Trời u ám, oi bức đến mức con người có chút thở không thông. Trong thời tiết nóng, tất cả đều là khí ẩm, làn da giống như bị dính một lớp nhầy, rất khó chịu.
Úc Vân Từ dẫn theo hai nha đầu bước nhanh tới cửa viện của Hầu gia.
Quả nhiên, Lục Hoàn Bội đang bưng khay, đang cúi đầu năn nỉ đám thị vệ. Nàng ta mặc bộ váy dài bằng gấm màu trắng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng. Mắt còn hơi sưng đỏ, dáng vẻ giống như đã khóc xong. Búi tóc hơi trễ, một vài sợi tóc rũ xuống trước ngực phối hợp với biểu cảm nhu mì của nàng ta, có mấy phần quyến rũ.
Dáng vẻ này, nếu là nam tử bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ sinh lòng thương tiếc.
Có lẽ hôm nay mẹ con Đỗ thị muốn dùng khổ tình kế.
"Các ngươi tạo điều kiện chút đi, ta đưa vào là ra ngay."
"Biểu tiểu thư, xin hãy trở về đi. Hầu gia đã dặn, bất kỳ ai cũng không thể đi làm phiền ngài ấy."
"Ta sẽ không làm phiền hắn, đưa đồ xong là ra."
Một thị vệ nhìn đồ vật trong tay nàng ta, nói: "Nếu như vậy, thuộc hạ có thể đưa đồ vào giúp biểu tiểu thư."
Lục Hoàn Bội tái mặt, cắn môi, dáng vẻ lã chã chực khóc. Diễn xuất như thế, nếu là người dễ mềm lòng có thể sẽ châm chước. Nhưng hai thị vệ mặt đen lại không hề bị lay động, sắc mặt đen thui nhìn Úc Vân Từ tới, vội vàng hành lễ hô phu nhân.
Hai chữ phu nhân khiến Lục Hoàn Bội nghe thấy, gương mặt xinh đẹp tái đi, trong lòng biết e rằng hôm nay không thể thành công. Nàng ta không hề muốn nhìn thấy Úc Vân Từ vào lúc này, đầu ngón tay bưng khay trắng bệch, môi cắn càng chặt hơn.
Nàng ta không quên được bộ dạng chật vật của mình bị đối phương nhìn thấy, càng không quên được những lời chế giễu kia của đối phương. Mỗi một chữ mỗi một câu giống như vô số cây kim đâm vào trong lòng nàng ta, vừa nghĩ là sẽ đổ máu.
Những lời đồn đại bên ngoài kia nàng ta đã nghe nói, cái gì mà nàng ta và thiếu gia Thẩm gia lén lút gặp nhau truyền đi y như thật. Nương nói là họ Úc giở trò, nên nàng đối với Úc Vân Từ là thù cũ thêm hận mới.
Họ Úc chính là tiểu nhân âm hiểm, rõ ràng là chuyện xấu mình làm ra, lại đổ lên đầu người khác. Nàng ta vốn định nói phải trái rõ ràng với đối phương, nhưng nương khuyên mình trước mắt nên bình tĩnh.
Kế sách hiện giờ là không thể rời khỏi Hầu phủ.
Thời gian còn lại của bọn họ không nhiều, để tránh thêm chuyện, vẫn nên nhanh chóng giải quyết Hầu gia. Thay vì ngồi đợi thanh danh bị bôi xấu, bị người Lục gia đón về, sau đó bị gả đại cho một ai đó, không bằng làm liều một phen.
Ai ngờ họ Úc này lại âm hồn bất tán, nghe lời đồn là chạy tới.
Chẳng mấy chốc Úc Vân Từ đã đến trước mắt, liếc xéo Lục Hoàn Bội.
"Biểu muội, xem ra những lời ta đã nói với muội đều vô ích. Không phải ta đã nói, muội là cô nương chưa xuất giá, không nên tùy tiện đến tìm Hầu gia. Sao muội lại cứ không nghe, còn khăng khăng làm theo ý mình. Nếu truyền ra ngoài thì làm thế nào cho phải đây?"
"Biểu tẩu, lời tẩu nói Hoàn Bội nhớ rõ. Hoàn Bội cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng vì cảm ơn biểu ca đã chứa chấp mẹ con chúng muội, nên muốn báo đáp một chút. Nhưng Hoàn Bội lòng dạ đơn thuần, không nghĩ nhiều như biểu tẩu. Vậy thì Hoàn Bội cáo từ, không làm biểu tẩu chướng mắt..."
"Khoan đã!"
Úc Vân Từ gọi nàng ta dừng lại, ánh mắt liếc thấy chè lạnh trên khay trong tay nàng ta. Nhìn màu sắc tươi mới, giống như là dùng dưa hấu thêm sữa trâu chế thành. Khí trời rất nóng, chén chè lạnh kia đều khiến người nhìn thèm nhỏ dãi.
"Tâm tư của biểu muội thật khéo léo, nếu đồ đã đưa đến đây thì để ta mang vào thay muội. Muội muốn cảm ơn, ta cũng giúp muội."
Thải Thanh đưa tay muốn đón lấy vật trong tay Lục Hoàn Bội, trái tim nàng ta siết chặt lại, vô thức lùi về phía sau.
Nàng ta phản ứng như thế, Úc Vân Từ lập tức hiểu được chén chè lạnh có bỏ thêm thuốc. Không ngờ bị mình đoán trúng phóc, mẹ con Đỗ thị dùng hết cả hai chiêu. Trước khổ tình, sau đó dùng kế, tóm lại nhất định phải ở lại phủ.
"Biểu tẩu... Hoàn Bội ra ngoài đã lâu, chén chè này đã không tươi nữa, cũng không cần bưng đến trước mặt biểu ca bêu xấu..."
"Biểu muội tự tay làm, cái này gọi là lễ nhẹ tình nghĩa nặng. Nếu là thành tâm cảm ơn Hầu gia, bất kể đồ vật thế nào, ta nghĩ Hầu gia cũng sẽ không chê. Biểu muội, muội nói có đúng không?"
Trong lòng Lục Hoàn Bội mắng thầm, muốn nữ nhân trước mắt này chết ngay lập tức. Nếu không phải do nàng, sao biểu ca lại muốn để nhà họ Lục tới đón mẹ con họ đi. Nếu không phải nàng, sao mình phải khó xử như thế?
"Loảng xoảng"
Khay nghiêng một cái, chén chè bên trên trượt xuống đất vỡ tan. Chè lạnh màu hồng vung vãi trên mặt đất, nhanh chóng bị hơi nóng trên đất làm tan ra.
Úc Vân Từ cười lạnh, hành động này của Lục Hoàn Bội là muốn tiêu hủy chứng cứ, tưởng đổ nó đi là mình không thể làm gì ư?
"Biểu tẩu... xin lỗi, thời tiết quá nóng, thân thể Hoàn Bội có chút chịu không nổi..." Lục Hoàn Bội nói, thân thể loạng choạng hai cái, dáng vẻ yếu đuối không ra gió. Phối hợp với cách ăn mặc của nàng ta hôm nay, lại thật sự giống có chuyện như vậy.
"Nếu thân thể không khỏe thì mau về nghỉ ngơi đi."
Úc Vân Từ buông lỏng miệng, Lục Hoàn Bội nhanh chóng rời đi. Bước đi thoăn thoắt kia nào có chút dáng vẻ suy yếu cơ chứ.
Đợi bóng dáng nàng ta biến mất, Úc Vân Từ nhìn bãi chè lạnh đỏ tươi trên mặt đất, hỏi một thị vệ mặt đen: "Ngươi có thể ngửi được nguyên liệu lẫn trong đồ ăn không?"
Thị vệ kia đầu tiên là sững sờ, theo ánh mắt của nàng, lập tức hiểu ra.
Chè lạnh bắt đầu bốc hơi, hơi nóng bốc lên. Hắn nằm rạp trên mặt đất, cẩn thận ngửi bãi chè kia, từ từ nhíu mày lại.
"Phu nhân, trong chén chè lạnh này đúng là có thêm vật gì đó vào, thuộc hạ ngửi thấy không giống như là đồ tốt..."
Cái này không phải đồ tốt, đó đương nhiên là loại tình dược gì đó. Cũng làm khó một đại hán mặt đen như hắn, mang tai cũng trở nên đỏ thẫm.
Úc Vân Từ đương nhiên sẽ không truy hỏi là thuốc gì, thị vệ này là người của Hầu gia, chính là nhân chứng mạnh mẽ nhất.
"Nếu như vậy, lần sau các ngươi tỉnh táo chút, đừng để di phu nhân và biểu tiểu thư tìm cớ tiếp cận Hầu gia nữa." Úc Vân Từ nói xong, muốn xoay người rời đi.
Giống như là nhớ tới gì đó, nàng quay đầu lại hỏi một tiếng:"Ngươi tên là gì?"
"Thuộc hạ tên Tả Tam."
Nàng suy nghĩ cẩn thận, cái tên này hình như có chút ấn tượng, giống như còn có Tả Tứ. Không biết có Tả Nhất, Tả Nhị hay không.
"Cái tên này đúng là dễ nhớ, ngươi có huynh đệ tên là Tả Tứ đúng không?"
"Không sai, trí nhớ của phu nhân thật tốt, Tả Tứ là đệ đệ ruột của ta."
Vậy thì không có Tả Nhất Tả Nhị gì rồi, nàng nghĩ. Đang muốn rời đi, đột nhiên có một người từ bên trong đi ra, dáng dấp hơi giống Tả Tam, chắc là Tả Tứ trong miệng hắn.
Tả Tứ hành lễ với nàng trước: "Phu nhân, Hầu gia mời người đi vào."
Đây cũng là điều bất ngờ, vừa rồi chẳng phải Tả Tam nói Hầu gia đã dặn bất kỳ ai cũng không thể đi vào làm phiền, có lẽ trong lòng Hầu gia, nàng không phải là bất kỳ ai, mà là một người có chút địa vị.
Nghĩ như vậy, đương nhiên thuận theo, bước chân chuyển một cái, rảo bước tiến vào viện tử.
Thải Thanh và Truyện Họa bị giữ lại bên ngoài, chỉ có một mình nàng đi vào. Tính ra, đây là lần thứ hai nàng đi vào, chỉ cảm thấy so với những nơi khác, viện tử của hắn mát mẻ hơn chút.
Trong giáo trường, một thiếu niên mười mấy tuổi đang múa kiếm.
Thiếu niên mặc bộ y phục màu đen, từng chiêu thức gọn gàng, xem ra cố gắng không ít. Mà cách hắn không xa, Cảnh Tu Huyền cũng mặc bộ y phục màu đen đứng đấy.
Cảnh Tu Huyền lạnh mặt nhìn động tác của thiếu niên, có vẻ không hài lòng.
"Kiếm khí yếu đuối, Kiếm bộ không vững, thu kiếm!"
Thiếu niên nghe thấy tiếng quát của hắn, vung kiếm gác sau lưng, xoay người cúi đầu.
"Xin lỗi, sư phụ..."
"Con không hề có lỗi với ta, người con có lỗi đó là liệt tổ liệt tông Khuông gia!"
Lời này có hơi nặng, thiếu niên giống như không chịu nổi. Bả vai gầy gò lung lay một chút, lưng ưỡn thẳng lên. Mồ hôi một bên trán chảy xuống từng giọt, tóc mai cũng ướt, có vài sợi dính trên mặt.
Lúc này Úc Vân Từ đã thấy rõ dáng vẻ của thiếu niên, thầm than dáng dấp của hắn thật sự quá đẹp.
Vầng trán đầy đặn, con ngươi đen nhánh, đôi môi trắng bệch mím lại, làn da trong suốt, ngũ quan được mồ hôi rửa sạch càng thêm tinh tế, tuấn tú. Làm người ta kinh hãi nhất là ánh mắt của hắn, kiên nghị và ẩn nhẫn, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười mấy tuổi.
Vừa rồi Hầu gia nhắc đến Khuông gia, lẽ nào là Khuông gia võ học thế gia theo như lời trong sách?
Trong nguyên thư, có một gia tộc như thế, dùng võ tạo tiếng tăm với đời, khiêm tốn thần bí. Trăm năm qua, Khuông gia nhân tài xuất hiện liên tục, còn sinh ra một vị danh tướng có một không ai, được phong làm Võ Thần.
Dân chúng xây dựng Võ Thần miếu, thờ cúng hương hỏa, chính là để tưởng nhớ vị tổ tiên Khuông gia kia.
Nhưng nếu Khuông gia là võ học thế gia, sao thiếu gia Khuông gia lại nhận Hầu gia làm thầy. Lẽ nào trình độ võ nghệ của Hầu gia cao hơn Khuông gia, ngay cả người Khuông gia cũng bái phục chịu thua?
Nàng nghi ngờ, cảm thấy trong sách và hiện tại mình nhìn thấy vẫn có quá nhiều khác biệt. Trong nguyên thư nhấn mạnh là chuyện tình yêu nam nữ, mình không phải nữ chính, đương nhiên những việc trải qua hiện giờ và nội dung trong sách không có liên quan.
Có lẽ Hầu gia làm cho thiếu niên họ Khuông xấu hổ, hắn lập tức rút kiếm xoay người. Chỉ nghe thấy hắn hét lớn một tiếng, bước chân thoăn thoắt, thanh kiếm uốn lượn như một con rắn bạc, lặp lại động tác vừa rồi.
Sắc mặt Cảnh Tu Huyền hơi nguôi giận, lúc này mới nhìn về phía Úc Vân Từ.
"Nàng có việc?"
"À, có thể nói là có việc, cũng có thể nói là không có việc."
Hắn nhìn thiếu niên đang khổ luyện, lại nghe hơi thở của nàng có chút hổn hển, chỉ chỗ thoáng mát bên cạnh. Nàng lập tức hiểu ý, đi theo hắn sang bên đó.
"Nói nghe xem."
"Là thế này, ngài từng nói muốn gửi thư cho nhà họ Lục, bảo họ phái người tới đón di phu nhân và biểu muội. Ta đến để hỏi Hầu gia thử, khi nào bọn họ tới đón người, ta cũng chuẩn bị chu đáo, tránh việc tiếp khách không được chu đáo."
Đây là cái cớ nàng tạm thời nghĩ ra, bản thân vốn không có ý định đi vào. Là hắn sai người mời nàng vào, còn hỏi nàng có chuyện gì, quả thật chẳng hiểu nổi.
"Trong hai ngày nay."
Nhà họ Lục ở một huyện vùng ngoại ô Kinh Thành, nếu như nhận được thư của hắn sau đó lập tức lên đường, chắc hẳn ngày mai là có thể đến nơi.
"Như vậy, ta biết rồi. Cũng không phải là ta không chứa nổi người ta, vội vã đưa họ đi. Thật sự là biểu muội khiến người ta không thể bớt lo, vừa nãy ở cửa ra vào ta lại đụng phải nàng ấy. Nàng ấy bưng một chén chè lạnh, nói là muốn tới cảm ơn Hầu gia đã chứa chấp mẹ con họ."
Nàng đắn đo nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn. Sự chú ý của hắn giống như đều ở trên người thiếu niên trên giáo trường, ánh mắt luôn lạnh lẽo nhìn mọi người lúc này lại ấm áp.
Thiếu niên là đồ đệ của hắn, hắn có vẻ rất coi trọng. Nói như thế, hắn cũng không phải người lòng dạ lạnh lùng hoàn toàn. Đối với người mình để ý, có lẽ hắn cũng có tình cảm, ví dụ thiếu niên họ Khuông trước mắt.
Nàng nói được nửa câu, dù sao cũng không thể không nói tiếp. Mặc kệ hắn có đang nghe hay không, nàng vẫn nên nói hết đi.
"Ta nghĩ, dù sao nàng ấy cũng là cô nương chưa xuất giá, có lẽ ít chạm mặt Hầu gia thì tốt hơn. Thế là đề nghị mang chè lạnh vào cho ngài giúp nàng ấy, nào ngờ, nàng ấy lập tức căng thẳng làm đổ bát chè. Ta nghĩ lại cảm thấy có chút không đúng, chờ sau khi nàng rời đi, liền bảo Tả Tam kiểm tra chè lạnh đổ trên mặt đất. Nghe Tả Tam nói, trong đó có thứ không tốt..."
Hắn quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt lại khôi phục vẻ lạnh lùng, một tia sắc màu ấm kia đã biến mất.
"Ta biết rồi, không cần nàng chuẩn bị tiếp đãi người Lục gia, ta lập tức sai người đưa họ về Lục gia."
"À, được."
Nam nhân này làm việc quả thật không hề dông dài, hành động dứt khoát. Không uổng công nàng đội cơn nóng mùa hè ra chặn Lục Hoàn Bội lại, sau này sẽ có tháng ngày thanh tĩnh rồi.
Trong giáo trường, thân hình thiếu niên quá nhanh, nàng chỉ nghe được tiếng kiếm "vù vù", nhưng không thấy rõ động tác của hắn. Chỉ là một thiếu niên choai choai, luyện công khắc khổ như vậy, thật khiến người khác đau lòng.
Nàng cũng không dám nhiều lời, Hầu gia coi trọng thiếu niên, chỉ có điều hơi nghiêm khắc một chút. Nếu như nàng nói thêm vài câu, chắc chắn sẽ không được tốt. Hơn nữa bản thân nàng còn phải dựa vào cái chân chắc khỏe này để sống, đâu dám ý kiến ý cò.
"Nếu tiền bạc không đủ dùng thì đi trướng phòng[1] mà lấy. Đường đường là Hầu phủ phu nhân vẫn không nghèo đến mức đi cầm đồ cưới."
[1]Trướng phòng: phòng kế toán.
Ngữ khí của nam nhân lãnh đạm và mang theo khí thế ngang ngược không cho phép làm trái.
Nàng "À" một tiếng.
Nghĩ có lẽ chuyện Thải Thanh ra ngoài cầm đồ trang sức đã truyền đến tai hắn, như vậy chắc hẳn những người khác cũng biết. Bao gồm phủ tướng quân và Quốc công phủ kia.
"Đi vào với ta!"
Hắn sải bước đi đến thư phòng, nàng vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo. Hắn ỷ mình chân dài, không thèm quan tâm đến người khác. Nàng nghĩ, chỉ dựa vào tính tình này của hắn, thật sự là một người không dễ chung đụng cho lắm.
Đi vào thư phòng, nàng lập tức nhìn thấy trên bàn có một cái hộp, đúng là cái hộp mình sai Thải Thanh đi cầm.
"Lấy về đi, sau này không cho phép làm chuyện đả thương kẻ địch một ngàn, bản thân tổn hại tám trăm nữa. Nàng cho rằng có thể làm phủ tướng quân mất mặt, lại không biết đồng thời làm Hầu phủ chúng ta mất mặt!"
Nếu như một Hầu phu nhân mới gả nghèo đến mức cầm đồ cưới, người khác sẽ nói Hầu phủ thế nào, sẽ bàn tán người trượng phu trên danh nghĩa này là hắn thế nào? Chuyện làm đề tài trong câu chuyện của người khác chỉ có kẻ ngu mới làm!
"Đa tạ Hầu gia, là ta suy nghĩ không chu toàn."
Nói hai câu cũng không mất miếng thịt, mặc dù sắc mặt hắn thật sự khó coi, nhưng tóm lại nàng vẫn có lợi. Thải Thanh cầm được bốn trăm lượng, cộng thêm vật cũ được trả về, tính ra, nàng được không bốn trăm lượng.
Nghĩ như vậy, trong nội tâm nàng chẳng biết tại sao lại thoải mái hơn, vội vàng cáo từ, lúc ra ngoài bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng. Đi ngang qua giáo trường, nhìn thấy thiếu niên kia còn đang chịu khó luyện tập, cảm thấy hết sức bội phục.
Ra khỏi viện tử, nàng dẫn Thải Thanh và Truyện Họa trở về.
Thời tiết nóng bức khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như nội y đều dính hết lên người, nhớp nháp khó chịu. Nàng đang đi ngang qua vườn, đột nhiên nhìn thấy Cao thị và Hỉ Nhạc đứng ở một bụi hoa cảnh.
Mà bé con đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn thứ gì đó.
"Bái kiến phu nhân, biểu thiếu gia nói muốn tới đây chờ phu nhân, nô tỳ không lay chuyển được."
"Biết rồi."
Nàng khoát tay, tới gần bé con. Bé con nghe thấy tiếng nói, đã quay đầu, vẻ mặt mừng rỡ pha chút ngại ngùng.
Ở trước mặt bé là một đám kiến nhỏ đen nhánh.