Thời tiết dạo này thay đổi thất thường, sáng thì nắng đến tối thì lại lạnh. Chính vì vậy khoảng thời gian này, Tống Nhiên lúc nào cũng đến lớp với trạng thái uể oải, thậm chí còn có dấu hiệu cảm nhẹ. Ở trong lớp cứ được một lúc lại vang lên tiếng ho hay tiếng khịt mũi, Mạc Dương ngồi cạnh thấy cô cũng nhiệt tình góp tiếng thì thở dài.
- Chút nữa tôi đưa cậu xuống phòng y tế nhé?
- Không cần, tớ vẫn ổn.
Cái ổn mà Tống Nhiên nói chính là ngay lập tức gục xuống bàn khi chuông hết giờ reo lên. Đinh Tiểu Vy xuống chỗ hai người, đưa tay ra sờ trán Tống Nhiên.
- Chưa bị sốt, nhưng chút nữa cậu đưa Nhiên Nhiên xuống phòng y tế đi, chứ cứ gục trên lớp còn mệt hơn.
Mạc Dương nhìn Tống Nhiên đang quay lưng về phía cậu, tiện tay lấy áo khoác của mình đắp lên người cô.
- Cậu ấy bảo không cần, tôi cũng không ép.
- Cậu ấy bảo không cần thì cậu cũng không làm luôn à, thể hiện chút đi xem nào!
Mạc Dương chỉ nhún vai cũng không nói gì thêm. Nhưng lúc gần vào tiết 3, Mạc Dương có gọi Tống Nhiên bao lần cũng không thấy cô có dấu hiệu tỉnh, sờ vào trán thì thấy nóng ran lên, lúc này cậu mới hốt hoảng gọi Đinh Tiểu Vy xuống để giúp cậu đưa cô lên lưng. Cả lớp thấy Mạc Dương vội vàng chạy ào ra khỏi lớp thì xôn xao, nhân tiện nhắc cả bạn cùng bàn mình thấy có dấu hiệu phát thì phải bảo ngay.
Người trên lưng cậu lúc này nóng bừng như lửa, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu nói sảng.
- Mạc Dương, đừng chạy nhanh…
Hơi thở nóng ran của cô phả vào cổ của cậu, Mạc Dương thấy cô vẫn còn chút tỉnh táo để nhận biết tình hình xung quanh cũng bớt hốt hoảng một chút, nhưng tốc độ chạy thì vẫn không giảm tí nào. Dọc đường ai thấy cũng nhìn một hồi, bởi vì chuyện tình cảm của hai người bây giờ vô cùng hot.
- Bác sĩ, cậu ấy bị sốt đến mê man, cô xem giúp em với.
- Nhanh đặt em ấy xuống giường đi.
Bác sĩ giúp cậu đỡ cô nằm xuống giường.
- Em ra ngoài ngồi ghế đợi đi.
Nói xong liền kéo rèm vào rồi tiến hành kiểm tra qua tình trạng hiện tại của Tống Nhiên. Mạc Dương bên ngoài thấp thỏm như ngồi trên đống kim, biết vậy cậu đã nghe lời Đinh Tiểu Vy, mặc kệ cô nói mà đưa cô xuống phòng y tế rồi.
Khoảng 5 phút sau, bác sĩ kéo rèm ra ngoài. Cô bảo cậu ngồi xuống ghế để hỏi một số câu hỏi. Mạc Dương trả lời lần lượt từng câu, đến khi sắp mất kiên nhẫn thì mới xong. Cậu ngay lập tức hỏi bác sĩ về tình hình của Tống Nhiên:
- Cậu ấy sao rồi cô?
- Em ấy bị cảm nhẹ, sốt 38.5 độ, cô vừa cho em ấy uống thuốc rồi. Cần nằm đây thêm chút nữa để theo dõi.
- Em cảm ơn ạ.
Mạc Dương cứ ngồi bên giường trông cô như vậy mà thiếp đi lúc nào không hay. 30 phút sau, Tống Nhiên lờ đờ mở mắt ra, cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Đang định cử động thân thể một chút thì chợt cảm thấy bên người vướng vướng, nhổm dậy nhìn thì thấy Mạc Dương đang nằm ngủ ngon lành.
Tống Nhiên lại nằm xuống, tự sờ trán của mình cảm thấy cũng không nóng lắm, chắc cũng giảm nhiệt rồi. Cô vẫn hơi mang máng nhớ được Mạc Dương cõng cô chạy xuống phòng y tế, cô còn nói gì đó nhưng đã quên mất rồi.
Mạc Dương cảm nhận được sự động đậy, mở mắt dậy thấy Tống Nhiên đang nhìn mình, thở phào rồi đưa tay ra sờ thử xem cô còn sốt cao không.
- Tớ ổn mà, vừa tự kiểm tra rồi.
- Cậu thấy trong người như nào?
- Hơi đau đầu một chút.
- Để lát nữa tôi xin thêm thuốc.
Tống Nhiên nhìn cậu một lúc, chân thành nói:
- Cảm ơn cậu vì đã đưa tớ xuống đây.
- Tống Nhiên.
- Hửm?
- Từ nay tôi sẽ không nghe lời cậu nữa. Bởi vì cậu bảo cậu ổn, tôi lại lo cậu di chuyển nhiều sẽ mệt nên mới đưa cậu xuống muộn. Từ nay tôi sẽ làm điều mà tôi cho là tốt cho cậu, kể cả cậu có ngăn cản tôi đi chăng nữa.
Tống Nhiên nghe ra được chút tự trách trong giọng nói của cậu, cô liền bật cười.
- Cậu cười cái gì?
Đột nhiên Tống Nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cậu, so với bàn tay lạnh lẽo của cậu thì tay cô nóng như lửa có thể sưởi ấm cậu. Mạc Dương không ngờ cô sẽ chủ động làm vậy, nhìn chằm chằm cô.
- Mạc Dương, tay cậu lạnh quá đi, cầm tay tớ một lúc cho ấm nhé.