Không khí đọng lại, nàng cảm thấy máu như ngừng chảy, có thể nghe thấy tiếng máu đông lại thành băng.
Nàng cứng đờ, không dám ngẩng đầu. Hàn khí ở lòng bàn chân dâng lên, nàng sợ hãi không vì nhìn thấy bệ hạ, mà là chỗ hắn xuất hiện không đúng.
Nơi đây là phòng của nàng, trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ với nhau.
Hắn là quân chủ, nàng là thê tử của thần tử.
Nếu để người ta trông thấy, đủ rước lấy rất nhiều phỏng đoán ác ý.
Chính Khang đế lạnh lùng, nỗ lực bình ổn lửa giận. Hôm nay đại yến quần thần, hắn ăn thịt hươu, còn uống một ly máu hươu. Hắn vừa chóng mặt, máu sôi trào, hắn cần ôn hương nhuyễn ngọc trấn an hắn.
Trước mắt xúc động này đã tan đi rất nhiều, chỉ có phẫn nộ thay chỗ.
Hắn nheo mắt, nhìn phụ nhân đang quỳ.
Nàng rất giống Tịch Nhan.
Cửa có âm thanh kỳ lạ, Trương Đông Hải đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng kêu: “Bệ hạ…”
“Cút tới đây!”
Trương Đông Hải vọt vào, thấy tình hình, lại thở phào. Nếu hắn tới muộn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, không nói bệ hạ không tha cho ông ta, dù là Cảnh Hầu gia, chỉ sợ ông ta cũng khó thoát.
May mắn…
Ông ta thầm trách, nghe đầu kia hành cung ồn ào, giữ chặt một tiểu thái giám hỏi một câu. Ông ta suy nghĩ, quay đầu lại nhìn thấy bệ hạ đi sai đường, vào phòng của Cảnh An Hầu.
“Bệ hạ, lão nô đáng chết.”
Chính Khang đế nghiêng đầu, mùi rượu khiến cho lửa giận của hắn ngập tràn, mắt có sát khí.
“Xác thật đáng chết!”
Trương Đông Hải nghe xong, cuống quít quỳ xuống.
Úc Vân Từ chậm rãi ngộ ra vài chuyện, nhìn dáng vẻ, bệ hạ xuất hiện ở chỗ này là vì sai lầm nào đó.
Nàng đoán không sai, Chính Khang đế dù máu xông lên đầu, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ xông vào phòng của gia quyến thần tử. Trước đó hắn đi trên đường, nhìn thấy một nữ tử đi bên này.
Bóng dáng nàng ấy rất giống Tịch Nhan, nàng ấy còn mặc váy Tịch Nhan thích mặc nhất lúc còn ở khuê các. Khi đó hắn nghĩ đến kiều diễm, không khỏi đi theo lại đây.
“Được rồi, hiện tại không phải lúc ngươi chết, còn không mau lại đây đỡ trẫm.”
Trương Đông Hải lập tức đứng dậy, tiến lên đỡ hắn.
Trước khi Chính Khang đế ra cửa, quay đầu, bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, “Ngươi nên làm gì, thì làm cái đó, hiểu chưa?”
“Thần phụ hiểu rồi, xin bệ hạ yên tâm.” Nàng không ngẩng đầu, cúi người. Nàng hiểu ý hắn, hắn bảo nàng câm miệng, không thể tiết lộ chuyện hôm nay.
Thật ra nàng không cần hắn dặn dò, cũng sẽ giữ kín.
Nàng ngẩng đầu, không thấy bóng dáng hoàng đế, cửa cũng được đóng lại. Dường như mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác của nàng, nhưng mùi rượu mơ hồ trong bầu không khí và mùi Long Tiên Hương còn dư lại nói cho nàng biết chuyện xảy ra trước đó đều chân thật.
Nàng nhanh lấy hương lộ mang theo, rải khắp căn phòng, che giấu mùi hương không thuộc về căn phòng. Nàng làm xong mọi thứ, mới xem như bình tĩnh.
Nàng nghe tiếng bước chân, trượt tay, cái chai rơi xuống, vỡ tan tành.
“Cảnh phu nhân!”
Tri Diệp và Tri Thu kinh hô, đẩy cửa tiến vào.
“Nhất thời trượt tay, làm vỡ một lọ hương lộ.” Nàng nói xong, vẻ mặt ngơ ngác.
Tri Diệp và Tri Thu cho rằng nàng bị dọa, vội đi thu dọn, một người đỡ nàng ngồi xuống, rót một ly trà cho nàng, “Cảnh phu nhân thứ lỗi, vừa rồi nô tỳ rời đi trong chốc lát. Nô tỳ nghe nói hành cung có hoả hoạn, nô tỳ phải đi hỗ trợ.”
“Đi lấy nước?” Nàng kinh ngạc hỏi, nghi hoặc càng tăng.
“Cũng không có, chỉ là vài đốm lửa cháy mấy tiếng mà thôi. Cung nữ kia sợ hãi, mới ồn ào kêu la hoả hoạn.”
Tri Thu nói xong, bưng trà đưa tới tay nàng.
Nàng nhận ly trà, nhíu mày. Chuyện tối nay không tầm thường, nếu nói những việc này được sắp xếp để hại nàng, vậy không khỏi chơi lớn.
Dựa vào năng lực của Thành Băng Lan, nàng ta sẽ không làm được chuyện này.
Nói không nhắm vào nàng, nàng lại nghĩ không ra lý do.
Nàng uống xong trà, đứng dậy chỉnh lại váy áo.
“Đi thôi.”
Nàng giữa chừng rời khỏi bữa tiệc để đi thay quần áo, nói vậy đã có chút lâu. Nếu người ta có tâm chú ý, nàng còn phải tốn nước bọt giải thích. Tri Diệp ở lại, Tri Thu đi với nàng.
Nàng vừa đi vừa thấp thỏm.
Nếu kẻ khác thật sự nhắm vào nàng, có lẽ còn có chiêu trò phía sau.
Cũng may đường đi không có việc gì, nàng trở lại chỗ ngồi.
Ca vũ còn tiếp tục, các vị phu nhân đều vui vẻ, gương mặt đoan trang hơi hồng. Nàng ngẩng đầu nhìn Thành Băng Lan, Thành Băng Lan kinh ngạc, sau đó cười khẩy.
Trình Hoàng hậu nhìn sang đây, nhanh chóng dời đi.
Nàng có thể nhận ra có người đang nhìn mình, chờ ngồi xuống, lặng lẽ nhìn xung quanh. Không có gì khác lạ, chỉ có San quý nhân không ở đây.
Nàng cúi đầu, nghĩ đến bệ hạ, hiểu ra.
Nhưng nàng đã đoán sai, trong lúc nàng suy nghĩ, San quý nhân đi vào chỗ ngồi, có chút tức giận và ảo não. Nàng chú ý đối phương thay một bộ quần áo, không biết có phải bị bẩn giống nàng không.
Ước chừng nửa canh giờ, một tiểu cung nữ lặng lẽ tiến vào, trao đổi ánh mắt với ma ma phía sau Trình Hoàng hậu, ma ma lập tức đi qua chỗ nàng ta.
Cách khá xa, Úc Vân Từ không biết họ nói gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt ma ma sắc bén.
Ma ma phất tay bảo tiểu cung nữ rời đi, đi đến bên cạnh Trình Hoàng hậu, nói nhỏ vài câu. Sắc mặt Trình Hoàng hậu u ám một lát, còn nhìn bên này.
Nhưng lúc này, Chính Khang đế đột nhiên từ ngoài vào. Một nữ tử đang cúi đầu đi bên cạnh hắn, xem ra là giả cung nữ. Cung nữ đi đứng có chút kỳ lạ, cứ như…
Hai người tiến vào, người trong điện quỳ xuống.
“Bình thân.”
Chính Khang đế vẫy tay, ngồi xuống bên cạnh Trình Hoàng hậu. Trình Hoàng hậu tự bày rượu thịt, hắn uống một ly, chậm rì rì nhai thịt, chỉ vào cung nữ, “Hồng Sam là cung nữ của nàng, trẫm cố ý coi trọng nàng ấy, phong quý nhân đi.”
Cung nữ tên Hồng Sam vội vàng quỳ xuống, quỳ sát đất tạ ơn.
