Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 106: Ngoại truyện 1



Thuận An năm thứ chín, mùa thu.

Thuận An đế mười tám tuổi đang đứng trong Ngự Hoa Viên, thái giám Tiểu Hỉ Tử đi theo sau hắn. Tiểu Hỉ Tử đã không còn là tiểu thái giám gặp ai cũng cười nữa, mà là thái giám tổng quản lão luyện nghiêm túc bây giờ.

Bây giờ trong vườn đang là lúc hoa tranh nhau khoe sắc, muôn hồng nghìn tía, trông rất đẹp mắt.

Các thiếu nữ đi lại trong vườn còn đẹp hơn hoa, bọn họ cầm giỏ hoa nhỏ, tạo dáng hái hoa. Như thể đồng thời nhìn thấy đế vương trẻ trung, những người đó lả lướt thướt tha bước đến thỉnh an.

Mặt Thuận An đế chẳng có biểu cảm gì, nhưng thật ra hắn chỉ hận không thể xoay người chạy trốn. Gần đây hắn rất đau đầu, vì chuyện lập hậu tuyển phi mà rất nhiều thiếu nữ trẻ đã vào cung.

Những thiếu nữ này gần như đều là cô nương từ nhà mẹ đẻ của các Thái phi Thái tần trong hậu cung.

Nhưng cực kỳ ít người hướng đến ngôi vị Hoàng hậu, bọn họ chỉ muốn được đế vương trẻ nhìn trúng, được phi vị tần vị gì đó. Còn những người có thân phận thấp hơn, nếu xinh đẹp thì tìm cách lấy được mỹ nhân quý nhân gì đó, vậy là đã thoả mãn rồi.

Để bàn về thân phận và địa vị thì Thành đại tiểu thư của phủ Thành Quốc công đúng là người được chọn tốt nhất cho ngôi vị Hoàng hậu. Nàng ấy là cháu gái đích trưởng của thế gia trăm năm, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn. Hơn nữa nàng ấy với Thuận An đế còn là biểu tỷ biểu đệ, không thể thích hợp hơn được nữa.

Nhưng đây là suy nghĩ của người khác.

Trong lòng Thuận An đế, biểu tỷ Thành gia kia lớn hơn hắn bốn tuổi, từ nhỏ hắn đã coi đối phương là tỷ tỷ thực sự. Hơn nữa bởi vì mấy câu chuyện cũ nên ấn tượng của hắn với nhà ngoại không tốt lắm.

Năm hắn mười lăm tuổi, đại biểu tỷ Thành gia mười chín tuổi, đang là tuổi xuân, Thành gia muốn Thành Ngọc Anh có thể vào Đông Cung. Lúc ấy bệnh của phụ hoàng đã nguy kịch, hắn ra sức khước từ, lấy lý do phải hầu bệnh.

Sau đó phụ hoàng băng hà, theo lệ, hắn phải giữ đạo hiếu ba năm.

Kéo dài ba năm, không ngờ Thành gia vẫn chưa từ bỏ ý định, qua ba năm đại biểu tỷ Thành gia vẫn cứ trì trệ không quyết định hôn sự. Thành gia đã tính toán ổn thỏa, không chỉ đại biểu tỷ Thành gia chưa hứa hôn, ngay cả Thành nhị biểu tỷ và Thành tam biểu tỷ cũng chưa đính hôn.

Xem ra Thành gia đã quyết tâm rồi.

Bây giờ ngày giỗ của phụ hoàng đã qua, không riêng gì Thành gia, ngay cả những thần tử trong triều cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với hậu cung của hắn. Những tấu sớ thúc giục hắn lập hậu tuyển tú nạp phi đã nhanh chóng chất đầy trên bàn.

Cũng may mà Thành Thái hoàng Thái hậu một lòng lễ phật, không nói một lời hay nào hộ Thành gia. Không thì Thành gia quyết tâm như vậy, e là hắn thật sự sẽ làm theo ý Thành gia.

Hắn thở dài, trên gương mặt tuấn tú có vẻ bất lực mất mát. Những thiếu nữ trước mắt đang vui mừng nhìn hắn, nhưng bọn họ không biết là, bất cứ một người nào tiến cung, hắn cũng không thể thành phu thê với bọn họ.

Bởi vì… hắn có sở thích Long Dương(1). Đồng tính luyến ái.

