Bên trong phủ Hiền Vương, cẩm y đai ngọc Hiền Vương đang dựa vào đình ở giữa hồ. Hắn có chút nôn nóng, ngũ quan tinh xảo trên gương mặt tuấn tú, bảy phần tựa Chính Khang đế, ba phần tựa An phi.
Bốn phía của đình đều có lan can, hắn liền ghé vào lan can. Trong tầm tay đặt một chiếc bình ngọc hình tròn, bên trong bình là ngô vàng tươi.
Tay hắn nắm một nắm ngô, nhàm chán mà ném một ít vào trong hồ.
Trong hồ nước, đàn cá đều tụ tập lại đây tranh ăn ngô. Cá chép đỏ, chép xanh gì đều có, cái đầu to mọng, nhìn hình thể thì chắc cũng không nuôi dưới hai ba năm. Một đám đang giương miệng cắn ngô, chậm rãi chen chúc thành một đống.
“Đồ vật đã đưa tới Khuông phủ, Khuông thiếu gia có nói gì không?” Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm bầy cá, sau đó quét tới một người thị vệ vừa đi vào, làm bộ như không để tâm mà hỏi.
“Hồi điện hạ, thuộc hạ tuân mệnh của người, mang mấy thứ kia giao tới trong tay của Khuông thiếu gia rồi ạ. Ngài ấy cũng chưa nói thêm cái gì, chỉ nói cám ơn lễ vật của điện hạ rồi nhờ thuộc hạ vấn an điện hạ thay ngài ấy ạ.”
Trên thực tế, sau khi Khuông thiếu gia nhận chồng đồ vật kia liền vẫn luôn nhíu chặt mày, không có nửa phần vui mừng.
Nhưng lời này thị vệ không dám nói ra. Nếu không dựa theo tính tình của điện hạ, tất nhiên là sẽ tức giận tới giậm chân. Mấy món kia là do chính điện hạ tự mình đi khắp các cửa hàng lớn trong kinh thành để vơ vét.
Đồ vật không nói là quý trọng, chỉ là phần dụng tâm này, đưa mắt nhìn trong kinh thành, liệu có mấy người có thể được điện hạ coi trọng như vậy. Thị vệ nghĩ, Khuông thiếu gia kia có chút không biết điều.
Triệu Hiển có chút thất vọng, hắn nguyên nghĩ rằng sư huynh sẽ kinh hỉ, không nghĩ tới hắn lại bình tĩnh như vậy.
Cho dù là bình thường hắn thích xem cảnh cá cướp ăn thất thì hiện tại cũng không có hứng thú.
Lúc này, Khuông Đình Sinh đã đi tới cửa vương phủ. Thị vệ ở cửa biết Vương gia nhà mình cực kỳ coi trọng vị sư huynh này, vừa thấy người liền vội vàng đi vào bẩm báo.
“Sư huynh tới!” Triệu Hiển vừa nghe liền cực kỳ kinh hỉ, vội ném hết nắm ngô trong tay vào trong hồ. Sau đó phủi tay đứng dậy, tự mình đi ra cửa nghênh đón.
Nhất định là sự huynh quá vui mừng khi nhận được lễ vật, cho nên mới tới cửa nói lời cảm tạ.
Ôm tâm tình như vậy, hắn không khỏi bắt đầu chạy chậm ra cửa.
Khuông Đình Sinh được thị vệ dẫn vào phòng bên sườn, hắn vẫn luôn lạnh mặt, áo choàng màu đen càng làm ngũ quan của hắn có vẻ càng thêm tuyệt thế. Thị vệ dẫn hắn vào trong phủ thầm tán tưởng trong lòng, trách không được Vương gia nhà mình lại coi trọng vị Khuông thiếu gia này như thế. Chỉ sợ trừ bỏ đi thân phận của đối phương, quan trọng hơn là người có lòng yêu cái đẹp thì đều sẽ như thế.
Triệu Hiện chạy vội một đường tới, rất nhanh liền đến bên ngoài sảnh.
“Sư huynh, huynh đến rồi!”
Khuông Đình Sinh nhìn thấy hắn thì sắc mặt càng lạnh hơn, đặt hộp gấm cầm trong tay để lên bàn: “Điện hạ, ngài đưa vật này cho ta là có ý gì?”
Một lòng đầy ngập vui mừng của Triệu Hiện trôi đi sạch sẽ, nhìn hộp gấm kia, đầu óc ngây ngốc. Hay là sư huynh không thích lễ vật hắn đưa, hay là đồ vật hắn đưa phạm vào kiêng kị gì của sư huynh?
Hắn mở hộp gấm ra, nhìn thấy hộp ngọc hình bí đao màu vàng kia.
Hắn thấy hộp ngọc này tạo hình đáng yêu, bộ dáng mới lạ cho nên mới mua, có phải là sư huynh không thích hay không?
“Sư huynh, hộp này bộ dáng hiếm thấy…...cho nên ta……”
Khuông Đình Sinh thấy hắn xác thực không phải cố ý, cơn buồn bực kia tan đi không ít nhưng hắn vẫn xụ mặt, nghiêm túc mà nói.
“Tuy là hiếm thấy nhưng không phải một nam tử như ta có thể sử dụng. Điện hạ biết vật ấy dùng cho việc gì không, nó là vật dùng để đặt phấn mặt của cô nương gia. Ngài đưa vật ấy cho ta, ta há có thể không tức giận?”
Triệu Hiển chợt ngộ ra, trách không được sư huynh sẽ tức giận như thế. Sư huynh là nam nhi, bởi vì ngoại hình xinh đẹp mà ghét nhất người khác đánh đồng diện mạo của hắn với nữ tử.
Bản thân đưa thứ này, chẳng phải là phạm vào kiêng kị của hắn.
“Sư huynh, bổn vương thật sự không biết vật ấy là để đựng phấn mặt.”
Sắc mặt của Khuông Đình Sinh tốt hơn một chút, thiếu niên không biết nên uyển chuyển như thế nào nhưng ngữ khí đã chậm lại: “Như vậy, nếu là một chuyện hiểu lầm, vậy thì ta cáo từ.”
Ra đến cửa rồi, hắn ngừng một chút rồi nói: “Cảm tạ lễ vật của điện hạ.”
Triệu Hiện ở phía sau hắn, nhếch môi nở nụ cười thật tươi.
Chờ thân ảnh của Khuông Đình Sinh biết mất không thấy, nhìn thấy hộp gấm bị sư huynh để lại liền hạ khoé môi. Bản thân làm sao lại sơ ý như thế, vậy mà lại mang đồ dùng của nữ tử đưa cho sư huynh, trách không được sư huynh sẽ đến cửa vấn tội.
“Điện hạ…...nô tài còn tưởng rằng ngài mua thứ này là muốn tặng cho An phi nương nương nữa……” Tiểu Hỉ Tử ở bên cạnh thấp giọng nói, cổ đều sắp rụt lại vào trong vạt áo.
Triệu Hiển hừ lạnh một tiếng: “Quỷ nô tài, không biết nhắc nhở bổn vương, làm cho bổn vương làm ra lỗi lớn như vậy. Phạt ngươi nửa tháng tiền tiêu, để cho ngươi học khôn chút.”
“Nô tài tạ điện hạ.”
Tiểu Hỉ Tử nói, cổ cuối cùng mới dám duỗi thẳng ra. Vừa nhấc đầu liền thấy điện hạ ôm hộp gấm muốn ra ngoài liền vội vàng đi theo.
“Điện hạ, ngài muốn đi đâu vậy?”
Triệu Hiển hừ hừ: “Bổn vương muốn đi Cảnh An hầu phủ.”
Tiểu Hỉ Tử không dám hỏi nguyên nhân, chi lo tiến lên hầu hạ chủ tử hà mình, để thị vệ nhanh chóng đuổi kịp.
Úc Vân Từ nhìn thấy Truyện Hoạ dẫn Triệu Hiện đi vào thì rất là ngoài ý muốn. Vị Hiền Vương điện hạ này tới hầu phủ sao lại không đi tìm hầu gia mà lại tới tìm nàng?
Nàng mang theo Cẩm Nhi đứng dậy hành lễ, Triệu Hiển vẫy vẫy tay.
“Cảnh phu nhân miễn lễ đi.”
Hắn tự quen thuộc mà ngồi ở bên cạnh cái bàn, nhìn thấy chén đá bào ở trên bàn. Chén đá bào này khác với những chén khác, bên dưới là từng miếng sương sáo có thịt quả đào oánh nhuận, bên trên thì tưới mứt dương mai.
Vừa nhìn liền khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.
“Cho bổn vương một chén như thế này đi.”
Úc Vân Từ nghĩ, thường đọc sách thấy cái gì mà hoàng đế vương gia không ăn bậy đồ vật ở bên ngoài. Hiền Vương là con trai của đương kim bệ hạ, có thể tùy ý ăn sao? Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Hỉ Tử ở bên cạnh, Tiểu Hỉ Tử len lén gật đầu một chút.
Nàng liền mệnh Thải Thanh lại đi làm một chén, dùng chén ngọc đựng đầy xong bưng lên.
Tiểu Hỉ Tử trước lấy một cái muỗng bạc, múc một muỗng ăn thử. Ước chừng một lát sau, Triệu Hiển mới bắt đầu ăn.
Chén đá bào mát lạnh, ngọt ngào, có hơi khác với món kem tươi cùng trái cây ở đương thời. Nước dùng làm sương sáo là từ nước mật đào cùng với nước đường chế thành, ngoại trừ vị ngọt thì mùi hương của quả đào cũng cực kỳ nồng đậm. Làm như vậy thì hương vị của đá bào mới càng ngon miệng sảng khoái, giống như đang ăn thạch trái cây.
Nàng nhìn Tiểu Hỉ Tử sau khi nuốt xuống ngụm kia hình như còn liếm môi một chút, Úc Vân Từ hơi hơi mỉm cười, cho Thải Thanh một ánh mắt.
Thải Thanh lại bưng lên một chén đặt trước mặt Tiểu Hỉ Tử, chỉ là chén này được đựng bằng chén sứ bình thường, Tiểu Hỉ Tử được sủng mà kinh, nhìn thoáng qua Hiền Vương. Hiền Vương hình như có chút không kiên nhẫn mà vung tay một chút.
Tiểu Hỉ Tử vui vẻ cực kỳ, vội bưng chén đi tới một góc trong phòng bắt đầu ăn.
Đàn Cẩm đứng ở sau Úc Vân Từ, trên khuôn mặt nhỏ đều là nụ cười kiêu ngạo. Đã nói đồ ăn mợ sai người làm cho là ngon nhất, vừa rồi bé còn ăn hết cả một chén nha.
Đợi Triệu Hiển dùng xong, Úc Vân Từ nhìn thấy hộp gấm hắn đặt ở trên bàn liền hỏi: “Không biết điện hạ đột nhiên tới thăm là có chuyện gì quan trọng?”
“Đồ này, liền tặng cho ngươi đi.”
Triệu Hiển đưa ra hộp gấm, nàng liền hiểu ý cảm tạ. Nhưng trong lòng thì càng buồn bực hơn, Hiền Vương không hiểu sao lại tới, còn chuẩn bị lễ vật cho nàng, rốt cuộc hắn định làm gì?
Nàng nhẹ nhàng mở hộp gấm ra, vừa liếc mắt một cái liền thích đồ vật ở bên trong. Cái hộp nhỏ bằng ngọc được chế thành hình bí đỏ, sau khi mở ra còn có một mùi hương dễ ngửi.
“Đa tạ điện hạ, thần phụ rất là thích.”
Sắc mặt Triệu Hiển suy sụp, quả nhiên là đồ cho nữ tử dùng. Trách không được Cảnh phu nhân sẽ yêu thích mà sư huynh lại chán ghét.
“Bổn vương vẫn luôn muốn tìm một món quà đặc biệt làm quà sinh nhật cho sư huynh, hôm ấy hỏi qua Cảnh phu nhân, nghĩ sư huynh nhất định là thích mấy món đồ mới mẻ thú vị. Không nghĩ tới chỉ nhìn đến hình thức mới lạ mà lại đưa hộp phấn mặt đến Khuông gia. Sư huynh cực kỳ bực bội, còn tự mình tới Vương phủ trả đồ cho bổn vương……”
Nói xong, Triệu Hiển thở một hơi thật dài.
Nàng sửng sốt, hoá ra thứ này là hộp phấn mặt. Nếu không phải Hiền vương nói thì nàng còn tưởng rằng là đồ mỹ nghệ gì đó.
Nhìn thấy bộ dáng này của Hiền vương thì không hiểu sao nàng chợt có chút buồn cười, hắn tuy là Vương gia nhưng bất quá chỉ là một đứa nhỏ 9 tuổi. Hắn hành xử như vậy, liền giống như một đứa nhỏ đột nhiên có ưu thương của người lớn, làm cho người ta thấy buồn cười.
