”
Bà Quân mang đồ đến xong rồi đi ngay, bà còn có việc phải làm.
“Túi da này dùng để làm gì thế?” Lang Hạ đang chẻ củi hỏi Thiệu Huyền.
“Tất nhiên là dùng để luyện tập rồi.” Thiệu Huyền không nói nhiều, mang túi da vào nhà cất. Anh vẫn chưa thử nên không biết thứ này có tác dụng hay không.
Lang Hạ bọn họ cũng không hứng thú lắm, tiếp tục chỉnh sửa căn nhà lần cuối.
Khi nhà đã gần xây xong, Thiệu Huyền giữ họ lại ăn bữa cơm.
Ngoài cá ra còn có một số rau quả, trái cây,... Rau quả đều là do mấy người Lang Hạ mang đến.
Trong đó có hai chiến sĩ sống trên lưng núi, có chút hứng thú với cá, thường ngày họ cũng không có thời gian đi đánh cá, chưa đến lúc săn bắn thì cũng phải chuẩn bị công cụ, tập luyện cho lần đi săn tới, hơn nữa họ cũng không thiếu thốn thức ăn nên không tham gia bắt cá.
“Chốc nữa các anh lấy một con về đi, tôi còn nhiều cá lắm.” Thiệu Huyền không nói dối, hôm qua sau khi về nhà anh liền đi bắt cá với mấy đứa trẻ trong hang, bình thường chỉ cần rảnh rỗi, bờ sông không có việc gì lạ thì việc bắt cá rất đơn giản. Ai bảo bọn cá này ngốc cơ chứ. Hơn nữa sau này Thiệu Huyền đã tham gia vào đội săn rồi, còn phải nhờ họ giúp đỡ rất nhiều, vài ba con cá chỉ là chuyện nhỏ.
Mấy chiến sĩ cảm thấy hơi ngại nhưng nhìn Thiệu Huyền không để ý lắm liền nhận lấy, nghĩ thầm chốc nữa sẽ đi chặt thêm vài cây gỗ chắc một chút làm nhà cho Thiệu Huyền.
Đang ăn uống thì Cách mang đến hai vại lớn.
“Lão Khắc nhờ chú mang sang đây tặng cháu, chúc mừng cháu đã có căn nhà thuộc về mình. Dùng để đựng thức ăn hay nước đều được.” Cách bỏ hai vại đá xuống, nhìn căn nhà đã sắp sửa hoàn thành nói: “Không tệ, chú còn định giúp chút sức, xem ra không cần chú phải giúp nữa rồi.”
Thiệu Huyền nhếch môi, chú thật sự muốn giúp mà giờ này mới đến á?
Lang Hạ biết Cách đang nói lung tung nhưng vì sự tôn trọng đối với các chiến sĩ lớn tuổi nên cũng không nói ra.
“Hả, cái vại đá này là tặng cho A Huyền sao?” Lang Hạ dời sự chú ý.
“Đúng vậy, là Lão Khắc đặc biệt làm cho A Huyền.” Cách cố ý nhấn mạnh chữ “Lão Khắc”: “đặc biệt”, lúc nói còn nhìn nhìn Thiệu Huyền.
Dựa vào sự hiểu biết của Cách với Lão Khắc, tất nhiên lão già đó rất vừa ý Thiệu Huyền, trước đây lão Khắc cũng muốn truyền nghề lại cho ai đó, tiếc là đứa nào đứa nấy đều không ra hồn, nếu không có lòng nhẫn nại thì tính tình ngang tàn, vừa gặp một khối đá trung đẳng, cao cấp thì đã không dám ra tay, lúc đó Lão Khắc đã đuổi đi ngay lập tức, không thèm quan tâm. Có nhiều người bảo rằng Khắc không có tình người, nhưng trên thực tế chỉ là ông quá thất vọng mà thôi.
Khó khăn lắm bây giờ mới chọn được một người, mà mặt mày lão cứ suốt ngày cau có, nếu như lão chọc Thiệu Huyền bỏ đi, sau này sao kiếm được người truyền nghề giỏi hơn nó chứ? Cách nhìn mà sốt ruột thay ông.
Thật ra sau hôm lễ tế Thiệu Huyền thức tỉnh, khi trở về Khắc đã tìm Cách đổi lấy hai phôi đá thích hợp, sau đó gia công hai ngày liền mới làm ra hai cái vại này.
Cái vại này kích cỡ tương tự như cái vại Cách dùng để mang thức ăn cho bọn trẻ trong hang mỗi ngày, nhưng kỹ thuật gia công lại tốt hơn rất nhiều, vách vại có độ dày như nhau nhưng bên trong lại được mài rất nhẵn bóng, bên ngoài không chỉ được mài dũa cẩn thận mà còn khắc lên hoa văn núi non chim thú,... có rất nhiều thú Thiệu Huyền chưa nhìn thấy bao giờ, chắc là lúc đi săn Khắc nhìn thấy.
Con người của Khắc khi làm công cụ chỉ chú tâm đến tính thực dụng chứ rất ít khi làm hoa văn, bây giờ làm cái vại này tặng cho Thiệu Huyền có thể thấy ông xem trọng Thiệu Huyền thế nào.
“Chiếc vại này thật đẹp!” Mấy người Lang Hạ vây quanh ngưỡng mộ nói.
Tuy rằng thường ngày luôn chú trọng tính thực dụng hơn, một cái vại nước cũng không đáng phải tính toán gì, nhưng ai mà không thích những thứ đẹp đẽ, tinh tế?
Hai cái vại không những to mà còn có hoa văn đặc thù, lại được cộng thêm nắp vại nữa. Thông thường nhiều hộ gia đình sẽ dùng da thú hoặc cỏ khô đậy lên, rất ít người dùng nắp đậy, cho dù là hai chiến sĩ sống trên lưng núi, trong nhà họ cũng không có nắp vại như thế.
“Đúng đó, cái vại này thật tốt, chú sống nhiều năm như thế mà vẫn chưa thấy qua cái vại nào tốt thế này bao giờ.” Cách nói.
“Khắc mà hai người nói, có phải là người trước đây làm bẫy rất nổi tiếng không?” Ngang đi đến cùng với Lang Hạ hỏi.
“Đúng, là ông ấy.” Lang Hạ gật đầu.
“Nghe nói đã từng có rất nhiều người muốn theo Khắc học, sau đó thì...” Sau đó thì Ngang không nói nữa.
Sau đó thì sao?
Sau đó thì những người muốn học nghề với Khắc nếu không phải tức đến nỗi bỏ đi, bị mắng đến nỗi bỏ đi thì cũng bị ông đá ra ngoài. Sau đó thì dần dần không ai đến tìm Khắc nữa, ông cũng dời nhà từ lưng núi xuống chân núi ở.
Năm đó Khắc rất nổi tiếng trong bộ lạc, chỉ là hiện giờ rất ít người nhắc đến ông.
“Lão Khắc rất có tài, tuy có hơi khó khăn nhưng đi theo ông ấy có thể học được rất nhiều thứ.” Cách lấy hết ruột gan nói với Thiệu Huyền.
Lang Hạ cũng đi qua cổ vũ Thiệu Huyền, anh kể rằng năm xưa khi theo ông nội học bắn cung cũng bị mắng không ra gì, lúc đó không chỉ bị mắng mà còn bị đánh nữa. Ông nội của Lang hạ năm đó cũng là một chiến sĩ rất ưu tú, Lang Hạ đừng hòng trốn khỏi bàn tay ông.
Những đứa trẻ xung quanh nhìn thấy Lang Hạ bị mắng thì xúm lại cười anh, khi đó Lang Hạ cảm thấy rất mất mặt, còn tức giận ông nội mình rất lâu. Sau này khi Lang Hạ trở thành một chiến sĩ mới hiểu được sự khổ tâm của ông nội khi đó.
Trong lúc họ săn thú trong rừng sâu, nhiều khi cung tên không thể trực tiếp giết chết mãnh thú nhưng lại có tác dụng khởi động cơ quan. Cũng vì là một tay cung giỏi nên Lang Hạ rất nhanh chóng được kết nạp vào đội săn, mỗi lần săn bắn xong cũng được chia rất nhiều thức ăn, ít ra anh cũng giỏi hơn những người cùng trang lứa rất nhiều.
“Có thể học thêm nhiều kỹ năng tốt thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn, không những có thể đứng ở vị trí cao trong đội săn, nói xui một chút là sau này khi đi săn có nguy cơ tàn tật, trở nên tàn tật thiếu chân thiếu tay như ta và Lão Khắc, không tiện ở lại đội săn thì cũng có kế sinh nhai trong bộ lạc, sống đầy đủ hơn, không lo bị đói.” Cách nói.
Thế nên Lang Hạ và Cách đều tán thành, cho dù có bị mắng không ra gì cũng phải cố gắng, có bao nhiêu kỹ thuật thì học bấy nhiêu, tốt nhất là học hết tất cả các món nghề của đối phương, cũng như Khắc là người giấu rất nhiều món nghề cũng phải moi ra cho bằng hết!
Nghe họ nói Thiệu Huyền gật đầu mạnh “Con hiểu ý của mọi người. Muốn theo người khác học nghề, cái gì cũng có thể giữ trừ thể diện.”
Lang Hạ, Cách cùng nói: “Đúng!”