Trong phủ tướng quân, Phương thị đang hỏi Như Tình.
"Lúc ngươi đưa đồ cho Nhị tiểu thư, sắc mặt nàng thế nào?"
Như Tình cúi đầu, nếu không phải mình và Như Thúy còn hữu dụng, chỉ sợ phu nhân đã bán bọn họ từ sớm rồi. Chuyện phu nhân giao, nàng ta không dám không làm tốt.
Phu nhân đã dặn, nhất định phải tự tay giao cho Nhị tiểu thư.
Nàng ta hỏi người gác cổng mới biết Nhị tiểu thư đến Khuông gia làm khách, bèn canh giữ ở cổng. Nếu phu nhân biết Nhị tiểu thư không chỉ không bị Hầu gia chán ghét vứt bỏ, mà còn được nở mày nở mặt đi ra ngoài, biết đâu trong cơn tức giận sẽ bán mình đi thì sao?
"Bẩm phu nhân, sắc mặt Nhị tiểu thư vẫn bình thường, không nói lời nào. Nô tỳ nhìn thấy nàng giống như làm khách trở về, nô tỳ nghe nói... Hôm nay Nhị tiểu thư đến Khuông gia làm khách chính của lễ cập kê cho Khuông Nhị tiểu thư."
"Cái gì?" Úc Sương Thanh hoảng sợ lên tiếng, làm sao có thể? Nữ tử có đức hạnh xấu như thế, sao Khuông gia lại mời làm khách chính, có phải nghe nhầm rồi không?
"Ngươi có nghe rõ không vậy?"
"Nô tỳ nghe thấy rõ ràng."
Sắc mặt Phương thị rất khó coi, bà ta đã vài đêm không được ngon giấc, dưới mắt còn có quầng thâm. Mặc dù dùng phấn che lại, nhưng vẫn có vẻ mất tinh thần, hơi sưng lên.
"Ngươi làm tốt, đi xuống đi."
Như Tình lập tức bị bà tử dẫn đi, nàng ta vừa đi, rốt cuộc Úc Sương Thanh nhịn không được nữa: "Nương, người nói có phải Hầu gia đã rung động với nha đầu chết tiệt kia rồi không?"
Nếu không vì sao hắn biết rõ chuyện của nha đầu chết tiệt kia và Thiệu Lăng biểu ca, còn muốn nhịn xuống. Đừng nghe người ngoài nói biểu tiểu thư Hầu phủ có tư tình với Thiệu Lăng biểu ca, lấy tính tình của Cảnh hầu gia, chẳng lẽ không nhìn ra là nha đầu chết tiệt kia dùng thủ thuật che mắt sao?
Nha đầu chết tiệt kia trừ diện mạo hơi xinh đẹp ra, không có cái nào khác đáng nhắc đến. Một nữ tử dung tục như thế, sao Cảnh hầu gia lại cảm mến được? Lẽ nào hắn giống những người khác, chỉ thích sắc đẹp không nhìn bên trong?
Không, hắn không phải người như vậy!
Trong đầu Úc Sương Thanh rối như tơ vò, nam nhân nàng coi trọng, trong mắt phải nên chỉ có một mình nàng, sao có thể cứ để nữ tử khác chiếm giữ trái tim của hắn trước được.
Nàng không cho phép xảy ra chuyện như vậy!
Còn kịp, hiện giờ tất cả đều kịp!
"Nương, chúng ta không thể đợi thêm nữa, nhất định phải ngăn cản bọn họ ở bên nhau. Nếu thật sự để bọn họ lâu ngày nảy sinh tình cảm, nữ nhi phải làm sao đây? Con không muốn chịu đau khổ như vậy nữa, nửa khắc cũng không muốn đợi, nương..."
"Nương biết, con yên tâm, nó nhìn thấy đồ nương tặng thì sẽ biết nên làm gì. Nếu nó dám không nghe lời, đừng trách ta không niệm tình mẹ con!"
Úc Sương Thanh không biết đồ nương tặng là cái gì, nhưng nương làm việc từ trước đến nay đều ổn thỏa, nàng hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi giống như nương nói.
Trong lòng nàng hy vọng, từ viện tử của Phương thị về phòng mình, một đêm không hề chợp mắt.
Ngay cả trong mơ, nàng cũng mơ thấy mình gả vào Hầu phủ. Mười dặm hồng trang, ai cũng ao ước hâm mộ. Nàng ta ngồi trong kiệu hoa, nghĩ đến nam nhân sắp sửa sống cả đời, nghe tiếng bàn luận của người hâm mộ, cười đến tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy còn ở trong khuê phòng của mình, không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng giấc mơ là điềm báo tốt lành, nói không chừng chẳng bao lâu nữa mình sẽ được gả vào Hầu phủ. Nghĩ như thế, nàng lại vui vẻ, sai nha đầu chải kiểu tóc thịnh hành nhất lúc bấy giờ cho mình, mặc váy phụng tiên đẹp nhất, ở trong phòng xoay hai vòng.
Ăn xong, nàng đến viện tử của Phương thị như thường lệ.
Không ngờ nhìn thấy phía đối diện có một bà tử hốt hoảng chạy tới viện của mẫu thân, bà tử kia hình như còn nhìn mình một chút, ánh mắt dừng trước ngực của mình.
Chẳng lẽ hôm nay y phục mình mặc quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến bà tử quên lễ nghi, nhìn mình một cách trắng trợn?
Trong nội tâm nàng vui mừng, bàn về tướng mạo, nàng ta không hề thua kém nha đầu chết tiệt kia.
Từ xưa nam nhân đều thích sắc đẹp, tương lai nàng trở thành Hầu phu nhân, chắc chắn nam nhân sẽ say mình như điếu đổ, sủng ái có thừa. Giống như cha dành cho nương, yêu thương hai mươi năm, ân ái không giảm.
