Dịch bởi Athox
Xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên không thể không kinh động toàn bộ Tô gia.
Người đầu tiên chạy tới là hộ vệ trưởng của Tô gia, Bùi Kỷ Vân. Hắn là cháu ngoại Tô Trường Triệt, Nguyên Khí Sĩ Phí Huyết cảnh, một trong số những người gần với Tô Khắc Kỷ, Tô Hoài Hữu trong đời hai Tô gia.
Hiếm có nhất là người này hành xử coi như công bằng hợp lý, thân là hộ vệ gia tộc cũng không cho phép hắn quá thiên lệch về chính trị.
Thấy người tới đầu tiên là hắn, trong lòng Tô Trầm cũng thoải mái hơn.
Mặc dù Bùi Kỷ Vân không nhiệt tình với cậu như Tô Phi Hổ, nhưng ít ra cũng không kỳ thị chèn ép, còn là người biết xem xét đạo lý.
Thời khắc này Bùi Kỷ Vân tới, thấy dáng dấp của Tô Việt cùng Mạc Đại Nghiêm cũng phải ngây ngẩn, nhìn về phía Tô Trầm: “Tô Trầm, ngươi làm gì vậy?”
Tô Trầm mỉm cười đáp: “Ta đang làm gì, vài lời khó lòng nói rõ. Chẳng bằng chờ các trưởng bối khác tới đông đủ rồi cùng trả lời, được không?”
Bùi Kỷ Vân giật mình, cuối cùng gật đầu: “Được, chẳng qua ngươi thả Tô Việt ra trước đã.”
“Cái này thì không được, không có hắn ta sợ rằng rất nhiều người sẽ không cho ta cơ hội được nói.” Tô Trầm vừa nói, tay vừa ấn lên hai mắt Tô Việt. “Tin ta đi, một người mù, bị ép quá mức thì có là việc gì cũng dám làm.”
Bùi Kỷ Vân hít một hơi lạnh, vội nói: “Được được, ngươi đừng vọng động, ta giao hắn cho ngươi được chưa? Chúng ta cùng chờ những trưởng bối khác trong gia tộc vậy.”
“Bùi thúc sợ rằng không nhàn nhã như vậy được.” Tô Trầm chỉ đám xa phu phía sau: “Đám người này đều là nhân chứng chuyện hôm nay, ta cần họ làm chứng. Nhưng để phòng ngừa có người rắp tâm bất lương, ý đồ bịa chuyện, xin Bùi thúc cách ly toàn bộ bọn họ, bố trí từng người riêng biệt.”
Dám xa phu kinh hãi, trong bọn họ quả thật có người không bị lời của Tô Trầm hù doạ, ngược lại càng thêm căm thù, chỉ giả vờ cúi đầu. Nhưng Tô Trầm đứng đó nên không cách nào thông đồng, chỉ chờ cơ hội cắn ngược lại cậu lần nữa.
Không ngờ Tô Trầm lại có thủ đoạn như vậy, hoá ra lúc trước cậu nói chỉ là để ổn định lại đám người, thủ đoạn chân chính lại chờ lúc này.
Bùi Kỷ Vân bất kể bọn họ nghĩ ra sao, lời của Tô Trầm khiến hai mắt hắn sáng ngời.
Có đủ nhân chứng là tốt rồi, bất kể ai đúng ai sai, chuyện này cũng sẽ không xử oan. Nếu oan có đầu nợ có chủ, vậy có trách nhiệm gì cũng không dính tới người hộ vệ trưởng là hắn.
Cho nên vung tay nói: “Bắt hết bọn họ lại, giam riêng ra, không được phép của ta không cho phép bất cứ ai gặp!”
Đám hộ vệ gia tộc đã tới từ sớm, lúc này tiến tới áp giải đám phu xe đi xuống. Đến lúc muốn bắt Minh Thư cùng Chu Hoành lại bị Tô Trầm ngăn cản. Bùi Kỷ Vân cũng chẳng để ý, hắn nhìn ra mặc dù là Tô Trầm đánh người, nhưng quá nửa mọi chuyện là do đối phương gây ra, bằng không Tô Trầm đã không nói chắc chắn như vậy.
Không bao lâu sau, chủ sự các phòng của Tô gia đều bị kinh động chạy qua.
Tô Thành An tới, Tô Khắc Kỷ tới, Tô Phi Hổ tới, Đường Hồng Nhị tới, Nhan Vô Song cũng tới.
Đám người vây quanh Tô Trầm bàn tán xôn xao, chẳng qua không ai dám tới gần Tô Trầm, vì cậu đang nắm lấy Tô Việt.
Hai ngón tay đặt lên mí mắt Tô Việt, ai nói gì cũng vô dụng.
Tô Trường Thanh chạy tới thấy cảnh tượng này, tức giận tới lệch cả mũi: “Tô Thành An, xem con trai ngươi làm chuyện tốt kìa! Còn không mau bảo nó thả Việt Nhi ra!”
Tô Thành An xấu hổ đáp: “Tên nghịch tử này không chịu nghe lời cháu nói từ lâu rồi. Vừa rồi cháu đã ra lệnh cho nó thả người nhưng nó không chịu nghe, ngược lại còn dùng châm vạch một vệt trên mặt Tô Việt.”
“Tô Thành An, ngươi không phải người!” Đường Hồng Nhị gầm lên: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi không che trở cho Trầm Nhi thì thôi còn mắng nó là nghịch tử, từ nãy đến giờ ngươi có hỏi chuyện gì xảy ra không?”
Tô Thành An mặt già ửng đỏ: “Nó không nói, làm sao ta biết được.”
“Ngươi cũng biết nó chưa nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã luôn mồm mắng nó là nghịch tử? Bảo nó yên tâm làm sao được? Ngươi cũng không nhìn xem xung quanh đây bao nhiêu tên khốn kiếp nhìn chằm chằm vào Tràm Nhi! Thả người, còn cơ hội nào cho Trầm Nhi biện bạch?” Đường Hồng Nhị giận giữ nói.
Nhan Vô Song ho nhẹ một tiếng: “Ai da, thái thái nói lời này không được rồi, một gậy quất rõ lắm người đấy. Mọi người ở đây thật ra đều là quan tâm tới Trầm Nhi mà.”
”Ngươi câm mõm, tiện nhân, ta đang nói ngươi đấy.” Đường Hồng Nhị chỉ thẳng vào Nhan Vô Song mắng: “Đừng tưởng ta không biết con đĩ nhà ngươi làm trò gì sau lưng, nếu không phải Trầm Nhi nhà ta cẩn thận, sớm đã bị hại rồi!”
Chuyện tiểu nhị Ngọc Chân các bị mua chuộc Đường Hồng Nhị cũng biết, còn trách mắng con trai vì chuyện này, cho là cậu không nên thả người như vậy mà nên nhân cơ hội làm lớn chuyện, cho dù không lay động được địa vị Nhan Vô Song cũng phải cho ả mất mặt. Nhưng Tô Trầm lại cho rằng làm như vậy không chỉ khiến Nhan Vô Song mất mặt còn khiến Tô Thành An mất mặt, cuối cùng cự tuyệt.
Thời khắc này Nhan Vô Song bị Đường Hồng Nhị tức tối mắng chửi, tuy ả có quyền to nhưng về mặt danh phận rốt cuộc không bằng Đường Hồng Nhị, chỉ có thể đỏ mắt nhìn Tô Thành An với vẻ mong chờ.
Tô Thành An mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “NGươi được lắm!”
Đường Hồng Nhị tính cách mạnh mẽ, không buồn để ý tới câu đe doạ của Tô Thành An, chỉ không hề khách khí cãi cọ với hắn.
Cũng may lúc này, một âm thanh rốt cuộc vang lên: “Được rồi!”
Mọi người đồng thời chấn động, cùng quay đầu lại nói:
“Tộc trưởng!”
Đám người tránh ra một con đường, một ông lão đi tới.
Chính là gia chủ Tô gia, Tô Trường Triệt.
Tô Trường Triệt mặc một bộ quần áo màu xanh, chắp tay sau lưng, dáng vẻ mộc mạc, tướng mạo phổ thông, thoạt nhìn như một ông lão bình thường.
Thế nhưng tất cả mọi người trong Tô gia bất kể đang bàn tán ồn ào, tranh cãi tực giận, hay nhỏ giọng xì xào, khi nhìn thấy ông lão này đều ngậm miệng, không dám phát ra một lời.
Tô Trường Triệt không chỉ là gia chủ, là tộc trưởng của toàn bộ Tô gia, còn là người sáng lập nên Tô gia hiện giờ.
Gia tộc thành tựu quật khởi trễ nhất Lâm Bắc, Tô gia do Tô Trường Triệt dùng sức một mình mạnh mẽ nâng tới hôm nay!
Đi tới cuối lối đi, nhìn Tô Trầm, Tô Việt cùng Mạc Đại Nghiêm trên mặt đất, Tô Trường Triệt khẽ thở dài.
“Đại ca, Tô Trầm nó.”
Tô Trường Thanh bên cạnh đang muốn lên tiếng, Tô Trường Triệt đã phất tay nói: “Được rồi, ta đã biết chuyện rồi. Chuyện này do Tô Việt hại Trầm Nhi trước, phá hỏng xe ngựa, giấu kim châm, Trầm Nhi chẳng qua tự vệ mà thôi. Về phần Mạc Đại Nghiêm, thân làm phó mà khi dễ chủ, lại biết rõ xe ngựa có cơ quan mà không chịu nhác nhở, tâm địa bất lương, nên chịu trừng phạt.”
Nhưng nói vài lời, Tô Trường Triệt đã thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc trước.
Không ai biết hắn nhận được tin từ đâu, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là đây là lời gia chủ Tô gia nói ra, không ai dám không nghe, càng không ai dám nghi ngờ.
Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Chuyện tốt là Tô Trầm không cần chứng minh sự trong sạch của bản thân, chuyện xấu chính là Tô Trường Triệt dùng phương thức đơn giản nhất thuật lại mọi chuyện, hiển nhiên không muốn chuyện này sinh thêm thị phi. Đối với hắn mà nói, đây là việc xấu trong nhà. Nếu đây là việc xấu trong nhà, đương nhiên xử lý càng kín tiếng càng tốt, càng đơn giản càng hay, tránh sinh ra ảnh hưởng sau này.
Điều này cũng mang ý nghĩa sự tình không đạt tới hiệu quả mà Tô Trầm mong muốn.
Vừa nghe Tô Việt thả cương châm trong xe ngựa muốn hại con trai, Đường Hồng Nhị hung hăng trừng mắt nhìn Tô Trường Thanh. Tô Trường Thanh mặt giả đỏ ửng, cúi đầu không nói, chỉ là hận ý trong lòng không vì vậy mà tiêu giảm.
“Huynh đệ tương tàn, thật khiến người ta đau lòng!” Nói ra nguyên nhân kết quả ong, Tô Trường Triệt nói: “Tô Việt hại Tô Trầm trước, là tự làm tự chịu, cũng đã chịu đau coi như chịu phạt nghiêm khắc. Tô Trầm, con thả nó ra, chuyện này dừng ở đây, con thấy thế nào?”
“Gia gia có lệnh, cháu sao dám không theo.” Tô Trầm quăng Tô Trầm trở lại.
“Thế nhưng đại ca, Mạc Đại Nghiêm mặc dù vô lễ với chủ, Tô Trầm cũng không nên xuất thủ nặng như thế. Đây rõ ràng là phế hắn đi.” Tô Trường Thanh không phục: “Hơn nữa, Mạc Đại Nghiêm không xuất thủ hại nó. Tô Trầm nó có không phục cũng phải báo cho bên trên, sao có thể vượt quyền xử lý như vậy?”
“Còn không phải sợ các ngươi bao che cho nhau!” Đường Hồng Nhị đã quát.
“Hả!” Tô Trường Triệt liếc mắt nhìn Đường Hồng Nhị, Đường Hồng Nhị lúc này mới bất đắc dĩ cúi đầu im lặng.
Tô Trường Triệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Mạc Đại Nghiêm tuy có sai, tội lại không đến mức đó. Tô Trầm vượt quyền xử trí, trách phạt quá độ, nên bị phạt. Tô Trầm, gia gia phạt con, con có nhận không?”
“Tô Trầm xin nhận.”
“Được lắm, con làm người dưới trọng thương, vậy phạt con 20 gia pháp, 3 tháng mỏ dịch, nửa năm tiền tiêu hàng tháng, có ý kiến gì không?”
Tô Trầm ngẩng đầu nói: “Có thể đổi một cách trách phạt khác không?”
Tô Trường Thanh gầm lên: “Tô Trầm, ngươi đừng mơ trốn tránh mỏ dịch!”
Trong ba hình phạt, mỏ dịch là nặng nhất. Tuy đệ tử Tô Trầm không cần động tay đào mỏ, nhưng cũng phải ở lại trong hầm mỏ tối đen một thời gian rất dài, chịu đựng cuộc sống ẩm ướt đen tối dơ bẩn.
Tô Trầm lại trả lời: “Vậy nếu là trừng phạt Thâm Hồng thì sao?”
Trừng phạt Thâm Hồng
?
Nghe thế, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.