Khi Nguyên Thanh tỉnh lại thì là giữa trưa rồi. Ngụy Tư Lẫm đã thay quân trang xong xuôi. Tiếng giày da cộp cộp lại gần Nguyên Thanh, hắn nói: "Hôm nay tôi đi đưa tin trên Bộ tư lệnh."
Nguyên Thanh ngẩn ngơ. Người tốt nghiệp trường quân đội, đương nhiên là phải phục vụ cho quốc gia. Cậu gật đầu: "Đi nhanh đi." Ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Đừng để muộn."
Ngụy Tư Lẫm đáp "Ừm", chờ một chút lại nói: "Dậy rồi thì xuống ăn đi, tôi nấu cháo." Nguyên Thanh run run, thế này sao mà giống vợ chồng già, rồi lại nhìn đối phương, gương mặt hơi nóng lên.
"Em biết rồi." Cậu vươn tay trần lên chỉnh lại cổ áo cho hắn: "Chờ anh về." Dứt lời, Nguyên Thanh nhìn Ngụy Tư Lẫm đi ra ngoài, khép cửa lại mà trong lòng nóng lên, lo lắng không thôi.
Bất an trong lòng lại biến mất, thiếu gia tốt như thế, ông trời cũng chẳng vứt bỏ anh ấy đâu.
Nguyên Thanh nghĩ vậy, rời giường, eo hơi tê, nơi riêng tư cũng vậy khiến cậu nhớ tới những cảnh trần trụi đêm qua. Mặt Nguyên Thanh đỏ bừng, lấy chiếc áo cổ đứng khoác chiếc áo lập lĩnh ngắn lên, bên dưới mặc váy trơn.
Ăn cháo xong, quản gia đưa đồ ăn tươi đến. Mùa thu, ban đêm tới sớm, Nguyên Thanh tết tóc, đứng dậy, xuống bếp, đốt đèn. Trời hoàng hôn hiện lên rõ nét.
Cậu chần sơ thịt ba chỉ, chín đến bảy phần mới vớt ra, dùng que trúc nhỏ chọc lỗ nhỏ bên trên với mật độ khá dày. Ngụy Tư Lẫm trở về vào giờ cơm tối, giũ giũ hơi lại, uống ngụm trà, lại thấy Nguyên Thanh đẩy cửa bước vào, bưng hai món ăn.
Lại đồ nữ nhưng là sườn xám màu trắng họa tiết vàng. Cậu mặc trông cũng không thấy kỳ quái chỗ nào mà thực tế rất đẹp.
Hắn vội bước lên giúp, vừa thấy món thịt nướng da giòn mới hỏi: "Biết tôi thích ăn gì à?"
Nguyên Thanh gật đầu: "Mẹ bảo em hết."
Ngụy Tư Lẫm "Chậc" một tiếng: "Mẹ cũng nói nhiều đó nhỉ." Nguyên Thanh im lặng xới cơm. Ngụy Tư Lẫm cởi hai cúc áo, gắp một gắp, ngon lành: "Ngon."
Thấy hắn nói vậy, trái tim chưa yên của Nguyên Thanh cũng nhẹ nhõm: "Vậy ăn nhiều lên ạ." Cậu tháo dây buộc, tóc xõa ra, nom tựa tiên nhân. Ngụy Tư Lẫm nhìn, nhớ tới điều gì mới nói: "Em chỉ hơn đàn ông cái thứ đó thôi, không cần ngày nào cũng mặc đồ đàn bà đâu."
Nguyên Thanh nghe vậy thì run rẩy, hỏi: "Thiếu gia không thích sao?" Ngụy Tư Lẫm đáp: "Cũng không phải." Hắn và một miếng cơm, im lặng một lát mới nói: "Chúng ta bây giờ chuộng tự do. Em thích thì mặc cũng được."
Nguyên Thanh gật đầu, nói nhỏ: "Em... em không có đồ nam." Ngụy Tư Lẫm ngẩn người, đáp lời: "Không sao, hôm sau đi may mấy bộ với em."