Bà tử kia chạy vào viện Phương thị, thở hổn hển nói: "Phu nhân... Ngoài cửa có rất nhiều ăn mày tới... Nói là cùng đại tiểu thư..."
Lúc nghe thấy hai chữ ăn mày, Phương thị đang muốn dạy dỗ bà tử không biết phép tắc này, nào ngờ kế tiếp bà tử nhắc đến Thanh tỷ nhi, bà ta hỏi vội: "Nói đại tiểu thư cái gì?"
"Bọn họ nói... có tình cảm... với đại tiểu thư..."
"Nói hươu nói vượn!"
Phương thị tức giận đến phát run, "vù" lập tức đứng lên: "Mau nói, bọn họ nói thế nào? Các ngươi là người chết sao? Không biết đuổi chúng đi?"
Bà tử kia bị bà ta dọa sợ, lập tức quỳ xuống: "Phu nhân... ngoài cửa phủ có rất nhiều người vây quanh... Những người kia đều nói từng có một lần xuân phong[1]... với đại tiểu thư..."
[1]Xuân phong: ở đây có nghĩa là làm tình:)))
Úc Sương Thanh chạy tới nghe được, cả người sững sờ.
Nàng ta "a" kêu một tiếng, tiến lên đá bà tử kia: "Mau, kéo ra ngoài đánh chết!"
"Con, đứa nhỏ này... Nàng chỉ tới báo tin, con đánh chết nàng làm cái gì!" Phương thị quát con gái, nhìn thấy bà tử ngã trên mặt đất, đè nén phẫn nộ trong lòng, nghiêm nghị hỏi: "Bọn họ còn nói cái gì?"
Bà tử sớm biết việc này không được tốt, nhưng không đến báo, bà ta sẽ chỉ thảm hại hơn.
"Phu nhân... bọn họ nói đại tiểu thư... trước ngực có một nốt ruồi son..."
Trong đầu Úc Sương Thanh "ong" một tiếng, kế tiếp nàng ta không nghe được gì nữa. Chẳng trách vừa rồi bà tử này nhìn trước ngực mình, lẽ nào đang suy nghĩ rốt cuộc nàng có nốt ruồi son hay không? Nàng nhìn nương dẫn bọn hạ nhân rời đi, trong phòng chỉ còn một mình nàng.
Cho dù không có ai, nàng vẫn cảm thấy khó xử như bị người khác lột quần áo, thân thể không động đậy được. Hơn nữa bốn phía giống như có rất nhiều tiếng cười nhạo, không biết phát ra từ đâu.
Bọn họ giễu cợt nàng, nhục mạ nàng.
"A!"
Nàng quát to một tiếng, xông ra ngoài theo.
Cửa lớn phủ tướng quân đã bị người vây chật như nêm cối. Mười mấy tên ăn mày đang kể lại chuyện trăng hoa của bọn họ với đại tiểu thư phủ tướng quân.
Nhất là nốt ruồi son kia, bọn họ miêu tả ướt át vô cùng, giống như một điểm đỏ xinh đẹp trong tuyết.
"Trương lão lục, ngươi nói bừa cái gì đó? Hôm đó người ngủ với Úc đại tiểu thư rõ ràng là ta. Các ngươi không biết chứ, hình dáng nốt ruồi son kia của Úc đại tiểu thư rất đẹp đó."
"Nói bậy, rõ ràng là ta..."
"Là ta..."
"Không đúng, là ta mới đúng..."
Đám ăn mày cãi vã, đều nói người ngủ với Úc Sương Thanh là mình. Phương thị ở sau cửa, nghe bọn họ nói, trước mắt biến thành màu đen.
Mấy tên bỉ ổi này là ở đâu ra, sao dám ở cửa phủ tướng quân lớn tiếng vu khống trong sạch của Thanh tỷ nhi như vậy? Tay bà tay siết chặt lại, cắn răng, hận không thể sai người đánh chết những tên kia ngay lập tức.
Bên ngoài vang lên tiếng cười to, người vây xem bắt đầu ồn ào.
"Trương lão lục, ngươi nói đã từng ngủ với Úc đại tiểu thư, vậy ngươi hãy nói thử, hương vị của Úc đại tiểu thư thế nào?"
Trương lão lục liếm môi, chép miệng, nheo mắt, giống như đang nhớ lại: "Tuyệt vời không thể tả! Giống như mỗi ngày ăn cơm thiu và bánh bao không nhân cứng ngắt, đột nhiên có người mời ngươi ăn một con cá trích dày mình trong sông, mềm mịn không xương, ăn một lần cả đời khó quên."
"Hay cho Trương lão lục ngươi, lại còn biết ví von nữa chứ, cá trích dày mình trong sông gì kia, ngươi ăn rồi sao? Mà lấy nó so sánh với Úc đại tiểu thư, rốt cuộc có chính xác hay không vậy?"
Trương lão lục giống như quýnh lên, mặt đỏ bừng. Làn da vốn đen thui trông cũng đỏ lên, làm cho người giễu cợt kia và người xung quanh cười ầm lên.
Lúc này, Úc Sương Thanh đã chạy tới cửa. Nàng nghe được rõ ràng lời nói bên ngoài, nhưng tiếng cười kia chui vào trong tai giống như quỷ đòi mạng. Cả người nàng đều đang run lên, tay chân lạnh buốt.
Mắt nàng đờ đẫn, nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt.
Phương thị nhìn sang, bị vẻ mặt dữ tợn của nàng dọa giật mình.
"Thanh tỷ nhi, con mau về đi, đây không phải lời một cô nương gia như con nên nghe."
"Nương... nhất định là nha đầu chết tiệt kia... nhất định là nàng ta làm. Nương... con muốn giết nàng ta, con muốn giết nàng ta!"
Úc Sương Thanh nói xong, lập tức muốn xông ra ngoài. Phương thị nháy mắt với bà tử và hạ nhân, đám người giữ chặt nàng lại, nàng liều mạng giãy dụa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là nha đầu chết tiệt kia nhất định phải chết!!
Sao nha đầu chết tiệt kia dám làm nàng nhục nhã đến như vậy?
Chuyện trước ngực nàng mọc nốt ruồi son trừ nha đầu thiếp thân và mẹ ruột ra, theo lý mà nói sẽ không ai biết, chẳng lẽ lúc nha đầu chết tiệt kia ở trong phủ đã nín nhịn, lén nghe ngóng chuyện riêng của nàng?
Hay cho một nha đầu tâm cơ ác độc, tại sao nàng và nương lại bị lừa chứ?
Phương thị cũng hối hận trong lòng, sớm biết nha đầu chết tiệt kia đều là giả vờ. Sao bà ta có thể gả đối phương đi? Trăm tính ngàn tính, kết quả là hại Thanh tỷ nhi.
Những tên bẩn thỉu kia không chút nói về Thanh tỷ nhi của bà không chút kiêng kỵ, cho dù bị đè xuống, thanh danh của Thanh tỷ nhi cũng bị hủy.
Tâm tư của nha đầu chết tiệt kia thật thâm độc, có phải vì hôm qua bà phái Như Tình tặng đồ, cho nên nha đầu chết tiệt kia mới nổi lên suy nghĩ xấu xa hay không? Nếu thật là như thế, chẳng phải là mình hại Thanh tỷ nhi sao?
Không, đều là nha đầu chết tiệt kia lòng dạ độc ác, không quan tâm tình cảm tỷ muội, vừa ra tay là muốn đưa Thanh tỷ nhi vào chỗ chết.
"Các ngươi mau đưa đại tiểu thư về, trông nom cẩn thận, nếu đại tiểu thư xảy ra sơ xuất nào, toàn bộ các ngươi đều bị dùng gậy đánh chết!"
Bà ta hung ác phân phó, bọn hạ nhân nào dám không nghe, mấy người kéo Úc Sương Thanh rời đi.
Ngoài cửa, những tiếng nói cười ầm ĩ kia vẫn liên tục truyền vào tai, Phương thị nháy mắt với đám gia đinh. Trước đó bọn họ cũng đã ra ngoài đuổi những tên ăn mày kia rồi. Nhưng không biết vì sao, trong đám đông vây xem có người đang bảo vệ đám ăn mày, đánh bọn họ đến mức không còn chút sức đánh trả lại.
"Phu nhân... nếu không báo quan đi."
Quản gia phủ tướng quân thấy tình hình không ổn, những người kia đến có chuẩn bị, chắc chắn có người ở sau lưng giật dây. Bọn họ chính là nhắm vào phủ tướng quân, trước mắt tướng quân không có trong phủ, một phụ nhân như phu nhân nếu đi ra ngoài lý luận sẽ dẫn tới chỉ trích và nhục mạ của người khác.
Trước mắt Phương thị biến thành màu đen, tức giận đến mức toàn thân phát run.
Bà biết mình không thể đi ra ngoài, ra ngoài sẽ chỉ trúng kế của bọn họ mà thôi.
"Được, ngươi vừa phái người đi báo quan, vừa phái người đi tìm tướng quân."
"Phu nhân yên tâm, lão nô đã phái người đi tìm tướng quân, có lẽ lúc này sắp trở về rồi."
Phương thị một tay đặt trên ngực, bà tử bên cạnh bà bước lên trước đỡ bà. Bà cắn răng, vành mắt muốn nứt ra. Đều do bà quá nhân từ, mới có tai họa hôm nay.
Ngàn vạn lần không nên giữ lại một mạng cho nha đầu chết tiệt kia, đáng lẽ nên giết chết từ sớm cho hết chuyện.
"Này này, Trương lão lục, theo lời ngươi nói. Ngươi chính là cô gia của phủ tướng quân, Úc tướng quân là nhạc phụ của ngươi, Úc phu nhân là nhạc mẫu của ngươi. Đến lúc đó tổ chức rượu mừng, đừng quên mời chúng ta đến uống một chén nhé!"
"Tất nhiên tất nhiên, đến lúc ấy sẽ mời tất cả mọi người đến dự..."
"Các ngươi là ai? Lại dám sinh sự ở cổng phủ tướng quân, bắt hết lại cho ta!"
Trong mắt Phương thị có tinh thần, là tiếng của tướng quân.
Mắt hổ của Úc Lượng quét qua đám ăn mày kia, ông vừa nói xong, cửa phủ tướng quân lập tức mở ra. Gia đinh bên trong nối đuôi nhau đi ra, bắt đầu tiến lên bắt những tên ăn mày kia.
"Đừng... Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế đây có lễ..."
"Ta mới là cô gia của phủ tướng quân..."
Đám ăn mày mồm năm miệng mười tranh luận, chỉ khiến Úc Lượng tức giận đến mức cổ nổi gân xanh. Vừa nãy hạ nhân trong phủ đến tìm mình, nói có người ở ngoài cửa phủ bôi nhọ thanh danh của Thanh tỷ nhi, ông còn không tin. Không ngờ sự việc còn tệ hơn ông nghĩ, những người này đâu chỉ nói xấu, căn bản là sỉ nhục!
"Chặn miệng của bọn họ lại, áp giải tất cả đi Thuận Thiên phủ!"
"Tướng quân, sao ngài không nghe bọn họ nói thử. Dù sao cũng là người từng có quan hệ phu thê với Úc đại tiểu thư, nếu như bắt nhầm, chỉ sợ đến lúc đó Úc đại tiểu thư thương xót vị hôn phu, nảy sinh khoảng cách với tướng quân ngài."