Phát hiện từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là từ khi hắn còn bé, hắn đã thích sư huynh. Sau đó dần lớn lên, hắn nhận ra người mà mình thích gần gũi nhất chính là sư huynh. Chỉ có ở gần sư huynh, hắn mới vui mừng không gì sánh nổi.

Lúc hắn mười bốn tuổi, mỗi khi đến gần sư huynh, hắn sẽ có một cảm giác kì lạ. Cảm giác này khiến hắn sợ hãi, cho đến khi hắn xem tập tranh mà thái giám hướng dẫn mang đến. Khi đó hắn mới biết tất cả những gì không bình thường của mình đều bắt nguồn từ dục vọng của nam tử.

Có điều đối tượng mà hắn có dục vọng không phải nữ tử, mà là sư huynh của mình.

Sư huynh đã hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt trần trong kinh thành. Trong những công tử thế gia, không ai có thể sánh được với hắn. Văn thao võ lược, tài mạo song toàn, khiến vô số quý nữ khuê phòng thương nhớ ngày đêm.

Hắn cũng thế.

“Bình thân đi.”

Hắn nhàn nhạt nói, sau đó dẫn Hỉ công công xoay người rời đi.

Để lại cho những thiếu nữ đó là bóng lưng vội vã rời đi của hắn, các thiếu nữ thất vọng nhìn nhau, đều nhìn ra một chút nản lòng trong mắt nhau.

Bệ hạ cũng quá là không hiểu phong tình rồi chứ?

Chẳng lẽ thật sự giống như lời người khác nói, bệ hạ có bệnh kín… không thích đồ đỏ mà thích đồ bạc?

Trong thiên hạ không ai không biết Thượng tướng quân Khuông Đình Sinh thích chiến bào màu bạc, mỗi khi luyện binh, hắn sẽ cưỡi tuấn mã trắng, mặc chiến bào màu bạc, dung mạo như tiên như ngọc, hiên ngang oai hùng.

Nữ tử phàm trần không dám mơ tưởng đến nam tử thần tiên như Thượng tướng quân. Còn nữa, dù Thượng tướng quân chưa thành thân nhưng nghe nói hắn cực kỳ ái mộ nữ tử họ Vệ.

Tất cả những cô nương trong kinh thành đều thích Thượng tướng quân. Trong những nữ tử bị gia tộc đưa vào cung muốn gần gũi với Thuận An đế cũng có không ít người ẩn giấu tâm tư.

Cũng phải, nếu có thể vào cung thì vừa có được vinh hoa phú quý, lại còn được nhìn thấy Thượng tướng quân bất cứ lúc nào.

Thuận An đế bước nhanh đến một núi giả. Bên cạnh núi giả là bàn ghế đá được làm từ ngọc thạch, đã có cung nhân lau qua, trải đệm lông cáo lên.

Hắn vén long bào, ngồi xuống.

“Ngươi sai người canh giữ, không cho bất cứ kẻ nào đến gần, trẫm muốn ngồi đây một mình.”

Hỉ công công thấp giọng nhận lệnh, dặn dò xuống.

Thuận An đế một tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Rõ ràng toàn bộ hoàng cung là của hắn, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy ngay cả một nơi an tĩnh cũng không có.

Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng ló ra từ một bên núi giả. Đó là một tiểu cô nương, búi song kế, gương mặt linh động. Bé có diện mạo xinh đẹp hiếm thấy, tinh nghịch “xuỵt” với Tiểu Hỉ Tử một cái.

Tiểu Hỉ Tử dùng tay áo che miệng, kiềm chế cười trộm.

Tiểu cô nương đó bước đến sau lưng Thuận An đế, đôi tay nhỏ bịt mắt hắn, còn làm mặt quỷ. Không cần đoán, cả thiên hạ này chỉ có một người dám làm vậy.

“Đoán xem ta là ai nào?”

“Trẫm đoán… có phải tiểu cung nữ mới vào cung không?”

Tiểu cô nương đáng yêu bĩu môi, “Hoàng đế cữu cữu, Cảnh Dương không biết trong cung này có cung nữ nào dám động tay động chân với người đấy. Người mau nói cho Cảnh Dương, là ai cả gan làm loạn?”

Tiểu cô nương này là trưởng nữ của Đại tư mã và Vân Hiếu công chúa, Cảnh Dương quận chúa.

Nói về Đại tư mã, hắn không chỉ là sư phụ dạy võ của Thuận An đế, còn là đại thần phụ tá mà năm đó Chính Khang đế lựa chọn. Hơn nữa thê tử của hắn - Vân Hiếu công chúa còn nhận được nhiều ân sủng của đế vương.

Tuy Vân Hiếu công chúa được sắc phong là vì một câu nói báo mộng của tiên đế, hơn nữa nàng còn có quan hệ với Trình thị trong lãnh cung, nhưng Thuận An đế chẳng hề quan tâm đến điều đó, đối với nàng vinh sủng có thêm.

Diện mạo của Vân Hiếu công chúa cực kỳ giống Ý Đức Hoàng hậu quá cố, nếu phải nói rằng nàng là nữ nhi chuyển thế của phụ hoàng thì Thuận An đế bằng lòng tin rằng nàng là tỷ tỷ ruột của mình.

Lúc nói chuyện, Cảnh Dương quận chúa thả tay ra, bĩu môi ngồi xuống bên cạnh.

Trong mắt Thuận An đế có ý cười cưng chiều, “Tên nào to gan lớn mật, dám trêu Cảnh Dương quận chúa của chúng ta tức giận vậy?”

“Hừ…” Cảnh Dương quận chúa quay mặt qua chỗ khác, chẳng phải là những người có suy nghĩ xấu xa đó sao, dám gán mình với Hoàng đế cữu cữu. Bọn họ nói phụ thân quyền cao chức trọng, có suy nghĩ gả nữ nhi vào cung.

Tuy còn nhỏ nhưng con bé cũng biết lời này không có ý tốt.

Hoàng đế cữu cữu là trưởng bối, sao con bé có thể gả cho cữu cữu của mình chứ?

Chẳng cần nghĩ cũng biết là cái vị trong Thọ An Cung. Tuổi thì lớn, già rồi mà cũng không an phận. Cả ngày tính kế người này, hại người kia. Nếu Phương gia có cô nương cùng thế hệ vừa độ tuổi thì chắc là bên cạnh Hoàng đế cữu cữu đã đầy người.

Tuy vậy nhưng vị kia vẫn không cam lòng, thường xuyên gọi vài cô nương có quan hệ thông gia với Phương gia vào cung, làm cho hoàng cung chướng khí mù mịt. Nếu không phải vị kia cầm đầu thì làm gì có nhiều nữ tử ở lại trong cung như vậy.

Nói cái gì mà các Thái phi Thái tần ở thâm cung cô đơn, gọi vài đứa bé trẻ trung nhà mình đến an ủi. Rõ ràng là đang ngụy trang, muốn sau này cô nương nhà mẹ đẻ của mình có thể ở lại trong cung.

“Hoàng đế cữu cữu, khi nào thì người tìm một cữu mẫu cho Cảnh Dương thế?”

“Sao? Có người nói cái gì trước mặt cháu à?”

Cảnh Dương cắn môi, đầu tiên gật đầu, sau đó lắc đầu.

Mắt Thuận An đế tối lại, những thứ không biết sống chết đó dám nói lung tung trước mặt Cảnh Dương.

“Vậy Cảnh Dương thích ai làm cữu mẫu?”

“Trong cung này Cảnh Dương chẳng thích ai cả. Bọn họ quá đáng ghét, thật sự coi cháu là một đứa bé ba tuổi, toàn dùng mọi cách không đâu để lấy lòng cháu. Muốn mượn cháu để thân thiết với Hoàng đế cữu cữu, đạt được mục đích của bọn họ.”

Thuận An đế nghe vậy buồn cười. Năm nay Cảnh Dương tám tuổi, là hòn ngọc quý trên tay Đại tư mã và Vân Hiếu tỷ tỷ. Vân Hiếu tỷ tỷ không giống với những phu nhân nội trạch, không dạy dỗ Cảnh Dương theo khuôn phép cũ.

Vì vậy Cảnh Dương tám tuổi nhỏ nhưng lanh lợi, nhanh nhẹn thông minh, đúng là không ai gạt được.

Hắn có ý định trêu đùa, bèn hỏi: “Không thích ai trong cung, vậy Cảnh Dương có thích ai ngoài cung không?”

Cảnh Dương nâng má, hình như đang cố gắng tìm, cuối cùng lắc đầu, “Ngoài cung càng không có, Cảnh Dương gặp nhiều nhất là Đình Sinh ca ca và Cảnh Diệu.”

Cảnh Diệu là thế tử Cẩm An Hầu.

Tiểu cô nương hơi tiếc hận, Đình Sinh ca ca rất đẹp, còn đẹp hơn tất cả nữ tử trong kinh thành. Nếu Đình Sinh ca ca là nữ tử thì có thể gả cho cữu cữu rồi.

Con bé vừa lắc đầu vừa thở dài, là trẻ con nhưng lại ra vẻ người lớn.

Thuận An đế nhịn không sờ búi tóc của con bé, “Còn nhỏ mà thở dài cái gì?”

“Cảnh Dương cảm thấy tất cả nữ tử trong kinh thành còn chẳng đẹp bằng Đình Sinh ca ca. Nếu Đình Sinh ca ca là nữ tử thì tốt biết bao…”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Người Thuận An đế cứng lại, hắn không thể ngừng tưởng tượng về cảnh sư huynh mặc nữ trang, chắc chắn đó sẽ là dung mạo tuyệt đẹp nhất thế gian. Tìm hắn đập “thình thịch”, tai chợt đỏ lên.

“Hoàng đế cữu cữu, người không thoải mái sao?”

Cảnh Dương giật mình đứng lên, chuẩn bị gọi Tiểu Hỉ Tử.

Thuận An đế ngăn con bé lại, “Có lẽ là trời hơi nóng, trẫm không sao.”

Tiểu cô nương ngờ vực ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay nhiều mây, không nắng. Hơn nữa đang là mùa xuân, thời tiết mát mẻ, chẳng nóng chút nào, sao Hoàng đế cữu cữu lại nóng đỏ cả tai cả mặt?

“Khụ… ở ngoài khá lâu, trẫm hơi khó chịu.”

Cảnh Dương hiểu chuyện vội vàng thi lễ cung tiễn, “Hoàng đế cữu cữu đi đi.”

Thuận An đế gật đầu đứng dậy, ngước mắt lên liền nhìn thấy nam tử gần đó. Nam tử mặc triều phục, dung nhan tuấn mỹ, sắc mặt lạnh lùng, đang bước đến đây.

Hẳn ngẩn ngơ, nam tử trước mắt chồng lên nữ tử trong tưởng tượng của mình vừa nãy, như thể người đang đi tới chỗ mình không phải trọng thần tâm phúc, mà là một giai nhân xinh đẹp.

Giai nhân hé đôi môi đỏ, “Thần tham kiến bệ hạ.”

“Đình Sinh ca ca.”

Cảnh Dương chạy tới kéo tay Khuông Đình Sinh. Khuông Đình Sinh để con bé kéo, trong mắt có ý cười.

Thuận An đế nhìn thấy màn này, trái tim rực lửa của hắn chậm rãi lạnh xuống, hắn thầm cười tự giễu. Là hắn mơ mộng hão huyền, coi sư huynh thành nữ tử.

Suy nghĩ xấu xa như vậy, chẳng phải là không tôn trọng sư huynh thuần khiết sao?

Triệu Hiển ơi là Triệu Hiển, sao ngươi có thể đê tiện như vậy chứ, ngay cả sư huynh cùng nhau lớn lên mà cũng không buông tha. Ngươi nghĩ như vậy có còn mặt mũi nào để gặp người khác không? Có mặt mũi gì để đối diện với liệt tổ liệt tông Triệu gia không?

Sắc mặt hắn trông có vẻ bình tĩnh, thật ra tay trong ống tay áo đã nắm chặt lại.

Sư huynh vẫn chưa thành thân, hắn biết chuyện của Vệ cô nương đó. Trước đó sư huynh đồng cảm với Vệ cô nương nên mới đính hôn. Vệ cô nương là người biết điều, chắc chắn sẽ không coi là thật.

Cho nên…

Tầm mắt hắn rơi xuống bàn tay thon dài kia, sư huynh không e dè, còn nắm tay Cảnh Dương. Có phải trong lòng sư huynh đã nhận định Cảnh Dương rồi không?

Nghĩ vậy, mắt hắn chợt tối đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv