Edit: Nhọ
"Ăn chút đồ trước đi." Cảnh sát không hỏi được cũng không ép cô.
"Cảm ơn." Bạch Tiểu Ảnh đúng là đang đói bụng, cũng không khách khí. Ăn cơm sáng trong cục cảnh sát.
Lúc này Thi Mẫn tìm một vòng quanh khu nhà Bạch Tiểu Ảnh cũng không tìm được người, đến trường học cũng phát hiện người không có đi học. Liền lựa chọn đến cục cảnh sát báo nguy.
"Bạch Tiểu Ảnh. Cậu không sao chứ." Thi Mẫn liếc mắt một cái liền thấy được Bạch Tiểu Ảnh đang ngồi ở đại sảnh cục cảnh sát nghỉ ngơi.
"Sao cậu lại đến đây." Tối hôm qua Bạch Tiểu Ảnh không ngủ ngon. Lúc này mê mê mang mang, cô mở to mắt phát hiện là Thi Mẫn liền kinh ngạc.
"Ngày hôm qua cậu sao lại không đi tìm tôi. Một cô gái nhỏ ở bên ngoài nguy hiểm như thế nào cậu có biết không. Mặt cậu làm sao vậy?" Thi Mẫn lo lắng mà răn dạy cô. Lại nhìn đến trên má trái sưng vù kia, anh đại khái cũng đoán được nguyên nhân Bạch Tiểu Ảnh bỏ nhà đi.
"Thật xin lỗi."
Bạch Tiểu Ảnh không nghĩ đến lại có người lo lắng cho mình. Người kia lại còn là bạn giường nữa. Loại cảm giác này không biết tại sao, có chút ê ẩm, cảm động lại có phần châm chọc.
*
"Cháu có quan hệ gì với cháu ấy?" Cảnh sát lại đây hỏi.
"Cháu là bạn học của cô ấy." Thi Mẫn giải thích.
"Cháu biết nhà cháu ấy ở đâu không? Là thế này, đêm qua chúng ta đồng nghiệp của chú đi tuần tra phát hiện cô gái nhỏ này ngủ trên đường cái mới đưa cháu ấy đến cục cảnh sát. Nếu mà bị người nhà ngược đãi, tụi chú sẽ hỗ trợ giải quyết."
Thi Mẫn nghe vậy đau lòng một trận. Nếu không được cảnh sát phát hiện, thì hôm nay anh còn có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Ảnh nữa sao?
"Cảm ơn chú cảnh sát. Cháu không sao. Chúng ta đi thôi." Bạch Tiểu Ảnh đột nhiên mở miệng.
Hôm nay Bạch Tiểu Ảnh không đến trường học. Thi Mẫn xuất hiện một phút sau lại vội vội vàng vàng mà rời đi. Trong lòng Chung Thiên bất ổn, cảm thấy như có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Là Bạch Tiểu Ảnh xảy ra chuyện gì sao?
"Cậu đi học đi. Tôi phải về nhà." Bạch Tiểu Ảnh ra khỏi cục cảnh sát liền nói với Thi Mẫn.
"Cậu phải đi về?" Thi Mẫn nhíu mày.
"Tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa, không phải sao?" Bạch Tiểu Ảnh nhếch miệng với anh. Tuy rằng ở cục cảnh sát đã bôi thuốc một lần, nhưng mà một cái tát kia quá nặng, nhất thời căn bản không hết sưng được.
"Đi đến nhà tôi." Thi Mẫn lôi kéo tay cô.
"Chờ tôi khoẻ lại rồi sẽ đi tìm cậu. Tôi phải về nhà." Bạch Tiểu Ảnh rất rõ ràng. Mặc kệ coi chán ghét nơi gọi là nhà kia đến mức nào, nếu như muốn tiếp tục sống, cô nhất định phải trở về.
Thi Mẫn cũng biết, mặc kệ người phụ nữ kia vô trách nhiệm đến cỡ nào, trước sau gì thì cũng là mẹ của Bạch Tiểu Ảnh. Anh là người ngoài, không có tư cách đi bình phán cái gì, chỉ có thể đưa Bạch Tiểu Ảnh trở về nhà.
Lần bỏ nhà đi này, bởi vì Bạch Tiểu Ảnh thoả hiệp mà kết thúc.
...
Bạch Tiểu Ảnh vắng học, cơ hồ như không ai chú ý đến.
Thi Mẫn đi học tiết buổi chiều.
"Bạch Tiểu Ảnh làm sao vậy?" Chung Thiên ngăn Thi Mẫn lại. Cả một buổi sáng bất an làm hắn cảm thấy Bạch Tiểu Ảnh nhất định là đã xảy ra chuyện.
"Nếu như lo lắng cho cô ấy như vậy thì tự mình đi hỏi cô ấy đi."
Thi Mẫn thật sự không hiểu vì sao Bạch Tiểu Ảnh lại thích Chung Thiên. Với anh mà nói, tên Chung Thiên này thật sự là người không tin được chút nào. Ngày đó cứ như vậy ném Bạch Tiểu Ảnh ở lại WC, nếu lúc ấy người đi vào không phải là anh, Bạch Tiểu Ảnh phải làm sao bây giờ? Đương nhiên, thật ra anh cũng không phải là người tốt gì.
"Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?" Chung Thiên có thể khẳng định.
"Cậu thật là một tên bại hoại. Nếu như đã thích Vương Tình, thì còn muốn trêu chọc Bạch Tiểu Ảnh làm gì." Thi Mẫn lắc đầu.
Anh sẽ không nói cho Chung Thiên chuyện của Bạch Tiểu Ảnh. Liền cho dù anh không thích Bạch Tiểu Ảnh, nhưng mà bây giờ Bạch Tiểu Ảnh là người con gái của anh, anh đương nhiên không muốn để Bạch Tiểu Ảnh cùng Chung Thiên nối lại tình xưa.
"Cậu không thích cô ấy, vì cái gì mà trêu chọc cô ấy? Đừng cho là tôi không biết, cậu cũng thích Vương Tình." Chung Thiên nắm chặt nắm tay.
"Chúng tôi là bạn giường, hiểu chưa. Không nói chuyện tình cảm." Thi Mẫn tựa hồ như bị người khác chọc vào chỗ đau, cười lạnh mà phản bác.
Bạch Tiểu Ảnh mất tích một đêm, lúc trở về mẹ Bạch cũng không nói gì. Cho cô một chén mì, Bạch Tiểu Ảnh đã ăn cơm hộp ở cục cảnh sát rồi, liền trực tiếp trở về phòng mình.
Hai mẹ con vẫn sống chung với phương thức như trước kia - nước sông không phạm nước giếng.
Lời tác giả:
———— hôm nay nghe người họ hàng tám chuyện. Có một gia đình sinh tám người con, hơn nữa gia đình này còn rất nghèo, trong đó hai đứa nhỏ ném cho ông nội không có công việc cũng không có tiền tiết kiệm nuôi nấng, nghe nói đến tiền cơm cũng ăn không đủ no, càng không có tiền để cho bọn nhỏ đi học. Lúc tôi đang còn nghi ngờ về kế hoạch hoá gia đình, thì người họ hàng kia lại nói con nhà nghèo sẽ sớm lấy chồng sinh con, tám người con này có thể sẽ có người có tiền đồ, đến lúc đó còn có thể hiếu kính cha mẹ.
Tôi:???
Lúc sinh ra không chăm còn trông cậy vào bọn họ có thể dưỡng lão cho mình?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~
- --------sắp đến đoạn cao trào, cùng đếm ngược ngày hai anh bị quật nhé^^----------------