[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt
Chương 99: Mới đấu cũ.
Dạo gần đây toàn thể tân viện sinh của trường quân đội liên bang đều cảm thấy cuộc sống của mình như không còn điều gì có thể làm khó mình nữa. Sau buổi học về cơ giáp cũng như được nhìn tận mắt con cơ giáp PX- 3 của Nguyên soái thì các bài tập sau đó bắt đầu ở mức độ cao hơn rất nhiều.
Nhưng hiển nhiên Nam Cung Hàn Dương hiểu rõ một điều, không có ai là toàn năng cả, có thể sẽ có những người có tài trong việc này nhưng lại bất tài trong việc khác. Hắn dựa vào những bài luyện tập cơ bản hằng ngày rồi phân viện sinh ra thành hai đội khác nhau, một đội chuyên về chiến đấu còn một đội thì chuyên về kĩ thuật.
Bốn người Diệp Thanh An thì Diệp Thanh An và An Tử Thiên ở đội chiến đấu là đội 1, Lam Phương Lâm và Nhạc Dương Vũ thì ở đội kĩ thuật là đội 2. Nhạc Dương Vũ thì khỏi phải nói, trước đó cậu ta đã từng giúp đội kĩ thuật của Nam Cung Hàn Dương trong việc phá giải lớp màn chắn quanh tinh cầu nguyên thủy, còn Lam Phương Lâm thì mới phát hiện gần đây, thao tác tay của cậu ấy rất nhanh rất có ích trong việc thao tác với phi hành khí.
Giáo sinh cũng được Nam Cung Hàn Dương chia ra hai đội để dễ huấn luyện, tất nhiên là Nam Cung Hàn Dương huấn luyện cho đội 1.
Những bài tập của đội 1 nhìn qua rất khó khăn nhưng tất cả đều đã được Nam Cung Hàn Dương tính toán kĩ lưỡng dựa theo sức bền trung bình của cả đội, nên đa phần mọi người đều có thể hoàn thành.
Hôm nay Nam Cung Hàn Dương đại phát từ bi cho đội 1 nghỉ ngơi một buổi chiều, tất cả mọi người ai cũng đều hào hứng, hiển nhiên Diệp Thanh An cũng như vậy.
Gần đây cậu phát hiện ở sau khu huấn luyện trong rừng cây sau trường có một con suối nhỏ, có rất nhiều cá.
Từ nhỏ tới lớn Diệp Thanh An chưa từng trải nghiệm tự tay bắt cá và nướng cá là như thế nào nên cũng rục rịch muốn thử xem sau. Lúc làm những chuyện như thế này thì tất nhiên là phải lôi kéo theo đồng bọn rồi, nhưng Nhạc Dương Vũ cùng Lam Phương Lâm đều đang học cả cho nên đồng bọn của Diệp Thanh An biến thành Bánh Bao Nhỏ.
"Mày đứng ở đây canh cho tao, lát nữa bắt được cá, nướng xong tao cho mày ăn đầu tiên." Diệp Thanh An hứa hẹn.
Bánh Bao Nhỏ: "..." Cậu là muốn tôi thử độc trước cho cậu thì có… với lại tôi cũng đâu có ăn thức ăn được, món ăn yêu thích của tôi là dầu máy cơ.
Diệp Thanh An hoàn toàn không biết lời hứa hẹn của mình kém hấp dẫn đối với Bánh Bao Nhỏ như thế nào. Cậu xắn tay áo lên chuẩn bị bước xuống nước.
"Ồ, xem tôi bắt được gì nè, một con mèo đang trộm cá à?".
Diệp Thanh An bị tiếng động bất chợt phát ra ở sau lưng làm giật mình, suýt nữa trước chân té xuống, cũng may là tự cậu giữ thăng bằng lại được.
"Sao lại là anh?". Diệp Thanh An không quá vui vẻ thốt lên khi nhìn thấy người đang ngồi trên cành xây gần đó.
"Sao vậy? Thấy tôi thì cậu không vui à?". Nam Cung Hàn Dương hỏi.
"Đúng vậy, tôi cảm thấy tần suất ngẫu nhiên gặp nhau giữa chúng ta quá nhiều." Diệp Thanh An nói.
Nam Cung Hàn Dương cảm thấy lần này hắn thật sự rất là vô tội, hắn chỉ muốn nằm trên cây nghe chim hót một chút thôi không ngờ lại vô tình nghe được giao dịch bất bình đẳng giữa Diệp Thanh An và Bánh Bao Nhỏ chứ hắn cũng không cố ý mà.
Nam Cung Hàn Dương vẫn còn chưa biết nên giải thích cho bản thân thế nào thì Diệp Thanh An đã thở dài, giành nói trước: "Thôi vậy, coi như lần này anh có lộc ăn, đợi tôi bắt được cá nướng lên sẽ cho anh ăn đầu tiên."
Nam Cung Hàn Dương: "..." Cậu lấy tôi ra làm chuột bạch thí nghiệm thì nói thẳng ra đi, còn phúc với lộc cái gì?
Sau đó hắn lại thở dài.
Thôi vậy, ít nhất đối với cậu hắn còn ít giá trị lợi dụng.
Diệp Thanh An vừa bước xuống nước, cảm thấy làn nước mát lạnh thật sự rất thoải mái, cậu cúi người, vớt nước lên rửa hai cánh tay của mình, lúc này bỗng nhiên quang não trên cánh tay cậu lóe lên tia ánh sáng đỏ.
Diệp Thanh An nhớ ra đã lâu rồi cậu chưa đi bảo hành quang não nên có lẽ nó đã gặp trục trặc, hiện tại cũng không nên để quang não chạm nước, Diệp Thanh An tháo quang não trên tay ra, thuận tay ném nó đến vị trí của Nam Cung Hàn Dương, Nam Cung Hàn Dương theo phản xạ bắt được.
"Giữ nó giúp tôi."
Nói xong cậu bắt đầu chiến đấu với đàn cá dưới suối.
Bây giờ mới đầu giờ chiều, ánh nắng bên trên bầu trời len lỏi qua từng tán cây chiếu xuống mặt nước, mặt nước lại bị Diệp Thanh An quậy cho lượn sóng, vài tia nắng bị ánh nước phản chiếu lại chiếu vào đôi mặt Nam Cung Hàn Dương cũng chiếu thẳng vào trong tim hắn.
Đúng lúc này quang não của Diệp Thanh An bỗng nhiên tích tích kêu lên. Nam Cung Hàn Dương định gọi Diệp Thanh An đến nhận cuộc gọi thì ánh mắt lướt đến cái tên hiển thị trên đó.
Là Lăng Thần!
Ánh mắt Nam Cung Hàn Dương hơi tối lại, 'lỡ tay' quẹt vào nút từ chối trên màn hình giả lập.1
Chỉ là ít phút sau, Lăng Thần lại gọi đến.
Nam Cung Hàn Dương nhìn Diệp Thanh An đang bắt cá ở xa xa, lại nhìn cái tên chướng mắt đang hiện lên trên màn hình giả lập, nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
Màn hình giả lập lập tức bật ra, trước mặt Nam Cung Hàn Dương liền hiện ra một gương mặt có phần tiều tụy.
"Thanh An, cuối cũng em cũng chịu nhận máy rồi." Người ở trong màn hình giả lập tỏ vẻ đau khổ cùng cực, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt lạ lẫm của Nam Cung Hàn Dương thì quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
"Anh là ai? Sao lại cầm quang não của Thanh An?". Lăng Thần nhíu mày.1
Nam Cung Hàn Dương bị một câu 'Thanh An' hai câu cũng 'Thanh An' của đối phương chọc tức, trầm giọng: "Tôi mới là người cần hỏi câu đó, cậu là ai? Gọi cho em ấy có việc gì?".
Lăng Thần bị giọng điệu như chủ nhà của Nam Cung Hàn Dương khiến cho khó chịu: "Tôi chỉ muốn nói trực tiếp với Thanh An thôi, đưa quang não cho em ấy đi."
Nam Cung Hàn Dương nhếch môi: "Vậy thì không được rồi em ấy đang bận chuẩn bị bữa trưa cho tôi rồi, nếu không có việc gì quan trọng thì không cần nói nữa."
Nói xong Nam Cung Hàn Dương tắt máy, thao tác nhanh lẹ mà bỏ luôn số quang não của Lăng Thần vào danh sách đen.1
Đồ cũ không có giá trị kỉ niệm thì tốt nhất là nên bỏ đi, cụ thể là chồng cũ.