Với cậu. Nguyên Thanh bắt lấy hai chữ đó, vui vẻ lắm. Cậu đáp "vâng", kẹp tóc lại rồi ăn cơm. Tuy khi ăn hai người không nói nhiều nhưng không khí cũng ấm áp.
Cơm nước xong xuôi, Ngụy Tư Lẫm ngồi ghế đọc báo. Xem tin chiến sự ở Bắc Bình, chuyện cách mạng, chữ trong mắt cứ nhỏ tí, đọc một hồi, nạp hết tin tức rồi bỏ xuống.
"Thắng, dân khổ mà thua dân cũng khổ." Ngụy Tư Lẫm hạ mắt, nhìn ngọn lửa. Vầng sáng gắng gượng một hồi rồi tắt hẳn. Hắn quay đầu thì thấy trên tay Nguyên Thanh có vết bỏng nhỏ.
"Thanh Thanh." Ngụy Tư Lẫm gọi, Nguyên Thanh nghe thấy thì "Dạ" một tiếng rồi bước tới: "Thiếu gia."
"Sao còn gọi thiếu gia thế." Hắn nhíu mày. "Hôm qua còn là tiểu phu nhân cơ mà." Mặt Nguyên Thanh đỏ bừng, hỏi: "Thế gọi là gì thì được?"
"Tên." Ngụy Tư Lẫm đáp. Nguyên Thanh hé môi: "Tư Lẫm." Giọng nhẹ nhàng như vắt được ra nước.
làm tai Ngụy Tư Lẫm nóng lên, kéo cậu lại: "Thấy trên đường, chắc là hợp em." Hắn nói, lấy một thỏi son ra: "Là cái lipstick đang thịnh hành ấy."
Nguyên Thanh nghe hắn nói tiếng nước ngoài, thẹn thùng hỏi: "Là cái gì vậy?" Ngụy Tư Lẫm mới nói: "Son môi, thoa ngoài miệng."
Sau đó đứng dậy: "Tôi muốn, em phải thoa." Đột nhiên Ngụy Tư Lẫm lại nói quanh co, hạ giọng xuống một chút: "Em mà thoa, nhất định đẹp lắm."
"A." Nguyên Thanh lùi hai bước, áy náy: "Tiêu khoản tiền này làm gì, phí ạ..." Ngụy Tư Lẫm không đáp, nhét thỏi son vào tay cậu. Da hai người vừa chạm nhau, đều ướt át, nóng bỏng như lửa.
Hơi thở Ngụy Tư Lẫm hơi nặng nề: "Không phí." Hắn đẩy cậu một cái: "Thoa một lần đi tôi xem nào."
Nguyên Thanh ngồi xuống trước gương, cẩn thận mở ra. Màu đỏ tựa hoa hồng, cậu vừa nhìn thấy, tay hơi run lên.
Lần đầu trong đời, mới lạ. Nguyên Thanh hé miệng, thoa lên viền môi, hơi tràn ra ngoài. Ngụy Tư Lẫm nhìn mà khô cả miệng, uống cạn ly trà, nhìn Nguyên Thanh thoa son xong.
Trên nền tuyết trắng xuất hiện đóa phù tang đỏ thắm. Trên nền tuyết trắng, đôi môi kia quả thực quyến rũ.
Ngụy Tư Lẫm ghé lại, ánh mắt đóng đinh trên mặt Nguyên Thanh: "Đẹp thật." Hắn hạ giọng, vui vẻ ngợi khen. Nguyên Thanh xấu hổ: "Đỏ quá, em lau đi đây."
"Không hề." Ngụy Tư Lẫm dán lên môi cậu, màu đỏ ấy dính lên môi hắn. Răng cắn lên bờ môi, dính đỏ, lưỡi quấn quýt. Nguyên Thanh rên khẽ. Hai người ôm nhau, nụ hôn ướt át.
"Muốn em." Hắn lần tay vào vạt áo, cởi ra, cách váy xoa bên dưới. Eo Nguyên Thanh mềm nhũn, đặt son lên bàn. Ngụy Tư Lẫm vén tóc cho cậu rồi lại hôn lên, tay cởi một bên áo, vân vê một bên vú đến đỏ lên rồi hỏi: "Muốn không?"