Tống Dịch trố mắt nhìn Mạc Dương đang ngồi cạnh chị mình ở phía đối diện, không phải hôm trước còn cuống cuồng lên vì sợ bị nói là yêu sớm sao, vậy mà hôm nay đã dắt về ra mắt gia đình luôn rồi?!! Tống Dịch cá chắc hai người này có gì đó với nhau, hôm nay cảnh Mạc Dương cõng chị mình chạy đến phòng y tế lãng mạn tình tứ như vậy đương nhiên không thể nào qua được ánh mắt sắc bén này của cậu.
- Cháu ăn nhiều vào nhé, học hành chắc vất vả lắm!
- Dạ vâng bác cứ để cháu tự nhiên ạ.
Tống Dịch thấy ba mẹ mình nhiệt tình tiếp đãi khách như vậy thì trố mắt lần 2, không phải ngăn cấm yêu sớm sao, sao giờ lại cười tươi như bắt được vàng thế này?!
Cậu mới ở trường có mấy tiếng thôi mà truyền thống nhà này đã bị đảo lộn rồi à? Tống Dịch lén đạp đạp vào chân Tống Nhiên, nhưng đạp mãi vẫn không thấy cô nhìn mình, tức quá liền đánh liều đạp mạnh một phát.
- A!
- Cậu làm sao đấy?
- Cháu sao vậy?
Người giật mình kêu lên ấy vậy mà không phải là Tống Nhiên mà lại là Mạc Dương ngồi bên cạnh.
Tống Dịch: “…” chết cha!
Thảo nào cậu đạp mãi mà không thấy chị có phản ứng gì, hóa ra mà suốt từ nãy đến giờ cậu đạp nhầm anh rể!
- À dạ cháu không sao, đột nhiên cháu bị chuột rút thôi ạ, xin lỗi cả nhà.
Cả nhà thở phào nhẹ nhõm, mẹ Tống còn tưởng cậu ăn phải sạn trong đồ ăn nên mới giật mình chứ đâu có biết rằng thằng con trai quý tử của mình vừa đạp trọng thương người ta. Tống Dịch có lỗi nhìn Mạc Dương, cậu chỉ gật đầu ý bảo không sao rồi tiếp tục ăn cơm.
[…]
- Cũng muộn rồi, cháu xin phép hai bác cháu về ạ.
- Ừ thế cháu đi cẩn thận nhé, có dịp lại đến chơi nhé - mẹ Tống đứng lên nói.
- Dạ vâng, cảm ơn hai bác đã thiết đãi cháu nhiệt tình ạ, lần sau đến cháu sẽ chuẩn bị chu đáo trước ạ. Cháu xin phép!
- Tiễn bạn về đi con - ba Tống gật đầu với Mạc Dương rồi nói với Tống Nhiên.
Mạc Dương đi trước mở cửa, cầm tay Tống Nhiên đang khập khiễng ra ngoài cùng mình. Nín nhịn cả một buổi, vừa ra ngoài cổng khuất tầm nhìn cửa nhà cậu liền ôm cô một chút. Tống Nhiên vòng tay qua đáp lại cái ôm của cậu, ngẩng mặt lên hỏi:
- Vừa nãy anh kêu gì vậy, chắc chắn không phải là do chuột rút đâu đúng không?
Tống Nhiên rõ ràng là không tin cái lý do đấy, nếu chỉ là chuột rút thì Mạc Dương sẽ không đau đến mức vô thức kêu lên như vậy. Mạc Dương ngại ngùng hắng giọng:
- Thực ra là trong cơm anh ăn có chút sạn, anh lỡ cắn phải tưởng gãy răng rồi. Anh không muốn bác gái buồn vì dù sao bác cũng tận tâm nấu cho anh ăn, nên anh mới nói dối.
Tống Nhiên khẽ cười, ôm chặt lấy Mạc Dương nói:
- Cảm ơn anh nhé ~
Mạc Dương quyết định sẽ không nói cho cô biết lý do thật sự để có thể bảo toàn tính mạng cho em rể tương lai của mình. Hai người không đứng lại lâu, Mạc Dương vừa rời đi Tống Nhiên liền trở vào nhà, ba mẹ cũng đã lên phòng nghỉ ngơi vậy nên cô tắt luôn đèn phòng khách rồi lên phòng. Khó khăn mãi mới lên được cầu thang đã thấy Tống Dịch đứng trước cửa phòng cô, Tống Nhiên liền vẫy cậu lại:
- Mau lại đây đỡ chị vào phòng, nay ngã đau chết đi được!
Tống Dịch vội vàng đỡ cô như đỡ lão phật gia, cẩn thận đưa cô đến tận giường. Cậu nơm nớp lo sợ quan sát vẻ mặt của Tống Nhiên, thấy cô có vẻ không có ý định đánh chết cậu thì nhẹ nhõm thở hắt ra. Tống Nhiên nghe thấy tiếng thở mạnh của cô thì tò mò ngẩng đầu lên, Tống Dịch giật mình đánh trống lảng hỏi thăm tình hình của chị mình:
- Sáng nay chị ngã bị bong gân đúng không? Không phải đã vào phòng y tế rồi à, sao vẫn đi khập khiễng vậy?
- Tại trước đấy chị cũng mới khỏi đau bắp chân, chắc mai là nó hết đau ý mà.
- Mai chị có một tiết mục đúng không? Cố lên nhé, em ở dưới cổ vũ nhiệt tình cho.
Tống Nhiên bật cười vỗ vào người cậu.
- Biết rồi thưa cậu, mau về phòng học bài đi cho chị nghỉ.
Bị đau chân nên Tống Nhiên cũng lười chẳng muốn làm gì, cô dùng acc phụ đăng bài thông báo hôm nay không livestream sau đó liền tắt máy đi ngủ sớm.
[…]
Buổi chiều hôm sau, chân Tống Nhiên cũng đã không còn đau nhiều nữa, có thể tự đi xe đến trường. Lúc đi vào bên trong cánh gà sân khấu cũng thấy đã có khá nhiều người đến, chủ yếu họ đang ngồi makeup hoặc nói chuyện phiếm.
Tống Nhiên tìm tạm một chỗ nào đấy ngồi để nghỉ ngơi, nhân tiện nhớ lại bài nhảy mình đã chuẩn bị. Khoảng 15 phút sau, cô để ý có một chỗ makeup còn trống nên định ngồi vào đó, vừa ngồi xuống đằng sau chợt có giọng nói mỉa mai:
- Cướp người chưa đủ, giờ đến cả chỗ ngồi cũng muốn cướp của tôi sao?
Quả nhiên là âm hồn bất tán, thậm chí là hai âm hồn cùng một lúc. Tống Nhiên còn nghe thấy tiếng cười khinh bỉ phát ra từ đôi bạn thân này, cô đứng lên nhìn họ, vì chênh lệch chiều cao nên ngay lập tức khí thế của họ bị giảm đi một nửa.
- Chỗ ngồi nào của cô? Tôi nhớ là lúc đến đây không có ai giữ cũng không có để đồ gì đánh dấu mà nhỉ?
- Bọn tôi thấy chiếc ghế trống này trước!
- Thì? Thấy chứ không phải ngồi, ở đây ai cũng thấy rõ vậy hà cớ gì cô phải tự làm mình mất mặt như thế?
Bạn thân của Cố Thanh Yên nhìn xung quanh thì thấy quả thật mọi người đang chỉ chỏ hai người họ, cô ta giật giật áo của Cố Thanh Yên rồi thì thầm gì đó. Tống Nhiên chỉ thấy Cố Thanh Yên trừng mình một cái rồi cúi mặt đi chỗ khác, cô hài lòng ngồi xuống bắt đầu trang điểm.
Tầm 7 giờ tối, khán giả dần dần lấp đầy nhà thi đấu rộng lớn. Tống Nhiên đã trang điểm và thay quần áo xong, đang ngồi ở hàng ghế chờ nhắn tin với hội Mạc Dương.
Tống Nhiên: Mọi người ngồi ở đâu vậy? Tiết mục của tao số 10 lận.
Đinh Tiểu Vy: Bọn tao ở khu B hàng số 5 từ dưới lên, tí nữa nhớ vẫy tay với bọn tao nhé hahaha.
Mạc Dương: Biểu diễn thành công!
Tống Nhiên vừa xem tin nhắn vừa cười, thoát khỏi giao diện nhóm rồi bắt đầu nhắn tin riêng với Mạc Dương.
Tống Nhiên: Bên ngoài có nhiều người chưa anh?
Mạc Dương: Gần như lấp đầy khán đài rồi, mọi người trong lớp cũng đã đến.
Tống Nhiên: Chút nữa mọi người cổ vũ em to vào nha! Càng nhiệt em càng vui ~
Mạc Dương: * gửi nhãn dán xoa đầu* anh sẽ hô to nhất!
Tống Nhiên: Hahahaha anh giỏi lắm! Em mà giành được giải về cho lớp thì em cho anh chụp ảnh cùng em.
Mạc Dương: Anh chuẩn bị sẵn máy để chụp rồi!