[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt
Chương 112: Gặp lại cố nhân.
Mẫn Kì trừng to mắt không thể tin tưởng được mà nhìn chằm chằm kết quả trên màn hình.
Chắc chắn là hệ thống có gì đó sai sót rồi, nếu không thì sao lại có thể đưa ra một cái kết quả trái ngược với thực tế như thế này?.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Thanh An, ánh mắt giận dữ tựa hồ hóa thành thực thể.
Không chỉ có Mẫn Kì bất ngờ vì kết quả mà cả trường quân đội Độc Lập tưởng chừng như đã nắm chắc chiến thắng, hay trường quân đội Liên Bang đã sẵn sàng thua cuộc đều cảm thấy hoang mang không thể tin được.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Mẫn Kì, Diệp Thanh An vẫn có một vẻ mặt dửng dưng như là cậu đã sớm biết được kết quả này.
Mà sự thật cũng chính là như vậy.
Cậu từ trên cành cây cao nhẹ nhàng đáp xuống, hiếm khi có dịp mà vui lòng giải thích với Mẫn Kì: "Các cậu đã đưa ống nghiệm cho sai người rồi."
Mẫn Kì mở to mắt.
Diệp Thanh An hơi nở nụ cười:
"Khanh Ngữ không phải là 'giáo sư'."
"Cái gì?". Mẫn Kì còn chưa kịp bất ngờ thì đám người bên Liên Bang đã bất ngờ trước, mà trong số đó lớn tiếng nhất là Hoàng Băng Ngân.
"Cậu nói Khanh Ngữ không phải 'giáo sư' hả?" Hoàng Băng Ngân hơi bất ngờ, dù sao thì mấy bữa nay cô mất ăn mất ngủ tìm cách bảo vệ Khanh Ngữ 24/24 vậy mà bây giờ lại đứng đây nói với cô Khanh Ngữ không phải là 'giáo sư'.
Mẫn Kì cũng tức giận: "Các cậu bảo vệ cô ấy kĩ càng như vậy mà bây giờ lại bảo cô ấy không phải 'giáo sư' à?".
"Các cậu biết kế 'điệu hổ ly sơn' chẳng lẽ bọn tôi không biết sao?" Diệp Thanh An vô cùng tự tin.
"Không phải ban đầu chúng ta bàn Khanh Ngữ sẽ là 'giáo sư' sao? Sao lại đổi rồi? Mà 'giáo sư' thật sự là ai?". Quân Minh hoang mang hỏi cậu.
Diệp Thanh An thản nhiên chỉ chỉ bản thân: "Là tôi nè, cổ nhân có câu muốn lừa được người khác thì trước hết phải tự lừa bản thân mình, xem ra câu nói đó thật đúng.".
Nghe thấy lời Diệp Thanh An nói, Mẫn Kì lập tức bắt được nhược điểm: "'Giáo sư' không được bước ra khỏi vạch phân giới, cậu đã vi phạm rồi sao có thể thắng được? Kết quả này không công bằng!".
"Không công bằng? Từ đầu tới cuối, tôi chưa hề bước qua khỏi vạch phân giới nhé." Diệp Thanh An chỉ về vạch phân giới ở trước mặt mình.
Lúc này Mẫn Kì và những người khác mới nhận ra từ đầu tới cuối hình như Diệp Thanh An đều đứng ở trên cành cây chiến đấu tầm xa, nếu nói có qua vạch thì chắc là chỉ có họng súng của cậu mà thôi.
Mẫn Kì không ngờ Diệp Thanh An lại có thể thắng được bọn họ dù cho bọn họ đã suy tính rất kĩ càng.
Nhưng quả thật chiến thắng này rất thuyết phục, là bọn họ từ đầu đã khinh địch.
Mẫn Kì đứng thẳng dậy, thở dài một hơi, nhìn về phía Diệp Thanh An trầm mặc cảm thán: "Quả không hổ danh là trường quân đội Liên Bang, trận này tôi thua tâm phục khẩu phục."
Diệp Thanh An híp mắt: "Cậu cũng không tồi."
Hai đội nhanh chóng tách ra, ai về chỗ của người nấy. Sau ba ngày ăn lông ở lỗ, cuối cùng cũng được trở về với chăn ấm nệm êm, đám người trường quân đội Liên Bang sắp vui đến phát rồ, nghe nói còn kéo nhau đến một quá ăn tàn sát hết thức ăn trên quầy.
**
Thi xong, bọn họ có hai ngày ở lại du lịch trên tinh cầu, phòng cơ giáp của Nam Cung Hàn Dương Diệp Thanh An đã đi xem qua rồi, dù cho căn phòng đó rất hấp dẫn nhưng mà khi đi vào quá rắc rối, Nam Cung Hàn Dương lại không có ở đây, đến đó cũng chẳng có ai bảo kê nên thành ra Diệp Thanh An cũng lười đến đó.
Nhìn trời dần xuống sắc, Nam Cung Hàn Dương đã trở về mẫu tinh không biết hiện tại đang làm gì.
Vô thức nghĩ đến Nam Cung Hàn Dương ở cách mấy trăm năm ánh sáng ngoài vũ trụ, Diệp Thanh An lấy quang não ra định nhắn cho đối phương, chỉ là lúc định nhấn gửi đi thì cậu lại đổi ý.
Nam Cung Hàn Dương hẳn đang rất bận bịu, cậu không nên làm phiền hắn thì hơn.
Diệp Thanh An thở dài đặt quang não xuống, quyết định tự mình đi dạo một hồi.
Trong không gian tĩnh mịch của xế chiều, tiếng côn trùng trong những bụi cỏ râm ran phát ra những giai điệu như đang hòa tấu một bản nhạc, Diệp Thanh An như có điều gì dẫn dắt mà cứ đi thẳng rồi đi thẳng, đến khi cậu ý thức lại được thì bản thân đã đi một khoảng cách khá xa rồi.
Diệp Thanh An xoay người, định quay trở về thì cùng lúc đó bên trong bụi có gần đó phát ra tiếng sột soạt cũng một mùi rỉ sắt như mùi máu.
Tò mò là đặc tính vốn có của con người, cho dù qua hàng ngàn năm cũng không thay đổi, Diệp Thanh An cũng vậy, cậu nhẹ nhàng tiến về phía bụi cây, len lén vạch ra một lỗ nhỏ, xuyên qua những tán lá để nhìn vào bên trong.
Sau đó cậu hoảng hốt khi nhìn thấy một người tóc đỏ đang ôm cánh tay nhỏ máu nằm dựa bên một gốc cây, nhưng điều khiến người ta để ý hơn cả là đôi đồng tử đỏ thẫm của người nọ.
Đôi mắt màu đỏ là đặc trưng của trùng tộc.
Hơn nữa Diệp Thanh An cậu biết người này.
Đội trưởng đội 1 - quân đoàn 1 của trùng tộc - Erkid.