Nguỵ Trang Kinh Sợ Tiểu Bao

Chương 1-2: Họ sống dưới đáy giếng (1.2)



"Hung thủ là người hay quỷ?"

"Xin lỗi, không thể trả lời."

Lâm Hưu Nguyên không hề ngạc nhiên, cậu sửa lại suy nghĩ, hiện tại cách khai giảng không lâu, thời điểm vai chính Hướng An chuyển trường đến đây cũng không còn mấy ngày, trước mắt còn cách "Tử kỳ" của mình một quãng thời gian, trước tiên có thể an tâm mà làm quen với hoàn cảnh, thuận tiện tìm hiểu thông tin cần thiết.

Đêm đó, Lâm Hưu Nguyên vào ở trong dãy ký túc xá của công nhân ở tầng trệt của ký túc xá nam.

Không có gì khác so với những gì được viết bên trong bản phác thảo, thực sự phi thường cổ quái, toàn bộ kiến trúc giống như một cái giếng khô khổng lồ, có miệng hình tròn.

Đây là đại kỵ trong phong thuỷ, mà cái "Giếng" này, vốn cũng không phải là dùng để ở.

Ban ngày Lâm Hưu Nguyên đã hỏi thăm qua, trước khi trưởng trung học Lăng Sơn thành lập, nơi này đã từng là một khu du lịch nhỏ ở Lạc Thành, sau đó suy tàn đến cơ hồ trở thành vùng đất hoang không người hỏi thăm.

Mà cái "Giếng khổng lồ" kia ban đầu vì để du khách thưởng thức mà cố ý xây dựng theo kiến trúc long tỉnh Long cung, bởi vì không chiếm diện tích, lại rất đặc sắc, thời điểm thành lập trường một vị chủ tịch trường đã bỏ qua nghị luận của mọi người đem giữ cái giếng khổng lồ này lại.

Ban đầu nói chỉ dùng để làm kho hàng, nhưng sau đó bởi vì không gian ký túc xá có hạn, một bộ phận công nhân trường học ở lại phải chen chúc, ban giám hiệu liền đem không gian nơi này cải tạo lại, trực tiếp dùng làm ký túc xá cho công nhân trong trường.

Cũng may phòng ở dưới đáy giếng gian không gian lớn, trang trí cũng không tệ, các loại cơ sở vật chất đầy đủ, lại là nơi ở tạm, lâu dần, mọi người ngược lại cũng đã quen.

Dưới giếng tổng cộng có bốn phòng ở liền kề, ba gian còn lại đều đầy, Hà Tiểu Nguyên liền được an bài ở gian cuối cùng.

Giúp cậu chuẩn bị phòng chính là quản lý toà nhà này Tần Dũng, hắn ở gian thứ hai, là người rất nhiệt tình, nhìn Hà Tiểu Nguyên thân thể vẫn căng thẳng nhìn trái nhìn phải, cố ý trêu chọc hắn: "Sợ cái gì? Chúng ta ở đây cũng chỉ mỗi ánh sáng là không tốt, những thứ khác cái gì cũng tốt, phòng đều nằm cạnh nhau, ban đêm thật sự nhìn thấy cái gì... Hét lên hai tiếng là đều có thể nghe thấy, chắc chắn có thể cứu cháu!"

"..."

"Ôi chao, tay này sao lại run lên? Thuận miệng nói nhảm cháu còn tưởng thật sao? Được rồi được rồi, đều là người lớn tuổi, lá gan sao lại nhỏ như vậy?"

Lâm Hưu Nguyên hỏi hệ thống: "Ta đã diễn sao?"

Hệ thống: "... Rất nhiều."

Lâm Hưu Nguyên dừng run rẩy tay, nhỏ giọng hỏi: "Chú Tần, hai phòng còn lại là của ai vậy?"

"Há, gian đầu tiên nằm cạnh cháu là lão Ngô bảo vệ, thỉnh thoảng ông ấy sẽ ngủ ở cửa phòng bảo vệ. Phòng thứ ba là hai đầu bếp ở căng tin, cùng chú tuổi tác không hơn kém mấy, hai anh em, một người tên là Trần Đại Đống người còn lại tên là Trần Đại Phú, hôm nay cháu ở căn tin ăn cơm hẳn đã gặp quá."

Lâm Hưu Nguyên hồi tưởng lại, một cửa sổ trong căng tin có hai người đàn ông trung niên phụ trách, bộ dạng rất giống nhau, hẳn là đôi anh em kia.