“Điện hạ làm người chân thành, thần phụ nghĩ trong lòng Khuông thiếu gia tất nhiên là hiểu ngài tốt. Chỉ là hắn dù sao cũng là một nam tử, bỗng nhiên nhận được lễ vật như vậy, khó tránh khỏi có chút không vui. Tình cảm sư huynh đệ của hai người vẫn luôn rất tốt, cho dù là ngài đưa cái gì, thần phụ nghĩ hắn tất nhiên sẽ đều thấy cảm kích trong lòng.”
Triệu Hiển nhăn mi, lại thở dài một hơi, dẫn tới Đàn Cẩm cũng thở dài một hơi theo.
Đứa nhỏ rung đùi đắc ý, nàng cúi đầu nhìn rồi cười lắc đầu một chút. Đàn Cẩm vội vàng xụ mặt, khuôn mặt không biểu tình lại càng đáng yêu hơn, Úc Vân Từ nhịn không được mà nhéo trộm khuôn mặt nhỏ của bé một chút.
Triệu Hiển đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, không có chú ý tới động tác nhỏ của bọn họ. Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện nụ cười của sư huynh. Nụ cười kia quá tươi đẹp, hắn thật muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
“Bổn vương chỉ muốn thường xuyên nhìn thấy sư huynh cười.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên tuấn tú đang chống má, vẻ mặt ưu sầu thì không khỏi mỉm cười. Cho dù là hậu duệ quý tộc, long tử phượng tôn thì bất quá mới chỉ là một thiếu niên choai choai, những thiếu niên tất nhiên cũng sẽ có phiền não của thiếu niên.
Thiếu niên tâm tư đơn thuần, một lòng muốn cho người bên cạnh mình vui vẻ. Nhưng mà tình huống của Đình Sinh đặc thù, Khuông gia lớn như vậy, tất cả hy vọng cùng trọng trách đều đè ở trên người một mình hắn.
“Hắn là nam đinh duy nhất của Khuông gia, trách nhiệm nặng nề. Trừ phi một ngày nào đó hắn có thể chống cho Khuông gia, lập công với triều đình. Ở trên công tích không phụ kỳ vọng của tổ tông, ở trên con nối dõi làm cho Khuông gia cành lá tốt tươi, nếu không, hắn vĩnh viễn đều không thể vui vẻ.”
Triệu Hiển nghe lời nàng vừa nói, cảm xúc cùng hạ xuống theo. Mặt mày của thiếu niên có đôi nét giống với mình hiện tại, ngoại hình cũng cực kỳ tuấn tú cho nên Úc Vân Từ không khỏi mềm lòng.
“Có lẽ là biện pháp không đúng, mỗi người đều có yêu thích của bản thân. Cho dù là việc học nặng nề thì cũng có đồ để tiêu khiển, có thể làm cho bản thân mình thả lỏng lại. Điện hạ phải nhớ rõ, lần trước khi Khuông thiếu gia cười, là bởi vì chuyện gì, hẳn là có thể tham khảo vài thứ.”
Nàng vừa nói xong liền nhìn thấy ánh mắt Triệu Hiển sáng lên.
Hắn rũ đi sự ủ rũ lúc nãy, cả người đều trở nên tươi vui hơn. Hắn đương nhiên là nhớ rõ, lần trước là ở trong sơn trang. Ngày ấy tâm tình của sư huynh cực kỳ tốt, hôm đó cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sư huynh nở nụ cười.
Ngày đó bọn họ cùng nhau đi xem ong mật, tâm tình của sư huynh vẫn luôn không tồi.
Hắn nghĩ, hắn có biện pháp bù đắp lại lỗi sai của mình.
“Nghe xong Cảnh phu nhân nói chuyện, để cho bổn vương gỡ được bế tắc. Quấy rầy phu nhân, bổn vương cáo từ.”
Thiếu niên tuy nhỏ nhưng sinh ra đã có sẵn khi thế là người khác không cách nào bỏ qua.
Nàng cũng đáp lễ, tiễn hắn ra ngoài. Dáng người thiếu niên nhanh nhẹn như gió, rất nhanh đã ra khỏi hầu phủ, xa xa còn có thể nghe được hắn phân phó gì đấy với thị vệ ở bên cạnh, ngữ khí nhẹ nhàng.
Một đường này Triệu Hiển rất là hưng phấn, sau khi trở lại vương phủ tính toán ước chừng hai ngày rồi mới đưa đồ vật đến Khuông gia.
Khuông đại phu nhân nhìn hai rương ong mật ở trong vườn, còn có một người nuôi ong thì cả mặt đều lộ vẻ mờ mịt. Sao Hiền Vương điện hạ lại đột nhiên nghĩ tới đưa ong mật đến Khuông gia bọn họ?
Khuông gia bọn họ lại phế đi nữa thì cũng không thiếu mật ong mà ăn.
Khuông Đình Sinh lạnh mặt, không nói một lời mà nhìn ong mật đang bay ra khỏi thùng nuôi ong. Không khỏi nhớ tới lời sư mẫu nói, mấy con ong mật này đều tôn con mẫu, nếu là thế gian này cũng như thế, có phải là Khuông gia bọn họ liền không có nhiều phiền não cùng thống khổ như vậy?
“Phu nhân, thiếu gia, điện hạ mệnh nô tài về sau ở lại Khuông phủ. Nô tài từ nhỏ liền theo cha chăm sóc ong, có thể huấn luyện ra ong ôn hòa không chích người.”
Người nuôi ong kia nói, nhìn quanh khu vườn của Khuông gia một chút.
“Nô tài cả gan, muốn xin chỉ thị của phu nhân và thiếu gia về một chuyện. Ong mật ăn mật hoa nên không rời khỏi hoa được. Chỉ là trước mắt……”
Khuông phu nhân đương nhiên biết trong vườn nhà mình thiếu cái gì, bởi vì nhiều năm nay Khuông gia không có không khí vui mừng. Mẹ chồng với em dâu thậm chí còn không mở miệng cười, càng khỏi nói là gieo trồng hoa cỏ ở trong vườn.
Ngoại trừ cây cối thì vẫn là cây cối.
Cây lớn cây nhỏ sắp xếp chỉnh tề, tuy là có mùa hoa nhưng mà cực kỳ ngắn ngủi.
“Ngươi nhìn rồi làm đi, không có hoa thì mấy con ong mật này sống cũng không lâu.”
“Phu nhân nói rất đúng, nô tài ngoại trừ biết nuôi ong thì cũng biết nuôi hoa. Nếu phu nhân yên tâm thì có thể giao cho nô tài, nô tài nhất định sẽ làm cho hoa trong vườn về sau nở mãi không ngừng.”
Khuông phu nhân nghe thấy lời này thì có chút vừa lòng. Bà tuy là quả phụ nhưng lại không giống với chúng em dâu. Nàng còn có con trai con gái. Nguyệt nhi cùng Ca nhi đều đang ở tuổi thanh xuân, cũng không thể học mẹ chồng, suốt ngày buồn bã thương cảm.
Bọn nhỏ còn phải gả cho người, còn phải có cuộc sống của bọn nhỏ. Cuộc sống của bọn nhỏ, nhất định sẽ không giống với mình, không có hoa, không có cười vui.
Người nuôi ong được bà đồng ý liền lui xuống bận việc.
Lúc này Khuông Như Nguyệt cùng Khuông Như Ca cũng nghe được tin, hai người lập tức lại đây, từ xa đã nhìn thấy ong mật bay tới bay lui nên cũng không dám lại gần.
“Ong này không chích người đâu.”
Khuông đại phu nhân cười, vẫy vẫy tay với con gái.
Khuông Đình Sinh vẫn luôn không nói lời nào, nhìn mấy con ong mật đó bay múa.
Khuông Như Nguyệt không dám lại gần, Khuông Như Ca thì lá gan lớn hơn một chút, đã đi tới trước thùng nuôi ong. Đi tới càng gần thì ong mật càng nhiều, tiếng “ong ong” vang lên ở bên tai mãi không dứt.
“Nương, mấy thứ này là ai đưa tới vậy?”
“Hiền Vương.” Khuông Đình Sinh nhàn nhạt mà phun ra hai chữ.
Khuông Như Ca phì cười một tiếng: “Quả nhiên vẫn còn là một đứa nhỏ, chỉ biết đưa chút đồ vật kỳ quái hiếm lạ như vậy. Nghe thì ồn ào nhưng đúng là rất náo nhiệt.”
Khuông đại phu nhân nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm, nhìn thấy một con ong mật bay qua trước mắt.
Sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Còn không phải sao, thật là náo nhiệt……”