Liên quan tới nam nữ chính, trong sách đại khái là giới thiệu thế này.
Cẩm An hầu ôn nhuận như ngọc, người khiêm tốn, ánh mắt chân thành tha thiết như nước suối trong veo. Giữa hai hàng lông mày hắn ôn hòa, từ đầu đến cuối mang theo sự u ám. Dù cho cười cũng cực kỳ gượng gạo, nhẹ kéo khóe miệng.
Hắn nhẹ nhàng vén khăn cô dâu lên, phía dưới khăn cô dâu là một khuôn mặt xinh đẹp nho nhã. Xinh đẹp tự nhiên, đoan trang vừa vặn, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng thánh thiện, giống như có thể gột rửa tất cả sự bẩn thỉu của thế gian.
Mà lúc này, Úc Vân Từ với ánh mắt của người ngoài cuộc nhìn đôi nam nữ này, cảm thấy trong sách miêu tả hơi không khớp.
Nữ chính ngược lại tương đối phù hợp với sự miêu tả bên trong nguyên văn, chỉ có điều ánh sáng thánh thiện, nàng không nhìn thấy. Nàng nhìn thấy sự tính toán giấu bên dưới gương mặt xinh đẹp.
Nam chính thì không nhìn ra một chút dáng vẻ của quân tử khiêm tốn, trong sách miêu tả hắn thành một khối ngọc tốt đẹp. Nhưng trên thực tế, hắn giống như một thanh bảo kiếm, khí phách lộ ra ngoài, ẩn giấu sự sắc sảo.
Thiết kế nhân vật của hắn chẳng lẽ sập rồi sao?
Úc Sương Thanh che giấu rất tốt, nhưng Úc Vân Từ vẫn luôn quan sát nàng ta, vẫn bắt được sự ái mộ lóe lên trong ánh mắt của nàng ta. Hóa ra nữ chính đã sớm cảm mến nam nhân rồi, chẳng trách muốn giết chết nguyên chủ chướng mắt kia.
Chỉ là so sánh với phương tâm ám hứa* của nữ chính, nam chính liền có vẻ lãnh đạm vô cùng.
(*: Chỉ con gái thích thầm một người nào đó nhưng không biểu hiện ra, trong lòng thì thầm gả cho người ta rồi.)
Trường kiếm của Cảnh Tu Huyền vung lên, vết máu phía trên lan ra mùi tanh. Hắn tựa như không để ý lắm, ném thanh kiếm đi, Tả Tam vững vàng tiếp được.
“Người là do ta làm bị thương.”
“Hầu gia đúng là tức giận biểu ca và Từ muội muội?” Mặt phấn của Úc Sương Thanh tái đi, ánh mắt trách cứ đã nhìn về phía Úc Vân Từ, vẻ mặt đau lòng vô cùng, lại làm dáng vẻ không đành lòng quở trách. Khắc họa thần thái của một người tỷ tỷ tốt đến mức sâu vào gỗ ba phân*.
(*:入木三分 ( rù mù sān fēn) Nhập mộc tam phân: Câu này vốn để hình dung sức bút viết mạnh mẽ. Sau này dùng để tỉ dụ với kiến giải và nghị luận sâu sắc.)
Diễn xuất thật là tốt.
“Tiểu nữ biết Hầu gia ngài nhất định là trong lòng vô cùng tức giận, nhưng tiểu nữ cầu xin Hầu gia, tác thành cho biểu ca và Từ muội muội đi. Nếu ngài muốn trút giận, tùy đánh tùy mắng, tiểu nữ cũng bằng lòng chịu, chỉ xin ngài rủ lòng từ bi, tác thành cho đôi tình nhân này.”
Úc Sương Thanh nói, vẻ mặt dứt khoát quỳ trên mặt đất.
Rõ ràng là dáng vẻ cầu xin người ta, nàng ta làm lại mang theo hơi thở mạnh. Nếu như không phải là người biết chuyện, thực sự sẽ cảm động vì tấm lòng bảo vệ muội muội của nàng ta.
“Sương Thanh nguyện làm bất cứ chuyện gì để bù đắp sai lầm của Từ muội muội.”
Trong lòng Úc Vân Từ cười lạnh, kế tỷ tốt này, chỉ thiếu không nói ra là nguyện thay nguyên chủ hầu hạ nam nhân thôi. Nàng ma sai quỷ khiến mà nhìn nam tử cao lớn kia một cái, ai ngờ hắn đúng lúc nhìn sang.
Ánh mắt hai người va vào nhau, vẻ mặt khinh thường trên mặt nàng còn chưa kịp thu lại.
Nàng nghĩ đến tình tiết trong sách, trong sách mặc dù không nói rõ, nhưng trong câu chữ rõ ràng ám chỉ, nam chính đối với nữ chính vẫn luôn có thiện cảm.
Nhưng bây giờ nàng không nhìn ra được gì từ trên mặt của Hầu gia.
Nếu hiện tại nàng trở mặt với bạch liên hoa tỷ tỷ, Hầu gia có trở mặt với nàng không? Có lẽ hiện tại lúc này, nam chính đối với nữ chính vẫn không có cảm giác?
Như vậy, Hầu gia thân là nam chính sẽ trả lời như thế nào đây?
Không chỉ có nàng đang chờ câu trả lời của hắn, Úc Sương Thanh cũng đang chờ hắn trả lời.
Hồi lâu, hắn lạnh lùng nói: “Tả Tam, tiễn khách.”
Tả Tam đi vào, mang theo mấy gia đinh kia, liền đi khiêng Thẩm Thiệu Lăng. Vết thương của Thẩm Thiệu Lăng thật sự là đau dữ dội, nghĩ đến trước tiên buông tha việc này, chờ chữa khỏi vết thương rồi lại nói.
Phương thị đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài theo.
“Úc phu nhân, mời dẫn nô tài phủ tướng quân các ngươi cùng đi đi.”
Ý hắn chỉ là Như Tình và Như Thúy, còn có một nhà thị tì của nguyên chủ khi gả vào.
“Hầu gia, ngài đây là muốn hưu Từ muội?”
Phương thị quả nhiên là kế mẫu, luôn luôn nhớ đến đào hố cho nàng. Úc Vân Từ suy nghĩ, căng thẳng nhìn về phía Cảnh Tu Huyền. Nếu hiện tại Hầu gia bỏ rơi nàng, nàng chỉ có thể quay lại Tướng quân phủ.
Mà nếu đã quay lại Tướng quân phủ, chỉ sợ là đã vào thì khó mà trở ra.
“Hầu gia…” Trái tim nàng kiên quyết, tiếp tục nói: “Ta không đi, ta sinh là người của Hầu phủ, chết là ma của Hầu phủ.”
Lời như vậy nói ra từ trong miệng nàng, bản thân nàng cũng rất chán ghét. Càng đừng nói đến Phương thị và Úc Sương Thanh, hận không thể tới trước chặn miệng nàng lại, lôi nàng ra khỏi Hầu phủ.
Nàng không biết nghĩ như thế nào, theo bản năng mà nhìn về phía Cảnh Tu Huyền.
Cũng may, Cảnh Tu Huyền không có vẻ mặt gì, không thấy chán ghét, cũng không thấy xem thường. Mà là nhàn nhạt nhẹ hừ một tiếng: “Ai nói ta muốn hưu thê?”
Không hưu thê, vì sao bảo bọn họ dẫn hạ nhân đi? Trong mắt Phương thị chứa sự nghi hoặc, nước mắt còn đọng trên mặt, quyến rũ mê người. Úc Vân Từ có chút hiểu được, vị phụ thân kia của nguyên chủ tại sao lại phù chính* Phương thị.
(*:扶正: Thời xưa từ thiếp lên làm thê.)
Càng là nam tử thô bạo, càng thích nữ tử giống như nước.
Úc Lượng chính là như vậy.
Cho nên mới không để ý sau khi vợ cả mất, lập tức phù chính Phương thị lúc ấy còn là quý thiếp. Nhiều năm qua, cưng chiều có thừa.
“Vậy Hầu gia vì sao bảo chúng ta dẫn bọn hạ nhân đi?”
“Mấy hạ nhân, Hầu phủ chúng ta vẫn nuôi nổi, nhưng sẽ không nuôi nô tài thay người khác.”
Phương thị tái mặt, nghe rõ ràng ý tứ của hắn. Vội vàng dùng khăn lau nước mắt: “Thì ra là thế, là ta nghĩ lầm rồi. Từ muội tính tình yếu đuối, ta sợ nó không áp chế được hạ nhân, cho nên mới giữ lại khế ước bán thân của mấy người kia, là muốn bọn chúng kiêng dè. Nếu Hầu gia nói như vậy, lát nữa ta liền cho người đưa khế ước bán thân của bọn chúng tới.”
Thật là một người mẫu thân suy nghĩ cho nữ nhi, lần này giải thích hợp tình hợp lý, kết hợp với thần thái cử chỉ của bà ta, không có chút sơ hở nào. Trong sách, vị lão bạch liên này được khắc họa thành một nữ tử khéo hiểu lòng người, hơn nữa thân tỷ tỷ là thân mẫu của bệ hạ, trong giới phu nhân ở Kinh thành rất có danh vọng.
Úc Vân Từ suy nghĩ, nhớ lại một vài tình tiết.
Mẫu thân của nguyên chủ là đích nữ của Thành Quốc công, lúc trước Úc Lượng giành thắng lợi về Kinh, phong làm Đại tướng quân. Thành Quốc công vốn là võ tướng, đương nhiên yêu quý tướng tài, gả cho đích nữ, trở thành giai thoại.
Lúc đó vẫn là tiên đế đương triều. Mà Hoàng hậu, chính là cô nương của Thành Quốc công phủ. Khi đó thân mẫu của bệ hạ còn là một Phương tần tầm thường.
Phương gia cũng không phải là thế gia gì, bởi vì Phương tần sinh Hoàng tử nên mới từ từ biểu hiện ra.
Dòng dõi của tiên đế ít, Hoàng tử mà Phương tần sinh, sinh ra liền nuôi dưới gối của Hoàng hậu. Sau khi tiên đế băng hà, ấu đế đăng cơ. Phong Thành thị làm Đích Mẫu Hoàng thái hậu, mà Phương thị chính là Thân Mẫu Hoàng thái hậu.
Đến bây giờ, trong cung có hai vị Thái hậu.
Cái gọi là mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây chính là chỉ Thành gia và Phương gia. Phương gia là cữu gia chân chính của bệ hạ, so với Thành gia không có huyết thống đương nhiên là phải thân thiết hơn một chút.
Đúng lúc mẫu thân của nguyên chủ năm ấy bệnh qua đời, thế là Phương thị làm muội muội của Phương Thái hậu, liền được danh chính ngôn thuận mà nâng lên làm chính thất.
Về phần nguyên chủ, một nữ nhi của nguyên phối để lại, đương nhiên trở thành cái đinh trong mắt Phương thị. Nhất là Thành thị còn thay nguyên chủ định ra một mối cửa hôn sự tốt.
Úc Vân Từ nhớ tới những chuyện này, càng thấy không đáng cho thân mẫu của nguyên chủ.
Nhìn diễn xuất hiện tại của lão bạch liên, nếu như mẫu thân nguyên chủ thật sự dưới suối vàng có biết, chỉ sợ cũng sẽ tức giận đến mức không có cách nào đầu thai. Nữ nhân sợ nhất là cái gì? Chính là mình vừa chết là có nữ nhân khác ở phòng mình, ngủ với nam nhân của mình, đánh con của mình.
Đáng giận hơn là, nguyên chủ còn nhận Phương thị làm mẫu thân.
“Khế ước bán thân cũng không cần đưa nữa, Hầu phủ chúng ta vẫn có hạ nhân.”
Úc Sương thanh nhìn dáng vẻ mẫu thân mình muốn té xỉu, vội vàng đi qua đỡ: “Mẫu thân, người làm sao vậy? Bệnh tim lại tái phát rồi?”
Phương thị còn là bệnh Tây Thi, chỉ có điều không biết là bệnh thật hay là giả vờ? Úc Vân Từ suy nghĩ, nhìn Cảnh Tu Huyền một cái, làm khẩu hình: “Bà ta giả vờ.”
Úc Vân Từ đứng không nhúc nhích, Úc Sương Thanh cảm thấy có chút kỳ lạ, đồ đần độn này sao còn không qua đây giúp đỡ? Nàng ta nhìn lại, đồ đần độn đang nháy mắt ra hiệu với Hầu gia.
Không khỏi trong lòng thầm hận.
“Từ muội muội, mẫu thân phát bệnh rồi, muội mau tới đây, giúp ta đỡ mẫu thân về.”
“Đừng gọi muội muội con, hôm nay nó bị dọa phát sợ rồi.” Phương thị giãy giụa, nói với Cảnh Tu Huyền: “Hầu gia, ngài bằng lòng không tính toán hiềm khích lúc trước, nể tình giao tình của hai phủ mà giữ lại Từ muội. Lương tâm ta lại khó mà yên ổn, cuối cùng là nó có lỗi với Hầu gia, cùng với Thiệu Lăng… có từ đầu đến cuối. Phủ tướng quân chúng ta khó mà chối tội. Hiện tại ta liền dẫn nó đi, hưu thư ngài phái người đưa đến phủ tướng quân là được.”
Thật là một kế mẫu mặt ngọt tim đắng, trái tim vừa trở lại bình thường của Úc Vân Từ lại chìm xuống theo.
Phương thị giống như dùng hết sức nói hết lời vừa rồi, chuyển sang nàng: “Từ muội, con nhanh thu dọn một chút, cùng mẫu thân trở về đi.”
Úc Vân Từ căng thẳng, khẩn cầu nhìn về phía Cảnh Tu Huyền.
Cảnh Tu Huyền vẫn lạnh mặt như cũ: “Úc phu nhân, ta vừa nói rất rõ ràng, ta không hưu thê.”
“Hầu gia, ta biết ngài nhớ tình cũ. Nhưng Từ muội thật sự là không xứng làm Hầu phu nhân, phủ tướng quân chúng ta có lỗi với ngài. Cho dù hưu Từ muội chúng ta cũng không oán giận chút nào.”
Lão bạch liên thật sự là lòng dạ hiểm độc, đã đến lúc này rồi còn không từ bỏ. Chết sống muốn cắm thanh danh bất trinh lên đầu nàng, nếu như nàng thật sự bị Hầu phủ hưu, chỉ sợ kết quả cuối cùng vẫn là im hơi lặng tiếng mà biến mất khỏi thế gian này.
Nàng hận không thể bổ nhào qua bóp chết lão bạch liên, trên thực tế, nàng vẫn thật sự nhào tới, lập tức đè trên người lão bạch liên. Hai tay nàng mang theo sứ mệnh nện lên người đối phương, thương tâm khóc lên.
“Mẫu thân, người là muốn ép chết nữ nhi! Nữ nhi dám thề với trời, cùng với biểu ca trong sạch, người vì sao một mực nói ta với biểu ca có tư tình. Hầu gia cũng tin tưởng nữ nhi, người vì sao không tin nữ nhi? Nữ nhi thật sự là oan uổng, người lại ép ta, ta liền đi tìm cái chết!”