Khoảng buổi trưa, Nam Cung lão đang ngồi trên sau vườn đánh cờ cũng với hệ thống trí năng thì nhận được nhắc nhở có phi hành khí từ Giang gia đến xin được đáp xuống trước sân.
Nam Cung lão vừa nhìn đến Giang gia đã không cần nghĩ nhiều mà đưa tay ấn duyệt, sau đó thì vội vã tắt bàn cờ chống gậy đi ra phía trước.
Chẳng bao lâu sau thì phi hành khí đã xuất hiện, sau đó từ từ đáp xuống trước sân Nam Cung gia, Diệp Thanh An bước xuống, nhịn không được mà nhìn xung quanh một chút.
m thần cảm thán quả nhiên là nhà của nguyên soái đế quốc.
Diệp Thanh An theo lời của ông ngoại chuyển lời mời đến Nam Cung lão. Bạn bè lâu năm mời, Nam Cung lão nào sẽ từ chối, vừa vặn ông cũng đang muốn đi đây đó cho khuây khỏa không ngại làm phiền ông Giang thêm mấy ngày.
Chuyển lời xong, Diệp Thanh An vốn dĩ muốn rời đi ngay, chỉ là Nam Cung lão quá nhiệt tình lôi kéo cậu ở lại trò chuyện, Diệp Thanh An cũng không tiện từ chối, liền ngồi xuống trò chuyện cùng ông mấy câu.
Cho đến lúc Diệp Thanh An đứng dậy chuẩn bị rời đi thì hệ thống trí năng của Nam Cung lão thông báo phi hành khí của nguyên soái trở về.
Diệp Thanh An hơi nhướng mày, nhìn thấy Nam Cung lão đứng lên đi ra phía trước, cậu cũng đi theo sau.
Nam Cung Hàn Dương mệt mỏi bước ra khỏi cửa phi hành khí, vừa không quên lải nhải một câu với ông mình: "Mấy lão cáo già của Liên Bang thật sự là làm con tức chết mà, bọn họ vậy mà trực tiếp xâm nhập vào hệ thống máy chủ của con để lấy thông tin mà không thông báo với con."
"Còn chưa xuống tới nơi đã lải nhải thằng nhóc này sao lại không chịu đứng đắn một chút chứ?". Nam Cung lão gõ gõ gậy, nhắc nhở một câu.
Nếu để người ngoài nghe thấy được câu nói này của Nam Cung lão, chắc chắn họ sẽ mở to mắt mà hỏi lại rằng: Nguyên soái mà không đứng đắn á?
Hình tượng của Nam Cung Hàn Dương bên ngoài luôn là một bộ dáng lạnh lùng, nghiêm nghị và quyết đoán. Hắn đối với Liên Bang chính là một bức tường vững chắc nhất cho mọi người, là người đã chiến thắng bao nhiêu trận đấu sống còn với quân địch. Họ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến rằng, Nam Cung Hàn Dương thực chất là một người rất tùy hứng, là một đứa cháu luôn phải khiến Nam Cung lão đau đầu.
Nam Cung Hàn Dương cũng không có nghe lời nhắc nhở của Nam Cung lão, mệt mỏi mà xoa xoa trán: "Mấy tháng kế tiếp trừ khi là mấy sự kiện cấp S nếu không thì ông đừng có gọi con, con sẽ không đi đâu cả, mệt chết đi được."
Dứt lời, tầm mắt của Nam Cung Hàn Dương vừa vặn đụng phải tầm mắt của Diệp Thanh An.
Nam Cung Hàn Dương: "..."
Chắc là hắn mệt đến hoa mắt rồi nhỉ? Sao đột nhiên hắn lại nhìn thấy Diệp Thanh An ở đây?
Diệp Thanh An: "Lại gặp nhau rồi, nguyên soái."
Nam Cung Hàn Dương: "... S- sao cậu lại ở đây vậy?".
Mặc dù câu hỏi là hỏi Diệp Thanh An nhưng Nam Cung Hàn Dương lại nhìn Nam Cung lão, hi vọng ông có thể giải đáp cho mình.
Nam Cung lão hiển nhiên cũng chẳng có gì phải giấu: "Giang lão gia tử mời chúng ta đến Giang gia dùng bữa tối, ta định gọi cho con đây, nhưng mà khi nãy con nói không muốn đi rồi thì thôi vậy để ta đi đến tạ lỗi với Giang lão, con vào trong nghỉ ngơi đi."
Nam Cung Hàn Dương: "..."
Ai? Ai nói không đi?1
"Khụ… Nếu Giang lão đã mời thì sao không thể không đi được, quan hệ của hai nhà chúng ta cũng không phải xa lạ…" Nam Cung Hàn Dương vội vàng bào chữa.
Diệp Thanh An lại không xem là đúng: "Nguyên soái là người trăm công nghìn việc, ông ngoại ắt hẳn cũng sẽ không để trong lòng, nguyên soái vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt mới đúng."
Nam Cung lão cũng lo lắng: "Ông thấy con cũng đã ốm đi nhiều lắm rồi đấy, vào trong nghỉ ngơi cho tốt đi!".
Nam Cung Hàn Dương: "..."
Đây chắc là ngày đầu tiên trong cuộc đời hắn bị nghẹn họng nhiều lần như vậy.
Diệp Thanh An nhìn vẻ mặt nghẹn họng trăn trối của hắn, trong lòng cười thầm ha hả. Nhưng bên ngoài vẫn vô cùng đứng đắn quan tâm sức khỏe của hắn.
Nam Cung Hàn Dương một mặt kêu khổ không ngừng, một mặt biểu hiện rằng bản thân vẫn còn rất khỏe khoắn không cần phải nghỉ ngơi.
Nguyên soái đại danh đỉnh đỉnh để quốc vậy mà nói chuyện, câu trước câu sau vả nhau bôm bốp.
Sau hơn vài phút thuyết phục Nam Cung lão rằng bản thân vô cùng vô cùng vô cùng khỏe thì hắn cũng thành công toại nguyện mà được cùng Nam Cung lão đến Giang gia dùng bữa.
Diệp Thanh An cố nhịn cười, sau đó thì xin phép trở về trước.
Nam Cung lão còn chưa kịp nhắc nhở thì Nam Cung Hàn Dương đã vô cùng hiên ngang đi tiễn người về.
Trước khi lên phi hành khí Diệp Thanh An vẫn là nhịn không được mà âm dương quái khí hỏi một câu: "Tin nhắn của tôi… anh thấy chưa?".
Nam Cung Hàn Dương: "?"
Tin nhắn? Tin nhắn gì?
Nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của hắn, Diệp Thanh An hiểu là hắn đã không kiểm tra tin nhắn của mình, liền không hỏi nữa mà quay người lên phi hành khí rời đi.
Nhìn phi hành khí biến mất khỏi không phận của Nam Cung gia, Nam Cung Hàn Dương mới giật mình mà tỉnh táo lại.
Hắn mở quang não lên xem.
Từ sớm tới giờ hắn nhớ bản thân chỉ nhận duy nhất một tin nhắn lúc đang ở trong phòng họp.
Chắc… không phải đâu nhỉ?
Mặc dù đã tự trấn an mình, cũng đã tự chuẩn bị sẵn tâm lí một chút, nhưng khi mở ra thấy được tin nhắn của Diệp Thanh An Nam Cung Hàn Dương vẫn như bị sét đánh 'uỳnh' một cái.
Nhớ lại vẻ mặt âm dương quái khí của Diệp Thanh An lúc rời đi hẳn là hắn đã để lại ấn tượng xấu trong mắt cậu ấy rồi.
Nam Cung Hàn Dương tắt quang não, ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn tiêu rồi!