Tần Dũng lại cùng với cậu nói chuyện phiếm một lát liền lên đi kiểm tra phòng ngủ.

Lúc này trong "Giếng" chỉ còn lại một mình Lâm Hưu Nguyên.

Cậu chậm rãi đứng dậy đi dạo một vào trong không gian này, bất quá cũng không có phát hiện dị thường rõ ràng dị thường nào.

Đổ mồ hôi cả ngày, trong phòng cũng không có phòng tắm riêng biệt, cậu chuẩn bị đi tắm trước.

Bên cạnh nhà vệ sinh chung là một cái nhà tắm nhỏ, bên trong ngăn cách thành bốn gian nhỏ, phía trước mỗi gian có một tấm rèm che chắn.

Lâm Hưu Nguyên bưng chậu tiến vào gian cuối, mở vòi hoa sen ra, động tác lưu loát xoa xoa lên lưng.

Thất vọng, chân mày hơi nhíu lại.

Bởi vì quanh năm ở bên ngoài cả ngày làm việc dưới nắng, làn da của cậu hơi đen, lòng bàn tay cũng có không ít kén, về phần mặt, lúc trước soi gương xem qua, ngược lại cùng mặt cậu lúc trước không có gì khác.

Nhưng làm quỷ đã lâu, lấy màu da trắng bệch làm đẹp, bệnh nghề nghiệp khiến Lâm Hưu Nguyên không quen với loại da đen này.

Thời điểm tắm rửa xong đi ra, người của những phòng khác cũng đều đã về, mà đều từng người bận rộn, không phải gọi điện thoại xem phim truyền hình thì chính là tắm rửa giặt quần áo.

Lâm Hưu Nguyên đơn giản nhận mặt rồi lặng lẽ đi lên lầu.

Hắn hỏi hệ thống: "Ký túc xá của Hướng An ở phòng nào?"

Hệ thống: "412."

Học sinh đã tự học được một đoạn thời gian, vừa mới tắt đèn, nhưng toàn bộ tòa ký túc xá cũng không tính là yên tĩnh, một số nam sinh nói chuyện phiếm ầm ĩ lẫn nhau âm thanh thỉnh thoảng truyền đến.

Lâm Hưu Nguyên sắp đi đến phòng ký túc xá 412, một nam sinh đang đứng ở cửa cực kỳ dùng sức mà gõ vào màn hình điện thoại di động, trong miệng hung hăng lẩm bẩm "Đều lo cho mình" "Nếu trước kia mặc kệ thì vĩnh viễn cũng không quản" sau khi phát hiện có người tới, sợ hết hồn nhanh chóng đem điện thoại di động giấu ra sau lưng.

Lâm Hưu Nguyên đỉnh đầu nam sinh nhắc nhở:Là vai chính trong bản phác thảo, nhân vật chính Hướng An.

Đoán cũng có thể đoán ra hắn đây là đang nhắn tin cùng cha mẹ.

Hướng An vốn tưởng là là quản lý đến, phát hiện không phải, nhất thời lấy điện thoại di động ra tiếp tục gõ gõ.

Lâm Hưu Nguyên không tiến lên nữa, nói: "Đã trễ thế này rồi, trở về ngủ đi."

Nam sinh sửng sốt, nhìn hai bên trái phải một chút, phát hiện hành lang chỉ có mình, trừng mắt nhìn cậu không nói gì: "Anh nói với tôi à? Anh là ai mà quản việc không đâu như vậy? Tôi cũng không cản đường anh!"

Lâm Hưu Nguyên nhìn hắn chằm chằm một chốc lát, cuối cùng sờ sờ mũi, không nói thêm nữa, quay người đi xuống.

Thật ra cậu có hơi thất vọng, mà hoàn toàn không phải là bởi vì thái độ của Hướng An.

Trước khi đi lên, Lâm Hưu Nguyên vẫn cho rằng Hướng An là đối tượng tham khảo mà cậu chọn - Kỳ Quyết, dù sao trong bản phác thảo ban đầu Hướng An bị dọa rất lợi hại, như vậy làm đối tượng tham khảo rất phù hợp, Kỳ Quyết sợ quỷ đại khái sẽ lấy thân phận Hướng An để hoạt động ở thế giới này.

Hệ thống sẽ đưa ra lời khuyên người đối tượng tham khảo, chẳng hạn như ở thế giới này lời khuyên là đối tượng tham khảo có một nốt ruồi trên đầu gối chân trái.

Hướng An mặc quần cộc ống rộng, lúc đó đèn pin chiếu quá, đầu gối còn sạch sẽ hơn cậu nữa.

Cảm xúc mất mát của Lâm Hưu Nguyên cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại hai, ba giây như vậy mà thôi, trường học nhiều giáo viên và học sinh như vậy, cậu không có khả năng xốc ống quần lên nhìn đầu gối của từng người từng người, hay là trước đó làm nhiệm vụ chủ đi.

Cậu chuẩn bị ngày mai tìm cơ hội rời khỏi trường học một chuyến, chuyến này cần hỏi mấy nơi gần đây xem có thể nói chút bóng gió về trường này hay không, thuận tiện mua thêm chút kem chống nắng...

Tốc độ xuống lầu tố của cậu rất nhanh, cũng không chú ý tới mấy người đàn ông bên ngoài ký túc xá giáo viên tầng một nuốt mây nhả khói nói chuyện.

"Ngày mai thầy giáo mới kia thật sự là hắn?"

" n, hiệu trưởng nói. Anh không tin phải không? Em lúc đó cũng cảm thấy khó mà tin nổi."

"Chuyện này... Đây thật đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, trước kia hắn nhiều phong quang, lớn lên một gương mặt, mọi thứ đều xuất sắc, ta nhớ rõ vẫn là X đại cử đi học... Trước kia bạn học tụ tập, rõ ràng chỉ là cựu sinh viên, mỗi người nhắc tới hắn đều giống như nói về thần tượng! Khi đó luôn cảm thấy người và người không thể so sánh với nhau, ai dám nghĩ hắn hiện tại sẽ cùng chúng ta dạy học cùng nhau..."

"Phải vậy không? Hắn có điều kiện tốt như vậy, coi như làm lão sư cũng có thể tìm trường trọng điểm tốt hơn so với chúng ta ở đây chứ?"

"Còn không phải là bởi vì cái chân kia sao? Không sai biệt lắm nửa tàn phế đi, nghe nói đến dạy học cũng là nhất thời tức giận. Chỉ có hoàn cảnh chúng ta ở đây, hắn kim trân ngọc quý như vậy, ta ở chỗ này, không tới ba tháng, người tuyệt đối đi!"

_______________

Editor: Phần dưới là giới thiệu truyện khác, mình không edit. Nếu ai muốn xem bản edit phần dưới có thể comment nha ♥️

Nhắc nhở thân thiện: Xem xong bản giới thiệu dưới cân nhắc kĩ mới nhảy hố nha, bên tác giả nói tháng 11 này mới bắt đầu viết σ( ̄、 ̄〃) (edit thì xác định phải hơn năm sau mới có)

+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+

Tác giả có lời muốn nói:

Dự thu ( diễn khổ tình thụ ta cầm làm tinh kịch bản) cầu thu gom:

Triệu Phỉ khóe mắt có viên lệ chí, đối với người nào đều bộc lộ ba phần cười, xuyên sách trước là vòng giải trí nổi danh mối tình đầu nam thần mặt, xuyên thư sau lại lạc cái trà xanh làm tinh tên tuổi.

Sách gốc bên trong, vai chính thụ là cái cô nhi, từ nhỏ bị nhà hắn thu dưỡng, có thể bố mẹ nuôi không trọng thị cũng liền thôi, hoàn đụng phải cái trà xanh làm tinh ca ca Triệu Phỉ, ngoài sáng đối với hắn ôn nhu chăm sóc, thầm lại các loại làm khó dễ bắt nạt, đáng thương vai chính thụ thành chân thực hôi tiểu tử, mãi đến tận gặp phải nhân sinh Chúa cứu thế vai chính công.

Vai chính công vì hắn chỗ dựa vì hắn che phong chắn vũ vì hắn vạch trần ác độc ca ca bộ mặt thật...

Cố tình ác độc ca ca hoàn yêu trúng vai chính công, kết cục vì cướp đoạt vai chính công thậm chí hại chết người nhà, cuối cùng trả thù không thành đem mình tìm đường chết ở vai chính công thụ trước xe.

Mà xuyên sách trước, Triệu Phỉ diễn đích đáng nhiệt phim thần tượng liền cải biên tự quyển sách này, hảo tử bất tử, hắn lúc trước nhân vật là khổ tình vai chính thụ.

Xuyên đến ngày thứ nhất, đã có thể đem nguyên tác lưng đi ra Triệu Phỉ vì thay đổi vận mệnh, nhìn cùng vai chính công có kẻ thù truyền kiếp cha tang thương nói: "Ba, trời giá rét, chúng ta Triệu thị cũng nên phá sản."

Triệu ba: "???"

Xem vai chính rửa tội bát làm cơm, Triệu Phỉ nâng lên tay kia đau lòng nói: "Trong nhà không phải có a di sao? Ngón này chỉ có thể dùng để luyện đàn, để ta đến!"

Vai chính thụ:... Không phải ngươi nhượng ta làm?

Cuối cùng đã tới vai chính công dẫn người tới nhà cấp vai chính thụ bao che khuyết điểm ngày ấy.

Triệu Phỉ tự động bỏ qua cao lớn đẹp trai vai chính công, đối cái kia đẹp đẽ đệ đệ lỗ thổi trạm canh gác: Ô hô, đệ đệ hảo nhan!

*

Mười bảy tuổi năm ấy, lục đàm bị đường ca lừa gạt đi hắn tiểu bạn trai gia, nói muốn đánh nhau.

Đối tượng là một cái mỗi ngày bắt nạt hắn tiểu bạn trai trà xanh tiểu gây chuyện.

Đến địa phương, lại gặp cái đối với hắn lỗ thổi trạm canh gác đại mỹ nhân, khóe mắt có một cái lệ chí, đôi mắt cong cong, miệng hơi cười, cũng không thèm nhìn hắn đường ca, chỉ theo dõi hắn ý vị thâm trường nhìn nửa ngày.

Ngày ấy, đường ca trong miệng trà xanh tiểu gây chuyện ôn ôn nhu nhu nở nụ cười, cả người ngồi ở ánh nắng bên trong: "Đệ đệ, ngươi tên là gì?"

Từ nay về sau, lục đàm tâm lý có cá nhân, như hình với bóng, cào tâm nạo phổi.

Bốn năm sau, Triệu gia phá sản, lục đàm mạo vũ vọt tới Triệu trạch.

Hắn nhìn thấy ngày xưa tổng là sạch sẽ tao nhã Triệu Phỉ cả người ướt dầm dề, chật vật ngồi ở cửa hoa viên.

Đại mỹ nhân để trần bẩn thỉu chân, hồi lâu không cái kéo tóc ngắn che khuất nửa bên đôi mắt, chỉ lộ ra một khỏa lệ chí: "Chúc mừng, các ngươi Lục gia báo thù."

Ngày ấy, lục đàm lần thứ nhất ở trước mặt người rơi lệ, thủy châu phá vụn đập vào trong mưa, hắn liều mạng ôm lấy Triệu Phỉ, liền như vậy mang về nhà.

*

Triệu Phỉ góc nhìn:

Phá sản ngày ấy, Triệu Phỉ hưng phấn đi ra ngoài dính trận mưa, dưới sự kích động hoàn đem giày cởi ra đương cầu vứt, bình phục sau đại gia tựa như ngồi ở hoa viên cửa cấp ba mẹ gởi nhắn tin: Mọi người trong nhà đừng khóc, tiền không còn, mệnh còn tại a!

Hắn là thế nào đều không nghĩ tới, từ ngày đó trở đi, chính mình chán nản dáng dấp hội nhượng ba nam nhân nhớ mãi không quên, ngày nhớ đêm mong.

Trà nghệ đại sư làm tinh mỹ người thụ x từ ngây thơ thiếu nam đến tiểu điên cuồng công

Gỡ mìn: Sau khi xuyên thư, Triệu Phỉ có chút thuộc tính vạn nhân mê, giai đoạn trước hận cậu chán ghét cậu cơ bản đều sẽ điên cuồng tự vả mặt.

Thiên về hằng ngày đi, không mua cổ phiếu, công chính là Lục Đàm, không sai.

1v1 chủ thụ

Cảm tạ tiểu thiên thần ném mìn: Cành cây, ngắm cảnh cùng bạn, một đoạn húc lụa đỏ, 1 tiên sinh Thanh Quan ;

Cảm tạ thiên thần nhỏ đã ném tên lửa: Chu vịt đen ăn ngon 1 cái;

Cảm tạ thiên thần nhỏ đã tưới dịch dinh dưỡng: 9 chai Gu; 30 chai ahhhohhh; 10 chai Seth; 15 chai platform; 35 chai ahhhohhh; 8 chai đoạn khúc lụa đỏ 8 bình;

Cảm tạ về sự hỗtrợ!!!

_______________

Cầu like, cầu nhận xét ('ω`♡)

ヾ(☆'∀'☆)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv