Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 75



Tờ giấy Tuyên Thành này không giống với giấy Úc Vân Từ luyện chữ, nàng luyện chữ giấy đều được cắt xén, lớn nhỏ vừa phải. Mà tờ giấy hắn trải dài bốn thước, chưa được cắt, chiếm hơn nửa cái bàn.

Chân mày nàng giật giật, nàng nghẹn họng nhìn.

Hắn không trả thù?

Nam nhân này còn có tiềm chất phúc hắc, rõ ràng đang làm khó nàng. Hắn bắt nàng chọn giữa cái kia và luyện chữ. Đáng thương tay nàng, nếu nói phía trước nàng làm nũng, hiện tại thật sự tê.

Nàng chớp hàng mi dài, mắt như hồ thu, mang theo u oán.

“Hầu gia… Tay thiếp tê thật.”

Ánh mắt hắn càng u ám, yết hầu lên xuống.

“Một khi đã vậy, vậy nghỉ ngơi đi.”

Nghỉ ngơi mà như không nghỉ ngơi, nàng bị hắn mang lên giường. Nếu hắn không lên theo, nàng đúng là tin hắn đang đau lòng mình.

Nàng mặt dày làm nũng, cọ tới cọ lui nói đáng thương.

Hắn bị nàng cọ, suýt không nhịn được, ấn đầu nhỏ không an phận của nàng trong lòng, thanh âm khàn khàn, đầy ẩn nhẫn, “Ngủ!”

Nàng mừng thầm, nghe lời vòng lấy eo hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, thỏa mãn ngủ.

Nàng mơ màng, âm thầm cảm thấy mình xấu xa.

Sớm tinh mơ, nàng vừa mở mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của nam nhân. Lòng nàng vừa động, tay nhỏ tìm kiếm chỗ kia của hắn. Lần này, cuối cùng như ý hắn.

Đến khi hắn rời đi, nàng ngồi đó, đang nhớ lại dư vị vui mừng vì lưỡng tình tương duyệt.

“Ngươi nhìn chằm chằm tay mình làm gì?”

Trình Bát có chút bất mãn, mình và họ Úc thương lượng, đối phương luôn thất thần. Từ khi xong việc ở chỗ gian nhà tranh, nàng ấy cảm thấy hổ thẹn với họ Úc, nói chuyện mất ba phần tự tin.

Úc Vân Từ muốn vỗ trán thở dài, thật không rõ rốt cuộc sao lọt mắt vào Trình Bát. Nếu nàng có, nàng đồng ý sửa, sửa đến khi Trình Bát không hề tới nữa.

“Luyện chữ lâu, tay có chút tê.”

“Ngươi còn luyện chữ?” Trình Bát nghi hoặc hỏi một câu, bỏ qua chuyện nàng không chuyện. “Ngươi nói Tả Tứ tột cùng trốn ta cái gì? Ta đã nói chỉ đưa tạ lễ, không nói chuyện khác, hắn vẫn không chịu gặp ta.”

Úc Vân Từ hối hận ngày đó không suy nghĩ, nói câu lấy thân báo đáp làm Trình Bát rơi vào ma chướng.

“Nếu không, ngươi để tạ lễ ở chỗ ta này, ta giao cho hắn.”

Trình Bát trừng mắt hạnh, “Không được, ân cứu mạng, sao có thể qua loa. Ta phải tự gặp mặt cảm tạ, mới thể hiện thành ý.”

Cô nương này cố chấp như thế, phụ thân mẫu thân nàng có biết không?

Úc Vân Từ cảm thấy thân thể lại nóng nực, chỉ muốn nằm, không làm gì cả. Nàng không rõ vì sao mình phải ở chỗ này nghe Trình Bát nói nhảm.

“Trình Bát tiểu thư, gần đây ngài luôn đến cửa Hầu phủ, không sợ người khác nói xấu? Hay ngươi còn có suy nghĩ với Hầu gia, ngươi bảo phu nhân chính thất như ta xử lý thế nào đây?”

Trình Bát cứng đờ, Cảnh lần trước Hầu gia và phụ thân luận bàn, phụ thân đã thua.

Tuy không ai nói gì, mọi người đều nói tuổi tác phụ thân cao, thân thể vô dụng, cho nên mới thua Cảnh Hầu gia. Thật ra nàng ấy biết tuy phụ thân đã có tuổi, lại ngày ngày luyện công, tuyệt đối không phải người tuổi già sức yếu.

Nàng ấy nghe những người đó không ngừng tìm lý do cho phụ thân, có chút bực bội.

Không hiểu sao nàng ấy thấy không có mặt mũi đối mặt với phu thê Cảnh Tu Huyền. Nàng ấy khó khăn thuyết phục mình, lúc này mới có dũng khí tới cửa. Nhưng ái mộ phía trước nàng ấy dành cho Cảnh Hầu gia, không biết vì sao biến mất không còn tăm hơi.

Nàng ấy vẫy tay, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không quấn lấy Hầu gia nữa. Không thể ức hiếp thê tử của bạn mình, không thể mơ ước trượng phu của bạn mình, ta hiểu đạo lý này.”

Hoá ra nàng còn phải cảm tạ vì đã làm bạn với Trình Bát, nàng ấy ngại tình cảm, từ bỏ nam nhân mình mơ ước. Khóe miệng Úc Vân Từ giật giật, cuối cùng nàng không nói gì.

Nàng bưng ly, cái ly không phải nước trà bình thường, mà là trà cẩu kỷ táo đỏ. Nàng thổi một hơi, uống nửa ly. Trà này ngon miệng, còn bỏ thêm đường đỏ.

Trình Bát nhìn nàng, nhất cử nhất động của nàng đều tự nhiên. Không giống quý nữ thế gia ra vẻ thanh cao, động tác không coi là ưu nhã hoàn mỹ, lại có tùy ý tự tại.

Đúng vậy, chính là tự tại.

Tự tại thanh thản, đẹp mà không tự biết.

Không giống đích trưởng tỷ của mình, đương kim Hoàng hậu nương nương. Tuy nàng ta hoàn mỹ, lại giả. Nàng cũng không giống Úc Sương Thanh, dáng vẻ kệch cỡm, thời khắc bắt chước người khác, dối trá cực điểm.

“Trên mặt ta có hoa, ngươi xem không nháy mắt?”

Úc Vân Từ buông ly trêu chọc, Trình Bát không tự nhiên bưng ly trong tầm tay, “Ực” một hớp lớn.

“Ta sốt ruột thay ngươi, ngươi quá thảnh thơi, nói không chừng có người ở sau lưng hại ngươi. Lần trước ta đã nhắc với ngươi, bảo ngươi cẩn thận Thất di, ngươi có nhớ kỹ không?” Trình Bát nhanh nhẹn, bỗng nhiên nói câu này.

Úc Vân Từ đương nhiên nhớ rõ chuyện đó, không cần người khác nói cũng sẽ đề phòng Thành Băng Lan.

“Ta nói với ngươi, nàng ta muốn gả cho Vệ đại nhân, lại không muốn làm kế mẫu. Gần đây nàng ta mỗi ngày xúi giục người khác tới cửa cầu hôn Vệ tiểu thư. Vệ đại nhân trong tối ngoài sáng nói không muốn cưới nàng ta, nàng ta vẫn làm theo ý mình. Mấu chốt là những kẻ tới cửa cầu hôn không tốt lành gì, miệng còn không sạch sẽ, một hai nói danh tiết Vệ tiểu thư đã bị bẩn. Ngươi nói xem người như vậy, có đáng sợ không?”

Úc Vân Từ gần đây rất khi chú ý chuyện của Thành Quốc Công phủ, trước kia nghe qua Thành Băng Lan muốn nghị thân. Vệ tiểu thư còn không phải là cô nương lần trước Đình Sinh cứu.

Chẳng lẽ chuyện kia còn có ẩn tình?

Tính tình Trình Bát ngay thẳng, nhưng nàng ấy không ngu.

Tốt xấu gì cũng là cô nương của Tư Mã phủ, sao không rõ quanh co của đám thế gia. Tiểu Vệ gia thư xảy ra chuyện, Thành Quốc Công phủ đã thanh minh rằng Thành Băng Lan không được nuôi ở Ngọc Trinh Quan.

Nhưng họ giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này.

“Vừa rồi ta ở trên đường đi, còn gặp nàng ta. Càng trùng hợp là nàng ta vào trà lâu không lâu, một nam nhân vào theo, ngươi đoán xem là ai?”

Trình Bát hỏi xong, nhướng lông mày nhìn nàng.

Nàng cau mày, Thành Băng Lan quen biết người nào, sao mình biết. Nhưng Trình Bát có ẩn ý, chứng tỏ nam nhân Thành Băng Lan hẹn là người mình biết.

“Ta thật sự đoán không ra.”

Trình Bát càng nhướng lông mày cao, cười đắc ý, “Biết ngươi đoán không ra, ngươi không thể nghĩ ra đâu, nam tử kia là nhị công tử Phương gia.”

Nhị tử công Phương gia, Thẩm Thiệu Lăng?

Nàng đã lâu không nghe người ta nhắc tới người này, cũng đã lâu chưa nghe tin tức về hắn. Lần trước Lục Hoàn Bội tới đòi của hồi môn, nàng còn tưởng hai người đã thành thân.

Nàng không nghĩ tới người này còn nhảy nhót ở bên ngoài, thật sự là tai họa ngàn năm.

Thành Băng Lan và Thẩm Thiệu Lăng, hai người chẳng hề liên quan nhau, sao quen nhau chứ?

Có thể nào là trùng hợp không?

Nàng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình, Thành Băng Lan ghét mình, vốn không che giấu. Tuy nàng không biết đối phương sao có địch ý, nhưng hẳn liên quan đến mẫu thân nàng.

Mà ân oán của Thẩm Thiệu Lăng và nàng càng khó nói rõ. Bọn họ nếu có gì giống nhau, đó là không thể thấy nàng sống tốt.

Họ thậm chí hận không thể dồn nàng vào chỗ chết.

Nàng lo lắng, nhưng cảm kích tin tức của Trình Bát. Nếu không, nàng vốn không nghĩ đến hai người kia sẽ kết đồng minh.

“Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta nhớ kỹ rồi. Cứ tính việc này ta nợ ân tình của ngươi, sau này nếu ngươi muốn nhờ ta, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của ta, ta nhất định không tiếc mạng sống giúp ngươi.”

Có lẽ là cụm từ không tiếc mạng sống giúp ngươi lấy lòng Trình Bát, Trình Bát cười, “Ngươi nhớ là tốt, bổn tiểu thư thật sự không quen nhìn những chiêu trò hại người khác như thế. Nếu ngươi bị những kẻ đó hại, vị trí Hầu phu nhân bị trống, ta cũng khinh thường đi chiếm.”

Nàng ấy ngẩng cằm, kiêu ngạo như khổng tước.

Giờ khắc này, ánh mắt Úc Vân Từ nhìn Trình Bát rất thưởng thức.

Nàng ấy không muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chứng tỏ người này cực kỳ quang minh lỗi lạc.

Tuy Trình Bát không làm nàng thích, nhưng bản tính không xấu. Tâm tình của nàng với cô nương này rất phức tạp, một bên không thích đối phương quá lỗ mãng thẳng thắn, dễ trêu chọc phiền phức. Về phương diện khác, nàng lại cảm thấy cô nương không tâm cơ như vậy không nhiều, hiếm có.

Chỉ là lời nói của cô nương này vẫn không làm nàng vui.

Trình Bát không biết cách xem sắc mặt, cho rằng nàng cảm động, không nói nên lời, vì thế lại biểu hiện, hào khí nói: “Ngươi hiện tại là bạn của ta, nếu sau này có kẻ mù nào muốn hại ngươi, đó là đấu với Trình Bát ta. Ngươi chỉ cần báo tên, ta đi đến hang ổ của đối phương, để bọn họ thấy sự lợi hại của ta.”

Úc Vân Từ không nhịn được, có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút khoa trương, cuối cùng nhìn nóc nhà, trợn mắt.

Cô nương này học thói nghĩa hiệp từ nơi nào đây, chẳng lẽ cho rằng kinh thành là giang hồ?

“Ta nhận ý tốt của ngươi, nhưng nếu thực sự có người tìm ta phiền phức, Hầu gia sẽ tự ra tay.”

Nàng nhắc tới Cảnh Tu Huyền, Trình Bát như ếch xanh nhụt chí, chỉ trừng hai mắt. Cảnh Hầu gia có thể đánh bại phụ thân nàng ấy, tất nhiên là cao thủ học võ. Còn nữa, thân phận không thấp, nào có mấy ai mù tới tìm họ Úc phiền phức chứ.

Hào khí vừa đầy lồng ngực của nàng ấy nháy mắt tụt xuống, chân mày ưu sầu.

Ưu sầu xuất hiện trên mặt Trình Bát, Úc Vân Từ suýt cho rằng mình hoa mắt. Nàng nhìn kỹ, u sầu kia còn ở đây, nàng không khỏi thấy kỳ lạ.

Trình Bát lại hăng hái, vung tay, “vụt” đứng lên.

“Không phải Tả Tứ trốn bổn cô nương? Bổn cô nương càng muốn gặp hắn một lần. Ngươi đi cùng ta, ngươi là chủ tử của hắn, hắn không dám không nghe mệnh lệnh của ngươi.”

Úc Vân Từ cạn lời, vừa rồi nhất định hoa mắt.

Nàng phải giải quyết việc của Trình Bát và Tả Tứ, nếu kéo dài, nói không chừng Trình Bát giống mấy nữ nhân khác, càng không chiếm được, càng không theo đuổi được mới là thứ tốt, chẳng sợ đối phương là một đống phân.

Đương nhiên, Tả Tứ không phải một đống phân. Chẳng qua hắn tự hiểu, hơn nữa trước kia đi theo Hầu gia, từng thấy hành vi dũng mãnh của Trình Bát, nên mới muốn bỏ chạy.

Tả Tứ vừa nghe Trình Bát tới, nhanh đổi với thị vệ khác.

Hôm nay Tả Tứ vốn canh sân của Hầu gia, lúc này người canh đã được đổi thành hai thị vệ lạ mắt.

Trình Bát hừ lạnh, lườm hai thị vệ, hỏi: “Các ngươi biết Tả Tứ ở nơi nào không, mau bảo hắn tới gặp bổn cô nương. Đây là mệnh lệnh của phu nhân các ngươi, còn không mau đi.”

Úc Vân Từ bất đắc dĩ lên tiếng, bảo một thị vệ trong đó đi gọi Tả Tứ.

Trình Bát càng rầm rì, “Vẫn là chính chủ có ích, ta đã tới vài lần, mấy tên này không phản ứng ta.”

Không bao lâu sau, Tả Tứ tới đây.

Tả Tứ cúi đầu rụt vai, không nhìn thẳng Trình Bát.

“Gặp qua phu nhân, gặp qua Trình Bát tiểu thư.”

“Hừ, ngươi còn biết tới gặp ta. Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi trốn không chịu gặp ta? Chẳng lẽ ta làm không đúng, một hạ nhân như ngươi cũng phải đi đường vòng?”

Tả Tứ cao to, làn da ngăm đen, nghe vậy mặt càng đen.

“Trình Bát tiểu thư là thiên kim, thuộc hạ là hạ nhân, cứu ngài là chuyện nên làm, chuyện nằm trong chức trách, không dám nhận ân cứu mạng Trình Bát tiểu thư. Còn nữa, tạ lễ ngài đưa quá quý trọng, lại nói tổ yến gì đó, thuộc hạ là một người thô lỗ, không dùng nổi. Không bằng tiểu thư cắt hai cân thịt bò, đem một bình rượu ngon tới.”

Trình Bát bị Tả Tứ nói, mất khí thế.

Thì ra ân nhân Tả Tứ chê tạ lễ của nàng ấy không hợp khẩu vị, chỉ là hai cân thịt bò và một bình rượu, có phải đơn sơ không? Nào có thể cho thấy nàng ấy trịnh trọng? “Ta xem cứ vậy đi, tặng lễ phải tặng đúng thứ người khác cần. Nếu Tả Tứ đã mở miệng, ngươi làm theo là được, sau này, ai không được nhắc có ân gì không nữa.”

Tả Tứ vui mừng gật đầu.

Trình Bát bất mãn, bĩu môi, bị Úc Vân Từ trừng, cuối cùng không phản bác.

Úc Vân Từ bảo Tả Tứ trở về, kéo Trình Bát, đứng dưới một thân cây, thâm thúy nói: “Ngươi hẳn hiểu gần đây ngươi quậy phá. Tả Tứ là cái nhân, hắn không có khả năng, cũng không có tự tin quậy phá với ngươi. Nếu ngươi lại ồn ào lấy thân báo ân, nói không chừng sẽ mang đến tai họa cho hắn. Chuyện là ta dựng lên, khi đó ta lanh mồm lanh miệng, nói không lựa lời. Nếu ngươi không thoải mái, cắt đứt quan hệ với ta đi.”

Trình Bát mở to mắt, kiên định lắc đầu.

“Vậy sao được, ta thật vất vả mới có một người bạn, sao có thể vứt bỏ vì việc nam nữ. Ta nghe ngươi nói, không quấn lấy Tả Tứ nữa.”

Úc Vân Từ yên lòng, cũng may cô nương này không chấp mê bất ngộ.

Trình Bát nhìn hướng Tả Tứ đi xa, thấp giọng lẩm bẩm, “Nói ra có lẽ ngươi không tin, thật ra ta đồng ý gả cho một người giống Tả Tứ, không vướng bận. Ta có thể không lưu luyến rời xa phồn hoa, sau đó cao bay xa chạy, đi nơi trời cao biển rộng, vui vẻ chốn giang hồ.”

Nàng ấy hoang mang, như đứa trẻ không tìm thấy nhà về.

Úc Vân Từ không cách nào tiếp lời, đang muốn nói gì đó. Nàng ấy quay đầu, lại hoạt bát, “Ta là Bát tiểu thư Tư Mã phủ, tìm nam nhân gì mà không được. Không nói khoác, toàn bộ thế gia công tử trong kinh thành, chỉ cần ta đồng ý, ai không ngoan ngoãn để ta chọn lựa.”

“Đích xác như thế, ngươi phải chọn cho tốt, tìm hiểu nhiều hơn. Ta tin ngươi nhất định có thể chọn ra một nam nhân hài lòng.”

Trình Bát ngẩng đầu, nhướng mày với nàng, cười tự đắc.

Ngẫu nhiên có tiếng ve kêu, thời tiết càng mát mẻ. Dù nóng, cũng là giữa trưa, sớm muộn gì cũng độ chênh lệch giữa nhiệt độ trong ngày.

Lúc này là giờ Tỵ một khắc, còn không tính là nóng. Chủ tử trong phủ ít, hạ nhân lui tới cũng không nhiều. Nàng và Trình Bát đứng lâu như vậy, cũng chỉ thấy một bà tử đi qua con đường nhỏ cách đó không xa.

“Vẫn là Hầu phủ thanh tĩnh.”

Trình Bát cảm thán, thở thật dài.

Úc Vân Từ lại phát hiện phiền muộn từ tiếng thở dài của nàng ấy, có lẽ Trình Bát cũng không hoạt bát như vẻ ngoài. Nhà nào cũng có cái khó của họ, Tư Mã phủ cũng có rất nhiều thị phi.

Bề ngoài Trình Bát vẻ vang, nhất định nàng ấy cũng có việc buồn rầu.

Rốt cuộc là việc cá nhân, nàng không hỏi.

Lúc này, cửa lớn sân Hầu gia mở từ trong, thiếu niên mặc thanh bào đi ra, đúng là Khuông Đình Sinh.

Ánh mắt Trình Bát sáng lên, nàng ấy nói một tiếng đáng tiếc.

Úc Vân Từ nhếch khóe miệng, thật không biết nên nói gì với cô nương này mới tốt. Chẳng lẽ nàng ấy cảm thấy Đình Sinh là người được chọn, đáng tiếc quá nhỏ.

Mấy người chào hỏi lẫn nhau.

“Khuông thiếu gia vừa luyện công, không biết gần đây luyện kiếm pháp gì?”

“Ta không tinh thông nhiều kiếm pháp, luyện kiếm pháp Khuông gia.”

Khuông Đình Sinh nói xong, nhìn thoáng Úc Vân Từ. Nàng nháy mắt hiểu Đình Sinh có chuyện muốn nói.

Nàng nghiêng người, nói với Trình Bát: “Không phải ngươi muốn đi mua thịt bò và rượu?”

“À, đúng đấy.” Trình Bát nhớ ra, cáo từ với bọn họ.

Nàng nhìn đối phương hấp tấp rời đi, bật cười.

Khuông Đình Sinh cũng nghi hoặc, tiểu thư Trình Bát bá đạo, hành sự ương ngạnh, nổi danh ở kinh thành, sao ngoan ngoãn trước mặt sư mẫu như thế?

Hắn nghĩ đến tính tình sư mẫu, cảm thấy hợp tình hợp lý. Sư mẫu là nữ tử thông minh lại có kiến thức bất phàm, bất luận kẻ nào tới gần cũng không tự chủ thích sư mẫu.

Bóng cây xào xạc, khung cảnh vẫn vắng vẻ như thường.

Gió nhẹ thổi qua, Khuông Đình Sinh ngửi thấy mùi máu. mấy ngày gần đây sư mẫu không ra cửa, chẳng lẽ bị thương?

“Sư mẫu, ngài bị thương?”

“Không có.” Úc Vân Từ khó hiểu, phản ứng lại, nhận ra người tập võ nhạy bén, không lẽ Đình Sinh ngửi thấy mùi máu trên người nàng, cho nên mới hỏi vậy?

Sắc mặt nàng phức tạp, nàng nghĩ có nên cho Đình Sinh học một tiết sinh lý không. Nàng nghĩ Khuông Đại phu nhân là mẫu thân của Đình Sinh, sau này khẳng định sẽ nói cho hắn biết thứ nữ tử nên có.

Chỉ là nữ tử cổ đại nói chuyện hàm súc, Đình Sinh lại được nuôi như nam nhi, Khuông Đại phu nhân sẽ nói kỹ càng?

“Ta không bị thương, mà là… Kinh nguyệt trong người…”

Khuông Đình Sinh đầu tiên kinh ngạc, tiếp theo phản ứng lại, không tự nhiên đỏ mặt.

“Cô nương sẽ có ngày này, nếu ngươi đột nhiên… Không cần sợ, có thể nói cho mẫu thân ngươi, hoặc tới tìm ta.”

“Đa tạ sư mẫu.”

Đình Sinh hành lễ, từ khi gặp sư mẫu, đối với thân thể biến hóa, hắn đã không ghét và bài xích. Dù hắn nghe hai chữ kinh nguyệt, đã bình tĩnh rất nhiều.

Chuyện nên tới sẽ tới, hắn không tránh né được, chỉ có thể đối mặt.

Nhân sinh gian nan, đâu chỉ một mình hắn gian khổ?

Thiếu niên có chút chán nản, hắn vốn kiêu ngạo, giờ lại có cảm xúc ngược nhau như vậy. Úc Vân Từ biết hắn có việc, nhịn không được hỏi, “Gặp phiền phức?”

“Ừm… Xem là vậy, cũng không xem là vậy.” Đình Sinh nghĩ nghĩ, so với tự phiền não, chi bằng nói với sư mẫu. Sư mẫu có kiến thức bất phàm, nói không chừng sẽ đồng ý với suy nghĩ của mình.

“Vệ Hàn Lâm có một cô con gái tên Vệ Thanh Anh, lần trước con và với Hiền Vương xuất kinh, trùng hợp cứu Vệ cô nương ra khỏi Ngọc Trinh Quan. Gần đây kẻ đi Vệ gia cầu hôn không phải kẻ ăn chơi trác táng thì là thứ tử, còn có người bôi nhọ nàng ấy. Con và Vệ cô nương có ân, nếu lúc này cầu hôn, nàng ấy sẽ đồng ý. Chỉ là con không thể cho nàng ấy hạnh phúc, cứ mãi do dự…”

Nàng từng nghe Trình Bát nhắc cái tên này, không nghĩ lại nghe từ Đình Sinh.

Nàng nghe Đình Sinh ngại cách làm lấy ân báo đáp chuyện nghĩa hiệp, Vệ Thanh Anh không biết thân phận chân chính của Đình Sinh, lại muốn báo ân, cho nên mới đồng ý. Nếu tương lai hai người thường xuyên ở chung, đối phương nhìn ra gì, làm sao bây giờ?

“Vậy Vệ cô nương… Nghĩ sao?”

Khuông Đình Sinh cười khổ, biết không thể gạt sư mẫu. “Không phải Đình Sinh cố ý giấu sư mẫu, mà có một số việc liên quan đến danh tiết nàng ấy… Tóm lại, Vệ cô nương đồng ý. Con đã nói nàng ấy, dù tương lai có thể kết hôn, cũng là làm phu thê giả. Nếu có một ngày, Vệ cô nương có thể tìm được người mình phó thác chung thân, con nguyện nhận nàng ấy làm nghĩa tỷ, đưa nàng ấy xuất giá.”

Hắn nói như vậy, Úc Vân Từ còn chuyện không rõ.

Chỉ sợ Vệ cô nương rơi vào tay đạo sĩ Ngọc Trinh Quan, đã mất trong sạch. Tuy chuyện bị che giấu, nhưng vẫn truyền đi ra ngoài. Một cô nương mất trinh, sao có thể gả cho người trong sạch.

Nói không chừng tương lai người khác còn lấy chuyện này ép cho cả đời không dám ngẩng đầu.

Cho nên, Vệ cô nương mới đồng ý Đình Sinh.

Đình Sinh sẽ lớn lên, là con trai duy nhất của Khuông gia, không có khả năng không cưới vợ. Nàng lo lắng Vệ cô nương không biết thân phận chân chính của Đình Sinh, lỡ như tương lai ở lâu với nhau, Đình Sinh lại ưu tú, có thể ngầm thích đối phương không?

“Con có nghĩ tới lòng người dễ thay đổi, lỡ nàng ấy thành chính thê của con, có suy nghĩ khác, làm sao bây giờ?”

Khuông Đình Sinh nghe vậy, cúi đầu trầm tư.

Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. “Sư mẫu, con chuẩn bị nói cho nàng ấy biết tình hình thực tế. Một là không làm nàng ấy hiểu lầm, thứ hai, sau này nàng ấy có thể che giấu giúp con vài chuyện.”

Tỷ như tương lai hắn có kinh nguyệt, các tỷ tỷ đều xuất giá, nương cũng cao tuổi, hắn lại lấy cớ gì đi chọn mua vật bên người đây?

Úc Vân Từ im lặng, thân phận của Đình Sinh xác thật phải dùng thủ thuật che mắt mới có thể che giấu.

Nếu Vệ cô nương cam tâm tình nguyện, có thể xem là một biện pháp đẹp cả đôi đường. Rõ ràng là chuyện vẹn cả đôi đường, sao nàng lại thấy nặng nề như thế. Nàng thấy khổ sở cho Đình Sinh gánh vác trọng trách của gia đình, còn có Vệ cô nương chưa được cưới hỏi.

“Thế cũng tốt, con đừng vội thẳng thắn với Vệ cô nương, nếu gần đây rảnh, bảo nàng ấy tới Hầu phủ chơi.”

Lòng người khó dò, nàng chưa gặp Vệ cô nương, thật không yên tâm.

Đình Sinh dù già dặn, nhưng cũng là thiếu niên mười một tuổi. Ở hiện đại, thiếu niên mười một tuổi cũng chưa tốt nghiệp tiểu học, sao có năng lực quyết định chung thân đại sự của mình.

“Chuyện quan trọng, cẩn thận luôn tốt.”

Nàng toàn tâm toàn ý suy xét, Đình Sinh nào không biết ân. Hắn cười, trịnh trọng đồng ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv