Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 29: Tinh Tinh cho mày chết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đồng tử Cố Vấn Thành co lại.

Hắn đẩy Lý Tấu Tinh ra, hốt hoảng lui lại hai bước, cả khuôn mặt đều là vẻ kinh ngạc.

Lý Tấu Tinh bị hắn đẩy lùi lại vài bước, thiếu chút nữa bị cát mịn phía dưới làm trượt chân, bối rối tủi thân, "Anh đẩy em."

Tay Cố Vấn Thành run run, hắn sờ sờ bờ môi, biểu cảm đổi tới đổi lui.

Cảm giác nguy hiểm bốc lên từ người hắn, lửa giận như thể thiêu đốt không khí vặn vẹo, "Lý Tấu Tinh ——!"

"Đừng quát em!"

"Em không chơi với anh nữa!" Lý Tấu Tinh cây ngay không sợ chết đứng, chống nạnh hô to, "Em không thích anh nữa rồi, đừng có gọi tên của Tinh Tinh!"

Anh nói xong câu này bèn quay đầu bỏ chạy. Cố Vấn Thành tức đến mức tim gan phèo phổi đều đau nhức, cảm giác bị người này mút bờ môi vẫn còn đó, bờ môi mềm mại bị đối xử thô lỗ thậm chí còn có chút nhoi nhói.

Mùi vị Lý Tấu Tinh quẩn quanh chóp mũi, người đi rồi, mùi vị trên môi ngược lại càng rõ ràng hơn.

Huyệt thái dương Cố Vấn Thành giật giật, tức đến mức phải ra đứng ở đầu gió để bình tĩnh lại không đi tẩn Lý Tấu Tinh một trận.

Hôn hắn rồi còn nói không thích hắn nữa ư?

... Không phải, mọe nó, vậy mà dám hôn hắn!

Đệt!

Một thằng con trai!

Vậy mà hôn hắn!

Mặt Cố Vấn Thành tối sầm.

Người nào đó đứng chửi tục suốt một tiếng đồng hồ.

Liều mạng tự nhủ đó là chỉ số thông minh của con nít, bây giờ Lý Tấu Tinh không phải là người trưởng thành mà là một đứa nhóc, là trẻ con thì không cần phải để ý, sau khi Lý Tấu Tinh khôi phục lại có thể còn lúng túng hơn hắn.

Đúng, Lý Tấu Tinh có thể còn lúng túng hơn hắn, rốt cuộc tâm lý Cố Vấn Thành dễ chịu hơn một chút.

Mà bên này, Lý Tấu Tinh sải đôi chân dài đi về phía nhóm anh đẹp trai lúc nãy, khi đi ngang qua bờ biển có một giọng con nít bi bô gọi anh lại, "Anh ơi anh khỏe chưa nà?"

Lý Tấu Tinh quay đầu nhìn lại, một bé người cá xinh xắn đáng yêu nổi trên mặt biển nhìn anh.

Lý Tấu Tinh mất hứng, "Gọi ai là anh đấy, Tinh Tinh vẫn là em bé!"

Em bé người cá ngu người luôn, "Anh cũng là em bé ư?"

"Đương nhiên rồi," Lý Tấu Tinh đi tới, ngồi xổm trên bờ biển nghịch cát, "Còn là em bé thông minh nhất!"

Người cá bơi một vòng tại chỗ, mong đợi nhìn Lý Tấu Tinh, "Vậy còn em? Em là em bé thông minh hạng hai à?"

Lý Tấu Tinh nghĩ nghĩ, trông rất nghiêm túc, "Vì tui chỉ mới thấy một bạn nhỏ là bạn nên bây giờ bạn chính là người thông minh thứ hai."

"Em không phải là người thông minh hạng hai mãi mãi sao?" Trong đôi mắt người cá dâng lên nước mắt.

Đây là con trai ư?

Sao động một chút là khóc vậy.

Lý Tấu Tinh ghét bỏ nghĩ, mình quả là cục cưng kiên cường nhất, lúc nãy bị đẩy mà không rơi một giọt nước mắt nào.

Người cá rất nhanh dời lực chú ý, "Anh ơi, anh kể chuyện anh trai phù thủy cho em nghe được không?"

Hắn đuôi cao cao ngẩng đầu nổi trên mặt nước, rõ ràng mong đợi liền kích động.

Đầu Lý Tấu Tinh đầy dấu chấm hỏi, lớn tiếng nói, "Cái gì mà anh trai phù thủy chứ! Phù thủy là nữ nha!"

Anh thả một tin sét đánh ngang tai xong bèn vung vẩy đôi chân dài chạy biến.

Chỉ còn lại bé người cá hết sức kinh hãi đứng cứng ngắc tại chỗ.

Bên kia, bọn Tế Du đang sơ chế nguyên liệu nấu ăn, mấy người cá trưởng thành đương nói chuyện cùng bọn họ, khẳng định tình trạng của Lý Tấu Tinh chỉ kéo dài trong khoảng một tuần.

Vì chỉ có một tuần, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bọn họ quyết định ở lại sao Hải Bạch một tuần.

Cố Vấn Thành quay lại trước Lý Tấu Tinh một lát, hắn cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh nhất có thể nên các đồng đội không nhìn ra hắn có gì không đúng.

"Tấu Tinh đâu?"

Cố Vấn Thành nhìn xung quanh, chỉ vào cách đó không xa, "Không phải ngay kia à?"

Các đồng đội nhìn theo hướng chỉ, hết nói nổi. Lý Tấu Tinh đương ngồi xổm bên bờ biển nghịch sóng, chơi rất hăng say, bé con người cá thì xoay quanh anh, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

"Nhìn dáng dấp có vẻ bọn họ ở chung rất hợp, " Tế Du nở nụ cười, lại cau mày, "Mà kia con sóc kia..."

"Con sóc kia bị người khác dùng tinh thần lực điều khiển," Cố Vấn Thành lạnh lùng nói, "Trộm tinh thạch năng lượng thất bại thì dứt khoát làm cho tinh thạch năng lượng với người cũng biến mất —— quả là một ý nghĩ ghê tởm."

"Gã biết trên người chúng ta còn có tinh thạch năng lượng," Lăng Niên hừ lạnh một tiếng, "Sẽ quay lại."

"Gã sẽ không có cơ hội này." Cố Vấn Thành còn muốn nói vài câu nhưng nhìn thấy Lý Tấu Tinh chạy qua bên này thì lập tức dừng lại.

Dù đã tự nhủ mình rất nhiều lần nhưng vẫn thấy lúng túng...

Lý Tấu Tinh bị giảm chỉ số thông minh không nghĩ nhiều như vậy, anh nhìn thấy Cố Vấn Thành liền hừ một tiếng, dứt khoát chạy ngang qua hắn đi tìm mấy anh đẹp trai khác.

"Tinh Tinh đói bụng." Gương mặt tuấn tú nhăn lại một cục nhìn rất buồn cười.

Tế Du nén cười, sờ sờ đầu, cũng bắt đầu chiếm tiện nghi, "Vậy cậu nên gọi tôi là gì nào?"

"Anh." Lý Tấu Tinh khinh bỉ liếc hắn một cái, cảm thấy câu hỏi này của hắn sao mà ngu quá.

Tế Du bị cái nhìn này làm cho dở khóc dở cười, giao đồ cần nướng cho Cố Vấn Thành.

Cố Vấn Thành nhận lấy, bắt đầu nấu nướng.

Lý Tấu Tinh xoắn xuýt, đôi mắt lén lút nhìn Cố Vấn Thành. Khóe mắt Cố Vấn Thành vẫn luôn liếc nhìn vẻ mặt anh, thấy anh cứ nhìn sang phía mình mới cảm thấy hơi hả hê.

Co được dãn được là đại trượng phu, vì cái bụng đói đến mức như muốn dính vào lưng Lý Tấu Tinh thở dài một hơi, ngồi xổm cạnh Cố Vấn Thành nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay hắn.

Cũng không thèm nói chuyện, tỏ rõ tui còn giận lắm.

Cố Vấn Thành nhìn mà muốn cười.

Hơn nữa, chỉ số thông minh hiện giờ của Lý Tấu Tinh chỉ có bao nhiêu đó, cái gì cũng không hiểu nên mới cảm thấy tủi thân.

Rõ ràng mình mới là người bị sàm sỡ nhưng bây giờ Cố Vấn Thành lại có cảm giác chột dạ khi bắt nạt trẻ con.

Nhưng bị... hôn mà không đẩy cậu ấy ra thì chẳng lẽ phải ngoan ngoãn đứng im cho hôn ư?

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng Cố Vấn Thành vẫn đưa xâu đồ ăn mới vừa nướng xong cho anh.

Lúc ăn cơm Lý Tấu Tinh rất ngoan, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, mấy người kia tấm tắc cảm thán, từng người một nhân dịp này tranh thủ làm anh trai một lần.

Chờ bọn họ cơm nước xong xuôi, để Lý Tấu Tinh đi chơi với bé con người cá rồi mới tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi.

Tinh thần lực Cố Vấn Thành mạnh hơn đối phương nhiều, sau khi xảy ra chuyện bèn dùng tinh thần lực bao phủ hết bán kính một ngàn mét, thành công bắt được tinh thần thể đang nhanh chóng di chuyển của đối phương.

Ở thời điểm này, nếu như không phải muốn bắt sống để tra hỏi thì Cố Vấn Thành đã dứt khoát cho đối phương nếm thử mùi vị bị tinh thần lực làm nổ tung.

Hắn nói kết quả này cho các đồng đội nghe, bọn họ suy nghĩ một chút rồi quyết định chia làm hai đội.

Một đội cùng Cố Vấn Thành đuổi bắt kẻ đánh lén, một đội ở lại trông nom Lý Tấu Tinh.

Cố Vấn Thành hành động nhanh chóng, dẫn Lăng Niên với Swarin xuất phát, nếu để ý kĩ thì có thể nhìn ra chút ý trốn tránh khi hắn vội vã rời đi.

Trong khoảng thời gian này hắn không biết phải chung đụng với Lý Tấu Tinh ra sao.

Dù tình trạng hiện tại của Lý Tấu Tinh không bình thường nhưng Cố Vấn Thành vẫn là người trưởng thành.

Chỉ cần vừa nhìn thấy Lý Tấu Tinh là Cố Vấn Thành sẽ nhớ tới câu "ăn miệng miệng" kia.

...

Tốt hơn là không cần gặp nhau trong khoảng thời gian này.

Cố Vấn Thành bắt đầu bình tĩnh nghĩ cách kéo dài thời gian.

Sau khi bọn hắn rời đi mặt trời dần buông.

Nhóm người cá xinh đẹp tập hợp bên bờ biển, chuẩn bị nghe Lý Tấu Tinh kể nốt câu chuyện rồi mới quay về biển sâu.

Lý Tấu Tinh qua loa kể xong câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ bèn năn nỉ, "Tinh Tinh có thể xuống đáy biển chơi không?"

"Đại ca, anh không thể đi," bé người cá bị anh dạy dỗ nhận đại ca ngoan ngoãn nói, "Con người không thể thở dưới biển."

Lý Tấu Tinh nặng nề thở dài, Hi Nam ngồi xổm ở bên cạnh anh cũng thở dài, "Đáng lý phải mang theo dụng cụ, trước khi đến sao Hải Bạch sao tôi lại không nghĩ tới chứ."

Lý Tấu Tinh mặt không cảm xúc trông rất dọa người, "Anh ngu quá đi."

Hi Nam nguýt anh rồi mở quang não ra quay video anh.

Lý Tấu Tinh theo bản năng nở một nụ cười thật tươi, hân hoan nhìn về phía ống kính, tự cảm thấy mình vô cùng đáng yêu.

Hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, cái này chứng tỏ chỉ số thông minh của Hi Nam cũng không cao ư?

Tế Du ở bên cạnh nở nụ cười, lấy ra hai bộ đồ bảo hộ dưới đáy biển từ trong đống đồ, "Tôi có chuẩn bị, các cậu có muốn xuống dưới chơi một lát không?"

Bé người cá vui mừng vỗ tay, "Đại ca! Em dẫn bọn anh xuống biển chơi ~ "

Trong giọng nói non nớt tràn đầy vui vẻ.

Lý Tấu Tinh rất không tin tưởng thứ đồ chưa từng thấy bao giờ này, anh dẩu dẩu môi, nói với Hi Nam: "Anh xuống trước đi, Tinh Tinh xuống sau."

"Quỷ nhát gan." Hi Nam cười cợt anh rồi làm mặt quỷ, mặc quần áo bảo hộ vào, hét lên rồi lao tõm xuống biển.

Nhóm người cá nhiệt tình bơi theo, dẫn người bạn nhân loại du lịch thế giới của bọn họ.

Tế Du cười ha ha, thấy đôi mắt bị chọc tức đến bốc lửa của Lý Tấu Tinh thì nổi lòng nhân từ, đối xử với Lý Tấu Tinh như con nít, "Sao Hải Bạch có một loại trái cây đặc biệt là quả thối dầu, tuy tên không hay nhưng vị ngọt lại mọng nước, Tấu Tinh muốn ăn không?"

(*) gốc là 臭油果, tui search thì thấy có vẻ giống quả nhàu bên mình á

chapter content



Lý Tấu Tinh gật gật đầu.

Bộ dáng bé ngoan nghe lời thật sự rất đáng yêu, Tế Du nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh, quay người đi vào trong rừng rậm.

Lúc trước đi tìm đồ ăn hình như hắn ngửi thấy mùi quả thối dầu ở gần đấy.

Tế Du dựa vào ký ức đi vào trong, quả nhiên thấy mấy cây thối dầu cạnh hồ nước phát hiện tinh thạch năng lượng lúc trước, quả tròn màu vàng trĩu nặng treo đầu cành cây.

Tế Du hái ba bốn quả, đương lúc muốn hái thêm một quả nữa thì một quả trong lòng bị rơi xuống. Tế Du khom người nhặt, trong nháy mắt hắn khom lưng xuống thì bên tai truyền đến tiếng gió xẹt qua.

Oành một tiếng, thân cây thối dầu thô to bị đục ra một lỗ thủng.

Sức nóng từ laser còn lưu lại khiến thân cây bốc lên khói trắng.

Con ngươi Tế Du co lại, lăn khỏi chỗ cũ qua bụi cây bên cạnh. Một giây sau, mặt đất nơi hắn vừa mới lăn khỏi xuất hiện mấy lỗ thủng.

Người cầm súng bắn hắn bước ra từ phía sau cây, trên mặt mang nụ cười hưng phấn: "Tao thích giết mấy tên lạc đàn nhất."

Gã hướng ngay bụi cây bắn một phát súng, chùm sáng màu xanh lam xuyên qua bụi cây, cũng xuyên qua chân trái Tế Du.

Máu tươi từ vết thương chảy đầy đất, Tế Du rên lên một tiếng, đầu đầy mồ hôi, hắn cắn răng, kéo lê chân trái chạy vào sâu hơn.

Tiếng bước chân của gã đàn ông trung niên theo sát hắn, nhàn nhã bắn ra từng phát súng, xuyên qua đùi phải, bụng dưới, và cánh tay Tế Du.

Quang não trên tay và cả cổ tay đều bị bắn thủng, máu thịt be bét.

Mãi đến tận khi Tế Du ngã quỵ trên mặt đất, máu chảy từ trên người hắn thấm vào mặt đất, gã đàn ông trung niên mới để súng xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh Tế Du.

Mất máu quá nhiều khiến Tế Du choáng váng, thân thể ngày càng mất đi độ ấm. Gã đàn ông trung niên đá mạnh vào bụng hắn, sau đó ngồi xổm xuống kéo tóc Tế Du.

"Tinh thạch năng lượng của mày đâu?" Gã đàn ông trung niên hung tợn hỏi, "Đồng bọn của mày đâu?"

Gã ra tay không chút lưu tình, sự tàn nhẫn này trái lại khiến Tế Du tỉnh táo chốc lát.

Đồng đội, đồng đội...

Tế Du chợt ho khan một tiếng, máu chảy ra, hắn há há miệng, cổ chân giãy giụa. Gã đàn ông trung niên cho rằng hắn muốn nói chuyện nhưng lại nghe thấy tiếng huýt sáo.

Một tiếng ngắn, đừng tới đây, chạy mau...

Tiếng ngắn thứ hai, Hi Nam, dẫn theo Tấu Tinh trốn đi...

Tiếng ngắn thứ ba, chạy mau!

Tế Du dùng hết sức lực, ngậm máu tanh huýt một tiếng thật dài cuối cùng.

Nhưng trọng thương làm tiếng huýt sáo kia rất nhỏ, hắn không biết Hi Nam với Tấu Tinh có nghe thấy không.

Nghe thấy, nhất định phải nghe thấy đấy!

Gã đàn ông trung niên tràn đầy tức giận, dập mạnh đầu Tế Du lên đất, "Ông đây hỏi mày đó, huýt con mẹ mày!"

Cú đánh lần này làm Tế Du cảm thấy mình sắp chết.

Hô hấp gian nan, thậm chí có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy dần khỏi cơ thể.

Tế Du không muốn chết, hắn cố sức hít thở, Hi Nam đần muốn chết, tình trạng hiện giờ của Tấu Tinh, hắn mà chết thì bọn họ phải làm sao đây?

Nhưng có người muốn hắn chết.

Gã đàn ông trung niên mắng một tiếng, quyết định trước hết cứ giết người rồi cẩn thận tìm tinh thạch năng lượng sau. Gã nạp năng lượng, nhắm họng súng ngay trái tim Tế Du, năng lượng màu xanh lam bên trong khẩu súng có thể lấy đi sinh mạng của Tế Du trong chớp mắt.

"Coi như mày may mắn, oắt con," gã tiếc nuối chậc lưỡi, "Hôm nay ông đây cũng không có thời gian dày vò mày."

Gã bóp cò, chùm sáng màu xanh lam hướng về phía trái tim Tế Du ——

Lách cách, va vào lồng phòng hộ màu trắng bạc.

Tinh thần lực hóa thành lá chắn bảo vệ dao động theo một độ cong giận dữ, sau đó quấn chặt lấy vết thương không ngừng chảy máu của Tế Du.

Tiếng vang đùng đùng như sấm sét vang lên sau lưng gã đàn ông.

Gã trung niên kinh sợ, lập tức quay người giơ súng nhắm vào người phía sau.

Tinh thần lực mạnh mẽ ngưng tụ thành trường đao trong tay Lý Tấu Tinh, anh bước từng bước một, lửa giận khiến mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc, ánh sáng màu bạc càng tăng thêm sát khí cho anh.

Gã đàn ông trung niên bắn ba phát súng liên tiếp, chùm sáng màu xanh lam đều bị trường đao chặt đứt.

Lý Tấu Tinh cách gã ngày càng gần, giơ trường đao vào mi tâm gã.

Trong ánh mắt hoảng sợ của gã đàn ông trung niên phản chiếu ánh sáng màu bạc của tinh thần lực, và khuôn mặt Lý Tấu Tinh cầm trường đao.

"Mày bắt nạt bạn ông đây."

Anh nói: "Tinh Tinh cho mày chết."

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả: Trạng thái này khoảng 5 chương nữa mới hết, ai không thích tình trạng ngu ngốc này của Tinh Tinh thì có thể quay lại sau ~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv