Hạt mưa dần dần dày đặc, vừa nhanh vừa vội, chẳng mấy chốc đã mưa to. Mưa rơi tầm tã nhanh chóng thấm ướt đất đai, tích tụ thành ao, hợp lại thành dòng nước.
Úc Vân Từ đứng trước cửa sổ, cảm nhận được hơi nước bay vào từ nóng biến thành lạnh, cuối cùng đều là mát mẻ.
Trong ngực nàng ôm lấy Đàn Cẩm tò mò, ánh mắt đứa bé đầy vẻ ngưỡng mộ. Cữu mẫu thật là lợi hại, nói kiến dọn nhà là trời sắp mưa, quả nhiên trời đã mưa rồi.
"Cữu mẫu... thật lợi hại!"
Nhận được lời khen của Đàn Cẩm, nàng khẽ cười một tiếng, sợ bé còn nhỏ sức đề kháng yếu. Nếu bị khí lạnh thổi trúng mà nhiễm phong hàn thì được một mất mười. Thế là nàng ôm bé đặt trên giường.
"Không phải cữu mẫu lợi hại, mà là vạn vật có linh hồn, chỉ cần cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện rất nhiều điều kì diệu."
Đàn Cẩm cái hiểu cái không gật đầu, cái đầu nhỏ gật lên gật xuống rất là đáng yêu, nàng nhịn không được giơ tay sờ đầu bé. Lúc này trên bầu trời xuất hiện một tia sét, ánh sáng màu trắng của tia sét lao xuống như muốn bổ đôi đất trời hỗn độn, kèm theo tiếng "ầm ầm".
Nàng kinh ngạc giật mình, che tai Đàn Cẩm lại, Thải Thanh lập tức tiến lên đóng cửa sổ.
Lúc tia sét này nổ lên, Phương thị đang chỉ tay lên trời nói sở dĩ mình giấu đồ cưới của Thành thị, không cho Úc Vân Từ của hồi môn, tất cả đều là vì phủ tướng quân.
Bà ta vừa dứt lời, tiếng sấm liền giáng xuống.
Trong ánh sáng trắng chói mắt, bà ta chỉ thấy gương mặt Úc Lượng sa sầm. Trong lòng hồi hộp, thời tiết hôm nay có chút kỳ lạ, sét đánh lúc nào không đánh lại đánh vào lúc bà ta tuyên thề.
"Ta đường đường là phủ tướng quân, chẳng lẽ còn dựa vào đồ cưới của một vị phụ nhân mà sống hay sao?"
Tôn nghiêm nam nhân của Úc Lượng bị khiêu khích, ông liều sống liều chết trên chiến trường mới giành được quân công ngất trời kia, được phong làm tướng quân. Sao ông ta có thể là một nam tử dựa vào phụ nhân để có chỗ đứng chứ?
Phương thị thầm nghĩ không tốt, sở dĩ nhiều năm trước mình có thể áp chế Thành thị, cũng là vì Thành thị tỏ thái độ quá cao, giống như tất cả những gì ở phủ tướng quân đều dựa vào bà ta và quốc công phủ.
Tướng quân tự cảm thấy ở trước mặt Thành thị không ngẩng đầu lên được, cho nên phu thê nảy sinh rạn nứt. Mà mình, vẫn luôn cẩn thận an ủi chăm sóc, xem tướng quân là trời, cho nên những năm gần đây, tướng quân mới sủng ái một mình mình.
"Tướng quân, đều là thiếp thân sai. Nếu không phải thiếp thân cam chịu làm thiếp, một đỉnh kiệu nhỏ vào cửa, đừng nói là quần áo, ngay cả quần áo, tỷ tỷ cũng chỉ cho thiếp có sáu bộ. Thanh tỷ nhi và Thắng ca nhi có người mẫu thân là thiếp, là số bọn nó không tốt..."
Bà ta đau khổ khóc lóc, cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Năm đó lúc bà ta vào phủ, đúng là Thành thị vô cùng hà khắc, ngoại trừ y phục thay giặt, cái gì cũng không cho bà ta mang vào phủ.
