Sau cuộc đối thoại đó, Tịch Ca và Rhein dùng cách của người trưởng thành để giải quyết vấn đề, mỗi người lùi một bước, thỏa hiệp.
Tịch Ca tạm thời tin ma cà rồng không thể biến thành dơi.
Rhein cũng không có giết khổng tước diệt khẩu, chấp thuận yêu cầu đi thăm thú thế giới Hắc Ám của hậu duệ.
Nhưng cậu kiên quyết không đồng ý việc Tịch Ca để người ngoài kiểm tra dị năng.
Vì thế, cuộc kiểm tra dị năng của người dẫn đường liền biến thành cuộc trò chuyện của Rhein và Tịch Ca.
Hiện giờ đã là giữa tháng mười một, không khí lạnh lần thứ hai tập kích thủ đô, trận tuyết đầu mùa trong năm cuối cùng cũng buông xuống, tuy rằng hiện giờ mỗi hộ gia đình đều lắp hệ thống sưởi dưới sàn nhà, nhưng ban đêm tuyết rơi tắt hệ thống sưởi rồi đốt lò, nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lò sưởi, lại mang đến loại cảm giác rất đặc biệt mà trước đây chưa từng có.
Rhein và Tịch Ca ngồi bên cạnh lò sưởi.
Rhein hỏi Tịch Ca: “Ngươi cứ như vậy tha thứ cho Khổng Thạch?”
Tịch Ca cũng có chút buồn rầu: “Không thì phải làm thế nào? Kiện anh ta cố ý gây thương tích, kiện cho đến khi anh ta táng gia bại sản mới thôi? Hay là đánh anh ta một trận, đâm lên người anh ta sáu cái lỗ?”
Rhein không nói lời nào.
Tịch Ca lẩm bẩm: “Haiz, tên cũng đã biết, vả lại ngồi xuống nói đủ thứ chuyện rồi, giờ mà lôi con khổng tước đó ra đánh một trận dường như có hơi kỳ quái, vậy nên, đáng nhẽ tôi vẫn nên đưa anh ta ra hầu tòa, thông qua các thủ tục pháp lý, bắt anh ta bồi thường tất cả tổn thất về thể chất và tinh thần… được nhiều tiền lắm à?”
Tịch Ca cũng không thiếu tiền, dù sao tiền đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.
Trên tầng hai, kẻ đang nghe lén cuộc đối thoại dưới lầu yên lặng run rẩy.
Rhein nói chuyện, thanh âm của cậu rất dịu dàng, đồng thời tràn ngập tán dương: “Ngươi là một người tốt.”
Tịch Ca không đánh giá cao: “Cám ơn, nhưng tôi không thích thẻ người tốt. Đáng nhẽ cậu phải nói —— “
Rhein cười nói: “Nói gì?”
Không phát thẻ người tốt, đương nhiên phải nói “Ta cũng thích ngươi”.
(Ám chỉ lúc tỏ tình bị từ chối, người từ chối thường nói câu, cậu là người tốt, nhưng bla bla… Không phát thẻ người tốt, nghĩa là chấp nhận lời tỏ tình).
Tịch Ca thiếu chút nữa đã bật thốt ra những lời này. Nhưng hắn nghĩ kỹ…
Ừm, không được, tuy rằng quan hệ giữa hắn và Bì Bì xem như khá thân thiết, nhưng luôn cảm thấy nói câu đó hơi kỳ, dù sao hắn cũng là người phương Đông bảo thủ mà.
Thảm lông cừu phủ trên đầu gối Tịch Ca, Tịch Ca từ bỏ chủ đề này, nâng cằm hỏi Rhein một vấn đề khác mà hắn quan tâm:
“Lúc trước Khổng Thạch kể cho tôi nghe về thế giới Hắc Ám, có nhắc tới máu của huyết tộc cấp cao và huyết khí. Máu của huyết tập cấp cao thì tôi hiểu được rồi, bọn họ lấy chính máu của mình làm phần thưởng, dụ dỗ huyết tộc cấp thấp, yêu cầu huyết tộc cấp thấp phục dịch, điều này chứng tỏ, đối với huyết tộc, việc tổn thất một chút máu cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm…”
Rhein: “Đúng thế.”
Tịch Ca: “Vậy huyết khí là gì? Nghe có vẻ cũng liên quan đến máu.”
Rhein: “Năng lực của huyết tộc phụ thuộc vào máu, những đồ vật liên quan đến năng lực của huyết tộc đương nhiên cũng liên quan đến máu.” Cậu giải thích đơn giản, thoáng tự hỏi, lại nói với Tịch Ca, “Huyết khí là một loại đạo cụ được huyết tộc có tước vị chế tạo. Huyết tộc ép máu của mình ra, đưa dị năng thiên phú trong máu vào vật đó, gọi là huyết khí. Thông qua huyết khí, những huyết tộc khác có thể sử dụng dị năng mà mình không sở hữu.”
“Có điều, chế tạo huyết khí gây ra tổn thương rất lớn cho cơ thể, hơn nữa dưới tước vị bá tước, bởi vì năng lượng trong máu không đủ, huyết khí do họ chế tạo chỉ có thể sử dụng ba đến năm lần, cho nên huyết khí rất trân quý, ở thế giới Hắc Ám cũng không được lưu truyền rộng rãi.”
Tịch Ca: “Tôi rất để ý một chuyện…”
Rhein: “Chuyện gì?”
Tịch Ca: “Huyết tộc phân chia cấp bậc như thế nào?”
Rhein: “Dựa vào năng lượng trong máu, chia làm Công Hầu Bá Tử Nam, trên Công tước là Thân vương, dưới Nam tước là huyết tộc phổ thông.”
Tịch Ca rục rịch ngóc đầu dậy: “Hiện tại tôi đang ở cấp bậc nào?”
Rhein: “Huyết tộc phổ thông.”
Không khí bỗng chốc trầm mặc, chỉ có ngọn lửa lách tách lách tách, lặng lẽ cười gượng gạo.
Tịch Ca quả quyết: “Tôi không tin!”
Rhein không lời gì để nói mà nhìn Tịch Ca.
Tịch Ca: “Ma cà rồng phổ thông thì quá tầm thường, tôi không tin mình tầm thường như vậy, cậu cho tôi xem bằng chứng đi, cậu để tôi cắn một hơi xem!”
Rhein: “Ý chí của ngươi thật đáng sợ…”
“Thật ra lông chim của tôi có thể giúp cậu kiểm tra…”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói yếu ớt xông vào, không ai khác ngoài Khổng Thạch vẫn chưa từ bỏ ý định.
Rhein khẽ thở dài, biến mất tại chỗ.
Tịch Ca chớp mắt, giữa lúc đóng mở mắt, tầm nhìn của hắn chợt lóe, Rhein lại xuất hiện ở chỗ cũ, lưng dựa vào ghế, hai chân vắt chéo, hai tay giao nhau đặt ở bụng, lấy một loại tư thế cực kỳ thả lỏng ngồi trước mặt hắn.
Thẳng đến lúc này, một âm thanh khả nghi từ lầu hai mới chậm chạp truyền đến, “Bịch”.
Tốc độ Bì Bì có phải lại nhanh hơn trước rồi không? Tịch Ca có chút nghi hoặc.
Đuổi được kẻ nhiều chuyện nào đó, lúc này, Rhein mở miệng lần nữa: “Ở thế giới bên ngoài vực sâu, thuật sư luyện kim đã chế tạo ra những đạo cụ để đo lường cấp bậc huyết tộc một cách nhanh chóng và hiệu quả. Nhưng ở nơi này, ta không biết có đạo cụ luyện kim như vậy không… Nhưng, có người đã từng chỉ ta một loại phương pháp đặc biệt.”
Cậu kéo tay Tịch Ca, nói: “Nhắm mắt lại.”
Tịch Ca nhắm mắt.
Cho dù nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được độ sáng, Tịch Ca cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, xung quanh chợt phát lạnh, hình như đèn điện và lò sưởi đều bị Rhein tắt hết.
Tiếp đến hắn cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa.
Ngón tay của Rhein đang di chuyển trong lòng bàn tay hắn.
Ngang, chéo, chéo, ngang, chéo, chéo… Là một đồ án sao sáu cánh.
Tịch Ca thầm nghĩ, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay bị đâm một cái, hơi đau.
Sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, móng tay của Rhein nhọn lên, đâm một lỗ nhỏ vào lòng bàn tay Tịch Ca, chảy ra giọt máu tươi.
Cậu cũng cắt qua đầu ngón tay của mình, chảy ra một giọt máu tươi.
Hai giọt máu tươi chạm vào nhau trên lòng bàn tay Tịch Ca, trong chớp mắt hợp thành một thể, một vầng sáng bắn ra từ giọt máu, lởn vởn xung quanh hai người.
“Mở to mắt.”
Rhein nói. Thanh âm của cậu bỗng nhiên thả nhẹ, như là bị hãm sâu vào một hồi ức nào đó, mỗi một âm tiết đều kéo dài do dự: “Hãy mở to mắt, ngẩng đầu nhìn trời, tinh tú ban đêm đều rất xinh đẹp.”
Tịch Ca mở mắt.
Lò sưởi tắt lửa, phòng khách tắt đèn, dưới ánh trăng u ám, hắn nhìn thấy những đốm sáng lơ lửng bơi xung quanh mình và Rhein.
Một số đốm sáng có màu đỏ pha với màu trắng, một số khác thì là màu đỏ đậm.
Chúng nó lần lượt thay đổi vị trí, đốm sáng nhạt màu vô cùng náo động, bơi qua bơi lại giống nòng nọc ở trong nước, còn đốm sáng màu đỏ đậm thì trầm ổn hơn nhiều, lười biếng lơ lửng, thi thoảng mới cử động một tí.
Một ít đốm sáng màu nhạt bơi đến bên cạnh Tịch Ca.
Mười phần tò mò, mười phần khoan khoái, mười phần linh động.
Tịch Ca bị dụ dỗ, hắn vươn tay, muốn chạm vào đốm sáng ấy.
Trong chớp mắt hắn duỗi tay ra, huyết châu trong lòng bàn tay hắn bỗng lăn một vòng, rơi xuống đất.
Chớp mắt, hết thảy kỳ cảnh tiêu tan như bọt biển.
Ban đêm vẫn là ban đêm, u ám lần nữa u ám, nhưng hiển nhiên đã từng tồn tại, trong lòng Tịch Ca vẫn còn mang theo dư âm, cảm thấy rất thú vị.
Rhein lúc này mới chậm rãi nói: “Màu sắc của những đốm sáng đỏ thể hiện cấp bậc của huyết tộc, nếu còn pha màu trắng, chứng tỏ đây là huyết tộc mới sinh còn chưa đạt tới cấp Nam tước, nếu không có màu trắng, đồng nghĩa đã bước vào cấp Nam tước… Cứ thế cấp càng cao, đốm đỏ sẽ ngày càng đậm. Nghe đồn, thậm chí tồn tại cả đốm sáng màu đen, nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết. Hiện nay màu đậm nhất là đỏ thẫm, gần với màu đen, thuộc về Thân vương.”
Thật ra vừa rồi màu của Bì Bì cũng khá tối.
Tịch Ca nghĩ.
Nhưng theo cách nói của Bì Bì, thì toàn bộ đốm sáng đó đều phải cùng một tông màu, ven rìa có màu đỏ thẫm cũng không tính.
Hắn không suy nghĩ nhiều, rất nhanh nói ra thứ khiến mình cảm thấy hứng thú nhất: “Bì Bì, cậu vừa bảo chiêu này là do người khác dạy cậu?”
Rhein: “Đúng.”
Tịch Ca hưng trí bừng bừng: “Đầu tiên là vẽ một ngôi sao sáu cánh vào lòng bàn tay, sau đó nói ‘tinh tú ban đêm đều rất xinh đẹp’? Thì ra huyết tộc cũng niệm chú giống như trong truyện cổ tích?”
Rhein đột nhiên trầm mặc, đột nhiên tự hỏi.
Tịch Ca: “Ừm… Nhìn dáng vẻ của cậu, hay là thật ra không cần?”
Rhein nhìn Tịch Ca, một lúc lâu sau cậu thừa nhận: “Trên lý thuyết, đúng là không cần.”
Tịch Ca: “Thế tại sao cậu lại nói ‘tinh tú ban đêm đều rất xinh đẹp’…”
Rhein có chút tâm tắc: “Lúc ấy, người đó dạy ta như thế nào, ta liền làm y như vậy.”
Tịch Ca: “Có phải là cái người đã tạm dừng thời gian của cả một tòa thành không?”
Rhein: “… Là hắn.”
Tịch Ca như có điều suy nghĩ: “Cảm giác đối với cậu, vị trí của người đó rất đặc biệt…”
Một khắc trầm mặc.
“Y đối với ta mà nói, quả thật rất đặc biệt…” Rhein thừa nhận điểm này.
Rồi sau đó cậu nhìn Tịch Ca, bỗng nhiên dịu dàng: “Tựa như vị trí của ngươi trong lòng ta.”
Dứt lời, Rhein rời đi ngay, để lại một mình Tịch Ca ngồi trước lò sưởi trong phòng khách, câu được câu không mà nhìn ngọn lửa nhảy nhót.
Bì Bì thật sự đúng là càng ngày càng thân thiết, cũng càng nhìn càng đáng yêu.
Nhưng là đàn ông, chưa tính đến việc dùng “thân thiết” để hình dung, thật sự có thể miêu tả bằng hai từ “Đáng yêu” sao?
Tịch Ca rơi vào trầm tư.
Còn cái người có thể dừng thời gian của cả một toà thành thị kia nữa, cho dù thế nào đi chăng nữa, thì sự hiện diện của hắn thật sự rất nổi bật…
Ngọn lửa trong lò sưởi đang nhảy nhót, biến thành đủ loại hình dáng trong mắt Tịch Ca.
Tịch Ca nhìn chằm chằm hồi lâu, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng “Tinh”.
Hắn bỗng nhiên ngồi thẳng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ người kia là người đã sơ ủng Bì Bì! Vì thế, y mới nói với Bì Bì rằng ‘tinh tú ban đêm đều rất xinh đẹp’, giống như cách dỗ trẻ con, vì thế mỗi lần nhắc đến người này Bì Bì đều sẽ để lộ tâm tình phức tạp… Tức là thiên phú của mình là di truyền cách thế hệ! Trời ạ, vì cái quái gì mà thế giới ma cà rồng kỳ huyễn này cũng tuân theo quy luật khoa học chứ?”
Thời gian mười ngày chớp mắt đã qua.
Trong mười ngày này, ngoại trừ thảo luận với Rhein về vấn đề gia nhập huyết tộc, Tịch Ca đã hẹn gặp Lý Lập Phương.
Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện huyết tộc không thể biến thành dơi, nên hắn đặc biệt yêu cầu Lý Lập Phương làm cho mình hai chiếc camera mini hình con dơi, hắn muốn dùng đến sau khi đã tiến vào thế giới Hắc Ám.
Tuy rằng Khổng Thạch nói thế giới Hắc Ám có liên hệ với các ban ngành chính phủ, nhưng dù thế nào, cũng nên có lòng phòng bị, hắn vẫn muốn chuẩn bị tốt hết thảy.
Lý Lập Phương cảm thấy mê man: “Nói thật, tôi là chuyên gia về kỹ thuật khoa học máy tính, chủ yếu viết số liệu phần mềm, chứ không phải chế tạo camera mini gì đó, cậu cảm thấy tôi biết làm mấy thứ này à?”
Tịch Ca cũng mê man: “Tốt xấu gì cậu cũng là một thuật sư luyện kim, chế tạo các loại đạo cụ, tôi cũng không yêu cầu cậu phải làm ra một chiếc camera. Cậu đặt mua một cái camera mini về đây, cải tiến một chút, thêm một ít thuật luyện kim vào, đừng để phù thủy hay huyết tộc phát hiện ra là ok.”
Lý Lập Phương suy nghĩ một lúc, cảm thấy Tịch Ca nói rất có lý, đây hình như là công việc của cậu ta.
Vì thế cậu ta nghe theo ý Tịch Ca, mua camera mini về, sau khi nghiên cứu về thị lực của huyết tộc, phản ứng của dây thần kinh vân vân, cậu ta đã dùng da ếch trong suốt làm nguyên liệu thô, thiết kế thành ba cái cúc áo hình con dơi.
Hai cánh trên cúc áo có thể di chuyển được, lúc khởi động có thể bay giữa không trung; tám cái chân như chân nhện được giấu trong cánh, trên chân còn gắn giác hút mê người không kém, cho dù là vách tường hay ngăn tủ, nó đều có thể dễ dàng leo lên lọt qua.
Thiết kế xong vật nhỏ này, Lý Lập Phương lại liên hệ với bạn học cũ, đem nguyên liệu đã được xử lý tốt giao cho đối phương, để đối phương hoàn thành nốt công đoạn lắp ráp.
Bạn học cũ làm xong, gọi điện cho Lý Lập Phương, cảm khái một tiếng: “Cảm thấy thiết kế của cậu càng ngày càng tinh xảo, muốn tham gia cuộc thi nào à?”
Lý Lập Phương có lệ đáp hai câu, cúp điện thoại. Cậu ta cảm thấy mình nên tuyển thêm một trợ thủ chuyên phụ trách lắp ráp, nhưng hiển nhiên Tịch Ca không có tính toán đó, như vậy chẳng lẽ… cậu phải suy xét đến việc học thêm chuyên ngành cơ khí?
Lúc cúc áo hình dơi tới tay Tịch Ca, bộ trang phục cao cấp mà Tịch Ca đặt mua cũng về đến nơi.
Đây là trang phục chiến đấu hắn tự thiết kế, bề ngoài thời thượng, chống trơn trượt, còn có rất nhiều túi trong.
Tịch Ca đem thuốc trị thương, điện thoại, tràng hạt mân côi, một cái kéo nhỏ trong phòng bếp trông có vẻ gây uy hiếp cho ma cà rồng, tất cả đều nhét hết vào mấy cái túi trong.
Qua vài lần chiến đấu, rút ra kinh nghiệm xương máu, Tịch Ca quyết định không sợ mang nhiều, chỉ sợ mang ít, cho dù là thế nào, đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Bánh xe thời gian rốt cuộc đã lăn đến ngày thứ mười, đó là một ngày Chủ nhật.
Hai người cùng Khổng Thạch đi đến ngã tư đường.
Tịch Ca cho rằng Khổng Thạch sẽ đưa mình đến một thế giới ngầm cực kỳ độc đáo.
Thực tế thì, bọn họ tiến vào một quán board game (1).
Tịch Ca lại suy đoán, sau khi vào trong, bọn họ tiến vào thế giới Hắc Ám thông qua một lối đi bí mật.
Thực tế thì, Khổng Thạch đứng trước quầy phục vụ, đưa ra tin nhắn hẹn trước, nhân viên hỗ trợ sau quầy còn chẳng thèm nâng mắt lên, chỉ chỉ một vị trí trong tiệm.
Bọn họ ngồi xuống cái bàn trống bên cạnh, Khổng Thạch còn cầm một bộ bài.
Tịch Ca: “Vậy, thế giới hắc ám đâu?”
Khổng Thạch nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng thôi, hiện tại chưa tới giờ, bọn họ vẫn còn đang kinh doanh, xung quanh có lẽ có rất nhiều người thường.”
Tịch Ca: “…”
Ánh mắt hắn phức tạp, nhìn nhìn xung quanh.
Trong quán nước nhỏ, đặt mười hai mười ba cái bàn rải rác, một nửa trong số đó đã bị chiếm, phần lớn đều là các thanh niên trẻ tuổi, bọn họ mặc quần áo phổ thông, đánh bài nói chuyện phiếm, dáng vẻ không thể bình thường hơn.
Có vẻ như tất cả đều là người thường, đột nhiên cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn khi chuẩn bị cẩn thận như vậy…
Quên đi.
Tịch Ca dọn bàn, bắt đầu chia bài, ba người chơi một ván.
Chú thích:
(1) Board game – trò chơi cờ bàn, là một thể loại trò chơi gồm 2 hoặc nhiều người tương tác trực tiếp với nhau thông qua một bàn cờ. Boardgame thường sử dụng vật dụng đi kèm như các lá bài, xí ngầu, quân cờ… để hỗ trợ cho cuộc chơi. VD: cờ vua, cờ cá ngựa, bài uno,…