“Ánh mắt của bệ hạ tốt thật, Hồng Sam đi theo thần thiếp nhiều năm, tri kỷ nhất. Nàng ấy có thể vào mắt bệ hạ, đó là tạo hóa của nàng ấy.” Trình Hoàng hậu nói xong, nhìn cung nữ kia với vẻ mặt thương tiếc, “Muội đứng lên đi, bệ hạ đã phong muội là quý nhân, sau này chính là chủ tử.”
Cung nữ run rẩy, tạ ơn, nhưng không dám đứng dậy.
“Người đâu, đỡ Hồng quý nhân đứng dậy, dọn chỗ!”
Trình Hoàng hậu ra lệnh, Chính Khang đế nhíu mày, “Hồng quý nhân nghe không tốt lắm…”
San quý nhân xụ mặt, không gọi Hồng quý nhân, chẳng lẽ kêu Sam quý nhân? Bệ hạ có ý gì? Hắn chê nàng ta, tìm một người khác thay thế?
Nàng ta cắn môi, môi đỏ trắng bệch. Nàng ta uất ức, ai oán nhìn đế vương cao cao tại thượng. Chính Khang đế chẳng tỏ vẻ gì, tất nhiên không nhìn thấy ánh mắt u oán của nàng ta.
“Bệ hạ…” Nàng ta nũng nịu gọi hắn, “Thần thiếp vừa đợi ngài rất lâu…”
Nàng ta nói xong, bị Chính Khang đế nhìn sang, lập tức im bặt.
Chính Khang đế nheo mắt, đánh giá nàng ta. Lúc trước hắn còn không cảm thấy, lúc này xem ra, dáng người nàng ta rất giống Tịch Nhan. Không chỉ dáng người, diện mạo cũng hơi tương tự.
Hắn nhìn quần áo của nàng ta, tay áo rộng màu hồng cánh sen, đúng là bộ quần áo trước kia Tịch Nhan thích mặc nhất.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, hắn nhìn Trình Hoàng hậu.
Trình Hoàng hậu cười nói: “Bệ hạ, nếu kêu Sam quý nhân, có chút không ổn. Thần thiếp nhớ rõ Hồng Sam họ Tiết, chi bằng kêu Tiết quý nhân đi.”
Chính Khang đế cúi đầu, suy tư trong chốc lát, làm San quý nhân thấp thỏm, suýt không thở nổi. Rất lâu sau, hắn mới “Ừm” một tiếng.
Tiết quý nhân được phong chức, được cung nữ đỡ dậy, ngồi cạnh San quý nhân.
Bệ hạ ở đây, hơn nữa có một quý nhân vừa được phong chức, bầu không khí trong điện nặng nề. Phu nhân ở đây đều là người lăn lộn trong nội trạch, ai không phải người thành tinh. Quý nhân vừa được phong chức là tâm phúc của Hoàng hậu nương nương, lại leo lên giường bệ hạ.
Nói trắng ra, chính là phản bội chủ tử.
Nữ tử như vậy, nếu sau này thất sủng, không biết phải chịu bao nhiêu tra tấn trong hậu cung.
Chính Khang đế ngồi một hồi, bãi giá rời đi.
Hắn đi rồi, ánh mắt của San quý nhân như dao nhỏ, nàng ta lườm Tiết mỹ nhân. Thân thể Tiết mỹ nhân đau nhức, dù cố gắng hào hứng nhưng trông vẫn yếu ớt, San mỹ nhân nhìn thấy, lửa trong mắt càng tăng.
“Tiết mỹ nhân thủ đoạn thật đấy!”
Nàng ta đột nhiên nói chuyện, Trình Hoàng hậu nhìn nàng ta, ra hiệu nhạc dừng lại.
Các phu nhân im lặng, nhìn bên trên.
San quý nhân còn trẻ, lại đang được sủng ái, nào chịu được một người mới tới chia chén cơm. Nàng ta mím môi đỏ, không che giấu bất mãn dành cho Tiết mỹ nhân.
“Làm càn!” Trình Hoàng hậu quát, “Bệ hạ lâm hạnh ai, đó là phúc của người đó. Tiết quý nhân có thể được bệ hạ coi trọng, bổn cung rất vui mừng.”
“Nương nương! Thần thiếp thấy không đáng thay ngài. Hồng Sam là cung nữ ngài tin tưởng nhất, nàng ta dám làm chuyện không biết liêm sỉ như thế sau lưng ngài, không phải phải phản bội chủ tử thì là gì?”
Nàng ta đúng là phản bội chủ tử, mấy phu nhân ở đây đều tán đồng những gì San quý nhân nói.
Sắc mặt Tiết quý nhân trắng bệch, nàng ta có khổ mà nói không nên lời. Nàng ta đã bao giờ nghĩ tới muốn làm nữ nhân của bệ hạ đâu? Bệ hạ đi vào phòng của Hoàng Hậu, không nói gì, kéo nàng ta đi vào phòng.
Nàng ta giãy giụa, suýt làm bệ hạ tức giận.
Nàng ta là nô tài, nào dám cãi lời bệ hạ.
Việc đến nước này, nàng ta giải thích cũng vô dụng. Nàng ta biết Hoàng hậu nương nương sẽ không tin tưởng nàng ta nữa, dù nàng ta đồng ý ở lại để mặc nương nương sai bảo, nương nương cũng chẳng thèm nhìn nàng ta một cái nào nữa.
Đáng thương phụ thân già, nương, huynh đệ của nàng ta đều làm việc ở Trình phủ. Nàng ta vốn có thân phận thấp hèn, chỉ sợ chức vị quý nhân này đi theo nàng ta đến chết.
Nàng ta cúi đầu, nước mắt chảy xuống.
“Ngươi còn uất ức?”
San quý nhân la hét, không quen nhìn thấy kẻ khác được lợi ích còn khoe mẽ. Nữ nhân trong cung có ai không muốn nhanh chóng leo lên long sàng làm chủ tử đâu chứ?
“Không, nô tỳ… Không uất ức…”
“Được rồi, bớt cãi nhau đi, sau này đều là tỷ muội. Còn nữa, Tiết quý nhân, hiện tại muội là chủ tử, đừng tự xưng nô tỳ nữa.” Trình Hoàng hậu nhàn nhạt nói, ra hiệu nhạc tiếp tục.
“Vâng, thần… Thiếp biết rồi.”
Thanh âm của Tiết quý nhân tan trong tiếng nhạc.
Úc Vân Từ ma xui quỷ khiến nhìn An Phi. An Phi bình tĩnh, đang gì đó với ma ma ở phía sau. Nàng thấy ma ma mỉm cười, gắp một miếng thịt hươu vào đĩa.
Nàng ta như không bị ảnh hưởng.
Nàng bật cười, nữ nhân trong cung thành tinh, sao nàng cảm thấy bệ hạ sủng hạnh người khác, An Phi đau lòng nhất. Nữ tử trong hậu cung rất ít khi tỏ vẻ như San quý nhân, nữ tử tranh giành tình cảm đều trong bóng tối.
Nói câu khó nghe, San quý nhân là con cờ trong tay người khác. Nếu nàng ta không có giá trị lợi dụng, hoặc chỗ dựa thất thế, kết cục cuối cùng chắc chắn không tốt.
Nàng nhấp rượu, nhìn Thành Băng Lan ngồi đối diện.
Thành Băng Lan cười khẩy nhìn Tiết quý nhân, nhớ tới những gì đối phương nói. Có lẽ nàng ta nhìn thấy Tiết quý nhân đau khổ, tâm tình không tồi.
Người này là người điên.
Nếu hôm nay người muốn hãm hại nàng thật là Thành Băng Lan, như thế còn dễ giải thích. Nếu người khác, nàng không biết đối phương là ai, huống gì phòng bị?
Bệ hạ đi rồi, vẻ mặt của Trình Hoàng hậu vẫn như thường.
Lại qua mười lăm phút, nàng ta mới tỏ vẻ mệt mỏi, trêu ghẹo có tuổi, các phu nhân tranh nhau nịnh bợ. Lời nói dễ nghe không dứt, họ khen ngợi nàng ta bảo dưỡng thoả đáng, như thiếu nữ mười bảy.
Trình Hoàng hậu cười thoải mái, vui đùa cùng mọi người vài câu mới rời khỏi bữa tiệc.
Sau đó An Phi rời đi, sau đó là San quý nhân. San quý nhân đi rồi, Tiết quý nhân không chịu nổi, để người ta dìu trở về. Bàn tiệc thiếu chủ tử, mệnh phụ sẽ không ở lâu, nói hai ba câu rồi đứng dậy, vừa nói vừa cười đi ra ngoài điện.
Úc Vân Từ đi ở sau, Thành Băng Lan đứng cách đó không xa, rõ ràng đang đợi nàng.
Nàng lạnh mặt, không muốn để ý tới nàng ta.
“Cảnh phu nhân, gấp vậy làm gì chứ?”
Thành Băng Lan nói xong, đi đến trước mặt nàng. Nàng bất đắc dĩ dừng lại, nhìn thẳng đối phương.
Trong bóng đêm, đèn dầu lan khắp nơi, chiếu vào mặt người, thần bí quỷ dị. Thành Băng Lan không hề che giấu điên cuồng trong ánh mắt, còn có hưng phấn. Trong lúc nàng ta hưng phấn, cười vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn.
“Không biết Tống phu nhân gọi ta có chuyện gì?”
“Ngươi xem ngươi kìa, hôm qua còn gọi ta là Thành Thất tiểu thư, hôm nay lại gọi ta là Tống phu nhân. Xa lạ như vậy, ngươi không biết người khác tốt bụng, ta thấy trên đời này, trừ ta nói thật với ngươi. Người khác đều nghĩ mọi cách lừa gạt ngươi. Đôi khi ta nhìn thấy ngươi, như thấy bản thân, đúng là đáng thương.”
Thành Băng Lan vừa nói vừa làm bộ làm tịch lau khóe mắt.
Nàng nhíu mày, nữ nhân điên này có ẩn ý.
Thành Băng Lan cất khăn, rướn người về phía trước, hạ giọng hỏi: “Ta biết đêm nay ngươi gặp bệ hạ, đúng không?”
Con ngươi của nàng co lại, chẳng lẽ người muốn hại nàng là Thành Băng Lan? Nàng nhanh chóng phủ nhận, Thành Băng Lan không có năng lực lớn như vậy.
Cho dù đối phương không làm chuyện đó, nhưng ít nhất cũng biết chuyện đó.
Nàng cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh, “Ta không hiểu Tống phu nhân đang nói gì, tối nay bệ hạ xuất hiện ở yến hội, mọi người đều thấy, đâu chỉ một mình ta?”
“Hà tất giả ngu, ngươi biết ta ám chỉ chuyện gì.” Thành Băng Lan nhướng mày, điên cuồng trong ánh mắt sắp tràn ra ngoài, nàng ta treo nụ cười đắc ý trên khuôn mặt, hết sức quỷ dị.
Thành Băng Lan đúng là một kẻ điên từ đầu đến đuôi!
Nàng lui ra sau một bước, trầm mặc.
“Nếu người cầu xin ta, ta sẽ nói cho ngươi biết rốt cuộc ai làm chuyện đó.”
“Tống phu nhân, ngươi say rồi. Ta không hiểu chữ nào trong lời nói của ngươi cả, tha lỗi cho ta không thể phụng bồi.”
Chuông cảnh báo vang trong lòng nàng, nàng xoay người muốn đi.
Nàng không ngờ tay áo bị người khác bắt lấy, Thành Băng Lan kề sát gương mặt quỷ dị đến trước mặt nàng, thâm thúy nói: “Ngươi hà tất nóng vội, ta đùa với ngươi thôi. Ta nói rồi, đời này, chỉ có ta có lòng thương hại với ngươi thôi, sẵn lòng nói tình hình thực tế với ngươi.”
Thành Băng Lan ép thanh âm càng thấp, để sát vào lỗ tai nàng, “Chuyện của ngươi và bệ hạ, có người cố tình sắp xếp, người khác muốn nhìn thấy mẹ con các ngươi cùng hầu hạ một chồng.”
Thành Băng Lan nói xong, buông nàng ra, cười ha ha.
Tiếng cười tùy ý, nàng ta căm hận nói: “Đương nhiên, ta cũng muốn thấy chuyện đó!”
Con ngươi của nàng co lại, nàng lập tức xoay người, quay đầu nhanh rời đi. Cách đó không xa, Tri Thu đuổi theo bước chân của nàng, nàng không biết dáng vẻ lúc này của nàng như có quỷ đuổi theo nàng.
Nàng về phòng, ngồi trước gương tháo trang sức.
Lúc này nàng mới phát hiện, sắc mặt người trong gương trắng dọa người.
Thành Băng Lan có ý gì? Cái gì mà mẹ con hầu hạ một chồng? Nàng và ai là mẹ con?
Gương mặt An Phi hiện trong đầu nàng, họ giống nhau như vậy, nói là mẹ con cũng có người tin. Nếu Thành Băng Lan nói thật, An Phi là mẫu thân nàng.
Như vậy…
Nàng mở to mắt, hình như hiểu mối hận của Thành Băng Lan.
Nếu An Phi thật sự là mẫu thân nàng, vậy năm đó nhất định giả chết. Người giả chết muốn tiến cung, phải có thân phận danh chính ngôn thuận. Cô nương Thành gia trưởng thành khá giống nhau, cách ổn nhất là dùng thân phận muội muội để tiến cung.
Cho nên, Lục cô nương chân chính đổi thành Thành Thất. Khó trách Thành Thất bị giấu ở đạo quan, đó là do Thành gia muốn cho nàng ta một thân phận khác.
Nàng ta hận, giận chó đánh mèo nàng là nữ nhi của An Phi. Cho nên Thành Băng Lan đổ ác ý lên đầu nàng, mới gây khó dễ, hại nàng mọi lúc mọi nơi.
Người khác mà Thành Băng Lan nhắc tới lại là ai?
Hoàng Hậu hay là Lương phi?
Ai sắp xếp chuyện tối nay?
Nàng chậm rãi suy nghĩ, dựa vào tính tình của người Phương gia, nếu thật đoán được An Phi là mẫu thân của nàng, chỉ sợ sẽ không giữ kín mà không nói ra. Họ hận không thể để thiên hạ biết chuyện đó, làm một mạch của Thành thị sụp đổ.
Thủ đoạn nham hiểm lại tàn nhẫn vậy có lẽ là hành vi của Trình Hoàng hậu.
Biểu hiện của Trình Hoàng hậu thật sự hoàn mỹ, nhưng nàng cũng không tin đời này thật sự có người hoàn mỹ như thế. Người có thể lặng lẽ đặt bẫy trong cung, chỉ có chủ của cung điện hoàng hậu mà thôi.
“Cảnh phu nhân, sắc mặt có ngài lạ lắm thì phải?”
Tri Thu quan tâm, tháo hết trang sức thay nàng.
“Không có gì, hôm nay ta uống nhiều, muốn nghỉ ngơi sớm.”
Tri Thu hiểu ý, là hạ nhân, chủ tử nói chuyện, nàng ấy tất nhiên đứng rất xa. Lúc đó, nàng ấy không nghe thấy Úc Vân Từ và Thành Băng Lan nói gì với nhau.
Nàng ấy chỉ nghe thấy tiếng cười cuối cùng của Thành Băng Lan.
Nàng ấy có nghi vấn, không đoán được mối quan hệ của Tống phu nhân và Cảnh phu nhân không tốt. Nhưng nàng ấy thông minh, được lâm thời phái tới hầu hạ Cảnh phu nhân, biết nên hỏi cái gì, không nên hỏi cái gì.
Úc Vân Từ rửa mặt xong, nằm trên giường, không ngừng suy nghĩ. Nàng nhớ tới câu chuyện xưa, nếu thật là nữ nhi của An Phi và Úc Lượng, cũng khó trách sẽ có kết cục như trong tiểu thuyết.
Sự tồn tại của nguyên chủ là cái gai trong lòng đế vương.
Cho nên dù là người Thành gia hay là mẫu thân nguyên chủ, đều trơ mắt nhìn Phương thị từng bước đẩy nguyên chủ xuống vực sâu, mặc người khác ức hiếp, hại nàng chết tha hương.
Nàng vô cớ đau lòng, không biết là phản ứng của nàng hay là bản năng của thân thể.
Người đoán mệnh nói duyên với người thân của nàng mỏng manh, đúng là không sai. Dù kiếp trước hay hiện tại, nàng đều không có duyên với người thân. Kiếp trước phụ thân mẫu thân nàng ly hôn, cả hai không cần nàng.
Kiếp này, phụ thân mẫu thân còn sống, nhưng không liên quan đến nàng.
Nàng cười khổ, thở dài.
Nàng cầm binh thư trên đầu giường, xem sách.
Giờ Tý trôi qua, Cảnh Tu Huyền về phòng.
Hắn vén rèm, thấy nàng đang đọc sách, sửng sốt.
“Sao nàng còn chưa ngủ?”
Nàng đặt quyển sách xuống, cười. May thay, kiếp này, nàng còn có một trượng phu. Cuối cùng cũng có thể đền bù khuyết điểm nàng không có người thân.
“Chờ chàng.”
Hắn cụp mắt, có ý cười.
Hắn nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, ngồi cạnh nàng. Nàng nhào vào lòng hắn, cọ mặt vào quần áo hắn, ngửi hương thơm mát lạnh trên người hắn, thỏa mãn nhắm mắt.
Lúc này, nàng giống chú mèo đi lạc.
Hắn ôm nàng, “Có phải không thú vị không?”
Hắn nhắc tới chuyện này, nàng ai oán ngẩng đầu, chớp mắt. Không phải không thú vị, mà là rất nhàm chán. Nàng không biết hoạt động săn thú ở cổ đại vô cùng nhàm chán với nữ nhân.
Biểu cảm của nàng làm cổ họng hắn ngứa, hắn cười thành tiếng.
Hắn luôn là người lãnh đạm, chưa bao giờ cười vui vẻ như thế. Ý cười tới đáy mắt, sủng ái trào ra vô tận. Nàng nhận ra ngực hắn run, giả vờ giận dữ nhẹ đấm hắn.
“Chàng còn cười? Hôm trước thiếp lựa đồ, chàng nhìn thiếp, có phải đang chờ xem trò cười của thiếp không?”
Nàng lên án, nhớ rõ nàng vừa lựa quần áo vừa ngâm nga. Khi đó hắn ngồi một bên, có phải không đành lòng dội nàng một gáo nước lạnh.
Hắn càng cười vui vẻ.
Nàng lại đấm hắn, vùi đầu vào lòng hắn.
Nàng nghe tiếng tim đập vững chãi của hắn, yên lòng. Nàng không phải nguyên chủ, những người được gọi là người thân vốn không liên quan đến nàng. Bọn họ không xem nàng là cốt nhục, nàng cần gì để ý họ.
Nàng nghĩ như thế, vẫn thấy chua xót, càng vùi đầu sâu hơn.
“Hầu gia, hôm nay thiếp gặp vài chuyện kỳ lạ, cũng nghe được vài lời kỳ lạ.”
Cảnh Tu Huyền đã hai ngày một đêm không ngủ, dù người làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Hắn vốn buồn ngủ nhắm mắt, nghe vậy, lập tức mở ra.
“Nàng có sao không? Kẻ nào làm gì, nói gì với nàng?”
“Thiếp không sao, không biết sao bệ hạ đi nhầm chỗ, vào phòng của chúng ta.”
“Bệ hạ?”
“Thật ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Trương công công nhanh chóng dìu hắn rời đi. Sau khi tiệc tan, Thành Băng Lan nói vài lời với thiếp, thiếp thấy không đúng.”
Nàng ngẩng mặt nhìn hắn.
“Nàng ta nói bệ hạ xông vào phòng của chúng ta, có người cố ý sắp xếp, có người muốn nhìn thấy mẹ con thiếp cùng hầu hạ một chồng.”
Nàng nói xong, nhìn chằm chằm hắn. Hắn chẳng tránh né, cũng không kinh ngạc, như sớm dự đoán được. Đau lòng xẹt qua đôi mắt u ám, hắn nhẹ nhàng vỗ lên tóc nàng.
“Có ta ở đây, bọn họ chẳng nhìn thấy gì đâu, ngủ đi.”
“Ừm.”
Nàng nghe lời chui vào ổ chăn, dựa vào lòng hắn. Hắn không kinh ngạc do đã sớm đoán được? Nàng và An Phi thật là mẹ con? Nói như thế, Úc Lượng thật ra làm người ta đồng cảm.
Nàng miên man suy nghĩ, mơ màng ngủ.
Trong đêm đen, đôi mắt Cảnh Tu Huyền rét lạnh.
Hắn cúi đầu nhìn nữ tử ngủ say trong lòng, vô cùng dịu dàng.