Cho đến khi bóng dáng đối phương biến mất ở cuối hẻm, nàng mới dời mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã ngả về tây, nửa tối dần. Ánh nắng ngày thu không gắt lắm, nhưng lại ấm đến nỗi khiến mũi người ta cay cay.
Làm nữ tử không dễ dàng, từ xưa đã vậy.
Giống nàng ấy, giống Vệ Thanh Anh.
“Công chúa điện hạ, chắc là canh trong phòng bếp đã được rồi ạ.”
Thải Thanh nhỏ giọng nhắc nhở, nàng mới nhớ ra chuyện mình phải làm. Điền trang đưa một con hoẵng đến, nàng sai Dương quản sự rửa sạch rồi ướp một canh giờ, đổ nước vào rồi cho lên bếp hầm.
Tính giờ, có thể kịp bữa tối.
Chuyện của Trình Bát, nàng chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
Sinh tồn không dễ, giữ chặt bản thân mới là quan trọng nhất.
Hai chủ tớ đến phòng bếp, còn chưa đến gần, mùi thơm đã xông thẳng vào mũi. Nhìn thấy nàng, Dương quản sự vội vàng tiến lên hành lễ. Nàng vẫy tay, bước đến trước bếp lò.
Dương quản sự mở vung, mùi thơm đậm đà lan tỏa.
Thịt ngoẵng ướp với ngũ vị hương, lúc này đã được hầm mềm ra, khiến người ta nhìn mà thèm.
“Rất ngon.” Nàng thử một ngụm, vị rất vừa, tươi thơm nhừ, thêm rau cải, nàng có thể ăn một mạch hết một bát cơm.
Nếu nói sau khi xuyên qua nàng hài lòng với cái gì nhất thì có lẽ là không bao giờ phải lo âu vì chuyện kiếm sống. Nàng có bạc tiêu không hết, còn có cửa hàng điền trang sản xuất hàng năm, có cả lão công giúp đỡ nữa, thật sự còn tốt hơn kiếp trước mấy chục lần.
Canh hạt sen bách hợp, nhuận phổi bổ dưỡng.
“Điện hạ đúng là chu đáo.” Dương quản sự đi theo nàng, thấy nàng xem từng món trong bữa tối, còn hỏi về những việc cần chú ý để tẩm bổ trong mùa thu.
“Hầu gia nhiều việc, ta chú tâm hơn là chuyện nên làm.”
“Từ khi đi theo công chúa, nô tỳ đúng là rơi vào trong cái tổ phúc.” Thải Thanh cười nói, nhìn thịt hoẵng kho trong một cái nồi to khác. Phần ngực hoẵng được chọn lấy chuyên hầm cho các chủ tử, số thịt còn lại sẽ để cho hạ nhân trong phủ chia nhau ăn.
Là nha đầu bên cạnh điện hạ, tất nhiên nàng và Truyện Họa là không thể thiếu rồi.
Một ít ơn huệ nhỏ, Úc Vân Từ vui vẻ cho đi. Hạ nhân trong Hầu phủ ít hơn so với phủ đệ khác, chủ tử cũng chỉ có nàng và Hầu gia, người hầu hạ không nhiều lắm.
Cho nên từ khi nàng quản lý việc nhà, dù là thức ăn hay là phúc lợi bạc từng tháng đều tốt hơn trước kia rất nhiều.
Các hạ nhân luôn biết ơn nàng, thậm chí còn lén lút bàn luận, so với lúc trước khi Hầu gia thành thân thì quả đúng là sống những ngày tháng thần tiên. Trước kia trong phủ có Đỗ thị, bà ta luôn bới móc chỗ này bới móc chỗ kia, tuy không quá đáng quá nhưng luôn khiến người ta khó chịu.
“Thải Thanh cô nương nói lời này rất đúng, có thể hầu hạ công chúa và Hầu gia là phúc của chúng ta.” Dương quản sự phụ họa, sau đó những người khác trong nhà bếp cũng phụ họa theo.
Úc Vân Từ chỉ cười không nói gì, nàng thật sự không thấy mình đã làm gì to tát, đối với những lời mang ơn đội nghĩa của người khác, nàng nghe vẫn hơi chột dạ.
Dáng vẻ điềm đạm này khiến Dương quản sự càng bội phục.
Thu xếp bữa tối xong nàng liền đi.
Nghĩ vẫn còn sớm, nàng bèn đi thăm Hầu gia và Cẩm Nhi. Cẩm Nhi đã bắt đầu tập võ với Hầu gia, lúc này hai người đang ở giáo trường. Có hai thị vệ lạ mắt đứng canh ở cửa sân, Tả Tam chờ gần giáo trường, không thấy Tả Tứ.
Nàng đi vào giáo trường, nhìn thấy Cẩm Nhi đang đứng tấn.
Kỹ năng cơ bản của tập võ thường bắt đầu từ đứng tấn. Bé mặc áo vạt ngắn, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn rất nghiêm túc, sau khi nàng đi vào, ngay cả ánh mắt bé cũng không hề dịch chuyển.
Người nửa ngồi xổm, cẳng chân chống đỡ, hình như hơi không được vững, nhưng vẫn gắng gượng.
“Hầu gia, có phải là đến giờ rồi không?”
Đứa bé còn nhỏ, gân cốt gì đó đều non nớt. Nếu luyện tập bị thương thì sợ là sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành lớn lên sau này.
Cảnh Tu Huyền không nói gì, nhìn hương đốt bên cạnh, còn một đoạn ngắn nữa là cháy đến chân hương. Hắn nói: “Chờ thêm một lát.”
Nàng gật đầu, nàng không thể nhúng tay vào việc dạy trẻ con. Văn cũng vậy mà võ cũng vậy, căn bản là kiến thức mà nàng học được ở kiếp trước không sử dụng được ở cổ đại.
Cuối cùng hương cũng cháy đến chân, hắn lạnh lùng nói, “Hôm nay dừng ở đây.”
Đàn Cẩm nghe vậy định gập chân về đứng thẳng lại, nhưng không ngờ người mềm nhũn, không đứng vững, liền ngã xuống đất. Một cục nho nhỏ lăn trên mặt đất, nàng đang định tiến lên đỡ, nhưng nhìn thấy ánh mắt không tán đồng của hắn, bèn thu tay lại.
Cẩm Nhi nhanh chóng tự bò dậy, phủi bụi trên người, hành lễ kết thúc.
Lúc này nàng mới vui mừng đi qua kéo bé, dùng khăn lau mồ hôi trên trán cho bé, “Cẩm Nhi, có mệt không?”
“Không mệt ạ.” Giọng Cẩm Nhi rất to, bé lén nhìn Cảnh Tu Huyền.
Úc Vân Từ chỉ cảm thấy buồn cười, không vạch trần bé, nàng nắm tay bé trìu mến nói: “Mau về tắm rửa ăn cơm, đói lả đi rồi đúng không?”
Bé muốn nói là không đói, nhưng bụng lại đang réo ùng ục. Bé nghĩ chắc chắn cữu mẫu đã nghe thấy, bèn ngượng ngùng cúi đầu. Nàng xoa đầu bé, dắt bé xoay người ra ngoài sân.
Mắt Cảnh Tu Huyền tối lại, hắn ho nhẹ một tiếng.
Đàn Cẩm lập tức buông tay nàng ra, “Cữu mẫu, Cẩm Nhi là nam tử hán đại trượng phu, phải tự đi.”
“Được, cháu là nam tử hán.” Nàng bật cười, để bé tự đi.
Quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân với sắc mặt lạnh lùng, nàng nói nhỏ: “Ta cảm thấy, sau này Hầu gia chắc chắn sẽ là một phụ thân nghiêm khắc.”
“Nghiêm phụ từ mẫu, theo lý thường hẳn là vậy.”
Nàng lùi về phía sau một bước, chờ hắn tiến lên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt hắn sâu thẳm, còn nàng lại cười xinh đẹp. Chắc là đa số nam nhân cổ đại đều chỉ có thể làm phụ thân nghiêm khắc.
Nàng duỗi ngón tay ra, móc lấy tay hắn, “Sau này Hầu gia chỉ cần làm người xấu, để ta làm người tốt cho. Bảo đảm sau này bọn nhỏ lớn lên đều nói nương tốt, không nhớ được điểm tốt của cha.”
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, trong mắt chỉ có gương mặt cười của nàng.
Dù sao cũng đang ở bên ngoài, có vài lời không nên nói sâu hơn. Chuyện làm phụ mẫu, đợi sau này nàng sinh con rồi thảo luận sau cũng không muộn.
Lúc đi đến cửa nàng quét mắt qua, tùy ý hỏi: “Tả Tứ đi đâu rồi?”
Sắc mặt Tả Tam thay đổi, hắn nhìn chủ tử của mình.
Mí mắt Cảnh Tu Huyền chẳng nâng lên, hắn nói: “Bây giờ Tả Tứ không phải trực.”
Nàng chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không để trong lòng. Thầm nghĩ hóa ra là vậy, trẳng trách lại không nhìn thấy, sau đó không nghĩ đến chuyện này nữa.
Còn Tả Tứ, lúc này đang ở trong một ngõ nhỏ, có ba tên lưu manh nằm trên đất. Trình Bát bên cạnh xắn tay áo, tóc hơi rối, chân đá một tên lưu manh trong đó.
“Đúng là mù mắt chó của các ngươi, dám có ý định với bà cô đây.”
“Bà cô tha mạng, chúng ta không dám nữa. Sau này nhìn thấy ngài, chắc chắn sẽ đi đường vòng.”
Mấy tên lưu manh này nhìn thấy một nữ tử đi một mình đang thất hồn lạc phách, còn rất đẹp, bèn nảy ý đồ xấu. Trình Bát vốn đang nghẹn trong lòng, nàng ấy cố ý dẫn bọn hắn đến một ngõ nhỏ, chặn lại để dạy dỗ một trận.
Nếu là bình thường thì sao đám lưu manh có thể không nhận ra Bát tiểu thư Trình phủ chứ.
Hôm nay Trình Bát không mặc đồ đỏ, không cưỡi ngựa lớn, mặc đồ trắng toàn thân, đi lại trên đường, quả thực là nhìn hơi yếu ớt đáng thương.
“Cút!”
Trình Bát rít lên, vừa phát tiết một trận, nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ba tên lưu manh nghe vậy bèn lồm cồm bò dậy, sợ hãi chạy đi. Nàng phủi tay, chỉnh lại tóc, nhìn Tả Tứ.
“Tả thị vệ đến xem trò cười của ta à?”
“Không phải, thuộc hạ trùng hợp đi ngang qua, gặp chuyện bất bình. Xem ra Trình cô nương không cần sự giúp đỡ của người khác, vậy thì thuộc hạ cáo từ.”
Nói xong Tả Tứ liền xoay người đi. Hắn không yên tâm nên đành theo tới, thấy nàng vẫn khỏe như vâm, không ai có thể ức hiếp. Không biết vì sao mà hắn đã yên tâm hơn nhiều, nhưng đồng thời cũng hơi mất mát.
Xem ra, bất cứ lúc nào, hắn cũng vô dụng đối với nàng.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Trình Bát gọi hắn lại, chạy đến trước mặt hắn, “Ngươi cố ý đến tìm ta à?”
“Không phải, thuộc hạ vừa nói rồi, là trùng hợp đi ngang qua.”
“Hóa ra là vậy.” Ánh sáng trong đôi mắt Trình Bát tối dần, sau đó nàng nhanh chóng ngẩng đầu hỏi: “Nếu có một ngày, ta nói là nếu, ta và Quảng Xương Hầu phủ hủy bỏ hôn ước, ngươi có bằng lòng cưới ta không?”
Nàng của bây giờ không phải tiểu thư của phủ tư mã nữa. Trình gia đã là dân thường, thân phận của hắn và nàng không còn cách nhau xa nữa, liệu bọn họ có khả năng không?
“Trình cô nương, thuộc hạ chỉ là hạ nhân. Dù cho Trình cô nương có ở trong hoàn cảnh nào thì thuộc hạ cũng không thể mơ tưởng. Nếu Trình cô nương không sao, vậy thuộc hạ không ở lâu nữa, để tránh làm hỏng thanh danh của ngài.”
“Ta không để ý, ta nói với ngươi, ta muốn rời khỏi kinh thành. Hay là chờ hôn sự của ta và Hầu phủ được hủy bỏ, chúng ta xa chạy cao bay đi?”
Tả Tứ yên lặng nhìn nàng, khẽ lắc đầu, “Trình cô nương, thuộc hạ thật sự không có ơn với ngài, ngài đừng nói đến chuyện báo ân nữa. Nếu thuộc hạ thật sự không quan tâm rồi cùng rời khỏi kinh thành với ngài, vậy chẳng phải là sẽ đẩy Hầu gia vào tội bất nghĩa sao, thuộc hạ không thể làm chủ tử của mình khó xử.”
“Nói đi nói lại là ngươi không muốn. Ngươi đi đi…”
Trình Bát cúi đầu cười khổ, phất tay bảo hắn đi. Tả Tứ khựng lại một lát, cuối cùng không nói gì cả, xoay người rời đi.
Ngõ dài hun hút, vách tường hai bên lạnh băng, nàng cô đơn đứng một mình. Đột nhiên nàng bật cười, tiếng cười tràn ngập sự trào phúng, cuối cùng mang theo tiếng khóc.
Tả Tứ không quay đầu lại, bước chân không ngừng.
Đi vào từ cửa sau của Hầu phủ, đụng phải đồng nghiệp, đồng nghiệp kéo hắn lại, “Hôm nay nguy hiểm thật đấy, ngươi đột nhiên đổi ca, lúc công chúa điện hạ đến còn hỏi về ngươi.”
“Điện hạ hỏi ta à?”
“Không thì sao, Tả đại ca còn chưa kịp trả lời thì Hầu gia đã nói hôm nay ngươi nghỉ.”
Tả Tứ vỗ vai đối phương, “Đa tạ.”
Tạm biệt đồng nghiệp, hắn bước nhanh đến bên cạnh Tả Tam, duỗi cái cổ dài nhìn vào trong sân.
Tả Tam thấp giọng nói: “Hầu gia và công chúa với biểu thiếu gia đang dùng bữa.”
Tả Tứ gật đầu, đứng bên cạnh hắn.
Trong phòng, Úc Vân Từ đang gắp đồ ăn cho Cảnh Tu Huyền, “Đây là thịt hoẵng, hầm cả một buổi trưa, lấy thịt từ phần ngực ngon nhất trên người con hoẵng, mọi người nếm thử xem?”
Nói rồi nàng gắp một miếng vào bát hắn trước, sau đó gắp một miếng vào bát Đàn Cẩm.
Đây là lần đầu tiên Đàn Cẩm ăn cơm với cữu cữu, khó tránh khỏi chuyện căng thẳng. Bé cứ cúi đầu xúc cơm trong bát, ngay cả đồ ăn cũng không dám gắp. Úc Vân Từ cũng không vạch trần, nàng gắp thịt ngoẵng rồi gắp những món khác.
Đồ ăn dân dã vốn tươi và thơm, hơn nữa hầm canh cũng đủ thời gian, rất ngon miệng.
“Vị không tồi đúng không?” Nàng mỉm cười hỏi.
Cẩm Nhi ra sức gật đầu, “Cữu mẫu, thịt này ăn ngon thật.”
“Không tồi.” Cảnh Tu Huyền đồng ý.
Nàng rất vui vẻ, món ăn mà mình chuẩn bị tỉ mỉ có thể được người khác thừa nhận là một chuyện hạnh phúc. Nàng nghĩ rằng sau này mình sẽ không phải lo về chuyện không có việc gì làm, mình có tiền, nhàn rỗi, có thời gian suy nghĩ về đồ ăn.
“Ngon thì mọi người ăn nhiều vào.”
Nàng nói vậy, tất nhiên Đàn Cẩm sẽ đáp lại, bàn tay nhỏ xúc cơm không ngừng. Nếu không phải là nàng sợ buổi tối bé đầy bụng thì chắc là bé có thể ăn thêm hai bát cơm nữa.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, mỗi người uống một bát chè hạt sen bách hợp.
Đàn Cẩm xoa bụng nhỏ, dáng vẻ ăn no căng.
“Hầu gia, tối nay ăn hơi nhiều, hay là chúng ta ra vườn đi cho tiêu thực nhé?”
“Được.”
Hắn đồng ý, ba người cùng ra khỏi cửa. Lúc ra đến cửa, Úc Vân Từ nhìn thấy Tả Tứ, cho rằng bây giờ là lúc thay ca nên không hỏi nhiều.
Lúc mấy người bước qua, Tả Tứ khẽ gọi một tiếng “Hầu gia.”
Cảnh Tu Huyền dừng chân lại, Úc Vân Từ vừa nhìn là biết bọn họ có chuyện muốn nói, bèn dẫn Đàn Cẩm đến phía trước chờ.
Tả Tứ cúi đầu, “Xin Hầu gia trách phạt!”
“Ngày mai nhớ đi nhận mười côn.”
“Vâng.”
Cảnh Tu Huyền cất bước đi đến phía trước.
Tả Tam phía sau khẽ huých Tả Tứ, “Hời cho đệ nhé, tự tiện đổi gác mới nhận có mười gậy.”
Tả Tứ gật đầu, Hầu gia đối xử với bọn họ không tệ. Sao hắn có thể vì lòng riêng của bản thân mà đẩy Hầu gia vào tình thế khó xử chứ. Trình tiểu thư không phải cô nương nhà bình thường, đó là Trình gia.
Trình gia dù có sa sút thì vẫn là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương, nhà ngoại của Thái tử điện hạ.
“Ca, ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ sợ nàng ấy là một cô nương, không an toàn…”
Tả Tam thở dài, “Ta là ca ca của đệ, còn không biết đệ nghĩ gì sao. Đệ sợ nàng ấy bây giờ sa sút, sẽ bị người ta ức hiếp, không yên tâm nên mới đi theo. Đệ nghe ca nói, nàng ấy họ Trình, dù thế nào cũng không phải người chung đường với chúng ta.”
“Ta biết.” Giọng Tả Tứ càng nhỏ hơn.
Hai người nói thầm, Úc Vân Từ đặt vào trong mắt.
Mắt nàng lóe lóe, hôm nay Tả Tứ hơi không được bình thường. Lúc Trình Bát đến tìm mình, Tả Tứ không ở trong phủ, chẳng lẽ là hai người này có qua lại với nhau?
Không phải trước kia Tả Tứ cứ gặp Trình Bát là chỉ muốn tránh còn không kịp sao?
Phải nói rằng bây giờ thân phận của Trình Bát đã khác xa trước kia. Nhưng dù có khác thì Tả Tứ cũng không xứng đôi. Có điều chẳng thể nói được chuyện sau này, tất cả phải xem duyên phận.
Nghĩ vậy, nàng cười.
“Hầu gia, ngài xem, hôm nay thật nhiều sao.”
Trăng chỉ có một nhưng sao dày đặc. Sao treo trên màn trời giống như từng viên đá quý lấp lánh được nạm trên lớp vải nhung thiên nga màu đen, lóe sáng bắt mắt.
“Cữu mẫu, người nhìn xem, ngôi sao đó sáng nhất.”
Đàn Cẩm chỉ vào sao Bắc Cực, nàng không nghiên cứu gì về chòm sao. Hơn nữa cổ đại nói có hai mươi tám vì tinh tú, còn người hiện đại chỉ biết mười hai chòm sao, nàng thật sự không thể dạy Cẩm Nhi.
“Đúng vậy.”
“Phụ thân cháu nói đó là sao Tử Vi.”
Nàng cúi đầu nhìn bé.
Nàng luôn tò mò về phụ mẫu của Cẩm Nhi. “Phụ thân cháu? Những gì phụ thân nói cháu vẫn nhớ sao?”
Đàn Cẩm gật đầu, giọng nói nhỏ lại, “Nhớ ạ, phụ thân dạy cháu tập viết, còn kể cho cháu nghe rất nhiều rất nhiều chuyện. Bởi vì nương không nói được nên ngày nào phụ thân cũng nói rất nhiều, nói thay phần của nương…”
Nhắc đến phụ mẫu, bé con khó nén thương cảm.
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bé.
“Cẩm Nhi, cữu mẫu tin rằng chắc chắn phụ mẫu của cháu đã hóa thành sao trên trời, đang ngắm nhìn cháu. Không tin thì cháu ngẩng đầu nhìn xem, ngôi sao nào chớp mắt với cháu, đó chính là phụ mẫu cháu biến thành. Dù cháu ở đâu, bọn họ cũng sẽ luôn dõi theo cháu, bảo vệ cháu.”
“Thật ạ?”
Bé ngẩng đầu, quả nhiên cảm thấy có ngôi sao đang chớp với mình.
Bé vui vẻ chỉ, “Cữu mẫu, kia nhất định là cha cháu, còn bên cạnh chắc chắn là nương của cháu.”
“Đúng vậy, bọn họ chính là phụ mẫu của cháu. Sau này cháu nhớ bọn họ thì buổi tối có thể ra ngoài ngắm bọn họ.”
“Vâng.” Bé gật đầu lia lịa, bắt đầu lẩm bẩm, “Cha nương, bây giờ con đang ở với cữu cữu cữu mẫu. Hai người rất tốt với con, con nhất định sẽ chăm chỉ học tập…”
Bé con còn nhỏ thế này mà đã hiểu chuyện như vậy, nàng nhìn mà mắt ứa lệ.
Nàng quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
“Hầu gia, ngài gặp phụ thân của Cẩm Nhi chưa?”
Cảnh Tu Huyền ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó trả lời câu hỏi của nàng, “Gặp rồi, không phải vật trong ao.”
Vậy đúng là đáng tiếc!
“Vậy còn mẫu thân của Cẩm Nhi?”
Mẫu thân của Cẩm Nhi là thứ tỷ của Hầu gia, Hầu phủ này đúng là kỳ quái, không chỉ phu thê lão Hầu gia chết sớm, di nương trong phủ cũng chẳng ai còn sống.
Trong sách không nói gì thêm, nàng nghĩ chắc là vài việc xấu của phủ trạch. Chính thất giết di nương thiếp thất trong phủ, cuối cùng chính thất và trượng phu đều chết.
Cảnh Tu Huyền liếc nàng một cái, “Là một người rất hiền lành.”
“À.” Nàng không hỏi thêm gì nữa, xem ra tình cảm giữa Hầu gia và thứ tỷ không được tốt cho lắm. Cũng phải, tính hắn lạnh lùng như vậy, e là quan hệ với ai cũng không tốt.
Đàn Cẩm đã lẩm bẩm xong, nhìn qua đây.
Nàng xoa đầu bé, nói: “Chúng ta đi tiếp đi.”
Đi tiếp đi tiếp, đến chỗ núi giả.
Nàng nhớ lần trước bọn họ còn ngắm hoa quỳnh ở đây, hình như còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa quỳnh. Không thể nào, mùa này vẫn còn hoa quỳnh sao?
Như thể biết được sự nghi ngờ của nàng, Thải Thanh khẽ nói: “Phu nhân, nô tỳ nghe nói, mỗi năm hoa quỳnh trong phủ sẽ nở từ tháng bảy tháng tám đến tháng mười.”
Nàng nổi hứng thú, sai Thải Thanh đến nhìn, quả nhiên phát hiện hai đóa hoa rất lớn nở rộ trên một đầu cành cây trong đó.
“Thật sự có này, Hầu gia Cẩm Nhi hai người đến mà xem. Lần trước Cẩm Nhi ngủ, bỏ qua khoảnh khắc hoa nở, lần này có thể xem được rồi.” Nàng gọi, Cẩm Nhi lập tức lon ton chạy đến.
Hai người ngồi xổm, Cảnh Tu Huyền đứng sau.
Dưới ánh đèn lồng là hai đóa hoa quỳnh thánh khiết, nhụy hoa hé nở.
“Cữu mẫu, hoa này đẹp quá.”
“Tiếc quá, hoa đẹp thế này chỉ nở rộ trong đêm tối, chẳng khác gì mặc đồ đẹp đi trong đêm, khiến rất nhiều người bỏ qua lúc nó nở.” Nàng cảm khái, vươn tay vuốt cánh hoa.
“Cữu mẫu, sau này người muốn ngắm, Cẩm Nhi sẽ cùng ngắm với người.”
Lời nói trẻ con của đứa bé giảm bớt sự tiếc hận của nàng, nàng bật cười, “Cẩm Nhi, lời này cháu phải giữ lại sau này nói với cô nương cháu thích. Cữu mẫu ấy à, không cần cháu ngắm cùng đâu.”
Nàng có trượng phu rồi.
Nàng nhướng mày nhìn nam tử phía sau.
Đàn Cẩm nghiêng đầu, “Cữu mẫu không thích Cẩm Nhi sao?”
Nàng duỗi tay xoa nắn gương mặt nhỏ trắng nõn của bé, “Cữu mẫu thích Cẩm Nhi, có thể cùng ăn cơm, cùng chơi với Cẩm Nhi, nhưng không thể cùng ngắm hoa. Sau này lớn lên cháu sẽ hiểu.”
“Biểu thiếu gia, công chúa nói rất đúng.” Thải Thanh che miệng, hướng ánh mắt về phía Cao thị.
Cao thị vội tiến lên ôm Đàn Cẩm, “Biểu thiếu gia, có phải là ngài nên ngủ rồi không?”
Đàn Cẩm nhìn cữu mẫu, nhìn cữu cữu, lại nhìn Thải Thanh che miệng cười, như là đã hiểu ra chút gì đó, nhưng mặt lại đầy vẻ nghi hoặc. Theo lời Cao thị, bé ngáp một cái.
Cao thị thi lễ cáo lui, “Hầu gia, công chúa, nô tỳ đưa biểu thiếu gia về trước.”
Úc Vân Từ bật cười, có phải hạ nhân bên cạnh nàng đọc hiểu ý nàng hơi quá không? Nàng chỉ thuận miệng nói thôi mà các nàng ấy cũng nghĩ ra được một phương diện khác.
“Đi đi.” Nàng buồn cười đồng ý.
Sau khi Cao thị đưa Đàn Cẩm đi, Thải Thanh Tả Tam Tả Tứ và mọi người không tự chủ được mà lùi lại vài bước, dưới núi giả chỉ còn lại phu thê bọn họ.
Cảnh Tu Huyền hất áo choàng, ngồi xổm xuống.
“Phu nhân muốn ngắm hoa cùng ta à?”
Nụ cười của Úc Vân Từ càng tươi hơn, nàng nắm lấy bàn tay hắn duỗi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn. Cơ thể nàng dựa vào người hắn, khẽ nói: “Đó là đương nhiên, sau này ta và Hầu gia phải cùng nhau ngắm hoa, cùng nhau ngắm trăng. Trước hoa dưới trăng, tâm sự với nhau.”
“Rất vui lòng.”
Nàng nhìn sườn mặt của hắn, mày kiếm mũi cao, hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Khí thế của hắn, sự nội liễm đạm mạc của hắn, không một thứ gì là không hấp dẫn nàng.
Nam nhân như vậy thật sự chỉ xuất thân từ gia nô thôi sao?
Lý Sơn là gia nô của Khuông gia, sau đó là gia tướng. Dù có từng quản lý quân Khuông gia một khoảng thời gian trong lúc Khuông gia không có nam đinh chủ sự thì cũng tuyệt đối không thể có khí chất sinh ra đã có sẵn này được.
Chẳng lẽ là nàng nghĩ sai rồi?
Nếu hắn không phải Lý Sơn trùng sinh, vậy vì sao lại để bụng chuyện Khuông gia như vậy?
“Hầu gia, trước khi quen ngài, ta chưa từng yêu nam nhân nào.” Mặt nàng hơi nóng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng thổ lộ, bỗng dưng cảm thấy chột dạ. Ánh mắt nàng chợt mơ hồ, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, “Hầu gia, ngài có tin sau khi chết người ta sẽ biến thành ngôi sao không?”
Nàng nói không đầu không đuôi nhưng hắn lại hiểu được ý nàng.
Bàn tay thon dài cầm lấy ngón tay nàng, ngón tay dài ma sát với ngón cái của nàng.
“Người khác sau khi chết ta không biết, ta chỉ biết sau khi ta chết thì không.”
Nàng bỗng nhiên mở to mắt, hắn thừa nhận rồi?
Hắn thừa nhận mình sống lại!
“Chàng...”
“Không phải là nàng đã đoán được từ lâu rồi hay sao? Trước khi quen nàng, ta cũng không yêu nữ tử nào cả, kiếp trước kiếp này, chỉ một mình nàng.”
A a a…
Nàng không biết phải nói tiếp thế nào, đầu óc trống rỗng.
“Hầu gia, ta… chàng...”
“Chúng ta giống nhau, trời đất tạo thành một đôi.” Ánh sáng bùng lên trong đôi mắt hắn, hắn nhìn nàng không chớp mắt. Trái tim nàng đập “thình thịch”, nàng cầm lòng không đậu mà gật đầu.
Nói đến đây, nàng cảm thấy mình cần phải hỏi rõ tất cả vấn đề trong một lần. Có lẽ sau này sẽ không còn thời cơ như vậy nữa.
“Hầu gia, vậy trước kia ngài… là người thế nào?”
“Ta tập võ từ nhỏ, thành danh khi niên thiếu, chưa từng cưới xin, tuổi xuân chết sớm.”
Còn rất thuận miệng, nàng nghĩ vậy. Trong đầu toàn là bốn chữ chưa từng cưới xin, bốn chữ này khiến nàng mừng như điên. Nếu chưa từng cưới, vậy chắc chắn hắn không phải Lý Sơn.
Vậy thì hắn là ai?
Bỗng nhiên nàng nhớ đến sự khác thường của hắn hôm đó. Đầu tiên là dẫn nàng đến lều trà, sau đó lại đưa nàng đến Võ Thần Từ, hình như là muốn nói cho nàng cái gì đó.
Cho nên, hắn là…
Võ thần Khuông Trường Phong!