Đêm khuya tối tăm, phố hẻm trống vắng không người, tĩnh mịch yên ắng. Người gõ mõ điểm canh vừa ngáp vừa gõ chuông đồng hai cái. Đã là canh hai, đêm dần lạnh hơn, tiết thu nồng đậm.
Người trong đêm rẽ nhiều lối, cuối cùng cũng đến cửa sau của Hầu phủ.
Gặp chủ tử của mình, hắn bẩm báo lại hết những gì mình nhìn thấy ở Tống phủ.
Sắc mặt Cảnh Tu Huyền chẳng hề thay đổi, hắn đã đoán được người ra vào Tống phủ trước đó do ai sai đến. Hắn vẫy tay cho thuộc hạ lui, sau đó đi ra khỏi thư phòng. Trên màn trời đen kịt chẳng có lấy một ngôi sao, u ám đáng sợ, cất giấu bao nhiêu âm mưu không muốn ai biết.
Đêm như thế này đúng là thích hợp để giết người.
Kẻ giết người thật sự xuyên qua từng dãy tường cung, quỳ xuống trước mặt Chính Khang đế.
Chính Khang đế dựa vào long sàng, trong hốc mắt hõm sâu là ánh mắt u ám hung ác nham hiểm. Giường màn màu vàng khiến sắc mặt hắn trông càng tái nhợt, lúc người đến nói mọi chuyện đã hoàn thành một cách thật ngắn gọn, hắn đã ho liền năm tiếng.
Ngoài điện vang lên tiếng bước chân, mắt Chính Khang đế càng âm trầm hơn. Người mặc đồ đen đó đã biến mất trong một chớp mắt, Trình Hoàng hậu vào, Thái tử Triệu Lâm đi theo sau.
“Bệ hạ.”
“Phụ hoàng.”
“Miễn lễ đi.”
Chính Khang đế nhắm mắt lại, người làm đế vương sợ nhất là cái gì, sợ nhất chính là những chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Lần này thình lình bị bệnh, đầu tiên là phong hàn, bây giờ ho ra máu hàng ngày.
Tất cả thái y đều đã xem bệnh, gần như tất cả mọi người đều nói là phong hàn khiến cho cơ thể suy yếu. Nhưng hắn uống thuốc mấy ngày lại chẳng thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Bây giờ đã có năm thái y bị nhốt ở đại lao Hình Bộ, ai trong Thái Y Viện cũng cảm thấy bất an.
Trình Hoàng hậu với vẻ mặt lo âu ngồi xuống bên giường, “Bệ hạ, hôm nay ngài có thấy đỡ hơn chút nào không?”
“Thái Y Viện phí công nuôi dưỡng một đám phế vật, ngay cả một bệnh nhỏ cũng không trị xong. Nhi thần thấy bọn họ bàn đi bàn lại mà cũng chẳng bàn bạc ra nổi một cách vẹn toàn.”
Nghe Thái tử nói xong, Trình Hoàng hậu gật đầu đồng ý.
“Bệ hạ, Thái tử nói rất đúng. Thái y trong cung không trị được, Đại Triệu ta vẫn còn bao nhiêu người tài, thần thiếp tin rằng chắc chắn sẽ tìm được người có y thuật cao siêu.”
Chính Khang đế mở mắt ra, nhìn Trình Hoàng hậu đang ngồi, lại nhìn Thái tử đang đứng trước mặt mình.
Hắn bình tĩnh nhìn một lát, sau đó nhắm mắt lại.
Ánh mắt đó âm u lạnh lẽo, nhìn mà Trình Hoàng hậu nổi da gà. Nàng ta nở nụ cười, nói: “Cơ thể bệ hạ quan trọng, nhưng dù có một cách thôi, thần thiếp cũng bằng lòng thử một lần.”
“Hoàng Hậu đang chắc chắn rằng trẫm mắc phải bệnh không trị được?”
Giọng Chính Khang đế chẳng hề có cảm xúc, thậm chí còn pha lẫn với sự tức giận của đế vương.
Cơ thể Trình Hoàng hậu cứng đờ, nàng ta lập tức quỳ xuống, Thái tử cũng quỳ xuống theo.
“Bệ hạ, thần thiếp lo sợ. Thần thiếp một lòng suy nghĩ cho cơ thể của bệ hạ, ngày nào bệ hạ không tốt, ngày đó thần thiếp ăn không trôi ngủ không yên, hận không thể chịu thay. Sức khỏe bệ hạ rất cao quý, dù là một bệnh rất nhỏ thì đó cũng là chuyện nguy cấp với quốc gia với triều đình.”
“Phải không?”
Chính Khang đế nói, ánh mắt lướt qua nàng ta, dừng lại trên người Thái tử.
Thái tử căng thẳng, phụ hoàng đang nghi ngờ bọn họ sao?
Nếu hắn là phụ hoàng, hắn cũng sẽ nghi ngờ mẫu hậu đầu tiên. Trình gia sụp đổ, mẹ con bọn họ không còn chỗ dựa, hơn nữa nguyên nhân Trình gia bại quá khiến người ta xấu hổ, khó tránh chuyện phụ hoàng sẽ không chán ghét.
Có điều hắn dám khẳng định rằng mình và mẫu hậu đều không làm gì cả. Bệnh của phụ hoàng có phải thật hay không, bây giờ vẫn chưa biết được, hắn sợ là phụ hoàng cố ý thử mình.
“Bệ hạ, từng lời thần thiếp nói đều là thật lòng. Ngài là thiên tử của Đại Triệu, dù là triều thần hay là người dân, ai cũng mong ngài long thể an khang... “
Sắc mặt Chính Khang đế vẫn chẳng tốt lên, hắn cứ nhìn Trình Hoàng hậu như vậy. Trình Hoàng hậu không dám nhìn thẳng vào hắn, nàng ta chậm rãi rũ mắt xuống.
Trên thực tế, ba thái y có y thuật cao nhất của Thái Y Viện đã khám ra, hắn mắc phải chứng phản vị[1]. Bệnh này rất khó giải quyết, gần như không có thuốc chữa, thường sẽ lấy mạng người khác chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn.
[1] Chứng bệnh liên quan đến dạ dày.
Bởi vì hắn nhớ, phụ hoàng chết vì chứng phản vị.
Trước lúc vị thành niên phụ hoàng đã sống rất lận đận, bị bệnh rất sớm, còn phát bệnh khi đã lớn tuổi, tất nhiên là không thể cứu vãn được nữa.
Các ngự y đã nói, hắn phát bệnh sớm, cẩn thận điều dưỡng bằng thuốc thì rất có khả năng chữa khỏi. Nói chung là trong dân gian cũng có rất nhiều người mắc phải chứng phản vị, không phải là cuối cùng vẫn sống rất nhiều năm đó sao.
“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.”
Trình Hoàng hậu lập tức dìu hắn nằm vào trong chăn gấm màu vàng, rồi lại dịch góc chăn cho hắn, sau đó mới thi lễ cáo lui, dẫn Thái tử ra ngoài. Thái tử đưa mẫu hậu mình về trước, sau khi vào cung điện, hai mẹ con liền cho cung nhân lui.
“Mẫu hậu, người có cảm thấy bệnh của phụ hoàng hơi kỳ lạ không? Nhi thần nhớ năm đó Hoàng tổ phụ cũng mắc phải chứng phản vị, liệu có phải phụ hoàng cũng vậy không?”
“Hoàng tổ phụ và phụ hoàng con khác nhau, con biết chứng phản vị là gì không? Đó là chứng bệnh thường mắc phải ở những người bần hàn thiếu ăn thiếu mặc. Năm đó Hoàng tổ phụ của con là thứ hoàng tử, mẫu thân ruột là một vị mỹ nhân trong lãnh cung. Trước mười lăm tuổi, Hoàng tổ phụ của con lớn lên ở lãnh cung, ba bữa còn chẳng có, tất nhiên là bị bệnh rồi. Nếu không phải là Thành Quốc công của lúc đó nhìn thấy được Hoàng tổ phụ của con, giúp Hoàng tổ phụ của con đoạt vị, còn gả thấp Hoàng tổ mẫu qua Đông Cung, thì ngôi vị hoàng đế cũng chẳng đến tay Hoàng tổ phụ của con.”
Thái Tử đã từng nghe nói về những chuyện bí mật này.
Trình Hoàng Hậu vừa nói vừa ngồi xuống, vẻ mặt lo âu.
“Từ khi sinh ra, phụ hoàng con đã được Đông Cung Hoàng tổ mẫu của con nhận nuôi. Khi đó trong tất cả các cung chỉ có mỗi phụ hoàng con là hoàng tử, làm gì có ai bạc đãi hắn. Hắn được đích mẫu nuôi lớn, ăn mặc theo phân lệ của đích hoàng tử, sao dạ dày lại hỏng được? Hơn nữa lần này phụ hoàng con thình lình phát bệnh, như là cố ý vậy.”
Thái Tử căng thẳng hỏi: “Mẫu hậu nghi là phụ hoàng đang thử chúng ta?”
“Không phải là không có khả năng này, Lâm Nhi, con phải nhớ lấy, thân ở hoàng gia là không có phụ tử. Người làm đế vương thiên tính đa nghi, dù là nhi tử ruột cũng không tin tưởng. Con nhớ lấy, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, cứ phải bình tĩnh xem mọi chuyện phát triển đến đâu rồi hẵng đưa ra quyết định đúng đắn.”
Thái tử hiểu đạo lý này. Nhưng hắn nhìn sắc mặt của phụ hoàng không giống giả bệnh, “Mẫu hậu, người nói xem, liệu phụ hoàng có bị bệnh thật hay không?”
Nghe hắn nói vậy, Trình Hoàng hậu bắt đầu suy nghĩ về khả năng này.
Một lúc lâu sau, nàng ta nói: “Nếu phụ hoàng con thật sự bị bệnh, vậy không chỉ hắn, ngay cả mẫu hậu cũng nghi là có người động tay động chân.”
Thái Tử cau mày, lẩm bẩm: “Ai động tay động chân? Chẳng lẽ là Phương gia? Hoàng tổ mẫu là mẫu thân ruột của phụ hoàng, bà ấy không thể có ý định đó chứ?”
Trình Hoàng hậu cũng cảm thấy khó hiểu, đúng là bà ta có ý định đó nhưng tuyệt đối sẽ không dùng cách đó. Nếu bệnh của bệ hạ là do có người nhúng tay vào, vậy người bỏ thuốc chắc chắn là ẩn nấp vô cùng cao siêu, còn mua chuộc được thái y.
Tuy cách này thần không biết quỷ không hay, nhưng cực kỳ nguy hiểm đối với bà ta.
Bệ hạ không thể chết ngay được, lâu ngày sẽ sinh ra nghi ngờ. Hơn nữa cơn đau mà căn bệnh mang đến sẽ khiến tính tình người ta thay đổi thất thường, giận chó đánh mèo với người bên cạnh.
Trong những ngày bị bệnh nặng này đủ để một đế vương xử lý những người mà mình ngứa mắt, gồm cả thê tử nhi tử. Nếu là nàng ta động thủ, nàng ta nhất định sẽ chậm rãi mưu toan, nhìn chuẩn thời cơ, một kích trúng luôn.
Phương gia thì không thể rồi, Thành gia càng không có lý do gì.
Nếu thật sự là do người làm thì rõ ràng mục đích là nhằm vào nàng ta và Thái tử. Ngoài Phương gia ra thì hình như không còn ai nữa. Bởi vì nàng ta và Thái tử mà sụp đổ, trong cung trống trải, hai phái Thành Phương chắc chắn sẽ tranh nhau ngươi chết ta sống.
Chắc chắn kết quả cuối cùng sẽ là hai bên đều không được như ý.
Nếu trong cung không còn đích tử, lập con trưởng thì chắc chắn là Nhị hoàng tử.
Nhưng nàng ta cảm thấy người làm mẫu thân và người làm phụ thân không giống nhau, người làm mẫu thân trải qua nỗi khổ khi mang thai, nỗi đau khi sinh, không thể tàn nhẫn với cốt nhục của mình. Tuy bình thường Phương Thái hậu hơi khó hầu hạ nhưng tuyệt đối không phải người tâm cơ sâu thủ đoạn cay độc. Nàng ta tin, dù đối phương có mưu tính thì cũng không có khả năng nhúng tay từ chỗ bệ hạ.
Nàng ta nhíu mày, suy nghĩ rất lâu, khả năng nào cũng bị nàng ta phủ định hết. Có lẽ đúng như Lâm Nhi nói, bệ hạ thật sự bị bệnh.
Nếu là thật thì bọn họ càng phải cẩn thận, thận trọng từng bước.
Trong Thọ An Cung, Phương Thái Hậu đang ngồi chống đầu.
“Chỗ Tường Ninh Cung có động tĩnh gì không?”
“Nô tỳ nghe nói sau khi bệ hạ bị bệnh, Thái hậu Đông Cung liền dọn vào Phật đường, ngày đêm tụng kinh.”
Phương Thái Hậu ngồi thẳng dậy, quầng thâm dưới mắt đã bị phấn che phủ nên không nhìn rõ. Tuy rằng quan hệ mẹ con của bà ta và bệ hạ không hề sâu nặng, nhưng bệ hạ là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà ta, sao lại không đau lòng được cơ chứ?
Thành thị kia là cái thá gì, chỉ là dưỡng mẫu thôi, diễn như vậy chỉ để cho bệ hạ xem.
“Bà ta làm rất hay, ta đoán tâm bệ hạ lại hướng về phía bà ta rồi.”
Thành Thái hậu và Phương Thái hậu, một người là đích mẫu, một người là sinh mẫu của bệ hạ. Tranh giành tới tấp là vì sự gần gũi của bệ hạ, Phương Thái hậu hận Thành Thái hậu, Thành Thái hậu ghét Phương Thái hậu, từ lâu hai người đã không bằng mặt không bằng lòng.
Nghe Phương Thái hậu báo oán, lão ma ma kia định nói lại thôi.
“Muốn nói gì thì nói đi, ấp a ấp úng làm gì?”
Lão ma ma quỳ xuống, “Vậy nô tỳ sẽ bạo gan một lần, nô tỳ cho rằng lần này bệ hạ bị bệnh rất kỳ lạ, nô tỳ còn nghe nói e là bệnh của bệ hạ không được khả quan cho lắm… Xin Thái hậu nương nương tính toán sớm.”
“Láo xược!”
Phương Thái hậu giận tím mặt, lão ma ma vội vàng dập đầu. Một lát sau, Phương Thái hậu chậm rãi bình tĩnh lại, nỗi tức giận trong mắt dần dần tan đi.
“Ngươi đứng lên mà nói chuyện.”
Lão ma ma nơm nớp lo sợ mà đứng dậy, cong người nói, “Tạ ơn Thái hậu nương nương, nô tỳ không nên mới nghe mấy lời đồn đại mà đã tin là thật. Nhưng thưa Thái hậu nương nương, ngộ nhỡ… Ngài không thể không chuẩn bị chứ!”
“Ngươi nghe ai nói bệnh của bệ hạ không khả quan?”
“Nô tỳ tình cờ nghe được hai cung nữ già nói chuyện, hai cung nữ kia tưởng không có người nên nói chuyện hơi tùy tiện. Một người trong đó nói… bệ hạ gầy yếu, ho ra máu, cực giống tiên đế năm đó…”
Người Phương Thái hậu mềm nhũn, bỗng chốc tim chùng xuống. Bà ta nhớ, tiên đế từ phát bệnh đến băng hà còn chưa đến một tháng, nếu bệ hạ cũng...
Không, không đâu, có phải là có người ác ý phỏng đoán không?
“Nô tài nói huyên thiên kia, giữ lại làm gì?”
“Nương nương, ngài yên tâm, nô tỳ đã xử lý người đó rồi ạ.”
Sắc mặt Phương Thái Hậu hòa hoãn lại, “Ngươi làm việc rất cẩn thận.”
Bà ta bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của tiên đế khi bị bệnh nặng, hình như cũng là gầy ốm, ho ra máu, ngay cả một hạt gạo cũng không ăn được, một tháng sau liền băng hà quy thiên, sau đó bệ hạ đăng cơ.
Nếu bệ hạ thật sự mắc căn bệnh giống tiên đế, vậy Hoàng hậu bây giờ vẫn là Hoàng hậu, Thái tử vẫn là Thái tử. Một khi bệ hạ mất, Thái tử sẽ thuận vị đăng cơ, đến lúc đó, Phương gia bọn họ phải làm sao?
Hoàng gia không có huynh đệ, Thái Tử sẽ bỏ qua cho Nhị hoàng tử sao?
“Theo ý kiến của ngươi, ai gia phải làm thế nào?”
“Thái hậu nương nương, nô tỳ nghi ngờ, bệ hạ luôn khỏe mạnh, sao nói bệnh là bệnh được? Liệu có phải là có tiểu nhân gây chuyện không?”
Ánh mắt Phương Thái hậu đột nhiên trở nên sắc bén, tay bám chặt tay vịn ghế ngồi, “Không sai, nhất định là có người không chờ nổi, có ý hại người. Không được, ai gia phải nói cho bệ hạ biết, tuyệt đối không thể để độc phụ thực hiện được.”
“Thái hậu nương nương…”
Bên ngoài đã là canh hai rồi, lúc này Thái hậu nương nương đến chỗ bệ hạ, sao có thể khẳng định rằng bệ hạ vẫn chưa nghỉ ngơi chứ.
Vốn dĩ Phương Thái hậu không phải người tâm cơ sâu, vừa được nhắc nhở là suy nghĩ của bà ta toàn là Trình gia vực dậy và kết cục thê thảm của Phương gia bọn họ.
Bà ta chưa trang điểm, mặc luôn thường phục đến tẩm cung của bệ hạ.
Đương nhiên Chính Khang đế vẫn chưa ngủ, hắn nhíu mày khi nghe thấy giọng thái giám. Hắn cũng chẳng có bao nhiêu tình mẫu tử với Phương Thái hậu.
Sau khi vào, Phương Thái hậu lập tức cầm khăn khóc.
“Bệ hạ, con mau nằm xuống…”
“Trễ thế này rồi, sao mẫu hậu lại đến đây?”
Phương Thái hậu ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn gương mặt rõ ràng gầy ốm đi rất nhiều của hắn, bà ta khóc càng đau lòng, “Bệ hạ, đám lang băm kia, kéo hết ra ngoài chém đi!”
“Mẫu hậu…”
“Bệ hạ, con đừng trách mẫu hậu đa nghi, con bị bệnh quá bất thình lình, sao đang yên lành lại thành thế này? Mẫu hậu sợ, sợ có người muốn làm hại con.”
Sắc mặt Chính Khang đế trầm xuống, gương mặt gầy ốm phủ kín khói mù.
“Mẫu hậu nghi ngờ ai?”
Phương Thái Hậu cầm khăn lau sạch nước mắt, oán hận nói: “Ai muốn làm bệ hạ chuyển khỏi vị trí bây giờ thì đó chính là kẻ muốn hại con. Có người nhìn thì đoan trang lương thiện, nhưng thực ra tâm địa rắn rết.”
Thành thị chính là người như vậy.
Lúc tiên đế còn trên đời, ngoài bà ta ra, không có phi tần nào trong hậu cung sinh hoàng tử.
Thành thị xuất thân danh môn, là đích trưởng nữ của phủ Quốc công. Năm đó gả cho tiên đế chưa nổi danh, bao nhiêu người đều nói tiên đế gặp may. Sau đó tiên đế đăng cơ, người khác lại khen phụ thân của Thành thị có mắt nhìn, Thành thị là phượng mệnh trời sinh.
“Người mẫu hậu nói là?”
“Bệ hạ, nơi này chỉ có hai mẫu tử chúng ta, mẫu hậu cũng không có gì kiêng kị. Ngoài Trình thị, mẫu hậu không nghĩ ra còn có ai mong bệ hạ…”
Chính Khang đế hơi bực dọc, ai biết mình bị bệnh nặng cũng không dễ chịu. Huống chi Phương Thái hậu còn không quan tâm hắn bằng cái long ỷ kia.
Suy nghĩ của Phương Thái hậu dễ hiểu, bà ta vừa nói chuyện là hắn đã biết bà ta đến vào đêm khuya làm gì.
“Theo mẫu hậu thấy thì nên làm thế nào?”
Phương Thái hậu vui vẻ, chắc chắn bệ hạ cũng muốn phế bỏ Trình thị và Thái tử, nhưng khổ nỗi mãi không có cơ hội. Cũng phải, loại người lừa đời lấy tiếng như Trình Thế Vạn, nữ nhi của hắn làm gì có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.
“Bệ hạ, sự nghiệp ngàn đời của Đại Triệu không thể bị hủy hoại trong tay độc phụ. Con chỉ nhiễm phong hàn thôi, sao mãi chẳng thấy đỡ lên chứ, con nói xem, liệu có phải là có người chỉ mong sao cho con bệnh mãi không?”
Chính Khang đế nhìn bà ta, cho đến ngày nay, thứ Phương mẫu hậu để ý chỉ là ngôi vị hoàng đế mà hắn ngồi. Bà ta còn không bằng Thành mẫu hậu, ngày nào Thành mẫu hậu cũng tụng kinh trước mặt Phật tổ. Ngoài quan tâm đến bệnh tình của hắn ra thì chẳng hề nói nhiều thêm chữ nào.
“Mẫu hậu, người về nghỉ ngơi đi, trẫm không có trở ngại gì, bổ dưỡng thêm mấy ngày nữa là sẽ khỏi hẳn.”
“Thật sao?”
Phương Thái hậu hơi nghi ngờ, bây giờ bộ dáng của bệ hạ khá giống tiên đế, nhìn thì chắc là mắc phải chứng phản vị. Bệnh đó cực kỳ khó chữa, sao có thể khỏi hẳn được?
Phương mẫu hậu có ý gì?
Nghe nói hắn sẽ khỏi bệnh mà trông mặt chẳng hề vui vẻ chút nào. Hay là bà ta cũng mong mình thoái vị?
“Mẫu hậu muốn trẫm khỏi, hay là không muốn trẫm khỏi?”
Phương Thái hậu sửng sốt, vội nói, “Tất nhiên là ai gia mong con mau khỏi rồi, không thể để những tiểu nhân đó được như ý. Con mau nghỉ ngơi đi, ngày mai mẫu hậu lại đến thăm con.”
Nói xong bà ta liền vội vàng cáo từ.
Sau khi bà ta đi, gương mặt gầy ốm của Chính Khang đế trở nên lạnh lẽo.
Một đêm không ngủ, mỗi người trong cung đều có những suy nghĩ khác nhau.
Trong một căn phòng cũ của hậu viện Tống phủ, Thành Băng Lan đã tắt thở nhiều giờ. Lúc sáng được người ta phát hiện thì thi thể ả ta đã cứng lại. Tống thị lang vừa sai người tẩm liệm vừa sai người đến phủ Thành Quốc công báo tang.
Người của phủ Thành Quốc công đến, nhìn tướng chết thì có vẻ là Thành Băng Lan tự sát, lưỡi thè ra ngoài, không có dấu hiệu giãy giụa. Có lẽ là quá hổ thẹn, không còn mặt mũi nào để gặp người ta nên mới thắt cổ.
Tống đại nhân hậu táng ả ta theo lễ của kế thất, phủ Thành Quốc công chẳng bới móc được gì. Tang lễ làm rất gấp, sau khi nhận được báo tang, Úc Vân Từ liền sai quản sự trong phủ đến phúng viếng.
Chớp mắt trôi qua, đã vào cuối thu, trời dần trở lạnh. Lá cây dần rụng hết, trên cành cây còn sót lại vài chiếc lá cố gắng vùng vẫy không rơi xuống.
Úc Vân Từ đứng trong sân, đã thay quần áo dày, còn phủ áo choàng gấm màu xanh biếc bên ngoài. Áo choàng che khuất cơ thể của nàng, váy rộng thùng thình, bởi vì thời gian chưa lâu nên chưa thấy nàng đang mang thai.
Gần đây Hầu gia rất bận, nàng lờ mờ biết sắp có chuyện lớn xảy ra.
Bệ hạ bị bệnh đã nhiều ngày, không hề truyền ra tin bệnh đã thuyên giảm. Chúng thần trong triều mang những suy nghĩ khác nhau, ai ai cũng suy đoán, phải nghe từ nhiều phía nên thường xuyên lén lút đi lại.
Tuy Trình gia đã sụp đổ nhưng Thái tử vẫn là Thái tử. Khoảng thời gian này, sốt ruột nhất chính là Phương gia. Nếu bệ hạ thật sự không khỏi, vậy hiển nhiên Thái tử sẽ đăng cơ.
Khác với Phương gia là, Thành gia gió yên sóng lặng, thậm chí là Thành Băng Lan tự sát chết rồi cũng không đến Tống phủ làm loạn.
Úc Vân Từ ngẩng đầu nhìn trời, im lặng rất lâu.
Đằng sau tất cả sự yên lặng là mây đen chồng chất càng ngày càng cao. Một khi sấm sét đánh xuống, vậy thì tầng mây dưới vùng khí áp cao sẽ dẫn đến mưa to gió lớn, núi đá sụp đổ.
Nàng không hiểu cuộc đấu của triều đình, chỉ có thể cố gắng xử lý chuyện nhà, nuôi đứa trẻ trong bụng thật tốt.
Một cơn mưa thu vừa tạnh, nàng nhận được một phong thư không ký tên. Nội dung trong thư khiến nàng khiếp sợ, nàng đọc xong im lặng rất lâu. Dù không có tên, nàng đã đoán được là ai có thể viết ra bức thư này.
Buổi tối, sau khi Cảnh Tu Huyền về nhà, nàng lấy thư ra, đưa cho hắn.
Hắn lạnh mắt quét qua, nhanh chóng đọc xong.
“Hầu gia, ngài nói xem, liệu người Trình gia sẽ thật sự làm chuyện bất lợi với ta sao?”
“Bệnh của bệ hạ mặc dù giấu được nhưng nó sẽ nặng lên từng ngày. Hôm trước lúc Trình Hoàng hậu đang hầu bệnh, không biết chuyện gì chọc giận bệ hạ mà bệ hạ răn dạy nàng ta trước mặt cung nhân.”
Nàng nhíu mày, hỉ nộ của bệ hạ chính là cốt chỉ hướng gió của các triều thần. Bệ hạ răn dạy Hoàng hậu, có phải là hắn đã bắt đầu bất mãn với Hoàng hậu rồi hay không. Một khi đã thế, vậy còn Thái tử thì sao?
“Thái tử thì sao, gần đây có hành động gì không?”
Trong mắt hắn có ý khen ngợi.
“Thái tử bị người khác buộc tội, nói hắn thấy sắc nổi ý xấu, cướp vị hôn thê của người khác, cưỡng ép nạp làm thiếp. Nữ tử kia đã có vị hôn phu, một tháng trước khi thành hôn đụng phải Thái tử, sau đó bị Thái tử đưa về Đông Cung, hết sức sủng ái.”
Nàng nhớ đến vị mỹ nhân mà hôm đó mình gặp ở Đông Cung, Thái tử phi hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, xem ra là Thái tử sủng thiếp, không biết có phải là bị cướp vào cung hay không.
“Vậy thiếp thất đó thì sao?”
Lễ giáo cổ đại không luận đến chuyện nữ tử đúng hay sai. Nhưng hễ nhắc đến loại chuyện này thì nữ tử nhất định là người phải hy sinh. Đã có người buộc tội Thái tử thì thiếp thất kia chắc là lành ít dữ nhiều rồi.
“Chết rồi.”
Nàng có thể đoán được kết cục này nhưng vẫn không khỏi thổn thức. Xảy ra chuyện đó, dù thiếp thất kia không muốn chết thì Thái tử phi cũng sẽ mượn cơ hội diệt trừ.
Dù có thể về nhà thì trong nhà cũng sẽ không có chỗ dung thân cho một nữ tử bị thất trinh.
Càng ở cổ đại lâu rồi thì càng buồn thay cho các nữ tử cổ đại.
Cảnh Tu Huyền nắm tay nàng, “Từ xưa đã tranh ngôi vị, đến nay vẫn vậy.”
“Ta chỉ thương cho những người vô tội đó.”
Hắn im lặng, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, sau này sẽ có càng nhiều người chết hơn.
Nếu Thái tử không có tài thì bên được lợi nhất là Phương gia. Hôm qua đã có người dâng tấu sớ xin phế Thái tử, sớ được đưa đến tẩm cung của bệ hạ, vẫn đang xếp ở đấy không gửi đi, cũng không sai người đi điều tra, hình như là đã nhận định tội của Thái tử.
Các triều thần nghĩ, xem thái độ của bệ hạ thì phế Thái tử là chuyện không sớm cũng muộn.
Vì thế, Trình gia đứng ngồi không yên nữa rồi.
Nếu Thái tử thật sự bị phế, Trình gia sẽ không còn khả năng vực dậy nữa.
Tối qua lão đại Trình gia đến tìm hắn, muốn mượn sức hắn. Còn hứa hẹn sau khi mọi chuyện thành công thì sẽ dốc sức cho hắn đảm nhiệm chức Đại tư mã, đứng trên hàng chúng thần.
Hắn lập tức từ chối.
Vì vậy Trình gia chó cùng rứt giậu, thế mà dám định bắt cóc nàng ép hắn tuân theo sự chi phối.
“Hầu gia, nếu Trình Bát đã gửi thư đến thì chắc chắn là Trình gia có ý định đó. Chàng yên tâm, trong khoảng thời gian này ta sẽ không ra khỏi phủ dù chỉ nửa bước.”
Hắn híp mắt lại, trong mắt xuất hiện sát khí.
Trình gia đúng là tìm đường chết rồi!
“Ta sẽ để huynh đệ Tả gia lại trong phủ, mấy người Trình gia đó chỉ là một đám không có bản lĩnh, sẽ không làm được gì đâu.”
“Ừm, chàng ở bên ngoài cũng phải cẩn thận hơn nhé, ta sợ bọn họ thẹn quá thành giận, sẽ làm chuyện gì đó bất lợi với chàng.”
Hắn nắm chặt tay nàng, bọc thật chắc trong lòng bàn tay mình. Nhìn thấy cái bụng hơi phồng lên của nàng, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng. Vì nàng và con, hắn sẽ không bao giờ để bản thân xảy ra chuyện.
Bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên bụng nàng, dịu dàng xoa.
“Ta sẽ không sao đâu.”
Nàng cười, “Ta tin chàng.”