Úc Lượng nghe bà ta nhắc đến năm đó, lửa giận vừa rồi tiêu tan hơn phân nửa. Nếu không phải ông mạo phạm Phương thị, sao bà ta lại ủy khuất làm thiếp? Từng ấy năm, Phương thị đối với mình tình ý sâu đậm, xem ông là trời, đúng là người hiền lành.
"Vậy ngươi cũng không thể giữ lại đồ cưới của Thành thị."
"Tướng quân, là thiếp thân nhất thời hồ đồ. Nhưng nếu không có những vật kia, tương lai Thanh tỷ nhi làm sao lấy chồng? Còn Thắng ca nhi nữa, chẳng mấy chốc sẽ tính đến chuyện hôn sự, đồ vật làm sính lễ cho nhà gái cũng không đưa ra được, người khác sẽ chê cười phủ tướng quân chúng ta thế nào? Tướng quân, là Từ tỷ nhi quan trọng hay là phủ tướng quân quan trọng."
Sắc mặt Úc Lượng lại bắt đầu biến thành màu đen, ông vốn là tiểu tử nghèo không có căn cơ, nhờ kháng địch liều mạng mới được Đại Tư Mã coi trọng. Sau khi phong làm tướng quân được ban thưởng không ít, nhưng chút phần thưởng này so với báu vật thế gia cất giữ mấy đời mà nói là không đáng nhắc tới.
Phương thị có thể nhìn ra sự do dự của ông từ sắc mặt của ông: "Tướng quân, Từ tỷ nhi gả vào đó là Hầu phủ, nơi đó đâu có nghèo đến mức cầm đồ cưới. Rõ ràng nàng bất mãn với thiếp thân, không muốn lo cho tỷ tỷ và đệ đệ trong phủ, cho nên mới cố ý làm thiếp thân khó chịu..."
Lòng người đều thiên vị, so với Úc Sương Thanh và Úc Toàn Thắng, ở trong lòng Úc Lượng, Úc Vân Từ gần như không được để ý. Nếu không phải vì mặt mũi, ông đâu cần phải đến chất vấn Phương thị.
Lúc thứ nữ xuất giá, mặc dù ông không nhìn kỹ số đồ cưới kia, nhưng cũng nhìn lướt qua một chút. Thấy thứ nữ không có ý kiến nên cũng không nói gì. Ai ngờ sau khi nghịch nữ kia lấy chồng bại lộ bản tính thật, rất giống Thành thị, dám khiến người đời chê cười phủ tướng quân.
Ông vừa giận vừa tức, người khác chỉ trích ông giữ đồ cưới của vợ cả, khiến ông cảm thấy mất hết mặt mũi và uy nghiêm.
Phương thị và ông có nhiều năm vợ chồng, tự nhận là lần mò được hết tính tình của ông. Tâm cơ không nhiều, làm người kiêu ngạo lại có chút hư vinh, và có một chút tự ti.
"Tướng quân, lúc Từ tỷ nhi xuất giá, thiếp thân và nó đã trao đổi chuyện này. Là chính miệng nó đồng ý để những vật kia lại cho Thanh tỷ nhi và Toàn ca nhi, ai ngờ nó vừa gả vào Hầu phủ liền lật lọng, cũng không biết là bị ai xúi giục."
Nói đến đây, Úc Lượng chau mày, ông cũng cảm thấy sau khi thứ nữ lấy chồng tính tình thay đổi quá nhiều.
"Tướng quân, thiếp thân nghĩ, có phải bên quốc công phủ...?"
Nhắc đến quốc công phủ, sắc mặt Úc Lượng càng đen hơn, lớn tiếng nói: "Việc này trước mắt để sang một bên, trước tiên điều tra cho rõ ràng, tránh cho Từ tỷ nhi bị người khác lừa gạt, làm việc ngu ngốc."
"Thiếp thân biết rồi."
Bên ngoài mưa rơi không giảm, xem ra muốn hết đêm. Phương thị vốn tưởng rằng mưa lớn giữ người, Úc Lượng sẽ không rời đi. Nào ngờ ông vẫn đội mưa rời đi.
Ông vừa đi, sắc mặt Phương thị u ám, rất đáng sợ.
Úc Sương Thanh ở Tây sương lập tức vén rèm đi vào, "Nương, cha nói gì vậy? Có nói phải trả những vật kia lại không ạ?"
"Trả lại? Đó là chuyện không thể nào, không có số đồ của Thành thị, cái người chết kia để lại, con lấy gì làm đồ cưới? Không nói là con, Thắng ca nhi lấy cái gì làm sính lễ cho người khác? Con yên tâm, ở trong lòng cha con, hai tỷ muội con quan trọng hơn nha đầu chết tiệt kia nhiều."
"Nhưng mà nương... đêm dài lắm mộng, nếu nha đầu chết tiệt kia nói lung tung ở khắp nơi, thanh danh của nữ nhi... Con không muốn bị người khác chế giễu.. Dù có lấy chồng rồi, chỉ sợ ở nhà chồng cũng khó ngóc đầu lên."
Phương thị rũ mắt, che khuất hận ý bên trong.
"Con yên tâm, nương có cách."
"Nương, cách gì?"
Phương thị ngước mắt, trong mắt khôi phục lại vẻ dịu dàng của mẹ hiền, nhẹ nhàng kéo tay con gái: "Thanh tỷ nhi của ta, nhất định sẽ gả cho vọng tộc làm chính thê. Mười dặm hồng trang, ân trạch kéo dài."
"Nương... vẫn là nương hiểu rõ con nhất..."
Úc Sương Thanh ngã lên người bà ta, hai mẹ con tựa vào nhau.
Trong lòng Phương thị dần dần hạ quyết tâm, Thanh tỷ nhi của bà từ nhỏ đã hiểu chuyện. Bàn về tướng mạo tài hoa, trong đám quý nữ đều là người xuất sắc. Bà tuyệt đối không cho phép con gái mình giẫm lên con đường mà mình đã đi, chịu nỗi khổ mà mình đã chịu.
Cho dù thế nào, nha đầu chết tiệt kia nhất định phải làm bàn đạp cho Thanh tỷ nhi. Chỉ có giẫm lên con gái của Thành thị, Thanh tỷ nhi của bà ta mới có thể đứng cao hơn, sống cuộc sống tốt hơn.
Một đêm giông tố qua đi, thời tiết mát mẻ hơn một chút.
Úc Vân Từ liền dặn Thải Thanh không cần bỏ thêm băng nữa, mở cửa sổ ra thông gió. Để gió mát làm thoáng bầu không khí, xua tan khí bẩn trong phòng.
Đang muốn đến phòng Đàn Cẩm, nàng lại thấy Truyện Họa từ ngoài đi vào, trong tay cầm một tấm thiệp.
"Phu nhân... Khuông... gia đưa... tới."
Úc Vân Từ nhận lấy thiếp mời, còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thiếp mời cổ đại. Bên trong màu trắng nhạt viền bạc, trên trang giấy giống như có cánh hoa, không phải vẽ mà vốn dĩ được dán ở bên trong.
Để gần ngửi, có cỗ hương hoa nhàn nhạt.
Lật ra xem, kiểu chữ xinh đẹp khiến lòng người thích thú. Mò mẫm suy đoán, đại khái là Đại phu nhân Khuông gia mời nàng ngày mốt qua phủ, làm khách chính trên lễ cập kê của Nhị tiểu thư Khuông gia.
Nghĩ đến thiếu niên kia, nàng nổi lên lòng tò mò về Khuông gia thần bí này.
"Sao Khuông thiếu gia lại nhần Hầu gia làm sư phụ?"
"Phu nhân có chỗ không biết, Hầu gia và Khuông đại gia có quan hệ thân thiết, Khuông đại gia bèn lấy kiếm pháp của Khuông gia tặng cho Hầu gia. Những gì Hầu gia học đều là võ học của Khuông gia, cho nên Khuông thiếu gia mới bái Hầu gia làm thầy từ nhỏ."
Thì ra là thế, nói như vậy, Hầu gia xem đồng môn với Khuông gia.
Nhưng nếu Khuông gia là võ học thế gia, tùy tiện tìm một người dạy bảo Khuông thiếu gia chẳng phải tốt hơn ư? Vì sao bỏ gần tìm xa làm gì? Nàng hơi khó hiểu, nhưng sợ hỏi nhiều lại lộ điểm yếu, chỉ có thể để ở trong lòng mà suy đoán.
Thải Thanh thấy nàng không nói lời nào, tưởng nàng cũng đang cảm khái thay Khuông gia, nói: "Khuông gia bây giờ chỉ còn lại một dòng độc đinh là Khuông thiếu gia, không nói là trên dưới Khuông gia, mà ngay cả Hầu gia cũng rất coi trọng ngài ấy."
Khuông gia chỉ có một dòng độc đinh này?
Vì sao võ học thế gia như vậy lại chỉ có một đứa con trai độc nhất chứ?
"Khuông gia con cháu ít ỏi... Thật đáng tiếc..."
"Còn không phải sao, bốn mươi năm trước, bốn đứa con Khuông gia theo Võ Thần xuất chinh, chỉ có một người trở về, hơn nữa bản thân còn bị thương nặng. Năm năm sau, Khuông lão tướng quân hồi Kinh sau đó tạ thế, khiến người thương tiếc. Mười hai năm trước, Khuông đại gia và Khuông nhị gia theo Đại Tư Mã tái chiến Sùng Lĩnh quan, lần đó vẫn rất nguy hiểm, Khuông nhị gia tử trận, Khuông đại gia còn lại nửa mạng... Khuông gia hết lòng vì đất nước, khiến người khác kính nể."
Nghe nói tất cả Khuông gia đều là người trung thành, giống như một gia tộc nào đó trong lịch sự mà nàng biết. Cũng là nam đinh chết trận, trong phủ đều là nữ tử và một dòng độc đinh.
Đại Tư Mã mà Thải Thanh nói là ai, nghe không giống là người Khuông gia. Nàng ngưng mày suy nghĩ, giống như có chút ấn tượng. Đại Tư Mã này hình như họ Trình, thân phận cực kỳ cao, con gái của ông ta hình như chính là Hoàng hậu đương triều.
"Đại Tư Mã..."
"Đại Tư Mã vốn là gia tướng của Khuông gia, năm đó từng theo Võ Thần xuất chinh. Đáng tiếc lần đó cứu lão tướng quân nên thân thể bị tổn thương, nếu không... Trời cao đố kỵ người tài, ngay cả Khuông đại gia cũng sớm đã không còn nữa."
Úc Vân Từ cảm thấy giật mình, trong lòng cảm ơn Thải Thanh đã giải thích thắc mắc, nhưng trên mặt không dám thể hiện.
Trách không được Hầu gia nghiêm khắc với Khuông Đình Sinh như vậy, thì ra thiếu niên kia gánh vác sứ mệnh trọng đại: khôi phục Khuông gia. Đứa trẻ sinh ra đã liên quan đến hưng vong của gia đình như vậy, chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy có chút đáng thương.
Đang nói chuyện, Tả Tam ở bên ngoài cầu kiến. Truyện Họa ra ngoài, chỉ chốc lát sau đi vào, trong tay bưng một hộp nhỏ khắc hoa tinh xảo bằng tử đàn.
"Phu nhân, đây là Hầu gia phái người đưa tới, nói là quà của khách chính cho Khuông nhị tiểu thư."
Úc Vân Từ mở ra xem, cây trâm ngọc bích hình một nhánh hoa đào nằm trong lớp vải gấm màu đỏ. Chất ngọc nhẵn mịn, trong suốt như mặt nước. Cầm trong lòng bàn tay mát lạnh.
Vừa nãy nàng còn suy nghĩ đưa lễ gì mới tốt, hắn lại nhanh chóng tháo gỡ phiền não của nàng.
Như vậy rất tốt.