Tống Nhiên vẫn theo dõi tình hình dạo này của ba mẹ mình, thấy hai người có vẻ đã làm lành với nhau, lại cười nói và cùng nhau xem tivi như trước thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hai chị em mặc dù không thể thân thiết với ba như hồi trước, nhưng vì hạnh phúc của gia đình này, hai người phải quên đi tất cả để sống tiếp.
Tối hôm nghỉ lễ cuối cùng, lúc đang đi lấy nước uống chợt Tống Nhiên nhìn thấy có bóng người ở bên ngoài vườn. Cô mở cửa đi ra ngoài thì thấy ba mình đang ngồi hút thuốc, ông nghe thấy động tĩnh liền quay lại đằng sau, thấy con gái liền dập điếu thuốc đi, cười nói:
- Sao muộn rồi mà con vẫn thức?
Tống Nhiên tiến đến ngồi xuống đối diện ông, kéo chiếc áo khoác kín lại cho khỏi lạnh rồi nói:
- Con tranh thủ làm nốt bài. Còn ba sao giờ này vẫn ngồi đây, ngoài này lạnh như vậy cẩn thận bị cảm.
- Ba không ngủ được nên ra ngoài hút điếu thuốc.
Sau câu trả lời ấy là một khoảng im lặng dài đằng đẵng, Tống Nhiên vẫn có chút trở ngại khi lên tiếng nói về chuyện đó, là ba Tống mở lời trước:
- Con có gì muốn nói với ba thì nói đi.
Tống Nhiên cụp mắt suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói:
- Chuyện kia… con sẽ coi như đó là sai lầm không đáng có của ba. Con người ai cũng sẽ phạm phải lỗi lầm ít nhất một lần trong đời, chỉ cần biết nhận ra và sửa lỗi là được. Mẹ đã tha thứ cho ba thì không có lý nào con và em vẫn cứ cố chấp.
Nghe con gái bộc bạch ông cũng trầm tư một lúc, giọng nói đầy ân hận:
- Ba cũng biết ba làm sai với gia đình mình, cảm ơn các con đã cảm thông cho ba!
Tống Nhiên mỉm cười không nói gì. Có lẽ đây chỉ là biến cố nhất thời mà thôi, sẽ không bao giờ có chuyện tương tự lặp lại lần nữa, cô vẫn tin ba mình là một người chồng và người ba tốt của gia đình.
[…]
- Sao rồi, chuyện nhà mày ổn rồi chứ?
Tống Nhiên gặp Đinh Tiểu Vy ở cổng trường vậy nên hai người khoác tay nhau đi lên lớp. Ngày đầu tiên đến trường sau tuần nghỉ dài, trông mặt ai cũng dài thượt, chẳng có tí gì gọi là sức sống đầu năm cả. Nhưng Tống Nhiên thì khác, vì cô vừa thoát khỏi nguy cơ lớn của cuộc đời vậy nên vô cùng vui vẻ, bình thản trả lời Đinh Tiểu Vy:
- Không có gì, tất cả mọi thứ đều ổn rồi. Suy đoán đấy cũng không phải, chỉ là ba mẹ tao cãi nhau chút thôi.
Đinh Tiểu Vy thở phào nói:
- Vậy thì tốt, thời gian này bọn mình nên toàn lực tập trung ôn thi, sắp đến kì thi đánh giá cuối kì rồi.
- Ừm.
Tống Nhiên vừa vào lớp đã thấy Mạc Dương, cô tung tăng chạy đến ngồi vào bàn.
- Chào buổi sáng!
Mạc Dương để ý đến móc khóa hoạt hình treo trên cặp cô, đây là đồ đôi mà hôm trước hai người mua cùng nhau. Đồng thời cậu cũng thấy trạng thái của cô đã bình thường trở lại, mừng thầm xoa đầu cô:
- Buổi sáng tốt lành! Anh có mua cho em bánh ngọt, mau ăn kẻo lại vào giờ học.
Mạc Dương lấy ra từ trong cặp hộp bánh ngọt nhỏ xinh đặt lên trên bàn cô. Tống Nhiên nhìn lướt qua thì thấy đó là bánh tiramisu, cô ngước lên cảm ơn cậu rồi mở hộp ra ăn. Thỉnh thoảng lại đút cho Mạc Dương một miếng, hai người cứ tôi một thìa anh một thìa, hộp bánh nhanh chóng được xử lý sạch sẽ. Đúng lúc này chuông báo hiệu tiết đầu reo lên, chủ nhiệm Phàm bước vào lớp, mở đầu năm mới bằng một tràng nhắc nhở:
- Thầy biết là các em vừa trải qua 1 tuần nghỉ lễ, nhưng điều đó không có nghĩa là các em được phép lơ là việc học. Tuần sau sẽ diễn ra kì thi cuối kì, sau đó sẽ là chuỗi ngày ôn thi đại học cường độ cao, các em phải…
Tống Nhiên đau đầu với bài sớ quen thuộc của thầy, lợi dụng việc ngồi bàn cuối gục đầu xuống. Mạc Dương bên cạnh thấy vậy xé giấy viết cho cô mấy dòng rồi đẩy sang phía cô, Tống Nhiên cầm lên đọc suýt không nhịn được cười, nhanh chóng viết rồi đưa lại cho cậu. Hai người cứ chuyền qua chuyền lại như vậy cho đến khi nghe thấy tiếng hắng giọng và bị thầy chỉ đích danh:
- Mạc Dương, Tống Nhiên! Hai em đang làm cái gì đấy, từ nãy đến giờ có nghe thầy nói không?
Tống Nhiên giật thót tim suýt nhảy ra ngoài, thấy thầy thậm chí có dấu hiệu xuống chỗ hai người để kiểm tra thì càng cuống hơn, tay để dưới bàn run cầm cập. Ngược lại Mạc Dương vẫn thản nhiên nhìn thầy đi xuống, cùng lúc đó nhanh tay vo tờ giấy rồi thả vào trong cặp đang treo bên cạnh.
- Hai em đang làm gì?
Tống Nhiên mở miệng mấy lần nhưng không biết nói thế nào, Mạc Dương bên cạnh nhanh nhảu giơ cuốn bài tập toán lên, vô tội nói với thầy:
- Bọn em chỉ đang thảo luận về bài tập nghỉ lễ thôi ạ.
- Vậy sao?
Tống Nhiên liếc sang phía Mạc Dương, thấy cậu đã nhập vai thì cô cũng bình tĩnh lại, gắng gượng nở một nụ cười rồi nói với thầy:
- Vâng ạ, tại có bài em không hiểu nên đang hỏi lại cậu ấy thôi thưa thầy!
Chủ nhiệm Phàm thấy vẻ mặt hai người cũng có vẻ thành thật, gật đầu một cái rồi nhẹ nhàng nói:
- Chăm chỉ như vậy là tốt, nhưng lúc thầy đang nói thì hai em cũng nên tập trung lời thầy.
- Dạ vâng bọn em biết rồi ạ.
Mạc Dương ngoan ngoãn nhận lỗi thay cho cả cô, chủ nhiệm bấy giờ mới hài lòng trở lại bục giảng. Cả lớp biết thừa hai người này rõ ràng vừa “chim chuột” với nhau, nhưng đối diện với thầy vẫn có thể diễn sâu như vậy thì đúng là thần, có vài người cố nén lại tiếng cười, anh Phàm cũng ngây thơ quá đi mất!
Tống Nhiên nhân lúc thầy quay lên thì thở hắt ra một hơi, nhướng mày ngả về phía Mạc Dương nói thầm:
- Em thấy anh đi làm diễn viên được rồi đấy!
- Anh sẽ coi đó là lời khen, cảm ơn.