Editor: WS_King
Khi trời sẩm tối, Vân Trung Hạc cuối cùng cũng được đoàn tụ với các sư huynh Dược Vương Cốc. Tu sĩ như bọn họ đều di chuyển rất nhanh, không đến nửa ngày đã ra khỏi lãnh địa của Ma Tông. Xung qucậu toàn là núi non trùng điệp, bọn họ quyết định nghỉ ngơi trên núi một đêm, ngày mai trời sáng sẽ đi tiếp.
Bọn họ tìm một cái sơn động trú tạm, Đỗ Hành đứng ở cửa động nhìn bầu trời đen kịt. Thỉnh thoảng cậu còn nhìn thấy sấm chớp lóe lên ở hướng bắc, quá trình độ kiếp của Ngôn Bất Hối vẫn đang diễn ra. Trong sơn động, Vân Trung Hạc và các sư huynh đang thảo luận điều gì đó.
Tuy rằng nguyên thân của Đỗ Hành là luyện khí, thể lực không thể so với những tu sĩ cao giai như Vân Trung Hạc, nhưng so với người bình thường, cậu cảm giác tố chất cơ thể của mình không chỉ cao hơn một chút. Tỷ như hiện tại, cậu đang canh giữ ở cửa hang, nhưng lại có thể nghe thấy các tu sĩ trong động đang bàn xem nên xử lý cậu thế nào.
Đỗ Hành thực sự cảm thấy rất oan ức, nhưng mà nếu nhìn từ vị trí của Dược Vương Cốc thì cậu thực sự đã liên lụy họ. Bất kể vì lý do gì, cậu đã nuốt mất Huyễn Thiên Châu của Ma tôn, chuyện này không giấu được, không tới vài hôm nữa thì tên tuổi của Đỗ Hành sẽ được toàn thể Tu Chân Giới biết đến. Nếu như cậu là một cường giả có thể dời non lấp bể* thì không nói làm gì, kẻ xấu cũng không dám động đến cậu. Thế nhưng, cậu chỉ là một luyện khí, là giai cấp thấp nhất trong chuỗi thức ăn ở Tu Chân Giới.
Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, Đỗ Hành hiểu rõ đạo lý này. Thật không dễ dàng gì các sư huynh Dược Vương Cốc mới bảo vệ được tính mạng của cậu dưới tay Ngôn Bất Hối, nếu còn đem cậu về Dược Vương Cốc thì những kẻ thèm muốn Huyễn Thiên Châu kia có thể sẽ san bằng cả cửa cốc.
Hầu hết các y tu đều là da giòn, phải dựa vào các loại linh khí linh bảo để phòng thân, đứng trước cường giả, bọn họ vốn không chống cự nổi.
Vì vậy, Đỗ Hành không thể cùng đám người Vân Trung Hạc trở về Dược Vương Cốc, không những không thể trở về đó mà còn phải mai danh ẩn tích, nếu không, chỉ cần một Ngôn Bất Hối thôi thì cậu cũng no đòn rồi.
Đỗ Hành có thể hiểu được suy nghĩ đó của đám người Vân Trung Hạc, cậu còn phải biết ơn bọn họ đã đưa cậu ra khỏi lãnh địa của Ma Tông nữa kìa. Cậu chỉ là một đệ tử ngoại môn, các đệ tử của Dược Vương Cốc không giết cậu để bảo toàn tính mạng đã là có tình có nghĩa lắm rồi.
Cậu chỉ cảm thấy tủi thân.
Bản thân đang yên đang lành là một người hiện đại, sắp sửa tốt nghiệp, còn có tiền đồ rộng mở trước mắt. Rõ ràng sau khi tốt nghiệp cậu đã định cùng cha mở một quán ăn, nếu may mắn còn có thể làm quen với cô em hàng xóm dễ thương... Thế nhưng hiện tại, mọi dự tính đều đổ sông đổ bể.
Cậu chẳng biết vì sao lại tới được Thái Hư Giới, lại vừa đắc tội với cường giả. Bây giờ còn phải một mình tìm cách sinh tồn ở nơi này, cậu nghĩ với năng lực của bản thân mình, chắc không sống được quá 3 ngày.
Đỗ Hành nhìn bầu trời đen kịt, gió lạnh từ cửa động thổi qua, cậu cảm thấy lòng mình cũng lạnh lẽo như mặt mình vậy. Cậu muốn về nhà, cậu hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần cậu ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu sẽ đang yên vị ở nhà. Chỉ là từ lúc tỉnh lại đến giờ, cậu đã xác thực vô số lần rằng đây không phải là mơ.
Cậu thậm chí còn tự hỏi nếu bây giờ cậu chết đi thì liệu thần hồn có trở lại thân xác trước kia của mình hay không. Nhưng mỗi khi cậu có ý nghĩ này lại thấy hơi chột dạ. Giác quan thứ sáu của Đỗ Hành rất nhạy, khi gặp hiểm nguy lớn, nó luôn chính xác.
Có tiếng bước chân vang lên xung quanh, Đỗ Hành quay đầu lại liền nhìn thấy Vân Trung Hạc. Chân của Vân Trung Hạc đã hồi phục nhưng tu vi của hắn vẫn đang bị phong bế. Cấm chế của Ma Tôn không dễ bị phá như vậy, Vân Trung Hạc phải tìm một cường giả giúp phá vỡ phong ấn, ngày tháng sau này của hắn cũng không tốt đẹp gì.
Nét mặt Vân Trung Hạc có chút xấu hổ, Đỗ Hành biết hắn muốn nói gì. Hắn muốn thay mặt mọi người nói với Đỗ Hành, con đường sau này cậu chỉ có thể đi một mình.
Vân Trung Hạc trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng, chỉ vẻn vẹn hai chữ: "Đỗ Hành..." Đỗ Hành cười: "Ta nghe hết rồi, ta đã mang đến cho các ngươi không ít phiền toái, không thể tiếp tục làm phiền các ngươi nữa." Vân Trung Hạc rũ mắt không dám nhìn Đỗ Hành, hắn biết việc để một tên Luyện Khí kỳ như Đỗ Hành một mình đối mặt với những nguy hiểm kế tiếp quả thực không tử tế, nhưng hắn và tông môn cũng không còn cách nào khác.
Dược Vương Cốc không phải ngũ đại tông môn, bọn họ không có lão tổ Xuất Khiếu kỳ bảo hộ. Nếu mang Đỗ Hành quay về, bọn họ không những không giúp được cậu mà còn khiến cả tông môn gặp nguy hiểm.
Đỗ Hành xốc lại tinh thần, tươi cười vỗ vai Vân Trung Hạc: "Nhìn vẻ mặt khó coi này của ngươi xem, ta không phải vẫn đang sống tốt sao? Một mình cũng không gian khổ đến vậy đâu, mấy đồ vật ở Tu Chân Giới đều rất hay ho, ta còn có thể đi xem thế giới rộng lớn mà ta chưa từng nhìn thấy. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cố gắng sống sót. Ta sẽ trốn đi thật xa, thật xa, không để Ngôn Bất Hối và mấy kẻ thèm khát Huyễn Thiên Châu kia phát hiện đâu."
Vân Trung Hạc trầm giọng nói: "Ngươi... trốn được một lần chứ không trốn được cả đời*..." Đỗ Hành khóe miệng giật giật: "Mẹ ta thường nói ta không biết ăn nói, vậy mà ngươi còn không biết ăn nói hơn ta!"
Vân Trung Hạc cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Đỗ Hành, trong bóng tối, đôi mắt của hắn sáng lên. Vân Trung Hạc nói: "Ngươi đi về phía đông, nơi đó là lãnh địa của yêu tộc, nhân tu thường không đặt chân tới. Ngôn Bất Hối lợi hại đến mấy cũng không dám chống đối yêu tộc."
Đỗ Hành chớp mắt khó khăn, còn có yêu tộc? Trời ạ... Vân Trung Hạc bắt đầu lục tung tay áo, lấy ra một xấp phù triện, Đỗ Hành nhìn một chút, có rất nhiều phù triện ngũ hành. Ngoài ra, còn có một chiếc Thiên Cơ Tán, vài tấm thần hành phù, một túi trữ vật chứa nhiều loại linh thảo linh thực, thậm chí còn có một con dao găm đen nhánh,...
Vân Trung Hạc nói: "Các sư huynh đệ gom góp lại với nhau, chỉ được có bấy nhiêu thứ. Tuy không nhiều lắm, nhưng dùng tiết kiệm một chút thì có thể đi tới Đông Cực Sơn Mạch. Vượt qua Đông Cực Sơn Mạch, chính là lãnh địa của Yêu tộc." Ngươi nuốt mất Huyễn Thiên Châu, thần trí đã minh mẫn hơn trước, ta đã thấy cách ngươi giết Phạn Thiên Kê, quả thật mạnh hơn nhiều so với những tu sĩ luyện khí bình thường.
Nếu ngươi thực sự không đủ can đảm để đi đến phía đông Đông Cực Sơn Mạch, thì có thể ở dưới chân núi dựa vào săn thú mà sống. Chỉ là nếu như thế thì ngươi không thể tu luyện, một khi ngươi tu luyện, khí tức của Huyễn Thiên Châu sẽ khiến ngươi bại lộ. Không để lộ khí tức, ngươi có thể sống như một người bình thường.
Đỗ Hành, đừng trách chúng ta, chúng ta không làm gì được... "
Vân Trung Hạc nắm chặt tay, cách của bọn họ nói khó nghe một chút là vứt bỏ đồng môn, tuy Đỗ Hành chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng vẫn xem như là người của Dược Vương Cốc. Nhưng đối mặt với sinh tử, bọn họ thực sự không thể làm gì hơn cho Đỗ Hành.
Đỗ Hành giả vờ ngạc nhiên, nhận lấy phù triện và linh bảo: "Nhiều thứ như vậy à, ngươi thay ta cảm tạ các sư huynh." Vân Trung Hạc siết chặt nắm tay, nói: "Ngày mai sau khi ra khỏi rừng, ngươi hãy thay hình đổi dạng rồi đi về hướng đông. Thần hành phù ta cho ngươi rất hữu dụng, một tờ có thể giúp ngươi ngày đi nghìn dặm. Đừng đi vào ban đêm, loại thần phù này không đủ tốt để che giấu hành tung, đi đêm rất dễ bị phát hiện."
Vân Trung Hạc vắt óc suy nghĩ*, muốn dặn dò Đỗ Hành nhiều hơn một chút, nhưng từ khi sinh ra đến giờ hắn rất ít khi rời khỏi Dược Vương Cốc. Con đường dài nhất từng đi chính là lần bị Ngôn Bất Hối bắt tới Ma Vực này.
Vân Trung Hạc nói trong khi Đỗ Hành chăm chú lắng nghe. Cậu biết rằng mọi điều mà Vân Trung Hạc nói có thể sẽ trở thành lời khuyên cứu mạng cậu trong tương lai.
Vân Trung Hạc chậm rãi nói: "Trong túi xách của ngươi có một mảnh Bất Yêu Bích. Từ nay về sau, ngươi mang theo Bất Yêu Bích trên người có thể che giấu khí tức. Tuy nhiên, loại Bất Yêu Bích này hiệu quả không cao, rất dễ bị cường giả cao giai nhận ra, trên đường đi ngươi cố gắng tránh xa các thành trấn. Trước đây, ngươi từng phụ trách mua bán cho môn phái, đã thường hay đến các thành trấn nên cụ thể ta không nói thêm nữa."
Đỗ Hành gật đầu: "Ừ ừ ừ, được, được rồi."
Nói một hồi, Vân Trung Hạc không còn gì để nói, hắn vốn không phải là người nói nhiều. Hắn nói với Đỗ Hành: "Đêm đã khuya, ngươi nghỉ ngơi đi." Đỗ Hành gật đầu, Vân Trung Hạc miễn cưỡng cười với cậu rồi đi vào trong sơn động.
Đỗ Hành biết rằng Vân Trung Hạc bọn họ đưa ra quyết định này, là một quyết định đúng đắn cho tất cả mọi người. Cậu không đủ tư cách để yêu cầu Vân Trung Hạc bọn họ phải chịu trách nhiệm với mình, Đỗ Hành cất túi trữ vật, cậu biết những thứ trong túi trữ vật là sự dịu dàng cuối cùng mà các sư huynh xa lạ này có thể dành cho cậu.
Sớm tinh mơ hôm sau, cả đám người lại lên đường. Ma Tôn vẫn còn đang độ kiếp. Chỉ là sau khi ra khỏi núi thì không thấy vân kiếp đầy trời nữa. Vân Trung Hạc vui mừng đôi chút: "Cũng may là lôi kiếp của Ngôn Bất Hối đến nhanh, nếu chậm một chút thì hiện tại phía sau chúng ta nhất định có người của Ma tông truy đuổi."
Ra khỏi núi không bao lâu, họ đến một ngã ba đường, đã đến lúc phải chia tay. Đỗ Hành nhìn phù triện dẫn đường trong tay, Vân Trung Hạc đứng trước mặt cậu, có chút buồn bã nói: "Trên đường đi phải cẩn thận, khi mọi chuyện êm xuôi, cuộc sống sau này an ổn rồi thì nhớ báo cho chũng ta biết." Đỗ Hành cười học theo Vân Trung Hạc cúi đầu chào bọn họ: "Các sư huynh, tạm biệt!"
Đỗ Hành đi về hướng đông một đoạn, đến ngã rẽ quay đầu nhìn lại thì vẫn thấy có tám người đứng ở đấy. Đỗ Hành mỉm cười vẫy tay với bọn họ, sau đó quay đầu không nhìn lại, nhất định là do gió thổi quá mạnh khiến mắt Đỗ Hành khô khốc.
Thần Hành Phù dùng rất tốt, dán lên hai chân thì cả người nhẹ nhàng hẳn. Đỗ Hành tùy ý bước đi thì thấy cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi về sau. Vân Trung Hạc chỉ cho Đỗ Hành một con đường tắt đi về phía đông, không có núi cao cản đường, cũng không có sông lớn chắn lối. Đỗ Hành ung dung tiến bước, nhưng đi một mình khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Trên đường đi, cậu cũng nhìn thấy nhiều thành trấn, một số thành trấn còn khá lớn nữa, Đỗ Hành còn thấy những tu sĩ ngự kiếm mang theo linh quang rực rỡ bay lướt qua đầu mình. Nói thật thì... cậu hâm mộ muốn chết!
Cậu đã chấp nhận số phận của mình, cậu nghĩ bản thân không nên ôm mộng tưởng làm gì đó để rời khỏi thế giới này quay về nhà nữa. Cậu phát hiện thân thể Đỗ Hành ngã xuống, cậu sẽ cảm thấy đau, thân thể Đỗ Hành mệt mỏi, cậu cũng sẽ say giấc nồng. Cậu cảm thấy rằng nếu bản thân tìm một gốc cây để treo cổ tự tử hoặc tự đâm chết mình, thì không những không thể trở về thế giới của chính mình mà còn có thể hồn phi phách tán luôn.
Những thuật pháp kỳ quái ở Tu Chân Giới này không phải là giả, dùng không đúng sẽ chết người đó! Hơn nữa là đăng xuất khỏi thế giới này* vĩnh viễn luôn, ngay cả luân hồi cũng không có đâu!
Đỗ Hành kiên định tiến về phía đông, trừ buổi tối phải tìm một chỗ ngủ lại thì chưa từng dừng lại. Sau nửa tháng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một dãy núi sừng sững ở phía đông. Đây là dãy núi cao lớn nhất mà cậu từng thấy, dãy núi này che khuất bầu trời, nhìn từ xa trông như đột ngột mọc lên từ mặt đất, giống như một rãnh trời khiến người ta không dám nhìn thẳng vào nó.
Đây là Đông Cực Sơn Mạch trong truyền thuyết. Lấy dãy núi này làm ranh giới, phía Đông là lãnh địa của Yêu tộc, phía Tây là lãnh địa của Nhân tu.
- Hết chương 5 -
Chú thích:
*Dời non lấp bể: Bản gốc là lên trời xuống đất (上天下地).
*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường vốn không có tội, nhưng vì mang theo ngọc bích phải chịu tội. Ý chỉ những người tài giỏi lập nên công trạng nhưng vì thế mà bị đố kị, vu oan, khép tội.
*Trốn được mùng một không trốn được mười lăm (躲得过初一躲不过十五).
*Vắt óc suy nghĩ: Bản gốc là sưu tràng quát bụng (搜索枯肠).
*Đăng xuất khỏi thế giới này: Bản gốc là quải điệu (挂掉)
- ----------------
Bản edit này được làm với mục đích phi lợi nhuận, chưa được sự đồng ý của tác giả và được đăng tải độc quyền trên wattpad WS_King!