Con đường này là con đường sầm uất trong kinh, bởi vì đã qua giờ Thân, mặt trời không còn nóng nực, người dần nhiều lên.
Lúc này Thẩm Thiệu Lăng kiên quyết đứng trước xe ngựa, vết thương của hắn ta chưa khỏi, ngay cả đứng cũng khó khăn. Có thể là cô mẫu dặn dò, hắn ta không dám không nghe. Miễn còn nửa cái mạng, luôn phải tranh thủ vì bản thân.
Hắn ta là thứ tử, mẹ ruột mất sớm. Nếu không phải hắn ta còn chút tác dụng, chỉ sợ đích mẫu sẽ không tha cho hắn ta.
Giọng nói si tình vừa dứt, làm tất cả người đi đường dừng lại nhìn. Người đi đường không biết nội tình, nhìn về phía chiếc xe ngựa theo Thẩm Thiệu Lăng.
Úc Vân Từ trong xe ngựa cong khóe miệng, họ Thẩm bị thương nặng như vậy vẫn có thể nhảy nhót ra ngoài, một nhát kiếm của nàng đâm quá nhẹ. Cần phải đâm hắn ta liệt nửa người, không thể ra ngoài hại người nữa.
Đồng thời có thể thấy Phương thị rất gấp gáp, gấp đến mức không lo vết thương trên người của cháu trai. Nghĩ cũng biết lần trước Úc Sương Thanh mất mặt trước cửa Hầu phủ, lúc về đã khóc lóc kể lể.
Cho nên Phương thị tới trút giận cho con gái.
Lần này, xem ra họ Thẩm muốn mình thân bại danh liệt ở trước mặt mọi người. mẹ con Phương thị không thể làm âm thầm thì muốn quang minh chính đại. Một nữ tử, chỉ cần hỏng thanh danh thì đời này chấm dứt rồi.
Đối phương muốn đẩy nàng vào chỗ chết, quả thật bất chấp thủ đoạn.
So với lúc mới xuyên không bàng hoàng bất lực, bây giờ nàng có rất nhiều sức lực. Nàng nhanh chóng suy nghĩ nên đối phó Thẩm Thiệu Lăng thế nào, bỗng nghe thấy có người lên tiếng thay nàng.
“Ai là biểu muội của huynh? Huynh chỉ là biểu ca của nhà biểu tẩu, đâu phải là biểu ca của ta? Huynh gọi biểu muội thân thiết như vậy, mà hại khổ ta... Huynh có biết, mẹ ta muốn dẫn ta về Lục gia không...?”
Nữ tử nói xong, đi vòng ra từ sau xe ngựa, giọng nói nghẹn ngào.
Úc Vân Từ trong xe ngựa sửng sốt, sao lại là giọng nói của Lục Hoàn Bội?
Chính Thẩm Thiệu Lăng cũng bị sự xuất hiện của Lục Hoàn Bội làm cho không kịp trở tay, hắn ta khó chịu, nhận ra nữ tử này là biểu tiểu thư ở nhờ Hầu phủ.
Bên ngoài đồn đãi, mình và nữ tử này có tư tình.
Chẳng lẽ?
Lục Hoàn Bội không đợi hắn ta phản ứng, nhìn thái độ của hắn, ánh mắt lộ đau lòng. Nàng ta dùng khăn che mặt làm bộ thẹn thùng khi gặp người ta, giậm chân một cái, ánh mắt như còn trách móc, đã đi đến bên cạnh.
“Vết thương của huynh còn đau không? Ai bảo huynh không học cái tốt, lại học đăng đồ tử lẻn vào Hầu phủ... Biểu ca cho rằng huynh là kẻ trộm, dưới tình hình cấp bách nên đâm huynh bị thương... sao huynh chưa khỏi đã chạy ra ngoài rồi, nếu ảnh hưởng đến vết thương thì thế nào? Ta nhất định phải trở về Lục gia với mẹ ta... Huynh đừng đến tìm ta nữa...”
Lời nói đứt quãng, người ngoài đã đoán được sơ sơ. Kết hợp với lời đồn nghe nói mấy ngày trước, đều hiện vẻ bừng tỉnh.
Thì ra là vậy, xem ra lời đồn là thật. Quả thật biểu tiểu thư của Hầu phủ và nhị thiếu gia của phủ Quảng Xương hầu có tư tình, vết thương trên người nhị thiếu gia của phủ Quảng Xương hầu, chính là do Cảnh hầu gia đâm.
Thẩm Thiệu Lăng nheo mắt giống như đã hiểu, hắn ta đang muốn muốn nói gì đó, Lục Hoàn Bội đột nhiên tiến lên kiểm tra vết thương của hắn ta trước.
Gần người đang lúc, hắn ta nghe thấy nàng ta đè thấp giọng: “Thẩm thiếu gia, ta khuyên ngươi nên biết điều đi, nếu không chuyện giữa ngươi và Hồng di nương sẽ không thể giấu nổi đâu.”
Con ngươi của hắn ta co lại, chỉ thấy Lục Hoàn Bội thẹn thùng tức giận không thôi, cắn môi. Nhìn hắn ta một cái, chạy thật nhanh.
Làm sao nàng ta biết?
Làm sao nữ nhân này biết chuyện giữa hắn và Hồng di nương?
Hồng di nương là mỹ thiếp cha sủng ái, người đẹp giọng ngọt, được phụ thân sủng ái nhất. Nhưng cha lớn tuổi, Hồng di nương đang tuổi xuân xanh, thường xuyên buồn bực không vui.
Hắn ta cố ý tiếp cận, định hiểu rõ tâm tư và hành động của phụ thân.
Hồng di nương dần dần nảy sinh tình cảm với mình, hai người lén lút qua lại hơn một năm. Hắn ta tự cho rằng giấu diếm cẩn thận, không biết làm sao họ Lục đó lại biết.
Hơn nữa cố ý xuất hiện vào lúc này?
Vân Từ biểu muội không tâm cơ như vậy, vậy thì chỉ có một người…
Hắn ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trên tửu lầu mái cong vểnh góc bên đường có chỗ mở cửa sổ. Dù không thấy rõ ràng, cũng có thể thấy sau cửa sổ có người.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn tới, hắn ta rùng mình.
Là đắc tội cô mẫu, hay bị người ta vạch trần có tư tình với tiểu thiếp của phụ thân, không cần nghĩ, hắn ta sẽ chọn cái trước. Đắc tội cô mẫu sẽ khiến sự cố gắng của hắn ta trở nên uổng phí, nhưng nếu đắc tội cha, e rằng hắn ta không thể đặt chân vào Thẩm gia.
Hắn ta cau mày, trán toát mồ hôi lạnh.
Đưa tay vẫy về phía cách đó không xa, bảo hạ nhân của mình tới đỡ. Cuối cùng có hơi không cam lòng, trước khi đi còn nhìn xe ngựa một cái.
Khi hắn ta rời đi, đám người mới tụ tập vừa rồi giải tán rất nhanh. Xe ngựa chậm rãi khởi động, tiếp tục chạy, nhưng không đi thẳng mà là dừng lại ở một bên.
Úc Vân Từ thấy xe ngựa lại dừng, không khỏi buồn bực, lúc này lại có chuyện gì? Không phải là họ Thẩm đó quay lại, muốn tiếp tục quấy rầy nàng chứ?
“Phu nhân, Hầu gia ở trên đó.”
Giọng nói của Tả Tam từ bên ngoài truyền vào trong xe, nàng thay đổi sắc mặt, xuống xe ngựa.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy xe ngựa đang dừng ở bên một tửu lầu. Tửu lầu cao chừng hai tầng, nhìn kiểu dáng là kiến trúc lầu các. Ở giữa treo một tấm bảng, trên đó viết Khánh Phong Lâu.
Lầu một là đại sảnh, nàng đi theo Tả Tam, bước lên bậc thang gỗ sơn đỏ.
Tả Tam dừng lại trước cửa nhã gian tận cùng lầu hai, nhẹ gõ ba tiếng. Sau đó mời nàng đi vào, sau khi nàng bước vào, cánh cửa lập tức đóng lại.
Nhã gian đối diện đường, Cảnh Tu Huyền đứng bên cửa sổ.
Nàng nhận ra hắn rất thích mặc y phục màu đậm, hôm nay cũng mặc áo bào xanh thẫm. Ống tay áo viền đường vàng, dùng đai lưng thêu hoa văn cát tường khó hiểu bằng kim tuyến.
Hắn dùng ngọc quan buộc tóc, rất cẩn thận.
Nhìn từ bóng lưng của hắn, vai rộng mông nhỏ, cho dù đứng yên, cả người vẫn tràn đầy sức dãn.
“Hầu gia.”
Nghe thấy giọng nói, hắn mới chậm rãi xoay người. Ánh mắt cao thâm, vẻ mặt khó lường.
“Chuyện vừa rồi, đa tạ Hầu gia.”
Hắn xuất hiện ở đây, nàng khẳng định sự xuất hiện của Lục Hoàn Bội vừa nãy không phải tình cờ, mà là sắp đặt. Người có thể giúp nàng, trừ hắn ra thì không có người thứ hai.
“Tiện tay thôi, nhưng mà phải chuẩn bị thêm một phần của hồi môn.”
Cửa sổ một đóng một mở, song cửa bên đóng điêu khắc hình dơi, điêu khắc ở chỗ nghịch sáng. Gương mặt của hắn cổ điêu khắc họa như vậy càng lộ ra góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng thâm trầm.
Hắn hơi nâng cằm, hơi dựa vào bên cửa sổ, liếc nhìn.
Trong sự nghiêm túc mang theo vẻ vô lại, khí chất mâu thuẫn phức tạp làm người ta càng không thể nhìn thấu hắn đang suy nghĩ gì.
Từ lời nói của hắn, nàng lập tức kết luận là hắn hứa hẹn của hồi môn phong phú, mới có sự xuất hiện của Lục Hoàn Bội hôm nay. Khoản của hồi môn này nhất định rất tốt, nếu không thì không thể khiến mẹ con Đỗ thị động lòng.
“Làm phiền Hầu gia rồi.”
Nếu hôm nay Lục Hoàn Bội không xuất hiện, chỉ sợ mình phải bị ép đối chất với Thẩm Thiệu Lăng ngay trước mọi người. Dù cho nàng cũng bẻm mép lắm, nói chuyện thắng Thẩm Thiệu Lăng, cuối cùng vẫn bị người ta chỉ trích.
Dư luận thế gian, điều bách tính chú ý không phải là đúng hay sai, mà là chuyện có thể thành đề tài nói chuyện không, hoặc là ướt át không.
Hắn nâng người đi tới bên cạnh bàn. Bước chân vững chắc, cương quyết mạnh mẽ, giống như loại nghi thức nào đó. Nàng nhíu mày, luôn cảm thấy hắn không giống công tử thế gia, ngược lại giống quân nhân đi ra từ trên chiến trường hơn.
Bởi vì hôm nay phải đến phủ quốc công, cho nên nàng cố ý trang điểm một chút. Ngoại hình của nàng vốn vô cùng đẹp, ngại trời nóng nên chỉ trang điểm trang nhã, nhưng vẫn đẹp đến kinh ngạc.
Nguyên nhân Úc Sương Thanh muốn giết chết nàng như vậy, trừ thân phận lúc đầu của nàng và của hồi môn mẹ ruột để lại, cùng với hôn sự này. Quan trọng hơn là nàng đẹp hơn đối phương.
Trong chốc lát, hắn đã vén áo ngồi xuống.
Nàng do dự, không biết nên đi đến ngồi không.
Suy nghĩ một chút, hắn vừa giải vây cho mình, thế nào cũng phải bày tỏ một chút. Vì vậy nàng lưỡng lự đi lên trước, rót một chén trà đưa tới trước mặt hắn.
Hình như hắn hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm chén trà.
Lúc lâu, chậm rãi nở một nụ cười.
Từ lúc nàng biết hắn tới nay, đây là lần đầu thấy hắn cười. Nói là cười, thật ra thì không hẳn, chỉ là cong khóe miệng, hất lên một độ cong hoàn hảo.
“Làm sao... Muốn lấy lòng ta?”
“Hầu gia, không phải ta lấy lòng ngài, ta thật lòng cảm kích ngài. Nếu không phải hôm nay có ngài ra tay, chỉ sợ bây giờ ta còn bị họ Thẩm đó bám lấy, không thoát được. Trước mặt mọi người, dù cho ta cãi lại hắn thì sao, không phải vẫn rước lấy một đống suy đoán và nghị luận.”
Nàng nói thật, tính tình của họ Thẩm có thể so với đỉa, bị hắn ta bám vào thì không chết cũng phải chảy máu.
Hắn uống một hớp trà, không biết có phải vị trà không hợp, nhíu mày một cái, đặt chén xuống.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhìn nữ tử đứng cúi đầu. Bây giờ nàng đã khôn khéo, rất khó tưởng tượng một nữ tử như vậy, vậy mà ngu ngốc to gan.
Đúng vậy, ở trong lòng hắn. Nàng chính là một người ngu ngốc to gan, rõ ràng không biết dùng kiếm, nhưng dám nâng kiếm chém người. Ngay cả có rắn bò qua chân cũng không sợ, không phải ngu ngốc to gan thì là gì.
Dũng cảm là chuyện tốt, nhưng không có mưu kế là đại kỵ.
“Binh thư ta đưa cho nàng, đọc tới đâu rồi?”
Hai tay nắm chéo nhau của nàng chợt siết chặt, sao đột nhiên lại nhắc đến binh thư?
“Chưa tới hai trang, gần đây có nhiều chuyện...”
Quả thật nhiều chuyện, nào có tâm trạng đọc sách. Hôm đó cầm về, tùy tiện lật hai trang, cách viết hàng dọc đọc rất tốn sức, cộng thêm nhớ chữ cũng mất thời gian, không bao lâu đã choáng đầu hoa mắt, không thể tĩnh tâm.
“Một trang hay là hai trang?” Giọng của hắn nghiêm nghị.
Nàng lập tức trả lời: “Hai trang.”
Một trang thật khó nghe, không bằng bảo hai trang dễ nghe hơn.
“Hai trang? Rất tốt, nàng nói xem, hai trang đó viết cái gì?”
Nàng cố gắng nhớ lại, binh thư của thời đại này tối nghĩa khó hiểu, chỉ nhận rõ những chữ đó đã hao tâm tổn sức. Còn ý nghĩa trong đó, hình như là nói kế sách gì đó tương tự điệu hổ ly sơn.
“Hầu gia, hai trang đó viết là muốn đánh thành nào đó, có thể dùng kế dụ đối phương rời khỏi thành trước, sau đó sẽ tấn công, có hiệu quả làm ít công lớn...”
Hắn nghiêm túc nhìn một cái, nhận thức của nữ tử này ngược lại rất tốt.
“Binh giả quỷ đạo, cho dù là quanh co hay tiến quân thần tốc cũng phải chú trọng sách lược. Nếu nàng cẩn thận đọc hết, tất sẽ được nhiều lợi.”
“Hầu gia nói đúng, nhất định ta sẽ đọc kỹ, đọc hết đọc hiểu, không phụ sự dạy bảo của Hầu gia.”
Tính tình của nàng nói dễ nghe là hiền lành, nhưng thật ra là đáng sợ. Nhưng không phải đáng sợ truyền thống, người khác không chạm tới nàng, nàng sẽ hiền. Nếu bị người ta ức hiếp đến cùng, nàng sẽ lập tức đứng lên tấn công người ta.
Nghe lời của thầy, là mục đích duy nhất để nàng đi học. Từ nhỏ đến lớn, tất cả thầy cô không chú ý tới nàng, bởi vì nàng quá yên lặng.
Chính là vì thích yên tĩnh, cho nên nàng chọn chuyên ngành bảo vệ thực vật ít được chú ý. Bởi vì yêu thiên nhiên, ngày thường nàng thích đọc sách liên quan tới các loại động vật côn trùng nhất.
Ở hiện đại chuyên ngành của mình chính là làm việc vô bổ, lúc tìm việc làm chỗ nào cũng vấp váp. Không ngờ bỗng chốc xuyên không, ngược lại có vài lợi ích, ít nhất ném nàng vào thôn quê, nàng cũng có thể tìm được đồ ăn.
Chỉ trong chốc lát, suy nghĩ của nàng đã bay xa ngàn dặm.
Nhận ra nàng thất thần không tập trung, gương mặt của hắn lạnh xuống.
Lỗ chân lông trên người nàng đột nhiên nổi lên, đó là bản năng cảm nhận nguy hiểm của con người. Nàng không biết mình đã nói gì sai, sao nam nhân này đột ngột thay đổi thái độ?
“Hầu gia, hôm nay ta ở phủ quốc công lấy được tờ của hồi môn của mẹ ta. Ngài nói ta trực tiếp đến phủ tướng quân đòi, hay là đến quan phủ tố cáo Phương thị chiếm của hồi môn của mẹ ta?”
Nàng chỉ biết lơ mơ những quy tắc luật pháp của cổ đại. Tóm lại, mọi việc tìm hắn xin chủ ý luôn đúng đắn, quả thật như hắn từng nói, nếu như nàng bị người ta ức hiếp, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hắn nhíu mày kiếm, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng, nàng ra vẻ khiêm tốn thụ giáo, còn cực kỳ thành kính.
Chẳng biết tại sao, hắn biết nội tâm của nữ tử này không giống biểu hiện ngoan ngoãn của nàng. Nàng ngang ngạnh từ trong xương, có thể nhìn ra chút ít từ cử chỉ của nàng. Nàng giống như con thỏ khôn khéo, gặp uy hiếp sẽ lộ ra răng nhọn thật dài, nhìn như con báo.
“Trang mười lăm và mười sáu của binh thư, tự xem rồi làm.”
“Vâng.”
Hai người cùng im lặng, tiếng đường phố huyên náo lọt vào tai.
“Ục ục”
Bụng của nàng kêu lên không đúng lúc, vang dội rõ ràng. Bởi vì ở phủ quốc công phải để ý ăn không phát ra tiếng, nàng ăn rất chậm, đương nhiên cũng ăn cực ít.
“Hầu gia, xin lỗi, ta đói rồi...”
Gương mặt lạnh lùng của hắn không nhìn ra biểu cảm gì, ánh mắt liếc bàn tay ôm bụng của nàng. Tay nữ tử nhỏ nhắn trắng noãn, mới nhuộm móng tay màu hồng nhạt, rất hợp với màu y phục của nàng.
“Ngồi đi!”
Nàng nghe lời ngồi đối diện hắn.
Chỉ thấy hắn đứng dậy đi tới trước cửa, mở cửa không biết nói gì với Tả Tam. Đợi sau khi hắn trở lại, không lâu sau thì có tiểu nhị đưa thức ăn vào.
Nàng vui mừng trong lòng, lần đầu ăn trong quán ăn ở cổ đại.
Dù cho cuộc sống tệ thế nào, cũng không thể phai mờ lòng ăn hàng của nàng. Lần trước ra phủ đến Khuông gia, nàng đã muốn xuống xe đi dạo ăn uống một chút.
Mới rồi ngồi trên xe ngựa nàng còn đang nghĩ, có nên để Thải Thanh đi mua chút quà vặt không, nhưng bị họ Thẩm cắt ngang.
Thức ăn được bày rất nhanh, hai món nguội ba món nóng thêm một bát canh.
Không phải món ăn hiếm có gì, ít nhất lấy kiến thức hiện đại của nàng mà nói, chẳng có gì làm người ta ngạc nhiên. Nhưng chắc chắn khác thức ăn đã ăn trước đó, món ăn tươi sốt vị đậm hơn.
Bọn họ chưa bao giờ ăn cơm chung, vì cần thích ứng thời đại này, nàng cố gắng ăn rất chậm, cố gắng để lúc mình nhai không phát ra âm thanh.
Nhưng thật ra có hơi đau khổ, nhất là thức ăn ngon ở trước mặt, không thể ăn ngốn nghiến.
Lối ăn của hắn rất ưu nhã, ngón tay thon dài kẹp đũa, đẹp không tả được. Hơn nữa hắn ăn cơm cũng không có tiếng, nàng nhai nhẹ nhàng hơn, không dám phát ra bất cứ tiếng gì.
Chờ hai người đều đặt đũa xuống, mấy đĩa thức ăn nhìn như chưa từng động vào.
Nàng hơi tiếc, ánh mắt còn nhìn chằm chằm những món ăn đó.
Nói thật, nàng không ăn no.
“Hầu gia, thức ăn còn lại nhiều như vậy, không bằng chúng ta mang về đi...” Vừa nói xong nàng liền hận không thể cắn lưỡi của mình, đường đường là Hầu gia ăn cơm bên ngoài, còn gói đồ ăn thừa, truyền ra ngoài không phải sẽ cười đến rụng răng.
Quả nhiên, ánh mắt của hắn liếc tới, không rõ ý.
“Hầu gia, ta cảm thấy hơi lãng phí, lấy những thức ăn này về cho hạ nhân ăn cũng được.”
“Được.”
Hắn nói ra một chữ, sâu xa nhìn nàng một cái, rời khỏi nhã gian.
Lúc nàng đang muốn lên xe ngựa, Tả Tam xách một hộp đựng thức ăn tới, Thải Thanh nhận lấy, “hử” một tiếng: “Phu nhân, đây là gì?”
“Thức ăn vừa nãy chưa ăn hết nên lấy về, mấy người các ngươi chia nhau.” Giọng của nàng vừa phải, vừa hay để nam nhân cách đó không xa nghe thấy. Xoay người, hạ thấp giọng: “Để lại đạo hoa quế bát bảo viên cho ta.”
Tròng mắt sâu thẳm của Cảnh Tu Huyền lập tức chập chờn, khóe miệng gợi lên một nụ cười như có như không.
Đột nhiên đường phố trước mặt truyền tới tiếng kêu sợ hãi, rất nhanh nhìn thấy một người một ngựa lao tới. Tuấn mã trắng như tuyết, yên ngựa màu đỏ, cùng với nữ tử áo đỏ xinh đẹp trên ngựa.
Bạch như tuyết, đỏ như lửa, làm người ta không thể rời mắt.
“Cảnh Tu Huyền, ngươi đứng lại cho bổn cô nương!”
Nghe thấy nữ tử này gọi tên của Hầu gia, Úc Vân Từ dừng lại, quay đầu nhìn một cái. Lại thấy ánh mắt tức giận của nữ tử đó nhìn thẳng nàng, mặt đầy ý xấu.
Chẳng lẽ là hồng nhan tri kỷ của Hầu gia?
Quả nhiên nam nhân tập võ không giống nhau, hóa ra thích cô em nồng nhiệt như lửa thế này. Trong mắt nàng lóe lên vẻ chế nhạo, đối mặt với nữ tử áo đỏ.
“Nàng ta là ai?”
Nàng nhẹ giọng hỏi Thải Thanh, đáng tiếc Thải Thanh lớn lên ở thôn, không biết thân phận của nữ tử áo đỏ.
Ngược lại là Tả Tam nghe thấy, nhẹ giọng trả lời: “Phu nhân, nàng ta là bát tiểu thư của phủ đại tư mã.”
Bát tiểu thư của phủ đại tư mã?
Úc Vân Từ suy nghĩ, cổ nhân thật sự có năng lực sinh đẻ. Rõ ràng vị bát tiểu thư này nhằm về phía Hầu gia mà tới, không biết rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào?
Nàng nổi lòng tò mò, chỉ thấy Cảnh Tu Huyền lạnh mặt không thèm nhìn nữ tử đó, xoay thẳng người lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Nam nhân này, có mỹ nhân theo đuổi mà không quan tâm, dù gì cũng phải nói chuyện chứ.
EQ quá thấp, nhớ tới dáng vẻ hắn dạy dỗ mình, lại hiểu rõ.
Động tác của hắn lưu loát tiêu sái, nữ tử áo đỏ tức giận đến gương mặt xinh đẹp đỏ bừng. Không ngờ Tả Tam cản trước mặt, không cho nàng ta đi theo.
Nữ tử áo đỏ tức giận đánh bạch mã một roi, trợn mắt nhìn Úc Vân Từ bên cạnh xe ngựa. Không biết nghĩ đến cái gì, xoay người xuống ngựa, tay cầm roi ngựa đi tới bên này.