Nàng gọi Thái Thanh vào, nói nhỏ vài câu, Thái Thanh bèn hiểu rõ từ đầu đến đuôi sự việc. Nàng ấy không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ngồi đọc sách, ngay cả hầu hạ phu nhân nhà mình thay y phục và đổi ga giường đệm chăn cũng nhẹ chân nhẹ tay.
May mà thời đại này có đồ cùng loại bông, Úc Vân Từ ở sau tấm bình phong thấy Thái Thanh lấy ra đai nguyệt sự thì cảm thấy an tâm. Đai nguyệt sự màu đỏ, phía trên đó thêu hoa cỏ, ở giữa đút vải bông hình sợi dài.
Trong miếng bông trắng bao bọc vải bông, mềm mại vừa phải.
Hai chủ tớ bận rộn một hồi, giày vò nửa canh giờ mới xem như một lần nữa ổn thỏa. Khi hai phu thê một lần nữa nằm vào ổ chăn thì đã là giờ Hợi ba khắc.
Trăng non ngoài cửa sổ như lưỡi câu, ánh nến đã tắt, ánh trăng sáng chiếu vào từ cửa sổ khắc hoa.
Vốn là đêm động phòng trong tưởng tượng của nàng, tiếc rằng bà dì không biết điều như thế, cứ thế mà phá hủy chuyện tốt của nàng. Nàng ngủ ở bên trong, có chút tiếc nuối mà than khẽ một tiếng.
“Sao lại thở dài?”
Trong đêm tối, giọng nói của hắn trong trẻo như ánh trăng, hơi lạnh lại chui vào xương tủy, mang theo hương vị mê người không nói ra được.
“Thở dài đêm xuân nhiều thăng trầm, không thể toại nguyện.”
“Không sao, còn nhiều thời gian mà.”
“...”
Cái từ này được dùng đến mức thật sự làm cho nàng nói không nên lời. Rốt cuộc hắn có biết ý ngầm của còn nhiều thời gian không? Khóe miệng giật một cái, nàng cảm nhận được một bàn tay lớn đưa qua, ôm nàng.
Nàng thỏa mãn tiến sát vào trong ngực hắn, hai người chống đầu, ôm nhau ngủ.
Mặt trăng ngoài cửa sổ vụng trộm trốn vào trong tầng mây, trong nháy mắt bị mây đen che kín khẽ. Màu trời đen nhánh lại tối cũng không sánh bằng sắc mặt của Phương thị lúc này.
Nha đầu chết tiệt kia sao còn có thể bình yên vô sự mà trở về?
Ván cờ mà bà ta đã bố trí tỉ mỉ, sao lại có thể bị người ta phá được? Mấy ngày trước đây chỉ có bát tiểu thư của Trình phủ quay về, bà ta còn tưởng rằng chuyện đã thành. Đang mừng thầm, chờ tú bà ở Di Tình viện làm xong việc quay về thì lại hỏi kỹ càng.
A biết được người nên chờ lại không chờ được, lại chờ được tin tức nha đầu kia hồi Kinh. Lại theo người khác nói, nha đầu chết tiệt kia nhớ phu quân nên sốt ruột, vụng trộm đi đến trấn Thạch Môn dưới sự hộ tống của thị vệ.
Tú bà chưa từng xuất hiện, bà ta không có cách nào biết được chuyện xảy ra vào hôm đó.
Vì sao?
Kế hoạch của mình cứ tính sai hết lần này đến lần khác.
“Mẫu thân, nó vậy mà về rồi! Làm sao bây giờ?” Khuôn mặt Úc Sương Thanh tràn đầy sự thù hận, việc giục cưới của Ngô phủ đã làm nàng ta sắp phát điên, vừa nghĩ tới sắc mặt trước một kiểu, sau một kiểu của Ngô Trọng Lâm, nàng ta đã không rét mà run.
Người như vậy, nàng ta không muốn gả cho đâu!
“Mẫu thân, nếu không… có phải họ Ngô chết rồi thì con cũng không cần xuất giá nữa không…” Nàng ta thì thào, ánh mắt từ từ trở nên điên cuồng.
Không sai, chỉ cần họ Ngô vừa chết, hôn ước gì đó toàn bộ đều sẽ hết hiệu lực, Một người chết thì còn có thể cưới nàng ta thế nào được? Nàng ta đường đường là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân, không có Ngô công tử thì còn có công tử thế gia khác sẵn lòng cưới.
“Chát!”
Phương thị bị dáng vẻ điên cuồng của nữ nhi làm kinh hãi, không hề nghĩ ngợi mà cho một bạt tai. Úc Sương Thanh che mặt, ánh mắt khôi phục sự rõ ràng, lại lộ ra sự thù hận.
“Mẫu thân, người đánh con?”
“Thanh tỷ, suy nghĩ vừa rồi, con nghĩ cũng đừng nghĩ nữa…” Phương thị giấu tay vào trong tay áo, nếu không phải vừa rồi mình nhất thời kinh hãi thì cũng sẽ không đánh Thanh tỷ.
“Vậy con phải làm sao đây? Chờ gả vào Ngô gia à? Chờ bị người sa cơ lỡ vận như vậy làm liên lụy đến chết sao? Mẫu thân, người thật là độc ác! Người nói sẽ giúp nữ nhi tìm lang quân như ý, người nói nữ nhi nhất định sẽ gả vào nhà quyền quý làm quý phu nhân. Nhưng mà người làm được chưa?” Úc Sương Thanh gào thét, nước mắt chảy xuống.
Nàng ta thật sự hận, hận vận mệnh bất công.
Dựa vào cái gì mà khi còn bé nàng ta đã nếm nhiều đau khổ như vậy, mà nha đầu chết tiệt kia lại có xuất thân tốt, có mẫu thân danh môn thế gia. Đều là nữ nhi của phụ thân, nàng ta còn là trưởng tỷ, lớn nhỏ có thứ tự, đồ của nha đầu chết tiệt kia vốn nên đưa hết cho nàng ta mới phải.
Vốn dĩ mọi chuyện đều rất tốt, mắt thấy sự việc sắp thành, nàng ta thậm chí còn nghĩ sau này phải làm thế nào để làm một phu nhân Hầu phủ. Nàng ta nghĩ mãi mà không rõ, sự việc sao lại biến thành dáng vẻ của hôm nay?
Phương thị nhìn nữ nhi đang đau lòng gần chết, trái tim giống như bị giày xéo. Vì sao? Vì sao bà ta mưu tính đến cuối cùng vẫn phải thua trong tay nữ nhi của Thành thị?
Bà ta không cam lòng!
“Thanh tỷ, con nghe mẫu thân nói…”
“Con không nghe, có phải mẫu thân lại muốn nói kêu con đợi không… xin hỏi nữ nhi phải đợi tới lúc nào đây? Mẫu thân… con khó chịu quá… vừa nghĩ tới nha đầu chết tiệt kia ở trong Hầu phủ hưởng thụ sự sủng ái của Hầu gia, nữ nhi đã hận không thể giết chết nó!”
Úc Sương Thanh nói xong, che mặt chạy ra ngoài.
“Thanh tỷ…”
Phương thị ở trong phòng vô lực gọi, cuối cùng chán nản ngồi xuống.
Úc Sương Thanh vừa chạy vừa lau nước mắt, đối diện đụng phải Úc Toàn Thắng về phủ. Bước chân hắn ta bay bổng, được thư đồng đỡ ngã trái ngã phải đi qua. Còn chưa đến gần là đã thấy mùi rượu đập vào mặt.
Nàng ta lau khô nước mắt, giận dữ mắng mỏ thư đồng: “Nô tài đáng chết, ngươi trông coi thiếu gia thế nào vậy, sao lại để thiếu gia uống thành như vậy?”
“Nô tài… không ngăn được thiếu gia, Ngô công tử cứ mời rượu mãi…”
Lại là họ Ngô!
Họ Ngô gần đây ngày ngày dẫn Thắng ca đi ra ngoài, không phải đi dạo kỹ viện thì chính là uống rượu hoa. Phụ thân bị co quắp nằm trên giường, mẫu thân mỗi ngày không biết bận rộn cái gì. Không để ý đến Thắng ca, Thắng ca liền ngày ngày cùng họ Ngô lêu lổng.
“Thắng ca! Đệ nhìn xem đệ giống cái gì! Hôm nay có đi đến học đường không?”
“Ồ… cô nương này dáng dấp không tệ, sao lại tức giận như vậy… nào, để gia thơm một cái…”
Úc Toàn Thắng híp mắt say lờ đờ, cười hì hì, muốn đưa tay sờ mặt nàng ta. Khuôn mặt tái đi, nàng ta trừng mắt nhìn thư đồng: “Ngươi là người chết à, còn không đỡ thiếu gia về nghỉ ngơi!”
Thư đồng thấp giọng thưa vâng, mạnh mẽ đỡ Úc Toàn Thắng, đi qua từ bên cạnh nàng ta.
Úc Toàn Thắng còn đang kêu to, làm Úc Sương Thanh tức giận đến mức hận không thể tiến lên đá hắn ta hai cái. Nàng ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, một mảng chết chóc. Khi nào thì ngôi nhà mà nàng ta vẫn lấy làm kiêu ngạo đã biến thành như vậy?
Phụ thân bị liệt, mẫu thân không đáng tin cậy, đệ đệ duy nhất càng ngày càng không nên thân? Nàng ta phải làm sao đây? Như thế nào mới có thể được như mong muốn?
Trong lúc bất giác, nàng ta đã đi đến tiền viện.
Sau khi Úc Lượng bị liệt thì chuyển đến phòng ở tiền viện. Khi Phương thị gặp chuyện không thuận lợi thì sẽ đến phòng ông ta mắng một trận, những lúc còn lại đều chỉ có một bà tử phục dịch.
Bà tử đó đã quen lười biếng, hoàn toàn không ở trong phòng trông coi, không biết lại đi lêu lổng nơi nào.
Khi nàng ta đẩy cửa đi vào thì Úc Lượng đã ngủ rồi. Cho dù ngủ thì ông ta cũng không có sinh lực như ngày xưa. Râu dưới cằm mọc đầy mặt, miệng méo, còn chảy nước bọt.
Từng có lúc, ông ta uy phong như thế.
Trước kia mỗi lần nàng ta đi ra ngoài đều sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Người khác hâm mộ nàng ta có một người phụ thân làm Đại tướng quân, còn hâm mộ nàng ta có một người mẫu thân dịu dàng, càng hâm mộ phụ mẫu nàng ta ân ái, gia đình hòa thuận.
Mà bây giờ, nàng ta thẹn đến mức không dám ra ngoài, không dám đối mặt với ánh mắt khác thường của nhóm bạn khuê các kia. Bọn họ nhất định sẽ chế nhạo nàng ta có một người phụ thân bị tê liệt, có một người mẫu thân đã từng làm thiếp thất.
Một nam nhân, nếu đã không thể đội trời đạp đất nữa thì cần gì phải sống trên thế gian khiến người ta chế nhạo.
Ma xui quỷ khiến, tay nàng ta bóp lấy cổ Úc Lượng. Trong ánh mắt là sự điên cuồng trước nay chưa từng có, tay không khỏi chậm rãi siết chặt. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu như ông ta chết thì mình có thể giữ đạo hiếu ba năm.
Cho nên, vì tiền đồ của nàng ta, nam nhân vô dụng như thế thì vẫn nên đi chết đi!
Thân thể Úc Lượng mặc dù tê liệt nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Trong giấc mộng, ông ta chỉ cảm thấy có người bóp cổ mình, dần dần khiến ông ta có chút thở không nổi.
Bỗng nhiên mở mắt ra thì thấy khuôn mặt điên cuồng của nữ nhi nhà mình.
“Ưm… ưm…”
Úc Sương Thanh giật nảy mình, trong đầu hiện lên suy nghĩ chuyện đã bại lộ thì dứt khoát giết người diệt khẩu. Cái tay kia chồng lên, hai tay dùng sức.
Có lẽ là bản năng cầu sinh đã kích thích Úc Lượng, tay của ông ta vậy mà lại động đậy, thân thể cũng tốn công nâng lên. Ông ta vốn xuất thân võ tướng, sức lực vẫn còn, lập tức đẩy Úc Sương Thanh ra rồi chống ngồi dậy, liều mạng thở hổn hển.
“Nghiệt… nữ…”
Cái miệng hơi méo phun ra hai chữ, mặc dù gian nan mơ hồ nhưng lại có thể phân biệt ra được.
Bàn tay ông ta chỉ về phía Úc Sương Thanh ngã dưới đất, càng không ngừng lay động. Miệng méo, toàn thân đều đang run, trong lòng sợ hãi khôn cùng. Nghiệt nữ này, lại dám giết phụ thân!
Những năm này ông ta thật sự là bị phân chó dán vào mắt, sao lại cho rằng Phương thị hiền lành, nữ nhi ngoan ngoãn chứ?
Từ muội nói đúng, mình thật sự là mắt đui tâm mù, luôn bị hai mẹ con nhà này che đậy. Bây giờ ông ta đã không còn nghi ngờ gì nữa là nhi tử không phải do mình sinh ra, nhất định là nghiệt chủng của Phương thị và Sử Văn Hiên tằng tịu với nhau sinh ra.
“Phụ thân…”
Úc Sương Thanh kinh ngạc thốt lên, không dám tin mà nhìn Úc Lượng đã ngồi dậy.
Làm sao bây giờ?
“Không… phải… phụ thân ngươi!”
Úc Lượng hao hết sức lực phun ra mấy chữ, lúc này mới phát hiện ra là mình đang ngồi. Ông ta không khỏi mừng như điên trong lòng, thử cử động thêm, mặc dù khó khăn nhưng vẫn được.
“Phụ thân, nữ nhi vừa rồi thấy người giống như không còn hơi thở nên dò xét xem…”
Kiểm tra hơi thở và bóp cổ thì Úc Lượng vẫn phân biệt được, nghiệt nữ này hẳn là cho rằng mình bị liệt, người cũng ngu luôn hay sao? Rõ ràng là nó muốn giết phụ thân mà còn dám ngụy biện!
Úc Lượng dùng sức hất bàn tay đưa qua bắt lấy ông của nàng ta, khó khăn di chuyển ra ngoài phòng. Vừa ra khỏi phòng, không khí tươi mới vào phổi, ông phun ra khí bẩn bị kìm nén gần đây.
Vì sợ Phương thị hoặc là không làm, đã làm thì sẽ làm cho xong mà muốn giết chết ông ta, ông ta đi từng bước một đi vào trong viện, rống to lên tiếng. Tùy tùng ban đầu của ông ta nghe thấy tiếng thì vội vàng chạy tới. Vừa thấy ông ta có thể đi được thì không khỏi vui mừng quá đỗi.
“Tướng quân, ngài khỏi rồi! Thật sự là ông trời có mắt!”
Tùy tùng vui đến phát khóc, từ sau khi Tướng quân bị bệnh thì hắn bị giáng chức đi quét chuồng ngựa. Phu nhân không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận Tướng quân, thậm chí còn có lời đồn nói phu nhân muốn bán bọn họ đi.
Ngày qua ngày cầu nguyện Tướng quân có thể tốt lên, cả đêm quanh quẩn bên ngoài viện của Tướng quân.
“Đi…”
Úc Lượng phun ra một chữ, chỉ ra bên ngoài, tùy tùng lập tức đỡ ông ta đi ra cửa.
Úc Sương Thanh ở trong phòng lấy lại tinh thần, phía sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên. Vừa đi ra ngoài phòng không nhìn thấy Úc Lượng, nàng ta thầm nghĩ hỏng việc, chạy như điên đến phòng của Phương thị.
Phương thị còn ngồi đó, mặt trầm đến mức đáng sợ.
“Mẫu thân… phụ thân tỉnh rồi!”
“Cái gì?” Phương thị kinh ngạc thốt lên, lập tức đứng dậy, đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình quá khích nên một lần nữa ngồi xuống: “Ông ấy tỉnh lại thì có gì lạ, có phải là muốn gặp ta không?”
Úc Sương Thanh bối rối lắc đầu: “Không phải… là phụ thân có thể đứng lên… đi lại…”
Phương thị bắt đầu lo lắng: “Con nói cái gì? Ông ấy đứng lên được?”
“Vâng, hơn nữa đã rời đi rồi.”
Sao có thể như vậy được? Phương thị sững sờ, không phải ông ta bị liệt rồi sao? Sao có thể đứng lên được, còn rời khỏi phủ Tướng quân? Ông ta muốn đi đâu? Rốt cuộc là muốn làm gì?
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Phương thị trắng bệch đến kinh dị.
Thân thể mềm nhũn, một lần nữa ngã ngồi trên ghế. Trong miệng bà ta lẩm bẩm: “Không đâu, sao ông ta lại tốt lên? Không phải đại phu đã nói, ông ta không thể đứng lên được nữa à, quãng đời còn lại cũng sẽ không tốt lên được nữa sao?”
“Mẫu thân, làm sao bây giờ? Phụ thân có giết chúng ta không?”
Phương thị bị câu hỏi của nàng ta làm giật mình, gần đây mình luôn tìm ông ta trút giận, sau khi ông ta tốt lên người đầu tiên sẽ không bỏ qua chính là mình. Làm sao bây giờ?
Hai mẹ con vội vàng hấp tấp đi ra ngoài, biết được từ chỗ người gác cổng là Úc Lượng đã rời đi. Phương thị cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ngồi phịch trên mặt đất, gọi to bảo hạ nhân ra ngoài tìm. Úc Sương Thanh cũng không tốt hơn chỗ nào, ngã lên người Phương thị, hồi lâu không bò dậy nổi.
Tùy tùng kia đỡ Úc Lượng đi lên một chiếc xe ngựa, sau khi Úc Lượng nặn ra hai chữ Hầu phủ, tùy tùng hiểu rõ dụng ý của Tướng quân nhà mình. Hắn ta vung roi, xe ngựa chạy tới Hầu phủ.
Vừa qua giờ Tý, xe ngựa đã dừng lại ở cổng Hầu phủ.
Tùy tùng tiến lên gõ cửa, người gác cổng của Hầu phủ nghe thấy hắn ta tự giới thiệu thì trong lòng giật mình. Trong nháy mắt bảo một người gác cổng khác đi thông báo đến các chủ tử, một mặt mở cửa thăm dò thực hư.
Nhìn thấy đúng là Úc Lượng thì trong lòng càng thêm giật mình.
Không phải Úc Đại tướng quân bệnh nằm trên giường sao, sao đêm khuya lại đến Hầu phủ?
Người báo tin đó đầu tiên là đi đến viện của Hầu gia, báo sự việc cho Tả Tam biết. Tả Tam trầm mặt, nhanh chân đi về phía viện của phu nhân. Hắn nhẹ giọng gọi Thái Thanh trông coi ngoài cửa, nhỏ giọng nói ra việc này.
Thái Thanh đưa người đi vào, Tả Tam ở bên ngoài phòng nặng nề gọi một tiếng Hầu gia.
Cảnh Tu Huyền trong phòng phút chốc mở mắt ra, nhìn thoáng qua nữ nhân ngủ say trong ngực, hắn cẩn thận rút cánh tay ra rồi rón rén đứng dậy mặc quần áo.
“Chuyện gì?”
Cảnh Tu Huyền mở cửa xuất hiện, hỏi Tả Tam trong viện.
“Hầu gia, Úc Tướng quân tới chơi?”
Úc Lượng? Tới chơi vào lúc này?
Không phải bị liệt à?
Cảnh Tu Huyền đè sự nghi hoặc trong lòng xuống, lạnh mặt nhanh chân đi ra khỏi viện, Tả Tam vội vàng đi theo sau. Úc Lượng ở ngoài cửa được tùy tùng đỡ, đã đi vào Hầu phủ, ngồi trong sảnh của tiền viện.
Tay chân của Úc Lượng càng không ngừng run lên, không phải ông ta sợ hãi mà là thân thể không khống chế được.
“Nô tài bái kiến Hầu gia.” Tùy tùng nhìn thấy Cảnh Tu Huyền đi vào, bước lên phía trước hành lễ.
Cảnh Tu Huyền nhìn thấy Úc Lượng đang ngồi, mắt híp lại: “Úc Tướng quân đêm khuya tới chơi, là có chuyện gì gấp sao?”
Úc Lượng lên tiếng ưm ưm, trong lòng có chút nóng nảy. Càng sốt ruột thì càng không biết bắt đầu nói từ đâu. Miệng vẫn méo, Cảnh Tu Huyền miễn cưỡng nghe ra được Phương thị và nghiệt nữ gì đó.
“Úc Tướng quân có lời muốn nói thì chi bằng viết ra đi.”
Tả Tam hiểu ý, lấy bút mực ra. Tay của Úc Lượng còn run, hồi lâu không biết ra được một chữ hoàn chỉnh. So với nói thì viết vẫn dễ dàng hơn một chút.
Mực bị vẩy đi không ít, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng cũng có thể ghi ra được một chữ “Giết”.
Có người muốn giết ông ta?
“Có người muốn giết Úc Tướng quân à? Chẳng lẽ người này là người bên cạnh Tướng quân?”
Úc Lượng cắn răng vang tiếng “Kẽo kẹt”, nhớ tới cảm giác không hít thở được đó, còn có dáng vẻ điên cuồng của nghiệt nữ kia, ông ta gật đầu. Viết ra bốn chữ Phương thị và nữ nhi.
Chữ không thành hình nhưng lờ mờ có thể nhận ra được.
“Người muốn giết Úc Tướng quân là thê tử Phương thị của ông và nữ nhi của ông?”
Cảnh Tu Huyền hỏi xong, nhìn trên người ông ta còn mặc áo ngủ mỏng manh, trên chân cũng để trần, đại khái có thể đoán ra được chuyện đã xảy ra. Chẳng trách đêm khuya đến Hầu phủ, vốn là đang chạy trối chết.
“Ngươi đi tìm đại phu đến, bắt mạch cho Úc Tướng quân, mặc khác cho người thu dọn phòng khách ở tiền viện, bố trí ổn thỏa cho Úc Tướng quân.”
Úc Lượng nghe hắn nói xong thì trong mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Sự sống chết trước mắt, nơi nương tựa mà Úc Lượng có thể nghĩ tới chính là Hầu phủ. Cái phủ Tướng quân đó, một khắc thôi ông ta cũng không dám ở lâu, sợ đi trễ một bước là sẽ bị mẹ con Phương thị diệt khẩu.
Cảnh Tu Huyền dặn dò xong thì rời khỏi tiền viện.
Úc Vân Từ ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy giường trầm xuống, nàng lầu bầu một tiếng rồi lăn ra bên ngoài. Một đôi cánh tay như sắt kéo lấy nàng, một lần nữa ôm nàng vào lòng.
Sáng sớm, nàng vặn eo bẻ cổ, cảm nhận một cơn sóng triều, vội vàng đứng dậy xem xét. Thấy không làm bẩn ga giường thì nhanh nhẹn thức dậy, gọi Thái Thanh vào.
Thay y phục rửa mặt, ngồi xuống trang điểm.
“Phu nhân, đêm qua Tướng quân đến nhà.”
Úc Vân Từ lập tức kịp phản ứng là Úc Lượng, kinh ngạc quay đầu: “Sao ông ta lại tới đây?”
“Nô tỳ không biết, nghe nói là được sắp xếp ở phòng khách của tiền viện. Phu nhân người có muốn đi xem sao không?”
“Phải đi xem một chút.” Nàng nói xong thì quay đầu trở lại, mặc Thái Thanh chải đầu cho nàng.
Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, nàng mang theo Thái Thanh đi đến tiền viện. Lên tiếng hỏi hạ nhân của tiền viện, tìm tới phòng của Úc Lượng.
Úc Lượng đã tỉnh ngủ, đêm qua đại phu đã bắt mạch, nói là ông ta được ông trời chiếu cố mới có thể một lần nữa đứng lên. Bình thường người một khi bị liệt ngã xuống thì không có khả năng đứng lên được nữa.
Khi Úc Vân Từ đi vào, ông ta đang ngồi dựa vào đầu giường.
“Phụ thân, sao người lại tới đây?”
Úc Lượng vừa nhìn thấy thứ nữ thì cảm xúc kích động.
“Phụ thân, người đừng vội, từ từ nói.”
Úc Lượng đâu có nói được, tùy tùng bên cạnh nói lại một lần những gì mình thấy, lại căn cứ vào chữ viết hôm qua của Tướng quân, nói phu nhân và đại tiểu thư muốn hại Tướng quân.
Úc Vân Từ cả kinh hồi lâu không nói nên lời, mẹ con Phương thị cũng mạnh mẽ quá đi. Phương thị thì còn có thể hiểu được, dù sao cũng là phu thê, không phải quan hệ máu mủ. Nhưng Úc Sương Thanh là nữ nhi ruột của Úc Lượng, sao có thể ra tay được?
“Phụ thân, bọn họ lại nhẫn tâm như thế à?”
Úc Lượng thống khổ nhắm mắt lại, vừa nghĩ tới những lời chửi rủa kia của Phương thị, còn có tình hình ngày hôm qua. Khi mở mắt thì tất cả đều là ánh sáng thù hận, ông ta nặng nề gật đầu.
“Bọn họ thật sự là lòng dạ độc ác…” Nàng che miệng, vẻ mặt nghĩ mà sợ: “May mà phụ nhân người nhạy bén, nếu không… nữ nhi làm sao có thể biết được oan tình của người? Chỉ sợ người đời còn đang tán thưởng bọn họ…”
Ánh sáng thù hận trong mắt Úc Lượng càng tăng lên, thứ nữ nói đúng. Nếu như mình chết vào đêm qua thì ai có thể biết được?
“Đáng… chết…”
“Bọn họ quả thật đáng chết… Phụ thân người yên tâm ở lại Hầu phủ, nữ nhi nhất định sẽ đòi công đạo cho người. Còn có mẫu thân đáng thương của con, cũng không biết khi còn sống đã từng chịu tội gì?”
Vừa nghe thứ nữ nhắc đến vợ cả, Úc Lượng ngược lại nhớ tới một vài chuyện. Vợ cả đột nhiên bị bệnh, chết cũng đột ngột. Có khi nào… cũng bị Phương thị ra tay thâm độc hay không?
Úc Vân Từ đoán ra được từ sắc mặt của ông ta, cái chết của mẹ đẻ minh có lẽ có ẩn tình khác. Nếu không, trước khi mẹ đẻ chết vì sao không sắp xếp tâm phúc đáng tin bảo vệ nguyên chủ?
Trừ phi là chết đột ngột, không kịp an bài.
Nàng cảm thấy, mình mơ hồ đã đoán được một chút. Phương thị làm người hiểm ác, nếu như chưa diệt trừ thì bản thân ăn ngủ không yên. Không nghĩ tới nàng đang chuẩn bị ra tay thì đã được đưa cho một cơ hội cực tốt như thế, thật sự là trời cao giúp đỡ.
Trấn an Úc Lượng vài câu, nàng mang theo Thái Thanh rời đi.
Trở về phòng của mình, lấy ra phương thuốc mà Liễu thầy y cho, trong lòng đại khái đã có chủ ý. Chờ Cảnh Tu Huyền vừa trở về, hai người bàn bạc, sau đó phu thê chia ra hành động.
Úc Vân Từ dùng nước gừng lau mắt, nước mắt chảy không dừng được, khóc một mạch đến Thuận Thiên phủ, cầm dùi trống gõ vang cái trống to ở bên ngoài.
Mạnh đại nhân từ phía sau nha môn chạy đến, nhìn thấy người mà nha dịch đưa vào thì giật nảy cả mình.
“Cảnh phu nhân, là phu nhân gõ trống?”
“Chính là thiếp thân, thiếp thân Úc thị, hôm nay muốn giải oan cho phụ thân, cáo trạng kế mẫu Phương thị và kế tỷ Úc thị Sương Thanh cùng nhau ám hại phụ thân Úc Lượng. Tội trạng một là Phương thị hạ thuốc khiến phụ thân của thiếp thân bị tê liệt nằm trên giường, tội trạng thứ hai là Úc thị tính toán bóp chết phụ thân nằm liệt trên giường. Phụ thân của thiếp thân vì chạy thoát thân nên trong đêm tìm nơi nương tựa ở Hầu phủ. Xin đại nhân tra cho rõ, trả lại công đạo cho phụ thân của thiếp thân!”
Mạnh đại nhân nghe mấy lời nói của nàng thì chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Phương thị luôn hiền lành, làm người dịu dàng, sao lại là một độc phụ như thế?
“Cảnh phu nhân, lời phu nhân nói có phải là thật không?”
“Bẩm đại nhân, thiếp thân không dám nói dối. Nếu như đại nhân không tin, phụ thân của thiếp thân có thể chính miệng làm chứng.”
Nàng vừa nói như thế, không cần thẩm tra là Mạnh đại nhân đã tin rồi.
Úc Lượng và ông là bạn tốt, thân thể luôn khỏe mạnh. Trên việc nữ sắc cũng không ham mê, nhiều năm qua luôn sủng ái Phương thị, trong hậu trạch chỉ có hai thiếp thất, lại hiếm khi đi vào phòng bọn họ.
Hai thiếp thất đó không thể sinh dưỡng, chưa từng tranh thủ tình cảm.
Lúc ấy truyền ra là thiếp thất bỏ loại thuốc như sói như hổ, giữ Úc Lượng lại trong phòng, ông cũng có chút không tin.
Ông vuốt chùm râu ngắn, sai người đến phủ Tướng quân đưa mẹ con Phương thị tới.
Phương thị cả đêm hoảng hốt hụt hơi, phái người ra ngoài tìm kiếm muốn tìm Tướng quân về. Thế nhưng cả đêm không có kết quả, hạ nhân đi khắp nơi đều không tìm thấy Tướng quân. Trong lòng Úc Sương Thanh cũng run sợ cả đêm, ngay cả mắt cũng không dám nhắm lại.
Phụ thân cả đêm chưa về, rốt cuộc đã đi đâu?
Lỡ như ông ấy ở bên ngoài nói lung tung thì nàng ta phải làm sao bây giờ? Thanh danh của nàng ta có phải sẽ bị hủy sạch không?
Hai mẹ con hoang mang lo sợ, mãi đến khi nha dịch của Thuận Thiên phủ tới cửa. Mắt Phương thị tối sầm lại, tuyệt vọng ngất đi. Bà tử bên người kêu giọng gọi, vừa ấn huyệt nhân trung vừa sai người gọi đại phu.
Đại phu nhanh chóng chạy đến, kê một đơn thuốc.
Sau khi thuốc được sắc xong, bà tử rót thuốc vào miệng Phương thị.
Phương thị ung dung tỉnh lại, nhìn thấy hai nha dịch vẫn còn ở đây thì suýt nữa lại muốn ngất đi.
“Úc phu nhân, bây giờ bà lại nhất đi, ti chức có chờ thì cũng phải làm việc theo cái chung.” Ý trong lời là, cho dù té xỉu thì có kéo cũng phải kéo tới Thuận Thiên phủ.
“Các ngươi dựa vào cái gì mà muốn dẫn mẫu thân ta đi?” Úc Sương Thanh hô hào, căm tức nhìn bọn họ.
Một nha dịch trong đó miệt thị cười nói: “Dựa vào cái gì? Úc đại tiểu thư không biết rõ sao? Giết cha là tội lớn đấy!”
Úc Sương Thanh nghe xong thì hai mắt khẽ đảo ngất đi.
Thuốc được sắc vẫn còn, bà tử vội rót cho nàng ta một bát.
Đợi đến khi nàng ta tỉnh lại thì người đã ở nha môn của Thuận Thiên phủ. Hai bên là nha dịch cầm gậy, ngồi ở chính giữa là Mạnh đại nhân với vẻ mặt nghiêm túc. Bên cạnh nàng ta là Úc Vân Từ đang phẫn nộ rơi lệ.
Đều là do nha đầu đê tiện đáng chết này!
Đầu óc nóng lên, nàng ta nhào tới muốn bóp cổ Úc Vân Từ.
Mạnh đại nhân vội sai người kéo nàng ta ra, đồng thời nhanh chóng hoàn toàn tin tưởng, nữ tử này có thể muốn bóp chết muội muội của mình ngay công đường thì chuyện giết cha nhất định không sai được.
“Ác nữ to gan, tại sao ngươi muốn giết cha đẻ, mau khai sự thật!”
Kinh đường mộc* vàng lên, thân thể Úc Sương Thanh chấn động, nàng ta ngây ra như phỗng.
*惊堂木: khối gỗ làm cả công đường giật mình hoảng sợ, là khối gỗ thường được quan viên xét xử dập xuống bàn khi tra hỏi hay phán tội phạm nhân.