Có người bất bình thay đám ăn mày, Úc Lượng trừng mắt, nhìn về phía nam tử trung niên nói chuyện.
"Ngươi là người phương nào?"
"Người gặp chuyện bất bình."
Nam tử trung niên cũng không sợ Úc Lượng, mà lúc này, Trương lão lục chen ra học dáng vẻ thư sinh hành lễ với Úc Lượng: "Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế một lạy. Tiểu tế hổ thẹn, không thể "phát hồ tình chỉ hồ lễ"[2], làm ra chuyện bê bối với Úc đại tiểu thư. Nhưng nam tử nhất định phải có trách nhiệm, tiểu tế thỉnh cầu nhạc phụ đại nhân, gả Úc tiểu thư cho tiểu thế, chắc chắn yêu thương sủng ái có thừa."
[2]Phát hồ tình chỉ hồ lễ: Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” của Khổng Tử biên soạn, trong mục “Quan Thư” có miêu tả một người thanh niên trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một người con gái mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử là Tử Phục ghi lại điều này rồi viết một lời răn bên dưới: “Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa”, đó cũng chính là chủ trương của Khổng Tử ngày xưa, “Nhạc nhi bất dâm”. Chữ “hồ” ở đây là giới từ, nghĩa tương đương với từ “vu”. (Nguồn: truyencuatui.net/truyen/tu-duong-ban-dich/chuong-161-phat-ho-tam-chi-vu-le/6389888.html)
"Ngươi nói xạo, lão tử mới là nhân tình của Úc đại tiểu thư..."
"Ta là..."
"Ngươi là? Vậy ngươi nói xem thử, nốt ruồi son trước ngực Úc đại tiểu thư là mọc ở bên trái hay bên phải?"
Trương lão lục nhất thời nghẹn lời, có vẻ không trả lời được. Tên ăn mày hỏi kia đắc ý nhướng mày: "Trả lời không được đúng không, ta sẽ không nói cho ngươi... ha ha..."
Đám người cũng cười theo, sắc mặt Úc Lượng đen đến dọa người, gân xanh trên cổ càng rõ ràng hơn.
Tay ông lần xuống eo, lúc này mới phát hiện mình ra ngoài gặp bạn bè, quên đeo bảo kiếm.
Nhìn thấy động tác của ông, Trương lão lục nhanh chóng lui về sau, lớn tiếng la hét, "Ôi..., nhạc phụ không nhận con rể, muốn giết người diệt khẩu!"
Trương lão lục kêu lên, những tên ăn mày còn lại cũng tản ra, chạy vào trong đám người. Đám người tự động nhường đường đi, chẳng mấy chốc mười mấy tên ăn mày chạy mất không còn bóng dáng.
Qua một lúc thật lâu, người vây xem cũng giải tán.
Úc Lượng đen mặt, tức giận đến nỗi đá một phát vào sư tử đá ở cổng.
Phương thị đứng ở trong cửa, đã khóc đến thở không ra hơi.
Úc Lượng nhấc chân vào phủ, cửa lớn nhanh chóng đóng chặt lại, ngăn cách một số người thò đầu ra nhìn.
"Tướng quân... Thanh tỷ nhi bị người khác ức hiếp đến tận đây, thiếp thân hận không thể chính tay đâm người giật dây sau màn này..."
"Người giật dây sau màn? Nàng biết là ai?"
Phương thị thầm giận, nam nhân đầu óc ngu si này. Chẳng lẽ thật sự tưởng Thanh tỷ nhi có liên quan với mấy người thấp hèn kia sao?
"Thanh tỷ mà từ nhỏ thủ lễ, không ở bên ngoài xuất đầu lộ diện. Nàng tư mật sự tình, ngoại trừ thiếp thân và hầu hạ nàng nha đầu, còn có ai có thể biết? Cũng là Thanh tỷ mà không có ý đề phòng người khác, nàng coi người khác là thân muội muội, cái nào nghĩ đến lấy người khác lại mọc ra lòng dạ rắn rết, hận không thể đưa nàng vào tử địa..."
Lông mày Úc Lượng chau lại vào nhau, bà chỉ Nhị nha đầu?
Mặc dù Nhị nha đầu giống như Thành thị, đầu óc khôn ngoan, nhưng không đến mức sẽ hại đại nha đầu. Nàng cũng là con gái Úc gia, phá hỏng thanh danh của đại nha đầu có lợi gì cho nàng?
Phương thị chết lặng, chẳng lẽ nam nhân này đang nghi ngờ bà? Nam nhân từng chiều chuộng bà lại trở nên đa nghi như vậy từ khi nào?
"Tướng quân... Ngài đừng cho rằng thiếp thân nói lung tung... Ngài nghĩ lại mà xem, nàng căn bản có chủ tâm muốn phá hỏng thanh danh của phủ tướng quân chúng ta, nếu không, con gái xuất giá chưa được bao lâu đã đi cầm đồ cưới? Thiếp thân biết... nhiều năm qua, sợ là trong lòng nàng hận thiếp thân, cho rằng cái chết của tỷ tỷ có liên quan đến thiếp thân. Thiếp thân làm sai chỗ nào, chẳng qua là ái mộ tướng quân, sẵn lòng không tranh danh phận để ở bên tướng quân, sao lại khiến người ta không chấp nhận như thế... Ô..."
Mỗi lần nhắc đến chuyện năm đó, đều sẽ khiến Úc Lượng áy náy.
Lần này cũng không ngoại lệ, vừa nghĩ tới Phương thị vào phủ chịu tủi nhục và Thành thị khi đó mỗi ngày tỏ thái độ. Trong lòng Úc Lượng bắt đầu tin bà, trọng lượng của Phương thị cũng nặng hơn.
Ông quát lớn một tiếng, "Lấy kiếm của ta ra!"
Một tùy tùng nhanh chóng chạy đi, không lâu sau, mang tới bội kiếm của ông.
Ông bắt lấy, quay người rời khỏi phủ tướng quân. Phương thị ở sau lưng ông, lộ ra ánh mắt lạnh như băng. Chỉ mong lần này, tướng quân có thể đòi lại công bằng cho Thanh tỷ nhi.
Nếu không...
Sử Văn Hiên và Úc Toàn Thắng nghe tin chạy đến, vừa nghe chuyện đã xảy ra, vội vàng đuổi theo Úc Lượng, chạy về phía Hầu phủ.
Lúc Úc Lượng xách kiếm chạy tới Hầu phủ, cửa Hầu phủ đang đóng. Ông nổi giận đùng đùng đập cửa, sau đó Sử Văn Hiên và Úc Toàn Thắng cũng đến.
Chẳng biết lúc nào bên ngoài bắt đầu tụ tập một đám người.
Úc Vân Từ nghe thấy hạ nhân đến báo, mỉm cười. Úc Lượng thật là nhanh, không biết Phương thị có thích món quà lớn mình tặng không? Cái gọi là có qua có lại, hôm qua Phương thị phái Như Tình đến tặng quà, nếu nàng không đáp lễ chẳng phải chứng tỏ không có lễ phép.
Nàng dẫn theo Thải Thanh và Truyện Họa, chạy tới.
Cửa lớn Hầu phủ vừa mở ra, Úc Lượng liền thấy thứ nữ mừng rỡ ra đón.
Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua kiếm trong tay ông, sắc mặt thay đổi, lập tức che mặt khóc lớn.
"Phụ thân... Lần nào người tới Hầu phủ cũng xách theo kiếm, người không biết chuyện còn tưởng người trong Hầu phủ chính là kẻ thù của người, chứ không phải con gái và con rể. Rốt cuộc con gái đã chọc phụ thân không vui ở điểm nào... Khiến phụ thân cầm kiếm tới cửa..."
"Ngươi còn có mặt mũi khóc sao, mình đã làm gì còn không rõ ư?"
"Phụ thân... Con gái ở trong Hầu phủ suốt, không đi đâu cả. Con gái thật sự không biết mình đã làm gì khiến phụ thân tức giận như vậy..."
Úc Lượng lửa giận không chỗ bùng phát, nhìn dáng vẻ này của thứ nữ, không giống như là nàng làm. Nhưng Phương thị lại nói chuyện này do Nhị nha đầu làm ra. Trong lúc nhất thời, ông không phân biệt được.
"Vi phụ hỏi ngươi, chuyện xảy ra hôm nay ở phủ tướng quân ngươi thật sự không biết, thật sự không phải ngươi làm?"
Úc Vân Từ buông tay ra, lộ vẻ kinh ngạc, trên mặt còn mang nước mắt. Nhưng không lau đi, mà lo lắng hỏi: "Phụ thân, nhà ta xảy ra chuyện gì? Lẽ nào mẫu thân lại bị bệnh? Con gái bất hiếu, lo quan tâm Hầu phủ, ngay cả chuyện lớn như mẫu thân sinh bệnh cũng không biết..."
Người vây xem trò vui bắt đầu nhỏ giọng bàn luận, có người nói vị Úc phu nhân phủ tướng quân thật là có bản lĩnh. Rõ ràng là con gái ruột của mình làm ra chuyện xấu, bà ta còn xúi giục Úc tướng quân đến chất vấn đích nữ do vợ cả sinh ra.
Tiếng nghị luận không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể truyền đến phía bọn họ.
Sử Văn Hiên cảm thấy không ổn lắm, khẽ cau mày.
Lúc này, Úc Toàn Thắng đi về phía trước một bước: "Nhị tỷ, sự thật nếu là tỷ làm, tỷ hãy mau nhận đi. Tỷ có biết mẫu thân tức giận ra sao không? Còn đại tỷ nữa, chỉ sợ sau này không có mặt mũi gặp người. Tỷ mau trở về xin lỗi hai người họ đi!"
Lúc này Úc Vân Từ mới nhìn thấy Úc Toàn Thắng đứng ở sau lưng Úc Lượng không xa, đối phương gọi nàng là Nhị tỷ, vậy chính là đệ đệ hời của nguyên chủ. Vậy nam tử bên người đệ đệ này là ai, trông hai người có một hai phần tương tự.
Hơn nữa khí chất của bọn họ rất giống, đứng chung một chỗ tựa như cha con.
Nàng đột nhiên hiểu rõ vẻ mặt của Úc Lượng lần trước, lúc nàng bịa chuyện Phương thị có dây dưa với người khác, phải chăng bắt nguồn từ nam tử này?
Nhưng người đệ đệ này thân là con trai của võ tướng, vậy mà học văn không tập võ. Chẳng lẽ đọc sách đến choáng váng, ngay cả lời ngây thơ như vậy cũng nói được.
"Ta phải xin lỗi cái gì? Ngay cả chuyện xảy ra là gì ta cũng không biết, đắc tội đại tỷ chỗ nào chứ?"
Lần trước, lúc Thẩm Thiệu Lăng nhắc đến cái bớt trên người nàng trước mặt Hầu gia, nàng mới nhớ lại chi tiết nào đó trong sách. Nếu là sủng văn, đương nhiên không thể thiếu chuyện nam nữ xoa xoa vuốt vuốt.
Trong sách miêu tả trước ngực Úc Sương Thanh có một nốt ruồi son, cực kỳ xinh đẹp, nam chính rất thích, thường hay vuốt ve. Nàng ghi nhớ chi tiết này ở trong lòng, biết đây là vũ khí sắc bén tốt nhất để đánh trả mẹ con Phương thị.
Nàng không có cách nghĩ nam chính trong sách và Hầu gia hiện tại là một người, dưới cái nhìn của nàng, nam chính trong sách và Hầu gia mà nàng biết hoàn toàn không phải cùng một người.
Nàng nghĩ, có lẽ cái nàng xem là sách lậu.
Úc Lượng thấy dáng vẻ của thứ nữ đúng là không biết rõ tình hình, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
Mà Úc Toàn Thắng chỉ muốn làm sao rửa sạch thanh danh của đại tỷ, cao giọng chất vấn: "Chẳng lẽ những tên dân đen kia không phải tỷ tìm, tỷ chính là muốn hại đại tỷ, bôi nhọ thanh danh của đại tỷ. Uổng cho tỷ ấy trước kia che chở tỷ như vậy, mà tỷ lại báo đáp tỷ ấy thế này... Nếu tỷ còn chút lương tâm thì mau chóng thừa nhận sai lầm, cầu xin đại tỷ thông cảm!"
Úc Vân Từ nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ lý lẽ hùng hồn của hắn đều là thư sinh cổ hủ. Bất kể có phải nàng làm hay không, nàng đều không có khả năng nhận sai với Úc Sương Thanh.
Tầm mắt của nàng từ trên mặt hắn, chuyển sang mặt nam tử trung niên bên cạnh.
Sau đó nàng tỏ vẻ đau khổ, bi thương nhìn Úc Lượng: "Phụ thân... con gái thật sự cảm thấy không đáng thay cha..."
"Phụ thân, ngài là anh hùng, từ trước đến nay ngay thẳng công bằng, đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng có một số người vì ham muốn cá nhân của mình, nhiều lần lừa gạt ngài. Ngài hết lòng trung thành với tổ quốc, nhưng người khác lại rắp tâm hại ngài, lừa dối ngài..."
Gần đây Úc Lượng vốn rất rầu rĩ vì chuyện con trai lớn lên giống biểu huynh Phương thị, nghe vậy sắc mặt đen hơn.
Trong lòng Sử Văn Hiên khẽ động, thầm nói không tốt, vội vàng khuyên Úc Lượng: "Tướng quân, ta thấy Nhị tiểu thư thật sự không biết chuyện, có lẽ chuyện này có ẩn tình khác, phải điều tra cẩn thận."
Hắn không nói lời nào còn đỡ, hắn vừa lên tiếng, người khác lập tức chú ý tới hắn.
Trước kia, không nghĩ đến phương diện kia thì không sao, nhưng từ lúc nghĩ đến phương diện kia, Úc Lượng càng nhìn con trai càng cảm thấy giống Sử Văn Hiên. Lúc hai người không đứng chung, Úc Lượng thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác.
Nhưng thấy hai người đứng chung, dáng vẻ cực kỳ giống nhau kia làm ông lại dao động.
"Phụ thân... Con gái vẫn luôn không đành lòng nói ra, nhưng đệ đệ càng lớn càng giống..." Nàng không biết nam tử trung niên này là ai, thế là nói ậm ờ: "Không dối gạt phụ thân, ngài không ở trong phủ, mẫu thân thường hay gặp gỡ người khác... Nữ nhi bắt gặp mấy lần..."
Nói không rõ ràng càng làm cho người khác suy nghĩ xa xôi.
Không riêng gì Úc Lượng, ngay cả người vây xem cũng bắt đầu nói nhỏ, tiếng nói càng lúc càng lớn.
Rốt cuộc Sử Văn Hiên cũng biết chỗ nào không đúng, Úc nhị tiểu thư rõ ràng đang ám chỉ mình có tư tình với biểu muội. Xem ra đúng như biểu muội nói, đứa con gái Thành thị để lại này nhiều năm qua đều là giả bộ.
"Nhị tiểu thư, theo lễ nghi mà nói, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng biểu cữu giống Thanh tỷ nhi và Thắng ca nhi. Người ta thường nói cháu trai giống cữu cữu, mẫu thân của ta và mẫu thân của nương ngươi là tỷ muội ruột, Thắng ca nhi giống ta chẳng có gì lạ."
Thì ra là biểu ca của Phương thị.
Đây thật là để nàng "mèo mù đụng phải chuột chết".
"Cháu trai giống cữu cữu không sai, nhưng chưa từng nghe nói giống biểu cữu. Hơn nữa còn có một câu, gọi là biểu ca biểu muội là một đôi trời sinh. Lời này còn là mẫu thân dạy ta, không biết biểu cữu nghe nói chưa?"
Úc Lượng thở hổn hển, con mắt trợn giống như chuông đồng, "Mẫu thân ngươi thật sự đã nói với ngươi rằng biểu ca biểu muội là một đôi trời sinh?"
"Là mẫu thân dạy... Khi đó ngày nào mẫu thân cũng khuyên con gái từ hôn với Hầu phủ, nói muốn gả con gái đến Thẩm gia, đồng thời dùng câu nói này khuyên con gái... Con gái cảm thấy không đúng. Mối hôn sự này là mẹ ruột của nữ nhi quyết định, nào có đạo lý hủy hôn?"
Trong đám người không biết ai hô một câu: "Biểu ca biểu muội là một đôi trời sinh, lời này của tướng quân phu nhân thật là lời vàng ngọc đó!"
Chẳng mấy chốc, có người bắt đầu ồn ào, kèm theo tiếng cười to.
Úc Lượng xanh mặt, nhìn chằm chằm Sử Văn Hiên và Úc Toàn Thắng đứng cùng nhau, không nói một lời cất kiếm vào vỏ.
Sử Văn Hiên thầm nghĩ hỏng việc rồi, hắn chĩa ánh mắt hung ác nham hiểm về phía Úc Vân Từ. Nàng thấy ánh mắt của hắn giống như ánh mắt của Thẩm Thiệu Lăng, thầm nghĩ Phương gia thật sự là tà môn, sao họ hàng gì cũng đều cùng một đức hạnh..
Tất cả đều là một đám đỉa bám lên da người.
Trong đầu Úc Lượng toàn là câu nói biểu ca biểu muội là một đôi trời sinh, bây giờ ông chỉ muốn hỏi Phương thị rõ ràng, lời nói kia rốt cuộc có phải là bà ta nói hay không, rốt cuộc bà ta và Sử Văn Hiên có tư tình hay không?
Ông bước nhanh như gió, hận không thể chắp cánh bay về.
Cửa phủ tướng quân lại có một đám người vây quanh.
Ông xuyên qua đám người đi vào, liền thấy một nam tử quỳ trên mặt đất.
Nam tử mặc cẩm bào màu xanh, tướng mạo trung đẳng, chỉ có ánh mắt không ngay thẳng cho lắm, tựa như có dâm khí.
Úc Lượng quát chói tai, nam tử kia thấy là ông, hai mắt sáng lên, vội nói: "Tướng quân, vãn bối họ Ngô, tự Trọng Lâm. Đến từ bá phủ Chung Sơn, ở trong phủ đứng thứ năm. Nói ra thật xấu hổ, vãn bối yêu Úc đại tiểu thư, đã say mê quên lối về. Năm ngoái Úc đại tiểu thư theo Úc phu nhân đến điền trang ngoại ô Kinh Thành nghỉ mát, vãn bối lén đi theo. Có lần Úc đại tiểu thư tắm rửa, bị tiểu sinh nhìn thấy... Tiểu sinh ngày đêm khó quên, chẳng ngờ say rượu lỡ lời, bị một kẻ ăn mày trên đường nghe thấy, mới có tai họa ngày hôm nay. Tiểu sinh bằng lòng chịu trách nhiệm, cưới Úc đại tiểu thư làm vợ, cầu tướng quân thành toàn!"
Nói xong, Ngô Trọng Lâm dập đầu ba cái.
Úc Lượng hận không thể một phát đá bay hắn ta, nhưng so với những tên khất cái kia, vị Ngô Trọng Lâm này tốt xấu gì cũng là công tử bá phủ.
Nếu sự việc thật như hắn ta nói, vậy trước đó Phương thị nói là Nhị nha đầu cố ý hãm hại đại nha đầu đều là giả.
Sử Văn Hiên chạy theo híp mắt, lâm vào trầm tư, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.
Úc Lượng gạt Ngô Trọng Lâm sang một bên, tiến vào phủ.
Phương thị đang ôm Úc Sương Thanh muốn tìm cái chết, khóc ròng: "Thanh tỷ nhi, con không thể làm chuyện điên rồ được. Nếu con có mệnh hệ gì, nương phải làm sao đây? Cha con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!"
Úc Sương Thanh không phải thật sự muốn đi tìm cái chết, nàng ta chỉ không nghĩ ra cách thôi.
"Lấy công bằng gì?"
"Tướng quân..."
"Cha..."
"Ta đến hỏi ngươi, ngươi chắc chắn việc này là Từ tỷ nhi làm sao?"
Phương thị bị ông hỏi thì kinh hãi, nha đầu chết tiệt kia lại nói cái gì nữa, sao tướng quân lại tới chất vấn mình?
"Tướng quân... trừ nàng ra, thiếp thân không nghĩ ra người nào khác..."
"Hừ, nghĩ không ra người khác, cho nên mới đổ lên đầu nó. Nó không phải con ruột của ngươi, nên ngươi có thể tùy ý hãm hại nó sao?"
"Cha... thanh danh của con gái cũng bị mất... Chẳng lẽ ngài không hề quan tâm sao? Nương nói cũng không sai, Từ muội muội luôn thích tranh giành với con gái. Trước kia nương cứ nói với con gái rằng nàng là muội muội, phải nhường nhịn nàng. Nhưng bây giờ nàng thay đổi quá nhiều, lại muốn phá hủy con, chẳng lẽ con gái còn phải nhịn sao?"
Con người rất khó hiểu, lúc một người làm ngươi thuận mắt, nàng nói cái gì làm cái gì cũng đúng, chưa từng suy nghĩ. Chỉ khi nào sinh lòng nghi ngờ, như vậy nàng nói cái gì làm cái gì, ngươi cũng sẽ tỉnh táo suy nghĩ.
Úc Lượng cũng như vậy, ông lập tức hỏi lại: "Nó đã lấy chồng, là Hầu phu nhân cao quý, nó muốn tranh giành với ngươi cái gì?"
Úc Sương Thanh bị hỏi đến nghẹn họng, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
"Tướng quân, Thanh tỷ nhi vừa gặp chuyện bực mình như thế..."
"Đúng là bực mình, nhưng cũng may sự việc không tệ như vậy. Ngũ công tử Chung Sơn Bá ở ngoài cửa cầu hôn, ta sẽ nhận cuộc hôn nhân này."
Chung Sơn Bá phủ? Cái người sa cơ thất thế này xuất hiện lúc nào vậy?
Mẹ con Phương thị chần chờ, cũng là hạ nhân trong phủ thấy mẹ con họ khóc quá thương tâm, do dự không bẩm báo, cho nên Phương thị mới không biết chuyện xảy ra ngoài cửa phủ.
"Ngô Ngũ công tử đã thừa nhận, là hắn từng nhìn lén Thanh tỷ nhi tắm rửa... Sau đó say rượu lỡ lời, bị người nghe thấy. Hắn nghe được chuyện này, lập tức chạy đến thừa nhận, muốn xin cưới Thanh tỷ nhi làm vợ."
"Nương..." Úc Sương Thanh hoảng sợ nhìn Phương thị, Ngũ công tử Chung Sơn Bá phủ kia là con thứ. Nàng không muốn gả, sao nàng có thể gả cho nam tử như thế chứ?
Phương thị cũng không muốn.
"Tướng quân... sự việc còn chưa rõ ràng, có phải quá qua loa rồi không?"
Úc Lượng nhìn bà ta: "Vậy ngươi nói xem còn có thể làm gì? Thanh danh của Thanh tỷ nhi đã hỏng, gả cho Ngô Ngũ công tử đã là kết quả tốt nhất, ngươi còn muốn thế nào?"
"Thanh tỷ là đích trưởng nữ phủ tướng quân chúng ta, Ngô Ngũ công tử kia là một đứa con thứ, mẹ đẻ còn là ca nữ..."
"Không phải ngươi nói biểu ca biểu muội là một đôi trời sinh sao? Theo ta thấy, dứt khoát gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của ngươi là thỏa đáng nhất, ngươi thấy thế nào?"
Phương thị sững sờ, vì sao ông kỳ quái như thế? Hơn nữa mình nói biểu ca biểu muội là một đôi trời sinh khi nào? Ông nghe ở đâu ra vậy?
Có phải nha đầu chết tiệt kia lại đặt điều bà ta lung tung, nên tướng quân mới phản ứng như vậy?
"Ý ta đã định, Thanh tỷ nhi phải gả cho Chung Sơn Bá phủ!"
Câu hỏi cuối cùng kia vẫn không nói ra miệng, ông sợ, lỡ hỏi ra cái gì thì phải làm sao? Trong lòng ông không ngừng động viên bản thân, Phương thị yêu mình, không thể nào tằng tịu với người khác.
Nhưng lời thứ nữ đã nói giống như cây kim, thỉnh thoảng đâm vào tim ông một chút, cực kỳ khó chịu.
Tin tức phủ tướng quân và Chung Sơn Bá phủ đính hôn truyền ra, quả nhiên đè xuống chuyện tên ăn mày kia. Phương thị không cam tâm, phái người đi tìm những tên ăn mày kia, nào ngờ bọn họ đã biến mất không còn tung tích, ra khỏi Kinh từ lúc nào.
Cuối cùng, Úc Lượng làm chủ tổ chức việc hôn nhân với Chung Sơn Bá phủ.
Lúc xong chuyện, Úc Vân Từ đang đứng trong thư phòng của Cảnh Tu Huyền. Trong lòng nàng cũng buồn bực, vì sao lại nhảy ra Chung Sơn Bá phủ gì đó, thật sự để Úc Sương Thanh được lợi.
"Nàng có biết mình sai chỗ nào không?"
Nàng làm sai?
Sai chỗ nào?
Nàng không hiểu, rõ ràng nàng đã xin phép hắn, hơn nữa mười mấy tên ăn mày kia cũng do hắn tìm đến, nàng sai chỗ nào hả?
Nhìn thấy dáng vẻ không biết mình làm sai ở đâu của nàng, Cảnh Tu Huyền hừ lạnh một tiếng.
"Đầu hổ đuôi rắn, thủ đoạn tầm thường sơ hở trăm chỗ. Có phải nàng tưởng người khác đều là kẻ ngu, sẽ tin đích nữ phủ tướng quân và tên ăn mày đê tiện có dây dưa với nhau hay không? Rõ ràng người ta vừa nhìn là biết có người hãm hại. Kế sách cao minh nhất, là hợp tình hợp lý, không người nào nghi ngờ!"
Nàng cúi đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý. Mình cứ lo trả thù lại, luôn muốn phải sảng khoái hơn, không tính đến đạo lí đối nhân xử thế.
Cho nên, công tử Chung Sơn Bá phủ kia là hắn sắp xếp?
"Nếu như hai quân giao đấu, chỉ bằng mưu kế nông cạn ngây thơ như nàng, chỉ sợ không đến một hiệp đã đầu một nơi thân một nẻo rồi, ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào!"
Sao nam nhân này nói chuyện khó nghe vậy, nàng là một nữ tử, lôi chiến trường làm gì?
"Sao nào? Nàng còn không phục? Lớn thì hành binh bày trận, nhỏ thì đấu đá với người ta, đều có thể dùng đến binh pháp. Binh pháp tinh túy nhất ở chỗ, tính trước làm sau. Mưu nhưng không biết hành động thế nào, chỉ có nước bị đánh! Nàng làm việc chú ý đầu không để ý đuôi, suy nghĩ rất không chu toàn, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi!"
Nàng vùi đầu thấp hơn, dáng vẻ khiêm tốn nghe dạy bảo.
Đột nhiên nghe thấy "ba" một tiếng, một quyển sách rơi vào bên chân nàng, bìa hình như viết binh pháp gì đó.
"Lấy về nghiên cứu tỉ mỉ, cẩn thận suy nghĩ, ta sẽ kiểm tra nàng."
Nàng ngẩng đầu, không đến mức đó chứ? Chỉ là lần này làm việc có chút sơ sót, không đến mức phải học binh pháp gì chứ? Nhưng nàng không dám phản bác, dáng vẻ của hắn rõ ràng không cho phép người khác từ chối. Hơn nữa nàng còn phải dựa vào cái đùi này của hắn để kiếm sống, sao không dám nghe?
Thấy nàng ngoan ngoãn nhặt sách lên, sắc mặt hắn hơi nguôi giận.
"Ra ngoài!"
"Vâng."
Nàng ôm binh thư rời đi, trở lại trong phòng của mình, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy tiếng Tả Tam ngoài cửa viện, bảo nàng thu dọn hành lý, ngày mai đi sơn trang nghỉ mát.
Vừa rồi hắn còn dạy dỗ mình như đứa cháu trai, bây giờ lại muốn dẫn nàng ra ngoài du ngoạn, việc này ngẫm lại cũng có chút khó tưởng tượng được. Nàng chống cằm, nhìn quyển binh thư trên bàn kia.
Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý.
Chẳng lẽ nam nhân này trước cho nàng một bạt tai, sau lại cho một quả táo ngọt?