Sự việc xảy ra quá đột ngột, Nam Cung Hàn Dương cũng không kịp phản ứng với mọi chuyện xảy ra, hắn vội vã đưa Diệp Thanh An đến bệnh viện giỏi nhất của đế quốc sau đó lại nhờ viện trưởng có quan hệ thân thiết với Nam Cung Lão đích thân ra tay hắn mới có thể yên lòng.
Diệp Thanh An vẫn còn đang ngất xỉu được đưa vào khoang chữa trị, những vết thương bị gió lốc cắt trúng bên ngoài da được cấp tốc chữa trị.
Nam Cung Hàn Dương ngồi bên cạnh cũng được y tá nhanh chóng xử lí các vết thương, hắn vẫn cúi đầu im lặng nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Diệp Thanh An.
Lúc này viện trưởng cầm theo tờ giấy phân tích đi vào, vẻ mặt rất trầm trọng. Nam Cung Hàn Dương vội vàng đứng dậy: "Bác u, cậu ấy bị sao vậy ạ?".
Viện trưởng thở dài, bảo y tá đi ra ngoài rồi đưa bản kiểm tra cho Nam Cung Hàn Dương.
"Tôi vốn nghĩ tình trạng của cậu ấy xuất phát từ tinh thần lực trong người, không ngờ không phải vậy, nguồn cơn thật sự càng khó có thể tin nổi." Viện trưởng vừa đẩy mắt kính vừa chỉ vào số liệu trong bảng báo cáo cho Nam Cung Hàn Dương xem: "Con xem đi, ở đây, gen của cậu ấy có phần không giống với của chúng ta."
Diệp Thanh An mở to mắt: "Bác nói vậy là có ý gì?".1
"Cậu ấy dường như đang bắt đầu tiến hóa, nếu bác không nhầm thì cậu ấy chính là trường hợp tiến hóa đầu tiên trong hàng trăm năm nay của loài người khi con người bước chân lên dãi ngân hà này. Việc tinh thần lực mất khống chế cũng chính là vì điều đó, nếu như việc này mà bị mấy tên cuồng thí nghiệm của Liên Bang biết được cậu ấy khó tránh khỏi việc bị đem vào trong đấy mổ xẻ."
"Còn có chuyện như vậy sao?"
Viện trưởng gật đầu: "Con nhìn xem, số liệu trước đó cho thấy cậu ấy có tinh thần lực ở mức trung bình, thể lực vô cùng kém cỏi, sau đó lại đùng 1 cái lại có một nguồn tinh thần lực khổng lồ, nhưng dù vậy cậu ấy không lập tức bị nổ chết mà ngược lại thể lực còn được tinh thần lực nuôi dưỡng mà dần dần tăng nhanh. Sự tiến hóa này ai mà không muốn chứ?". Viện trưởng thở dài.
Sắc mặt Nam Cung Hàn Dương trầm trọng, hắn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
"Bác có cách nào giúp cậu ấy không? Ít nhất là giúp cậu ấy không đau đầu nữa." Nam Cung Hàn Dương mím môi.
"Không phải là không có cách, bác có thể cho cậu ấy thuốc ức chế tiến hóa gen, nhưng đây chỉ là biện pháp tạm thời, thuốc chỉ khiến quá trình tiến hóa của cậu ấy chậm lại mà thôi, một ngày nào đó thì những cơn đau đầu lại hoành hành cho đến khi cậu ấy hoàn thành đợt tiến hóa này. Nhưng tiến hóa đâu phải điều dễ dàng, có thể là 1 năm 2 năm hoặc cũng có thể là cả đời đấy, cho nên con nên nói trước cho cậu ấy chuẩn bị tâm lí."
"Con biết rồi, cảm ơn bác, chuyện này mong bác giữ bí mật giúp con." Nam Cung Hàn Dương nhìn đối phương.
Viện trưởng thở dài: "Tất nhiên rồi, bác cũng không muốn nhìn một người đang tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại phải bị xiềng xích trong phòng thí nghiệm."
Nam Cung Hàn Dương tiễn viện trưởng ra khỏi phòng bệnh, sau đó lại trở về trầm mặt ngồi nhìn Diệp Thanh An qua lớp lồng kính.
Lát sau hắn đứng dậy gọi cho Quý Quảng.
"Chuyện khi nãy xảy ra ở sân huấn luyện cậu giúp tôi thông báo ra ngoài là do số liệu của cơ giáp gặp vấn đề nên mới khiến vài viện sinh bị thương, sau đó thì thu thập một chút đừng để mọi chuyện lộ ra ngoài."
Quý Quảng cũng nhận ra âm thanh Nam Cung Hàn Dương có phần căng thẳng liền đảm bảo: "Nguyên soái an tâm, chuyện khi nãy rất loạn viện sinh cũng không có để ý chi tiết quá đâu."
"Ừ, xử lí nhanh một chút."
"Vâng."
Buổi chiều Diệp Thanh An vừa tỉnh dậy đã thấy Nam Cung Hàn Dương đang ngồi đọc sách bên cạnh khoang chữa trị của cậu. Cậu vừa ngồi dậy, hắn đã lập tức nhìn thấy, hắn đứng dậy đi đến đỡ lấy tay cậu.
"Thế nào rồi? Trên người còn đau nhức hay không?. Nam Cung Hàn Dương hỏi.
"Không sao rồi." Giọng nói Diệp Thanh An hơi khàn khàn vì vừa mới tỉnh dậy.
"Tôi bị sao vậy?". Cậu hỏi Nam Cung Hàn Dương.
Hắn trầm mặc: "Cậu tiến hóa."
"Hả?" Diệp Thanh An hơi bất ngờ khi nghe chuyện này, dù sao kiếp trước cậu cũng đã tiến hóa một lần nhưng đó cũng là do cậu ăn thịt trùng tộc cấp thấp nên mới dẫn đến việc đó, kiếp này cậu không ăn thịt trùng tộc vậy tại sao cậu vẫn phải tiến hóa?
Diệp Thanh An đang suy tư nhưng Nam Cung Hàn Dương lại nghĩ rằng rằng cậu đang cảm thấy không thể chấp nhận nổi việc này, liền an ủi cậu.
"Đừng lo, một lát nữa sẽ có thuốc ức chế gen cho cậu, đều đặn uống mỗi ngày sẽ không bị cơn đau đầu hành hạ nữa."
"A, cảm ơn." Diệp Thanh An hơi bất ngờ khi nghe hắn nói như vậy, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy chút ấm áp.
Nam Cung Hàn Dương hơi tức giận: "Sao cậu không đến bệnh viện kiểm tra khi có dấu hiệu đau đầu chứ?".
Diệp Thanh An bỗng nhiên bị hắn chất vấn, có phần không biết làm sao: "T… tôi định cuối tuần này sẽ đi mà…"
Nam Cung Hàn Dương mím môi, quay đầu đi không nói nữa.1
Hắn có quyền gì mà tức giận đâu chứ.
_________