Câu hỏi Nguyên Hạo có vẻ ngây thơ trước sự thật tàn nhẫn.
Đến hiện tại Nguyên Hạo vẫn chưa thoát khỏi cuộc sông hòa bình nhân dân quá khứ.
Hiện thực tàn khốc, xem nhẹ mạng người hoành hành bá đạo của những kẻ nắm giữ lực lượng là như thế nào đáng sợ, hiện nay nó là con đao bổ hướng Nguyên Hạo.
Sợ hãi tử vong, sợ hãi không biết tương lai, sợ hãi nơi không nhân quyền quy tắc thế giới cá lớn nuốt cá bé, sinh tử không do mình.
Lan phu nhân không đáp lời, chỉ lạnh lùng vung tay đám người tiến lên bắt trói hai người.
"Thiếu gia, mau buông ta ra, --Thiếu gia" Mặc Vũ mặc sức giãy giụa đều tránh không thoát, nhìn mấy nhân tiến bắt thiếu gia. Hận trừng nhìn Lan phu nhân đám người, Mặc Vũ đau lòng nhìn Nguyên Hạo suy sút dạng.
Bất lực nhìn họ không kiêng nể gì bắt trói hai người họ, cùng vây xem người không để ý, hắn hận bản thân hiện tại không có năng lực bảo hộ thiếu gia.
Nguyên Hạo không rèn luyện, không tập võ dù bản năng giãy giụa, xô đẩy tránh né cũng không làm được gì.
"Nếu chủ tớ tình thâm thì hai người các ngươi cùng nhau đi thôi" Lan phu nhân không chút ý động nhìn màn chật vật trước mắt, trong lòng nàng không có nhi tử, chỉ có nữ nhi.
Nguyên Hạo sớm chết tại khoảnh khắc sinh ra đó.
Quản gia thấy mà không nói gì, chỉ lặng lặng đứng một bên.
Nguyên Hạo giãy giụa một tia hi vọng cuối cùng hướng quản gia cầu cứu.
"Quản gia, ta là phụ thân chỉ định gia nhập học viện, ngươi không thể thấy chết mà không cứu"
Nào ngờ kết quả khiến hắn lạnh lẽo.
"Thiếu gia, Hầu gia đã đồng ý đưa ngài đi Tây Châu rèn luyện, ở đó cũng có một mảnh đất nhỏ của Hầu phủ, Lão gia lo lắng ngài nên mảnh đất đó là để cho ngài"
"Phụ thân hắn nói vậy sao" Nguyên Hạo không thể tin tưởng, Mặc Vũ cùng trừng lớn đôi mắt, điều này sao có thể đâu. Đi học viện chính là hầu gia nói với Nguyên Hạo a.
Chẳng lẽ--Hầu gia biết việc hôm nay?
Bị không nặng nhẹ lôi kéo, Nguyên Hạo tâm như tro tàn, tương lai của hắn là đối mặt với gì đây. Sợ hãi lan tràn, thân thể run rẩy, tay không tự chủ được nắm thành quyền.
Hắn chưa bao giờ cẩm thấy bản thân nhỏ bé đến mức tồn tại khả năng lại như vậy nhỏ bé.
Vô lực rủ hai hay mặc cho lôi kéo vào xe ngựa. Bị không khách khí ném vào xe ngựa, đầu đập trúng thùng xe.
Choáng váng, đầu đau đớn, hít sâu bình tĩnh đầu óc điều chỉnh tư thế lại cho thoải mái, nhìn sang người bị ném bên cạnh.
Mặc Vũ cũng không kém gì nhiều, vừa bị kéo vào xe liền dịch đến bên Nguyên Hạo, mắt lộ lo lắng mà tay vẫn bị trói không cách nào mở ra;
Nguyên Hạo áy náy
Tưởng sẽ cho Mặc Vũ cuộc sống khá lên, đi theo hắn phong vân đạp biến đại lục, nhưng đây hiện thực cho hắn một cái tát.
Ngay cả bản thân cũng chiếu cố không tốt, giờ đây còn liên lụy nhân gia cùng hắn nhập hiểm cảnh.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động rồi, lắc lư hai người khó chịu.
Thôi nay đã cảnh vậy, chỉ trách hắn vênh váo quên hình, không lòng cảnh giác. Nay đến tình trạng này ít ra còn một đường sinh cơ.
Lục lọi về Tây Châu biết đến, chỉ trong miệng thuyết thư có nghe qua cố sự, nhưng nghe nhiều cũng phân biệt ra chuyện nào là chuyện nào.
Nhưng chắc chắn một điều là Tây Châu không phải chết chi địa, ít ra đến xem là có nhân sinh sống, chỉ là không biết là cách thức nào bình yên vô sự ở Tây Châu.
Điều quan trọng trước mắt là xem xét tình hình nếu có cơ hội chạy trốn thì không thể bỏ lở
"Mặc Vũ ngươi không sao chứ" Này trói là như thế nào mở ra, dùng sức hoạt động hai hạ cố gắng nới lỏng dây thưng, nhưng cổ tay đỏ dây thừng vẫn xê xít như vậy.
Nguyên Hạo đang nhập thần cởi dây thừng.
Bỗng nhiên một đôi tay duỗi đến. "A!" Nguyên Hạo giật bắn lui ra sau một chút tựa vào thừng xe;
Mặc Vũ cũng bị hù đến lùi lại.
Nguyên Hạo đỡ trán
"Mặc Vũ ngươi mở trói rồi?"
Trời đất quỷ thần ơi! không biết có câu người hù người chết người a.
Hóa ra Mặc Vũ sức đại, cũng có dây trói sơ sài không nhiều kỹ sảo mới bị ma mới Mặc Vũ dày vò mở ra, thấy Nguyên Hạo đang cũng dây thừng trên tay dày vò.
Mặc Vũ trực tiếp cởi trói cho Nguyên Hạo.
Kết quả cũng thấy rồi đấy.
Làm một hồi nháo quỷ ô long.
Vẻ mặt ngu ngơ không hiểu gì Mặc Vũ "Thiếu gia?" giúp thiếu gia cởi trói.
Nguyên Hạo chợt vui vẻ "Mặc Vũ ngươi đánh lại người ngoài xe sao?" Mong đợi hỏi
Mặc Vũ ngượng ngùng lùi lại một chút đối diện mắt chờ mong Nguyên Hạo "Không thể thiếu gia"
Tuy Mặc Vũ có học võ, nhưng chỉ mèo cào ba chân, cho nên đối diện với người chân chính có võ là đấu không lại.
Rầu rỉ Nguyên Hạo hết cách, ngực nóng lên, đầu có chút choáng váng.
Mặc Vũ vội đến đỡ Nguyên Hạo, sờ sờ trán "Thiếu gia ngài sốt?"
Bên ngoài nhiệt độ Nguyên Hạo tăng nhanh, chốc lát cả người đều nóng lên, đầu óc mơ hồ Nguyên Hạo không biết làm sao vậy.
"Đầu ong ong"
Mặc Vũ đỡ Nguyên Hạo nằm xuống, lo lắng gõ của xe
"Mở cửa, mở cửa thiếu gia sốt rồi, mau đi tìm đại phu"
Nam nhân điều khiển xe bực mình " Ồn ào gì, còn tưởng trốn khỏi" Hừ! đừng hòng, đến Tây Châu muốn chạy cũng không ai cản.
Làm sao đây! Thiếu gia sốt cao quá. Mặc Vũ vẫn không ngừng gõ cửa, lùi lại không mấy rộng thùng xe, lấy đà xông lấy tông vào cửa xe.
Xe ngựa lắc lư một cái, "Làm cái gì không muốn sống nữa?" Nam nhân quát to thanh, cũng may tay nắm chắc, ngựa không có tẩu.
Ngực vừa nóng vừa đau, bụng cũng quặn đau, trong cơ thể như có thứ gì đó bạo tẩu, đau đớn toàn thân xong thẳng mẫn cảm thần kinh.
Nguyên Hạo nhịn không được rên rỉ "Đau quá!" đau đớn chưa bao giờ rõ ràng như vậy, đau đến thở không nổi.
Từng cơ bắp căng chặt, nắm chặt đôi tay gân xanh bạo khởi, trên trán ứa tinh mịn mồ hôi lạnh, cơ thể lại nóng lạ thường.
Nguyên Hạo tưởng chết còn so hiện giờ còn thống khổ.
Mặc Vũ vội trở về "Thiếu gia, ngài sao vậy" Cả người Nguyên Hạo đều co quắp lại, thân thể không ngừng run, rên rỉ thanh, nhỏ bé hô hấp khó khăn.
Tựa như tất cả vận rủi đều ập nhau mà đến, Mặc Vũ chưa bao giờ cảm thấy ngày này như vậy khó qua, chính mắt nhìn Nguyên Hạo bị bắt đi, đến hiện giờ lại chính mắt thấy Nguyên Hạo khó khăn mà không giúp được gì.
-----
"Cái gì, đi Tây Châu"
"Dư Yên nàng đừng gấp" Khánh An ôn nhu ôm lấy thê tử an ủi.
Dư Yên sao không gấp, biết được đệ đệ nàng yêu thương bị đưa đi Tây Châu "An ca mau đem người mang trở về"
Nàng không nở để Nguyên Hạo chịu như vậy khổ.
"Nàng yên tâm, vi phu đã phái người đón Nguyên Hạo" Từ biết được tin tức, Khánh An đã lập tức phái nhân mã đến cướp người.
"Mẫu Thân, sao có thể đưa đệ đệ đến Tây Châu" Dư Yên nước mắt tràn mi, gương mặt mỹ lệ càng nhu nhược đáng thương.
-----
Nhân mã đúng là đuổi kịp xe ngựa, nhưng không ngờ đến cứu được người là đang hôn mê, qua một ngày đau đớn.
Nguyên Hạo đã ngất xỉu đi qua, không có tỉnh lại.
Hiện tại bọn họ đang ở Huyện Cảnh cách Tây Châu 2 huyện, Nguyên Hạo hôm mê, Mặc Vũ chăm sóc không rời nữa bước.
"Đại nhân, người đã sắp xếp xong" Trong nhã gian của một tửu lầu, một thanh niên y phục bó sát đen nhánh ngồi ở đó, trong phòng còn hai người, y phục đều như vậy.
Hai người còn lại đứng hai bên.
"Ừ, đã mời đại phu sao?"
"Bẩm đại nhân, đã mời, ngày mai mới có thể đến"
"Đành vậy" Trạm dừng của bọn họ ngoài biên Huyện Cảnh không dễ tìm đại phu.
"Nghỉ ngơi hai ngày, xem tình hình xuất phát, xuống đi" Thanh niên ra lệnh.
Hai người khom người "Tuân lệnh" ra nhã gian, đứng ngoài cửa canh gác.