Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 105: Hiểu Lầm



Thời gian trôi qua, cuối tuần cũng đã đến, không có gì quá bất ngờ khi mà tên của Diệp Thanh An có trong danh sách viện sinh được đại diện tân sinh đi thi đấu giao hữu với trường quân đội tinh cầu khác, ba mười người người trong đó có 9 cái tên vô cùng quen thuộc là Diệp Thanh An, Quân Minh, Tần Ngôn, Nhạc Dương Vũ, An Tử Thiên, Lam Phương Lâm, Khanh Ngữ, Hoàng Băng Ngân, Mạc Úc. Ngoài ra còn 21 người khác đều là những tinh anh trong tinh anh, tài năng vô cùng nổi bật.

Trận thi đấu lần này diễn ra ở tinh cầu có số hiệu #7416 là tinh cầu mà binh đoàn 1 do Nam Cung Hàn Dương quản lí đang đóng quân.

Diệp Thanh An nghe mà hai mắt tỏa sáng: "Không phải anh nói chỗ đó của anh có một hầm chuyên để cơ giáp hay sao?".

Nam Cung Hàn Dương nhướng mày, không ngờ Diệp Thanh An vẫn còn nhớ chuyện đó: "Đúng vậy, lần trước đã hứa cho cậu xem, vừa đúng lúc lần này đi cho cậu ngắm thỏa thích."

Nói xong hắn còn đưa tay vuốt nhẹ đầu của Diệp Thanh An, vuốt thẳng lại vài cọng tóc rối của cậu.

"A! Anh làm gì vậy?". Diệp Thanh An ôm đầu, nguy hiểm nhìn hắn

Động tác của Nam Cung Hàn Dương hơi khựng lại: "Tóc cậu hơi rối nên tôi vuốt một chút."

"Cái gì mà rối chứ? Anh biết khó khăn lắm tôi mới làm phồng tóc được không!!". Diệp Thanh An mạnh mẽ lên án hành vi làm xẹp tóc của Nam Cung Hàn Dương, ánh mắt như có thể đâm hắn vài chục lỗ.

Nam Cung Hàn Dương: "..."

Hắn thở dài: "Được rồi là lỗi của tôi." Dứt lời hắn lấy một viên kẹo ra từ trong túi: "Cho cậu, xem như chuộc lỗi nhé?".

"Anh xem tôi là con nít à?" Diệp Thanh An nhíu mày ghét bỏ, nhưng tay vẫn nhận lấy, lúc nhận còn nhỏ giọng lèm bà lèm bèm: "Con nít thời nay cũng không có bị dụ bằng mấy viên kẹo nhỏ xíu xiu này đâu."

Nam Cung Hàn Dương cũng không có chọc thủng sự không thành thật của cậu, nhìn Diệp Thanh An nhanh tay lẹ chân xé kẹo cho vào miệng, hắn thản nhiên cầm lấy vỏ kẹo từ tay cậu: "Ngon không?".

"Quá ngọt." Diệp Thanh An nhíu mày.

"Ừm, lần sau tôi đem cho cậu vị khác." Nam Cung Hàn Dương nói

"Ừm… tôi muốn mỗi ngày đều phải một vị khác nhau." Diệp Thanh An đòi hỏi.

"Được, đảm bảo không ngày nào trùng ngày nào." Nam Cung Hàn Dương nhìn người nào đó vừa mới ghét bỏ kẹo hắn đem tới giờ lại đòi mỗi ngày đều ăn một vị, cưng chiều mà đưa tay xoa đầu cậu.

"Đừng xoa đầu tôi, xẹp tóc mất!". Diệp Thanh An cúi gằm mặt, đẩy đẩy cái tay đang làm loạn trên đầu mình ra.

Diệp Thanh An không hiểu bản thân mình dạo này đang bị gì nữa, cậu vốn không thích ăn ngọt nhưng lại không biết vì sao vẫn luôn nhận kẹo của Nam Cung Hàn Dương, nhận mãi đến nỗi hiện tại cậu cảm giác cái vị ngọt ngào trong miệng cũng không tệ lắm, kẹo vào miệng không chỉ kích thích vị giác nơi đầu lưỡi mà còn gõ nhẹ nhẹ vào trong cả trái tim cậu nữa.

**

Ngày thi đấu đã tới, Diệp Thanh An lên phi thuyền cùng Nam Cung Hàn Dương và những người khác đi đến tinh cầu #7416, lần này trường đệ nhất Liên Bang sẽ đấu giao hữu với trường quân đội tinh tế Độc Lập. Trong lúc rảnh rỗi khi ngồi phi thuyền thì Quý Quảng có cho bọn họ một tập tài liệu về những thí sinh của trường quân đội tinh tế Độc Lập.

Trong ba mươi người được đưa đến, Diệp Thanh An đã có thể bắt gặp ngay một người khá kì lạ, cậu hỏi Nhạc Dương Vũ: "Người này, cái người tên Chúc Kì Nhiên này nè có phải là hơi lạ quá không nhỉ?".

Nhạc Dương Vũ cũng cảm thấy hơi là lạ: "Mỏ cậu ta có phải quá nhọn rồi không?".

Lam Phương Lâm liếc xéo cậu ta một cái: "Thái độ của cậu như vậy nếu trở về thời xưa thì biết gọi là gì không? Face samsung* đó!".

(*Body shamming (miệt thị về ngoại hình) => body samsung => Face samsung)1

Nam Cung Hàn Dương vừa vặn đi ngang qua gần đó, nghe thấy vậy thì hơi ghé mắt nhìn, sẵn tiện giải thích cho Diệp Thanh An: "Cậu ấy là con lai giữa hai chủng tộc là loài người và tộc Talpidae thuộc họ chuột chũi, đừng nhìn cậu ấy như vậy nhưng sau khi ra trường sẽ có rất nhiều binh đoàn tranh dành cậu ấy đấy, bởi vì tộc Talpidae có khả năng di chuyển trong lòng đất rất có ít trong việc dò xét địa hình cũng như tập kích bất ngờ."

Diệp Thanh An được mở mang tầm mắt ồ một tiếng: "Còn có thể như vậy được à?".

Cậu lại nhìn sơ danh sách một hồi, nhận xét tổng quan của cậu thì người có thực lực mạnh nhất trong đội kia hẳn là người tên Mẫn Kì, trong danh sách đưa cậu ta có thể lực cùng tinh thần lực rất cao đều là cấp S, vừa nghe đã cảm giác vô cùng mạnh mẽ.

Từ Liên Bang đến tinh cầu #7416 mất khoảng 3 ngày thời gian, Diệp Thanh An xem danh sách một hồi cũng chán, đứng dậy nói một tiếng với những người ngồi gần mình rồi đi về phòng, phòng nghỉ ngơi đều là mọi người tự chọn. Có phòng đôi và cả phòng đơn, Diệp Thanh An tự mình một phòng nên cậu chọn phòng đôi, vừa đặt lưng xuống giường cửa phòng cậu lại bị người ta gõ nhẹ. Diệp Thanh An nằm không nhúc nhích ra hiệu với người máy ra mở cửa.

Nam Cung Hàn Dương đi vào vẻ mặt thong thả, chính trực: "Đến nhắc cậu dùng thuốc đây.". Nói xong hắn đưa tay lên hộp thuốc ở đầu giường lấy ra một viên thuốc đen ngòm đưa tới bên miệng cậu: "Thuốc này rất quý đấy, đừng có mà bỏ phí, không phải ai cũng có đâu."

"Sao anh biết tôi chưa uống chứ?". Diệp Thanh An cắn chặt miệng không phục.

"Tôi chính là tài năng như vậy đấy, cậu không phục à?". Nam Cung Hàn Dương tức đến cười.

Thuốc mà bác sĩ đưa cho hắn rất quý, mỗi lọ chỉ có mười mấy viên, mỗi ngày Diệp Thanh An phải uống hai lần, nay đã qua mười mấy ngày lại chưa thấy Diệp Thanh An nhắc đến việc cậu ấy hết thuốc, không cần nói hắn cũng biết cậu không uống thuốc.

"Thuốc cắn cậu à? Sao cậu lại không chịu uống?".

"Nó đắng lắm!". Diệp Thanh An vũng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Nam Cung Hàn Dương.

Sức của Diệp Thanh An rất mạnh cũng không có thua kém mấy với Nam Cung Hàn Dương, suýt nữa là thoát khỏi tay Nam Cung Hàn Dương mấy lần, Nam Cung Hàn Dương phải dùng cả người mình ngồi lên, kìm cậu nằm lên trên giường: "Thuốc đắng giã tật, cậu không uống tôi đánh cậu."

"Anh đừng có mà bạo lực!". Diệp Thanh An hét lên.

Nam Cung Hàn Dương lập tức bắt lấy thời cơ mà nhét thuốc vào miệng Diệp Thanh An, bắt cậu nuốt xuống.1

Diệp Thanh An nhăn nhó cả mặt, bị Nam Cung Hàn Dương kìm lại khó tránh khỏi, khó khăn nuốt thuốc xuống.

"Đắng quá…" Cậu nhăn mặt như con khỉ.

Nam Cung Hàn Dương thở dài bóc kẹo ra đút cho cậu: "Đỡ hơn chưa?".

Vị ngọt lan tràn bắt đầu lấn át đi vị thuốc đắng ngắt, Diệp Thanh An thở phào một hơi, lúc này cậu mới nhận thấy tư thế của hai người có phần không đúng lắm.

Cậu đang nằm trên giường còn Nam Cung Hàn Dương thì đang chèn qua trên người cậu, tư thế này có chút khiến người ta hiểu lầm.

Diệp Thanh An trở người muốn đẩy Nam Cung Hàn Dương ra, lúc này cánh cửa phòng cạch một tiếng bị mở toang ra: "Diệp Thanh An đi ăn trưa với bọn tôi k…"

Nhạc Dương Vũ im lặng nhìn cảnh tượng trên giường, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ: "Hai… hai người…"

"Cậu bình tĩnh nghe tôi giải…"

"XIN LỖI ĐÃ LÀM PHIỀN!!"

Rầm.

Cánh cửa bị mạnh mẽ đóng lại.

______

Diệp Thanh An: A a a a sự trong sạch của tôi.1

Nhạc Dương Vũ: a a a a a con mắt của tôi, có khi nào tôi sẽ bị diệt khẩu hay không huhu.

Nam Cung Hàn Dương: bọn tôi không có gì cả, nhưng nếu mọi người đã hiểu lầm thì tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm với An An( ◜‿◝)♡1

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv